Author: Nostalgic
Rating: G (chống chỉ định với người nghiêm túc)
Category: HUMOR. HUMOR. HUMOR. Shounen-ai.
nguổn: yaoiland
Warning: Tất cả nhân vật và sự kiện trong fiction này là giả tưởng và bất kỳ sự trùng khớp nào với người thật, đang sống hay đã chết, có mê yaoi hay không, đều là sự trùng hợp ngẫu nhiên. =)
_Một số đoạn trích và lời thoại xin được giữ tiếng Anh để phù hợp với nội dung truyện và xuất thân, tính cách nhân vật.
_Một số từ ngữ có thể đã được dùng rất ẩu tả và hời hợt, nhưng có chủ đích rõ ràng của tác giả.
A/N : Tình yêu Ghẻ nếu đọc xong truyện này mà vẫn không biết là fic viết tặng mình thì làm ơn đọc lại từ đầu nhé xD
--------------------------------------------------
Fann (đọc là Fan) và Gur (đọc là Gơ) là đôi bạn thân. Cả hai đều có chung một niềm đam mê mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy : trai đẹp. Trong cái thế giới đó, tồn tại một khái niệm mà không fan-gơ nào không biết (và nếu không biết fangirl là gì thì bạn có thể dừng đọc câu chuyện tại đây) : yaoi. Nếu bạn nào không biết yaoi là gì thì câu chuyện đến đây là hết, cám ơn các bạn đã quan tâm click vào và đọc đến đây, tạm biệt.
Có lẽ không cần miêu tả thêm về nhân dạng của Fann và Gur vì theo lẽ thường, các em gái ham thích yaoi đều rất giống nhau ở cặp mắt kính dày cui. Về nhân cách, Fann thường yêu thích sự chững chạc và manly của các anh seme, trong khi Gur chỉ tha thiết đổ gục dưới chân các bé uke tròn trịa và tuổi đời nhân hai chưa bằng mình. Một trong những lí do có thể giải thích cho chuyện này là do Fann sinh sau Gur.
Fann và Gur, như đã nói, là đôi bạn thân. Cũng như mọi thiếu nữ mơ mộng và thông minh khác, Fann và Gur rất thích đi học ngoại ngữ, đặc biệt là lớp tiếng Nhật vì ở đấy thường hay có các bạn trai xinh xắn đi chung với nhau (chả hiểu vì sao). Một ngày nọ, Fann và Gur cùng đăng kí học tiếng Anh ở một trung tâm. Khóa buổi tối. Tuần 3 buổi 3-5-7.
Câu chuyện này bắt đầu từ đây.
Tôi là Fann. Hiện tôi đang rất hứng thú theo học lớp tiếng Anh buổi tối. Vì sao á? Vì thầy rất đẹp trai. À không phải, đùa thôi. Bạn của thầy rất đẹp trai. À không, đó chưa phải là lí do chính.
Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Để tôi kể lại buổi học đầu tiên của chúng tôi vậy.
Hôm đó Gur và tôi tí tởn vào lớp từ rất sớm, cốt dể giành chỗ tốt. Lớp khá vắng, hiện diện không đến 8 người mà danh sách thì cũng chưa quá 10. Gur và tôi xí ngay vị trí gần cửa ra vào.
Giáo viên đến rất đúng giờ. Là nam. Cao khoảng 1m80, hoặc hơn. Tóc vàng. Mắt xanh. Nói chung chuyên môn của tôi là trai Á Đông nên cũng không rành lắm bên Âu Mỹ - cứ tạm cho là thầy đẹp trai theo kiểu của thầy đi.
Thầy 34 tuổi. Thầy tự giới thiệu thế và tôi nghĩ thầm, thật may là chưa đến năm sau. Tên thầy là Jim và họ thầy là cái gì đó mà tôi nghe không rõ do trình nghe rất kém. Gur cũng chẳng hơn gì, nó cãi tôi tên thầy là Tim, mãi đến khi thầy viết tên lên bảng nó mới chịu thôi. Đến bây giờ tôi vẫn còn tiếc vì đã không hỏi lại family name của thầy để lên Google tìm cho dễ.
