Chiếc đèn trung thu năm nào...

Tác giả: Noname 120402

Nguồn: Diễn đàn táo xanh

_ _ * * _ _

 

Khi ngày rằm của tháng sắp đến, vì công việc bận rộn xen kẽ với những ngày chạy ngược chạy xuôi biếu bánh cho khách hàng, tự dưng hôm nay về đến nhà tui nhìn sang bên đường quen thuộc, lũ trẻ hàng xóm cùng nhau rước đèn đi dạo. Chiếc đèn lồng bằng điện sáng lấp lánh đã thay thế những chiếc đèn giấy mà khi nhỏ chúng tui thường chơi, ngồi xuống trước cửa nhà, một cảm giác nghèn nghẹn ở cổ và cay ở khóe mắt, tui lại nhớ đến anh, chẳng kém đi chút nào, cứ như mọi chuyện là của ngày hôm qua ...

...

Anh lớn hơn tui hai tuổi, tui nghịch ngợm phá phách bao nhiêu thì anh hiền lành ít nói bấy nhiêu. Không cùng cấp lớp nhưng anh hay đèo tui đi học mỗi ngày, chuyện ấy diễn ra thường xuyên cứ như là việc hiển nhiên mà anh phải làm cho tui vậy.

Ba mất nên anh sống cùng mẹ, là con trai duy nhất cho nên anh được mẹ dành trọn tình thương, lên cấp ba trong khi lũ bạn cùng tuổi hay chơi bời và tụ tập hội nhóm thì anh lại chăm chỉ lo học, chỉ với một mục đích duy nhất – anh muốn mẹ được vui.

Thưở nhỏ chúng tui có thói quen vòi ba mẹ mình làm cho những chiếc lồng đèn ông sao đủ màu, tui được ba làm và trang trí chiếc đèn nhìn rất là hoành tráng, nhìn sang bên kia đường, anh ngồi hì hục tự tay uống cong từng thanh tre để làm. Mẹ anh ngồi kế bên lâu lâu lại vuốt tóc anh, thấy tui nhìn qua cười, anh xấu hổ, mặt đỏ lừ lên ... chuyện, đứa con trai gần mười lăm tuổi thì ai lại muốn được mẹ âu yếm công khai như thế.

- Hết tre rồi, làm sao đây hả em ...

Anh gãi đầu nhìn chiếc lồng đèn còn dang dở cùng với hàng mớ thanh tre bị gãy.

- Làm sao em biết, thấy không được thì em nhờ ba làm giùm cho.

- Không, anh muốn tự tay làm, trước ba anh cũng hay làm cho mẹ ngắm.

Anh nói rồi cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ hạnh phúc và tự hào khi có thể thay ba để tạo niềm vui cho mẹ mình. Tui gật đầu nhẹ góp chung nụ cười với anh, rồi nói.

- Vậy ... qua kia đi, anh thấy sao? – Tui đưa mắt nhìn qua nhà gần đó.

- Cứ thế đi. – Anh gật đầu mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

Kế bên nhà anh là khoảng vườn của bác Tư son có trồng một bụi tre, ngày thường thì chúng tui nào dám mơ tới việc xử một vài cây nhỏ nhưng đây là lúc cấp bách, cho nên túng thế tui và anh đành túng quyền.

Sau khi giải quyết xong cây tre, anh cắm cúi hoàn thành công việc, tui ngồi kế bên vừa nhìn anh làm vừa hát nghêu ngao, mà lạ thiệt nha ... chẳng hiểu sao lúc ấy tui lại không biết đó là niềm hạnh phúc hiếm hoi mà tui sẽ mãi không tìm lại được.

Anh giơ hai chiếc lồng đèn nhỏ màu đỏ và xanh lên cho tui ngắm bên cạnh chiếc lớn dành cho mẹ anh.

- Anh làm chi nữa vậy?

- Thấy dư tre nên anh làm, tặng em một cái, còn một cái của anh. – Anh lúc lắc chiếc đèn nhỏ nhỏ xinh xinh.

- Em có rồi mà, ba làm đó. – Tui vô tư chỉ sang chiếc đèn lớn treo trước nhà.

