- Sao tao không thấy mày đi học gì hết vậy? Bộ tính mù chữ à? – Thằng nhóc hỏi nó.
- Không có, Bảo học gia sư tại nhà, tháng chín này xem như Bảo học lớp bảy rồi, còn Nam thì sao?
- Mày nhỏ hơn tao một lớp. Phải gọi tao là anh đấy. – Thằng nhóc cười hề hề.
- Nam thích thì Bảo gọi là anh, Nam lớn hơn Bảo mà. – Nó đáp.
- Tao nói chơi thôi, mà lớn lên mày thích làm gì.
- Bảo không biết nữa ...
Nó ngậm ngùi, nhiều lúc nghe lén mẹ khóc với ba, nó không rõ mình sẽ sống được bao lâu, thì làm gì có mơ ước nào chứ.
- Sao không biết?
- Bảo thích được làm công an lắm, nhưng mà ...
- Mày yếu nhớt vậy mà đòi làm công an, ăn cướp nó vật ngược lại là chết tươi.
- Hì hì, Nam nói chuyện vui quá.
- Mày có thấy cái nhà đó không? – Thằng nhóc chỉ qua bên đường.
- Nhà nào?
- Mày ngồi chơi ở đây hoài mà không để ý hả? Nhà có hai cái ông pede hay đi ra đi vào đó.
- Không, bảo không biết, mà sao là peđe vậy?
- Là ... hai thằng con trai thích nhau gọi là peđe, vậy cũng không biết, bị tụi tao chọc hoài.
- Thế à, Bảo đâu biết đâu. Mà sao con trai không thích con trai được vậy?
- Mày khùng hả, con trai phải thích con gái. Làm sao con trai mà thích con trai.
- Nhưng mà tại sao không được? – Nó hỏi tiếp.
- Sao ... sao mà tao biết, hỏi gì hỏi hoài.
Nó cười ngất ngư khi thấy thằng nhóc lúng túng, thấy nó cười thằng nhóc cũng cười theo, chợt thấy nhói ở ngực, nó bấu mạnh vào cửa sổ, mặt nhăn nhó.
- Mày sao vậy?
- Bảo ... đau quá ... à ... – Nó nói mà mồ hôi túa ra.
- Giờ làm sao, gọi ba mẹ mày đi.
- Không sao đâu, Bảo nằm nghỉ chút là khỏe.
Nói rồi nó đi qua bên giường nằm nhắm mắt lại, gắng ngăn cơn đau và kiềm chế để không khóc, vì nó biết thằng nhóc đang ở ngoài cửa sổ nhìn vào lo lắng.
...
- Mẹ nói con không được ngồi bên cửa sổ nhiều, gió vào có hại lắm mà không nghe mẹ. – Mẹ vuốt tóc nó.
- Ba đâu rồi mẹ?
- Ba con đi làm chưa về, có gì hả con?
- Mẹ ơi, vì sao hai người bên đường lại bị gọi là pede vậy mẹ?
- Ơ ... tại ... tại vì con trai mà yêu con trai thì là pede, con hỏi làm chi?
- Con trai không thể thích con trai hả mẹ?
- Không được, làm sao mà được, đâu thể nào.
- Con không hiểu.
- Con hiểu làm gì, cái đó ghê tởm lắm, con đừng để ý.
Nó quay qua kia nằm im lặng, có phải là ghê tởm gì đâu, thương là thương thì phải chọn lựa nữa sao, thế thì kì quặc thiệt nhỉ, chắc tình yêu gì đó chỉ có một phía là của nam nữ thôi.
...
Vài năm sau, thằng nhóc hay ngồi bên cửa sổ của nó năm nào đã cao lớn và đẹp trai hơn, nhưng hắn đã không vô tư như ngày xưa hay nói chuyện với nó, mà ít nói và trầm tính, bao giờ cũng vậy khi đi học về cũng có đầy những vết tích của những trận đánh nhau.
Hắn thay đổi, vì nó nghe rằng ba mẹ ly dị, hắn ở với chị mình, cái lớp mười hai lo học nghiêm túc thì hắn lại mê chơi, mái tóc ngày xưa dài dài dễ mến giờ đã là cái đầu đinh cụt ngủn, không còn tụ tập chơi đùa với lũ bạn xưa kia, giờ hắn tham gia vào những nhóm bạn thâu đêm suốt sáng.
Tuy thế, vài ngày hắn lại tới để thăm nó, hỏi thăm sức khỏe xong thì hắn lại ngồi bệt dưới đất lưng dựa vào tường, miệng phì phèo điếu thuốc, nó ngồi nhìn xuống cái đầu đinh giờ đã yên vị ở góc tường quen thuộc.
Khói thuốc bay lên sộc vào mũi làm nó ho sặc sụa, hắn ngẩng lên nhìn nó với đôi mắt sâu và thật sáng, rồi búng bỏ điếu thuốc còn hơn phân nửa. Tiếp tục là những giây phút yên lặng, nó không ngạc nhiên vì đã quen như thế, và cũng không đòi hỏi gì hơn ngoài việc biết ơn hắn đã không thay đổi thói quen đến thăm nó.
- Nam biết không, dạo này hai người kia không có ở bên đấy nữa.
- Hai người nào? – Hắn hỏi mà không nhìn lên.
- Hai người mà hồi trước Nam nói là peđe ấy.
- ..................................
