Tác giả: Noname120402
Nguồn: Diễn đàn táo xanh
_ _ * * _ _
Trong một cửa hàng đồ chơi, nếu được chọn một trong hàng ngàn món đồ đủ màu sắc và đủ kiểu, thì bạn sẽ phân vân lựa chọn, có lẽ những câu hỏi dễ thương đại loại như là “Con có thể lấy thêm cái này”, “Con muốn thêm cái kia” ... đa số những lời hồi đáp từ bậc cha mẹ đều là “ Con chỉ được chọn một món thôi” thế là bạn phải ngoan ngoãn đưa ra quyết định cho mình, mặc dù vẫn tiếc đứt ruột.
Nhưng với nó thì lại khác, hầu như là thế, chưa bao giờ phải nhận những câu nói đó từ ba mẹ mình, bởi những món đồ nó chọn sẽ được kèm thêm câu nói “Con có muốn thêm nữa không?”, nếu như một đứa bé khác đủ hiểu biết thì chúng sẽ ganh tỵ và so sánh với ba mẹ chúng ngay, hoặc chúng sẵn sàng đánh đổi để được ở vào vai trò này.
Vậy thì suy nghĩ lại đi, thực sự cuộc sống của nó chẳng có gì để được thèm muốn ngoài sự đầy đủ nhưng khuyết về tự do và thể chất.
Một chú bé mười tuổi nhưng suốt ngày chỉ có thể trông ra cửa sổ để nhìn những đứa bạn cùng lứa chơi đùa, nhưng nghĩ thế thôi chứ nó cũng chẳng ham muốn được như bọn chúng khi nó đã quá quen với cuộc sống bên chiếc giường bệnh.
Nó bị bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói rằng sẽ sống không quá hai mươi tuổi, cho nên những gì làm nó xúc động mạnh đều không được tốt cho tim. Do đó, chỉ cần không cười, không khóc, và không cãi nhau như những đứa trẻ ngoài kia ... là cuộc sống của nó sẽ kéo dài thêm được đôi chút, dễ thôi mà.
Nói thì nói thế nhưng đừng ai bảo nó là động vật máu lạnh đấy nhé, nó được ba mẹ yêu thương chiều chuộng hết mực, không được đến lớp như người khác thì nó có gia sư đến tận nhà để dạy học, cô giáo khen nó thông minh, ba mẹ cũng nói thế và nó cũng nghĩ vậy.
Nó có sở thích ngồi gần cửa sổ nhìn ra khoảng sân chơi phía trước nhà, chiều đến lũ trẻ cùng xóm hay bày trò chơi với nhau, khi mới nhập cuộc thì hăng say, đến cao trào thì cãi vả, rồi đỉnh điểm của sự kết thúc là mẹ ra mắng chúng vì làm ồn sợ nó không nghỉ ngơi được.
Do đó cái biệt danh bà Ngọc khó ưa của mẹ nó đã ra đời sau nhiều lần được bọn chúng họp “hội nghị” – cái tên được một thằng nhóc cầm đầu đặt ra, một đứa nhóc hư hỏng thứ thiệt.
Hội nhóm của chúng chừng bảy tám đứa trai gái có đủ, đứa lớn nhất là thằng nhóc hư hởng đó, còn bọn loắt choắt kia cũng xấp xỉ tuổi nó, mặc định chúng phải gọi thằng đó là “đại ca”.
Đại ca này cũng thuộc hạng lì đòn, hàng ngày trốn đi chơi thì hay bị bà chị kéo về đánh nhưng vẫn không tởn, bằng chứng là ngày hôm sau chúng vẫn tụ tập đến trước nhà nó để chơi.
Nó thích ngồi bên cửa sổ, đôi lần bắt gặp ánh mắt của thằng nhóc, đáp lại là cái trề môi hay ánh nhìn thờ ơ, cũng đúng thôi, nó có từng nói chuyện với bọn chúng khi nào đâu.
Gió chiều về mát mẻ, thổi nhẹ vào căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp của nó, vẫn là những trò chơi thường thấy, bọn nhóc bắt đầu ồn ào.
- Con đừng mở cửa sổ, gió mạnh quá không tốt đâu. – Mẹ đưa tay đóng cửa lại.
- Đừng mà mẹ, con muốn cho mát.
- Cái tụi này, ồn ào cả ngày, hôm nay ...