- Thì ... anh tặng em, em không thích sao? Không thì anh dùng vậy.

Anh đứng dậy móc chiếc đèn lớn lên cửa nhà, tui ngắm chiếc đèn nhỏ rồi nói.

- Em chọn màu đỏ, anh màu xanh nhé.

- Ừ, em thích cái nào thì lấy đi. – Anh đáp tay vẫn chỉnh sửa cho chiếc đèn lớn ngay ngắn.

Tui đứng dậy chạy về nhà, đi lên phòng tới bên bàn học cạnh cửa sổ tui treo chiếc đèn lên rồi chồm ra gọi anh.

- Hey, anh Quang, được không? – Tui nói to.

- Được đó, đẹp đấy, mà em đừng chồm ra nguy hiểm lắm.

Tui giả bộ tư thế bị hụt tay, anh bên dưới tròn mắt giật mình, thấy bị hố nên anh lắc đầu rồi cười trừ. Năm ấy trăng tròn lắm, trời lại đẹp.

...

Những năm sau anh đậu vào đại học nên phải lên thành phố để học. Hôm anh khởi hành, tui buồn lắm nhưng vẫn giữ vẻ bình thản không có gì, anh thì vẫn thế, đối xử như thể chuyện xa nhau là nhỏ nhoi đơn giản, tự dưng tui thấy giận, vì sao tui buồn mà anh lại vui vẻ, nhưng nghĩ nhiều thì tui lại thấy quá vô lý khi một đứa con trai lại phải khóc khi xa cách một đứa con trai.

Anh nói ra cái viễn cảnh về tương lai khi anh học, sẽ đi làm rồi lập gia đình, sẽ lo cho mẹ, anh cười vui còn tui thì buồn thăm thẳm, vì trong cái dự định đó anh không nhắc đến tui. Trung thu năm nay không còn như mọi năm, vì ... tui không có anh.

Anh đi được hơn một tháng, vài ngày nữa là đến trung thu, khi mọi người vui vẻ dự định đi chơi đêm rằm, thì tui thu mình lại trong cái vỏ ốc lạnh lẽo khi không có anh bên cạnh. Nhìn lên chiếc đèn nhỏ treo bên cửa nỗi buồn cứ nhói lên từng cơn, tui cúi mặt xuống bàn hát thì thầm để tránh nhớ đến anh, nhưng mà càng cố quên thì lại nhớ rõ hơn bao giờ hết, nước mắt lưng tròng ... khẽ đưa tay dụi mắt và thừa nhận anh đã ở vị trí quá quan trọng trong tui rồi.

- Này, Duy ... em có trên đó không?

Tui ngẩng người rồi nhìn xuống, anh đang đứng bên dưới gọi, thấy anh tui cảm giác có gì đó vỡ òa trong lòng, không đáp lại tui nhanh chân chạy xuống dưới, anh đứng chống nạnh cười tươi.

- Anh về khi nào vậy, em chẳng hay gì hết?

- Anh về để ăn trung thu với mẹ, với lại ... anh xa nhà chưa quen ...

Anh lấp lửng câu nói cuối rồi kéo tui ngồi xuống ghế đá để kể về việc học của anh trên đấy, anh quen được nhiều bạn và sinh hoạt cũng tạm ổn. Thế là tui trở lại như trước huyên thuyên nói về những ngày anh đi, tám về những chuyện không đáng tám mà mặc nhiên giữ mãi tình cảm tui đối với anh trong lòng.

Tối hôm ấy tui cứ thao thức không ngủ được mà cứ suy nghĩ mãi về chuyện của ngày hôm nay, năm nay tui lớp mười một thì hai năm nữa nếu đậu đại học thì tui có thể lên thành phố học với anh, trước kia anh cũng nói như thế, lúc ấy hai anh em có thể ở chung nhà. Không cần biết anh có cảm giác với tui thế nào nhưng chỉ cần được bên anh là tui đã thấy vui lắm rồi.

...

Năm tui thi đại học thay vì được ba mẹ đưa đi thi thì chính anh về để đưa tui đi, tính ba tui thì đó giờ không muốn làm phiền người khác nên cứ nhất mực từ chối lại thêm anh chỉ là hàng xóm không phải họ hàng thân thích gì, nhưng chẳng hiểu anh đã thuyết phục thế nào mà ba đã đồng ý.