Rồi sau màn tự giới thiệu vắn tắt đó, thầy yêu cầu chúng tôi đặt câu hỏi. Cái trò hỏi-đáp này đi vào lớp Ngoại ngữ nào tôi cũng gặp. Một con bé ngồi đối diện chúng tôi giơ tay hỏi quê quán của thầy và thầy nói thầy đến từ Canada. Quay sang Gur, người vẫn miệt mài tự kỷ vì quê độ vụ cái tên kia nãy, tôi thì thào, “Canada cho kết hôn đồng tính đó!”. Cái tin này cũ rích rồi, nhưng tiếng nhắc của tôi có dư âm đủ lớn để lôi Gur ra khỏi thế giới màu đen của nó. Nó mở to mắt như vừa được thức tỉnh và hào hứng giơ tay lên.
- Teacher, have you got a boyfriend?
Cả căn phòng vốn đã im nay càng im phăng phắc. Tôi trong lòng cũng tha thiết muốn nghe câu trả lời nhưng ngoài mặt thì vẫn nhìn Gur như nhìn một con điên – chẳng lẽ nó định khoe mác fan-gơ trước mặt thiên hạ mới quen để bị kỳ thị sao? Tôi nhìn Gur chán thì quay lên nhìn thầy. Thầy Jim mới đầu trông hơi shock một chút, nhưng rồi thầy cười (và sau này tôi phát hiện ra thầy rất thân thiện và cởi mở với học sinh) và đáp rất bình tĩnh:
- I’m single.
Gur quay sang nói thầm với tôi, mặt không tỏ ra ngượng ngập chút nào hết, “Tốt, vì thầy rất seme.”. Tôi gật gù đồng tình, dù trên Wikipedia có bảo seme thì thường phải tóc đen.
Tiết học đầu tiên trôi qua trong bình lặng. Thầy Jim giảng bài cực hay và sinh động. Các học viên nữ đều tỏ vẻ mến thầy và khi tôi quay sang nói với Gur điều đó, Gur trả lời đúng y chóc điều tôi nghĩ, “Thế mà lớp chả có thằng trai nào sất.” Thật ra là có một bạn, nhưng trông vẻ rất lập dị và khó gần. Và nói chung nhìn mặt không có phẩm chất uke nào cả.
Khi tôi nói tiết học đầu tiên trôi qua trong bình lặng, điều đó không có nghĩa là tiết 2 cũng sẽ êm đềm mà qua mau như thế. Thầy Jim là người luôn biết truyền cảm hứng cho người nghe và thầy chứng minh điều đó cho chúng tôi sau 1 tiếng gặp gỡ bằng cách đưa lớp sang lớp bên cạnh để giao lưu.
Tôi cho rằng niềm đam mê của chúng tôi đối với lớp học (và cả lớp bên cạnh) bắt đầu từ lúc đó.
Giáo viên của lớp kế bên còn rất trẻ (sau này tôi biết là thầy ấy 28 tuổi), vừa mới nhìn sơ là Gur đau cả tim vì anh ta khá giống với Yabu, leader của nhóm nhạc Hey!Say!Jump! mà Gur mê đắm (tuổi đời trung bình các ca sĩ bằng 4/5 tuổi Gur). Anh này tên Dan, người gốc Nhật. Tôi trao đổi với Gur một cái nhìn không-thể-lầm-lẫn-được của bọn fangirl chính hiệu khi nghe giới thiệu rằng thầy giáo lớp bên này cũng đến từ Canada! Đến lúc Jim tươi cười và khoe rằng hai người là bạn thân, cùng đến từ Toronto và hiện đang cùng làm nhân viên văn phòng trong một chi nhánh công ty của Canada vừa mở tại Việt Nam, Gur và tôi phải cắn môi rất dữ dội để đừng rú lên một cách kích động.
- Chuyện tình văn phòng kìa! – Tôi cắn môi mãi cũng không chịu nổi, bèn quay sang Gur.
- Và buổi tối còn là thầy giáo nữa chứ! – Gur hùa theo. Nhìn mặt nó là tôi hiểu nó đang chuyển dần sang trạng thái rất hyper.
- Rất giống manga nha!
- Uke rất chuẩn!
- Đúng. Rất giống Yabu.
- Cái gì? Jim là uke mà.
Tôi phản đối:
- Trời. Dan uke mà. Nhìn rõ thế kia kìa! Lại còn gốc Nhật nữa.