- Lúc trước nghe Nam nói nên Bảo có để ý họ, mà dạo này không thấy nữa.
Hắn đứng dậy phủi bụi rồi quay sang xoa đầu nó.
- Về đây, ngủ sớm đi.
Nó ngồi nhìn dáng hắn đi khuất rồi mới kéo cửa sổ lại, đưa tay lên chỗ đầu vừa được hắn xoa, nó cảm thấy âm ấm trong lòng.
- Dạo này Nam đánh nhau nhiều vậy, hôm nào cũng trầy sướt hết.
- ..................................
- Nam nghe Bảo nói gì không?
- Nghe.
- Sắp thi học kì rồi, Nam lo học bài đi, đừng để chị Nam lo.
- Biết gì về tui mà nói, rỗi việc.
Hắn đứng dậy bỏ về, nó ngồi nhìn theo mà buồn, hắn trẻ con vô tư khi xưa đã không còn nữa rồi.
Vừa tháo miếng băng cá nhân trên mặt ra, hắn nhớ lại trận bóng sáng nay của lớp. Đang dẫn trước một trái do công của hắn thì thằng thủ môn ngu hơn con heo của đội lại bắt bóng vụng về, biếu không cho đội kia một quá, đã thế kết thúc trận còn dám chê trách tuyến trên tấn công yếu quá làm đội bị thua ngược, thế là hắn nhào vô tẩn cho con heo ấy một trận, hậu quả là được ở nhà chơi ba ngày.
Vừa cầm điếu thuốc bước ra khỏi nhà, hắn gặp bà chị đi làm về, thấy hắn bả chỉ lắc đầu rồi bỏ vào nhà, nhìn về phía nhà nó, cửa sổ đóng không mở, hắn thấy lo, mọi khi mà cửa sổ đóng có nghĩa là nó có bệnh.
Đứng bên ngoài hắn gõ cửa, màn được hạ xuống, bên trong tối âm u càng làm hắn sốt ruột hơn, hắn vỗ cửa mạnh hơn nữa.
Màn được kéo ra, mẹ nó đứng nhìn hắn từ bên trong với ánh mắt giận dữ.
- Đến đây làm gì, thằng Bảo nó bệnh rồi. – Bà quát.
Hắn không để ý lời bà nói, chỉ nghiêng người nhìn vào trong, thấy nó nằm mệt mỏi trên giường mắt nhìn về phía hắn muốn nói gì đấy nhưng lại không thể phát ra tiếng.
- Bảo thế nào, khỏe không? Khỏe thì gật đầu, không khỏe thì lắc. – Hắn nói vào.
Thấy nó gật đầu, hắn bỏ đi, mặc kệ cho mẹ nó nói nặng ở phía sau.
Chừng mười hai giờ, hắn đi tới chỗ cửa sổ gõ vào, chừng lâu sau, nó mở cửa, ra ngồi xuống ghế cười với hắn.
- Bảo mệt quá, xin lỗi Nam nha. – Nói rồi nó dựa mặt lên thềm cửa sổ.
- Đau lắm à?
- Ừ, với lại sốt nữa.
Hắn lấy một tay so trán nó, một tay áp trán mình, đúng là nóng thật.
- Xin lỗi.
- Sao Nam xin lỗi, Nam có lỗi gì đâu. – Nó ngạc nhiên.
- Hôm trước cộc với Bảo, chỉ vì Nam có chuyện không vui.
- Vậy thì Bảo xin lỗi Nam mới đúng chứ.
- Bệnh gì mà không hết, cứ dai dẳng hoài vậy sao? – Hắn nói rồi ngồi bệt xuống đất.
- Bệnh của Bảo sẽ không hết đâu, hôm qua ...
Nói tới đó nó im lặng, hắn ngóng chờ nhưng không thấy nó nói gì thêm.
- Hôm qua sao? Nói xem.
- Ba nói cho Bảo biết sự thật về bệnh của Bảo ... rằng Bảo chỉ sống được vài năm nữa à.
Nghe đến đó, hắn bỗng thấy tim đập nhanh hơn, ruột gan thì thắt lại.
- Sao không lo đi trị? Ở nhà hoài làm gì?
- Không trị được đâu, mẹ bảo ... nếu mổ thì xác suất thành công thấp lắm ... Bảo không muốn đánh đổi đâu.
- Chết tiệt.
Hắn đứng dậy gầm gừ rồi bỏ đi một mạch về nhà. Đêm hôm ấy hắn không ngủ được, càng nhắm mắt càng nhớ đến hình ảnh nó, hắn sợ rằng sẽ có ngày nó không còn ngồi bên cửa sổ nói chuyện với hắn nữa.
...
- Sao Bảo không đánh liều mổ đi, ngồi chờ chết à?
- Thôi, Bảo sợ lắm, sợ không còn gặp ba mẹ với ...
- Nếu thành công thì sẽ sống lâu hơn, sao cứ nghĩ là thất bại?
- Bảo ...
- Khỉ gió, bệnh gì ác ôn thế. – Hắn lầm bầm.
- Thôi, Nam đừng nói chuyện đó nữa, mấy hôm nay Bảo thấy Nam về trễ lắm, bộ Nam bận à?
- Ừ, nhỏ bạn gái cứ ...
Tự dưng hắn im bặt, không rõ sao khi nói đến đó hắn lại nhìn lên nó, thấy nó im lặng buồn buồn, hắn thấy hối hận vì những lời nói vừa rồi.