Ngày thi đầu tiên, vừa bước ra khỏi phòng thi anh đã vồn vã hỏi thăm khiến nhiều người xung quanh lầm tưởng chúng tui là anh em ruột, tui thì ngại cả lên muốn đổ quạo, nhưng thấy anh lo lắng thế nên khi ra về tui cũng buộc miệng hỏi.

- Sao anh lo quá vậy? Em thi em không lo mà anh cứ cuống cả lên, nãy làm cho người ta nhìn ngại chết, ngày mai còn thi một buổi nữa có gì về nhà hãy hỏi.

- Em thấy ngại à, tại anh mong em có kết quả tốt chút để có thể đậu vào trường này, rồi còn lên đây học nữa.

- Nãy anh không nghe bác kia nói à, anh em ruột còn chưa lo được thế nữa. – Tui cằn nhằn.

- Vậy anh xin lỗi, mai anh đứng ở xa, có gì về nhà anh mới hỏi. – Vừa nói anh vừa cười buồn.

Còn trẻ, lại vô tâm, chưa suy nghĩ thấu đáo, lúc ấy làm gì tui biết tình cảm mà anh dành cho là thế nào đâu. Cứ nghĩ rằng anh sẽ lo cho tui mãi mãi, và điều đó là hiển nhiên nên tui mặc sức làm nũng. Nhiều khi đến mức quá đáng ...

Tui đứng dựa lưng vào bức tường, vừa thầm bực bội, không làm bài tốt mà còn phải chờ, thế mà bảo đảm với ba là sẽ lo cho tui đi về đầy đủ đấy, càng suy nghĩ tui càng thấy giận.

- Duy, anh đây nè ... làm bài được không em? Anh bị kẹt xe ... nên trễ quá ...

Tui đi qua mặt hầm hầm chỉ định nói vài câu trách anh, nhưng cạnh bên anh là một cô gái chạc tuổi chạy chiếc mio đỏ, thấy thế có bao nhiêu tức giâ nj tự dưng tui tuôn ra hết.

- Làm được hay không mặc kệ em, sao giờ này anh mới đón, nếu hôm trước nhắm lo không được thì để ba em lên lo, ai mà mượn.

- Anh xin lỗi, anh cũng nóng ruột lắm.

Tui ngồi lên phía sau, mặc nhiên không nói lời nào, cô bạn của anh nhìn qua ái ngại, tui chẳng thèm để mắt tới.

Về tới nhà trọ, tui bỏ đi một mạch vào phòng không thèm chào hỏi gì hết, chợt nhớ ra một việc nên tui mới quay lại phía trước thì nghe anh đang nói chuyện với cô bạn.

- Nó là ai vậy, sao em không nghe anh nói là anh có em trai?

- Ờ ... đứa em hàng xóm ở dưới quê anh, do từ nhỏ giờ anh xem nó như em trai mình nên ...

- Vậy sao nó còn to tiếng với anh, chỉ là hàng xóm thì việc gì anh phải lo cho nó?

- Thì ... em không hiểu đâu, anh không có anh em nên anh thương nó lắm ...

- Vậy thì cớ gì mà ...

Tui bước ra đứng nhìn hai người họ, mắt không rời khỏi cô bạn của anh, có vẻ vì chột dạ nên cô ta lúng túng rõ rệt bèn chuyển qua đề tài khác.

- Ờ ... mà ... em về đây, cũng trễ lắm rồi.

- Em chạy xe cẩn thận. – Anh gật đầu đáp lại.

Bước vào nhà, thấy tui sắp xếp đồ đạc vào giỏ xách anh liền hỏi.

- Em làm gì vậy?

- Đi về. – Tui đáp cộc lốc.

- Sao em nói muốn ở lại chơi vài ngày sau khi thi xong mà, chưa gì đã về là sao? Mai anh đưa em ...

- Khỏi, đi với bạn bè của anh đi, em chỉ là đứa em dưới quê thôi, anh không cần bận tâm.