- Đây là cái kiểu phi công trẻ lái máy bay ông già, rõ chưa? Gur mê kiểu này lắm.
- Thế sao nãy bảo Jim rất seme?
- Là do khi đó đã thấy mặt Dan-seme đâu.
Tôi không buồn cãi nữa. Trong thế giới fan-gơ với nhau, những cuộc tranh cãi thế này vẫn thường diễn ra như cơm bữa, và chỉ chấm dứt khi bọn fan được chứng kiến đến đoạn yaoi. Trong trường hợp của Jim-Dan thì đây chắc là điệp vụ bất khả thi rồi, nhưng tôi biết đến trường hợp của Ai no Kotodama khi dựng thành live-action, fangirls vẫn hay lẫn lộn bàn nhau Tachibana là uke hay seme; ngay cả đến lúc xem cảnh được-coi-như-yaoi thì câu trả lời vẫn mù tịt.
Đến khi xong tiết 2, tức giờ ra chơi giữa tiết 2 và 3, chúng tôi đã về lớp thì đầu óc Gur, tôi biết chắc, vẫn đang thả hồn về phía Dan-Yabu. Thật hiếm khi thấy Gur thích thú với một hình tượng seme nào đó.
Jim đang ngồi ở bàn giáo viên và xem xét quyển giáo trình, cho đến lúc có tiếng gõ cửa. Tôi tò mò nhìn ra thì thấy Dan đang đến đưa cho Jim một tách cà phê. Tôi vội vã kéo tay Gur và Gur nhanh chóng lôi cái KP500 (mới mua) ra định chụp nhưng rất tiếc là không kịp. Dù sao chúng tôi vẫn thấy rất rõ nụ cười đầy tình cảm mà Jim vừa trao cho uke/seme.
- Teacher, you’ve made a very good friend, haven’t you? – Không hiểu cao hứng thế nào mà tôi buột miệng nói khi Jim vừa quay trở lại bàn làm việc. Thật ra tôi tính dùng từ ‘partner’ cơ, đầy hàm nghĩa.
- Yea, I love it when people take care of me. LOL.
Thầy Jim đáp rất bình thản mà đâu biết trong lòng fan-gơ chúng tôi đang hình thành một sự liên tưởng đầy táo bạo. Gur khều tôi, “Có sai đâu. Là seme trẻ x uke trưởng thành đấy!”.
Tối hôm đó chúng tôi về nhà mà không ngớt lời bàn luận. Niềm tin và mơ mộng fan-gơ trở nên sắt đá hơn bao giờ hết Tôi thậm chí còn lên Google để tra cứu (tôi đã rất thành công khi đi gõ full name của một thầy giáo người Mỹ trước đây) nhưng với quá ít thông tin được biết, tôi chẳng thể tìm ra thêm được gì về hai ông thầy mới này.
Nhưng Gur thì giỏi hơn tôi. Ngày hôm sau Gur gặp tôi và kể cho tôi nghe một câu chuyện đầy sửng sốt và kinh ngạc.
Thì ra Jim và Dan quen nhau từ thời sinh viên, khi Dan còn là một sinh viên khoa Ngôn ngữ và Jim là trợ giảng (professor assistant).
(Tôi khều Gur – “Nghe hơi giống Junjou Egoist.” Gur phẩy tay – “Im đi.”)
Jim hơn Dan 6 tuổi, và cả hai chỉ quen nhau khi ‘tình cờ’ anh trai của Dan là đồng nghiệp của Jim. Lúc Dan cần làm luận án tốt nghiệp, chính anh trai của Dan giới thiệu Dan đến gặp Jim để tham khảo ý kiến.
Ấn tượng đầu tiên của Jim về Dan là đôi mắt đen thẳm của chàng trai này. Có rất nhiều sinh viên gốc châu Á trong trường, nhưng chỉ đến khi Dan tìm đến gặp Jim vào buổi chiều hôm đó tại thư viện của trường, Jim mới nhận ra cái nét đẹp Á Đông ấy thật sự rất quyến rũ. Jim là bi, nhưng cũng đồng thời bị cuốn hút bởi nam giới nhiều hơn.