Mẹ giận dữ bỏ ra khỏi phòng, nó chồm người ngồi dậy nhìn chúng đang chơi vô tư, trái cầu bay vào phòng rớt xuống giường, mẹ nó đứng ngoài cổng la mắng, thế là cả bọn chaỵ tán loạn.
Đi sang giường nó cầm trái cầu lên, tập đá như chúng, nhưng mà khó quá, cứ mỗi lần nảy chân lên để đá thì lồng ngực lại nhói, nhưng nó vẫn không ngừng.
- Ê, trả đây coi.
Nghe giọng lạ, nó quay lại, là thằng nhóc đứng cạnh cửa sổ chìa tay ra ý muốn đòi lại trái cầu, nó gật đầu cầm trái cầu lên đi đến cửa sổ, chưa kịp nói gì thì thằng nhóc đã giật ngay trên tay nó, rồi nói.
- Đá dở ẹc cũng bày đặt.
Nói rồi thằng nhóc bỏ đi, nó ngồi xuống ghế hơi buồn, đâu phải là nó muốn như thế, nếu được khỏe mạnh, nó cũng muốn được tập và đá hay hơn, nhưng mà đâu thể nào.
...
Nhiều hôm trời mưa dai dẳng, nó ngồi nhìn mưa tạt vào cửa sổ mà buồn, mưa nhiều chúng nó không có tụ tập lại chơi đùa. Nó đi qua bên giường nằm xuống, mong rằng chiều nay hết mưa.
Tiếng ồn ào rộn rã làm nó tỉnh giấc, ngồi dậy đi tới mở cửa sổ ra, bọn chúng đang tụ tập lại chơi, tự dưng miệng nó nhoẻn cười, thằng nhóc quay qua bắt gặp, cũng là cái lừ mắt như mọi khi, nó chột dạ nên không cười nữa, rồi một lúc sau thằng nhóc cười với nó, nụ cười trong ánh nắng chiều làm nó cũng vui theo.
Thằng nhóc bắn đạn cu li rất hay, hầu như bọn kia không phải là đối thủ của nó, cứ vài đợt là thằng nhóc lại thắng, chiến lợi phẩm là những viên đạn đủ màu rất đẹp, mỗi khi thằng nhóc thắng nó lại cười cứ như chính mình được chơi, bắt gặp nó cười thằng nhóc lại lừ mắt.
Rồi dần dà, như một thói quen mỗi khi thắng, thằng nhóc điều nhìn về phía nó, hôm nào cửa sổ đóng chặt thằng nhóc lại thấy hụt hẫng như thấy thiếu vắng chút gì đó trong lòng, có lẽ nhóc đã quen nhìn nó cười rồi.
Mấy hôm liên tục không thấy nó ngồi bên cửa sổ, thằng nhóc tò mò, càng tò mò, thằng nhóc càng muốn tiến lại gần cửa để nhìn xem có nó bên trong hay không, nhưng sợ bị bắt gặp nên lại thôi.
...
Hôm nay cửa sổ đã mở, thằng nhóc khấp khởi nhìn về phía đó hoài, kết quả đã bị thua vài viên bi, nhưng hề gì, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Nó lại gần cửa sổ ngồi xuống ghế, bắt gặp ánh nhìn của thằng nhóc, một thoáng lúng túng trong đôi mắt đen láy, thằng nhóc quay đi, nó ngạc nhiên, sao hôm nay không lừ mắt với nó mà lại thế.
Trái cầu lại bay vào phòng, nó rời khỏi ghế đi qua bên góc cầm lên, thằng nhóc đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào, nó đưa trái cầu ra, nhưng khác hẳn lần trước, thằng nhóc cầm lấy rồi nói nhỏ.
- Cám ơn.
...
Từ lúc nào nó cảm thấy thằng nhóc đã là bạn thân của mình, chúng chưa nói chuyện hay hỏi thăm gì nhau, nhưng chỉ cần thắng một cuộc chơi nào đó, là thằng nhóc nhìn về phía nó tìm kiếm, nó cười đáp lại. Lòng thấy vui hẳn ra.
Thời gian đó cứ tối đến cơn thắt ngực lại hành hạ, nó không cầm được nước mắt, nhưng không khóc ra tiếng bởi vì nó đã quá quen rồi.
Cửa sổ lại ít mở ra hơn, thằng nhóc lại buồn, buồn nhưng chẳng biết vì sao, nhưng có lẽ thằng nhóc muốn thấy nó cười.