Ấn tượng đầu tiên của Dan về Jim là thái độ làm việc rất nghiêm túc của vị trợ giảng này. Kiến thức của anh ta rất rộng và anh ta biết cách truyền đạt ý tưởng của mình cho người nghe. Jim rất nhiệt tình góp ý cho Dan về chủ đề luận án và không ngại ngỏ ý cho một buổi gặp khác để chỉ cho Dan cách trình bày các đề mục. Dan có nghe nói Jim là một trong số ít sinh viên hiếm hoi trong lịch sử của trường đạt điểm tuyệt đối và được cấp bằng danh dự cho luận án ra trường.
- Would you mind coming to my place this Saturday night so that we could discuss more about this?
Đôi mắt trong veo của chàng trai trẻ nhìn Jim, và Dan mỉm cười.
Chỉ một câu nói của Jim là quá đủ để làm giấy khai sinh cho một chuyện tình.
Trong cả rất nhiều năm sau này, Dan chắc cũng sẽ chẳng đời nào nhớ ra nổi liệu họ đã có bàn về luận án trong buổi tối thứ bảy đầy định mệnh ấy không. Buổi sáng ngày Chủ nhật tiếp sau đó là lần đầu tiên Dan thức dậy trên giường của một người đàn ông và quần áo thì vứt vương vãi trên sàn. Dan, trái với phản ứng của bất kì một thằng thanh niên bình thường nào khác trong trường hợp đó, lúc ấy cảm thấy hoàn toàn bình thường vì anh biết mình không phải là đứa “was done” tối qua. Dan cũng không hẳn là straight, anh không có mấy hứng thú với giới tính nào, hay nói đúng hơn, một con người cụ thể nào trừ William Shakespeare – anh đặc biệt thích nghiên cứu về nhà viết kịch vĩ đại này và sự đóng góp to lớn của ông ta trong từ điển Anh ngữ, đấy cũng là đề tài luận án sắp tới của Dan – nhưng chả ai hơi đâu sử dụng một con người đã chết cách đây 400 năm làm tình nhân lí tưởng cho mình.
Dan chưa từng rung động trước bất cứ ai, cho đến khi anh bắt gặp mái tóc vàng của người đàn ông khỏa thân đang nằm cạnh mình vào buổi sáng hôm đó.
Có một điều gì thật lạ, mà hơn nửa thế giới này gọi đấy là số phận, đã đưa Jim và Dan ngày càng gần nhau hơn kể từ sau buổi sáng đó. Họ tìm được sự đồng điệu trong nhau và nếu một ngày không gặp, như bao người đang yêu khác, họ sẽ cảm thấy nó dài hơn ngàn thế kỷ.
Rồi Dan ra trường. Với bằng tốt nghiệp loại ưu, anh có thể dễ dàng xin việc ở nhiều công ty lớn và Dan chọn làm phiên dịch viên cho một công ty Canada có mạng lưới toàn cầu. Anh thích đi du lịch nhiều nơi.
Cuộc sống bận rộn nhưng Jim và Dan vẫn luôn dành cho nhau những chuyến viếng thăm ngắn ngủi kéo dài một đêm hoặc những cuộc trò chuyện qua điện thoại, hễ bắt đầu là kéo dài 8 tiếng. Trong suốt thời gian quen nhau, cũng như bao cặp tình nhân khác trên đời, họ đã xích mích, đã cãi vã, đã chia tay, và đã lại trở về bên nhau.
Một ngày, team của Dan được gọi vào phòng sếp và đôi mắt trong veo của Dan sáng lên đầy ngỡ ngàng khi sếp giới thiệu thành viên mới gia nhập công ty của team.
- My name is Jim. Nice to meet you all.
3 năm sau đó, họ nhận chuyển công tác sang Việt Nam. Jim đã luôn thích những chuyến đi sang châu Á. Anh thuê một căn hộ xinh đẹp, và sống cùng Dan.
Gur kết thúc tác phẩm hư cấu của mình bằng giọng hào hứng:
- Sao, comment đi? Công trình Gur luyện cả gia tài manga trong máy tối qua.
- Ờ…định post lên YA**Land à?
Tôi hỏi, và phá ra cười trước câu chuyện tưởng tượng của Gur về 2 ông thầy. Vì một số lí do nào đó, tôi vẫn đang cố tin rằng một phần của câu chuyện ấy là đúng.
Mọi fan-gơ đều có quyền mơ mộng.