Có một hôm, trời tối, thằng nhóc đến cạnh cửa sổ nhìn vào, nó nằm trên giường, mặt xanh xao, thằng nhóc không hiểu sao nó lại thế, có phải nó bị bệnh không?
- Ê.
Thằng nhóc gọi, nhưng nó không đáp lại, vì cơn đau lấn át hết tiếng động xung quanh.
- Nè, mày sao vậy?
Nó mở mắt ra, ngồi dậy, mặt nhăn nhó, rồi nó lắc đầu. Thằng nhóc ngoắc nó đi qua, nó lại lắc đầu, thằng nhóc ngoắc tiếp, nó đành phải đi qua.
- Mày bị gì vậy?
- Tui bị bệnh, bạn hỏi làm gì?
Thằng nhóc phân vân, bệnh gì mà không ngồi chỗ cửa sổ được ta, chắc bệnh này nặng lắm.
- Bệnh nặng không?
- Nặng lắm.
- Nặng thế nào?
- Tui cũng không biết nữa, ba nói với mẹ nặng lắm chứ không nói cho tui biết.
- Sao mày không ra ngoài chơi mà ở nhà hoài vậy?
- Ba mẹ không cho.
Thằng nhóc im lặng, gì chứ nhắc tới bà Ngọc thì còn lạ gì, dữ có tiếng mà. Thằng nhóc chìa vài viên bi là chiến lợi phẩm lúc chiều cho nó.
- Cho mày đây, khỏi bệnh đi rồi tao cho nữa.
Nó cầm lấy, nhoẻn miệng cười, thằng nhóc tự dưng thấy vui vui, lạ nhỉ?
Từ hôm đó, thằng nhóc hay đến ngồi dưới cửa sổ nói chuyện với nó, những hôm bị căn bệnh hành hạ, nó không muốn thằng nhóc lo nên hay hạ màn xuống, nhưng nó đâu biết thằng nhóc đứng ở bên ngoài trễ lắm ... trễ lắm mới về.
- Mày ra ngoài chơi đi, ở trong phòng hoài không chán hay sao?
- Không được, ba mẹ Bảo không cho đâu. – Nó lắc đầu.
- Mày trốn ra đi, tao cũng hay trốn đi chơi mà.
- Ba la ...
- Đi, mày nhát quá, y như đứa con gái ấy.
Nói rồi thằng nhóc kéo tay nó, nó lắc đầu từ chối.
- Làm sao mà đi được, ra cửa là bị mẹ thấy.
- Thì mày trèo cửa sổ đi, ngốc thế.
Nó nhìn vào bên trong, lầm lét cứ như đứa ăn trộm, rồi đánh liều đứng dậy bước lên bậc cửa sổ nhảy xuống.
- Ra đây, theo tao nè.
Thằng nhóc nắm tay nó chạy đi, đã bao giờ nó được ra ngoài một mình thế này đâu, nhìn lạ lẫm lắm.
- Chậm ... chậm thôi, Bảo mệt lắm. – Nó đưa tay lên ngực thở.
- Mệt hả? Sao mày yếu quá, ra ngoài này chơi cho khỏe, cứ ở trong phòng mãi nên thế đấy.
Chúng nhập bọn với đám bạn của thằng nhóc, bao nhiêu là trò chơi bày ra, nhưng nó đều từ chối không dám vì sợ mệt, nhưng thằng nhóc cứ một hai kéo nó ra, thế là đánh liều nó hòa mình vào cuộc chơi với bọn chúng.
- Vui không? – Thằng nhóc hỏi nó.
- Vui lắm, nhưng mà ... Bảo mệt quá. – Nó cười.
Thằng nhóc lắc đầu, làm gì mà yếu nhớt thế không biết nữa, chơi có tí là than mệt rồi.
- Chết rồi, mẹ của Bảo, Nam về đi đừng đứng đây.
- Ờ ... ờ ...
Thằng nhóc tái mặt khi thấy mẹ nó đang đi tới, liền buông tay nó ra chạy về nhà, tối hôm ấy nó bị ba mẹ mắng cho một chập vì dám bỏ ra ngoài, còn thằng nhóc thì bị mẹ nó mắng vốn vì dám dẫn nó đi chơi.
Mấy ngày liên tục không thấy thằng nhóc ra ngoài chơi, có lẽ bị cấm cung rồi hay sao ấy. Tự dưng nó cũng thấy nhớ nhớ, muốn đi tới nhà kiếm thằng nhóc, nhưng nghĩ lại trận lôi đình hôm trước của mẹ, nó lại thấy ngán.
...