Jim thiếu điều muốn quăng xấp bài làm cái bộp xuống đất. Thay vào đó, anh vội vã làm rơi cây viết đỏ để không giảm bớt phần kịch tính. Anh vẫn biết hai con bé học trò của mình không phải tay vừa, nhưng một câu chuyện gây sốc như thế này không phải là điều anh có thể ngờ tới khi lỡ tay ra cái đề luận “Write about your ideal romance.” Dan và anh? Đây quả thật là một sự choáng váng quá lớn đối với một con người điềm tĩnh như Jim, đến nỗi anh không còn kịp nhận ra mặt mình đang đỏ dần lên. Và con bé còn viết gì nhỉ, “Mọi fan-gơ đều có quyền mơ mộng”? Chúa ơi, cái bài luận xưng tôi của con bé Fann thật là quá đáng để được gọi là mơ mộng.
Khi anh đọc xong nốt dòng cuối cùng của cái ending, anh bị kích động không chịu được và thật khó để diễn tả cái cảm xúc đó là gì. Anh không biết trên đời có một thầy giáo thứ hai nào lại phải chấm bài làm sặc mùi tình yêu giả tưởng của học trò viết về mình chưa. Nhất là khi trong cái bài làm đó, thầy giáo được học trò ban phát cho một kết cục rất ư hoang tưởng và đáng sợ. Jim ngồi thừ ra, không biết phải phê gì vào bài làm. Suy cho cùng, anh không thể phủ nhận nhiều hơn 1/10 câu chuyện…
- Sweetie, what cha doin’?
Hai cánh tay trần ôm lấy cổ Jim từ sau lưng. Anh không cần phải quay lại để biết đó là ai.
- I told you not to use my shampoo again, Dan!
- Yes, yes, you have been saying that for like, 6 years. LOL.
- Then stop doing it!
- And you have always been using that as an excuse when you’re too confused to say anything to me.
- I have?
Jim bối rối nói, và đây không phải lần đầu tiên anh ghét cái giọng bình thản và đầy vẻ muốn-phá-ra-cười đó của Dan.
- Anyway, what are you readi…
- Nothing! Just my students’ papers! – Jim vội nhét xấp giấy vào tủ. Anh thấy chả có gì hay ho nếu Dan đọc được cái ideal romance của hai con nhóc kia.
- Sounds interesting to me…lend me some!
- No. Just go to sleep already!
- Fine, fine.
Jim thở phào khi thấy Dan buông tay ra khỏi người anh. Nhưng Dan nhất định không phải là người có thể buông tha Jim một cách nhẹ nhàng và trơn tru như thế.
- Oh and let’s come back to Canada for a while.
- Why? – Jim hỏi lại, cảm thấy mình ngu ngu.
- I’ve always wanted to go this one place with you. And nowhere works but our hometown.
Jim đánh rơi cây viết trên tay, dù anh chỉ vừa mới nhặt nó lên chưa quá 15 phút.
- Seriously…when are you going to stop using my smell? It’s annoying.
- Jim, I know your excuse. And don’t use excuse when you truly mean yes.
Dan nói, với một nụ cười mà trong tất cả những năm sắp tới của cuộc đời, chắc chắn Jim không thể nào quên được. Cả nụ cười dịu dàng, lẫn phút giây thiêng liêng đó, Jim sẽ không bao giờ quên được.
Cách đó 15 phút, anh đã gọi đó là một cái kết cục đầy hoang tưởng và đáng sợ.
That summer we went to Canada on our school trip. Jim and Dan were not there with us. We were told that they were taking a month off. Gur laughed and whispered to me at the same time, “Together?”. I did not know what to say, because she already read my mind. At that time, we had not known yet this was not the final ending.
The second day we arrived at Toronto, we paid a visit to the famous Metropolitan United Church. It was listed in our schedule.
As we were walking through the big gate, Gur grabbed my arms without taking her eyes off where she had been staring at.
- Hey, is it true the one in white is always the bride?
- Well, supposedly I think…
- Look! I told you from the very first, Jim is the bride there!
P/S: What do you think about our fictional work, Jim? Wouldn’t it be perfect if this turned out to be real someday? LMAO. Enjoy your reading!
Omake:
- Không phải cứ vest trắng là uke đâu.
- Cái gì?
- Trong Haru wo daiteita ấy mà, về đọc lại v6 đi.
- Ồ.