Nói xong tui quay sang dồn hết đống đồ vào cặp, chẳng cần sắp xếp chi nữa, tui tức lắm rồi, nước mắt lưng tròng, tui đưa tay quẹt ngang mặc cho anh đứng phía sau nhìn.

- Duy à. Anh đâu có nói thế ...

- Có hay không mặc kệ anh, em quyết định không học đại học ở đây đâu, tưởng rằng lên đây học ...

Tui quay sang uất ức mà khóc, thấy tui khóc anh ngạc nhiên không hiểu vì sao, rồi ngồi xuống xoa đầu tui nói nhẹ nhàng.

- Tưởng thế nào hả em?

Đẩy anh ra tui đi thẳng vào phòng khóa cửa lại, mặc cho anh gọi bên ngoài. Nằm trên giường tui cứ nhớ lại từng lời nói lúc nãy, rồi bỗng dưng thấy buồn, buồn vì ... anh và cô bạn xứng đôi quá.

Sáng hôm sau tui về mặc cho anh ngăn cản, ngồi trên xe mà lòng buồn rười rượi, hối hận vì sao tui lại quá ương bướng, suốt đoạn đường trên xe, tui phải cố nén khóc. Ở được bên anh thì sao, nếu trái tim của anh lại là người khác chiếm giữ thì chi bằng tui cách xa từ giờ là hơn hết.

Ngày có kết quả thi, chính anh gọi về cho hay là tui trúng tuyển, nhưng tui chỉ nói vỏn vẹn không lên đó học mà học tại quê mình, anh hỏi rất nhiều nhưng tui cúp máy.

Ba mẹ cũng không ý kiến gì về việc tui học tại đâu vì cho rằng có cố gắng học thì ở đâu cũng thế, ngồi trên phòng tui nhìn chiếc đèn trung thu lung lay trong gió mà nhói đau vì quyết định không rõ là đúng hay sai của mình.

...

Những dịp lễ tết anh hay về và sang nhà tui, nhưng tui chỉ né tránh lấy lý do là đi chơi với bạn hay gì đó v.v... tự dưng từ đó ... tui xa cách anh dần.

Ngày trung thu anh về làm lồng đèn cho mẹ như mọi khi, nhìn lên cửa sổ nhà đối diện, chiếc lồng đèn tung tăng trong gió được hạ xuống khi nào mà anh chẳng biết, ngồi ngẩn ngơ nhìn mớ tre dư trên tay anh lẩm bẩm ... nó còn được làm cho ai nữa đây ...

Tốt nghiệp đại học với thành tích xuất sắc, anh ở lại thành phố đi làm và tiếp tục học lên cao, lâu lâu anh về thăm nhà, nhìn qua nhà đối diện ... anh thấy đau nhói trong lòng, có lẽ anh đã làm gì sai rồi.

Nghe mẹ tui nói lại, thằng Quang con nhà hàng xóm giỏi quá, lấy được bằng thạc sĩ giờ đang học tiếp để lấy học vị cao hơn, công việc lại ổn định, mẹ quay qua tui nói gắng mà học tập, xưa cũng thấy con hay chơi với nó mà sao giờ lại cách biệt xa quá thể. Tui ngậm ngùi, nhân viên văn phòng với mức lương thường đủ sống thì làm gì so sánh được với anh, chỉ là đứng cạnh thôi đã không xứng đáng rồi.

Anh nghĩ tui né tránh, tui có né tránh, nhưng làm sao anh biết được bao nhiêu lần anh nhìn sang đây là bao nhiêu lần tui đều biết được, bởi đơn giản tui có bỏ anh ra khỏi trái tim tui được bao giờ đâu.

Như mọi hôm đi làm về thấy tấm thiệp hồng màu đỏ nằm trên bàn, nhìn dòng chữ in trên đấy mà tim tui như chết lặng, hai trái tim màu đỏ có ghi tên lồng vào nhau cứ mờ ảo đang nhảy múa vui cười trêu chọc.

Nhà đối diện dựng rạp cưới, hàng xóm rỉ tai nhau. Thằng con bà Thanh giỏi quá, học cao lại đẹp trai có tài, lấy con vợ cũng đẹp xứng đôi vừa lứa y như kim đồng ngọc nữ.

Tui ở nhà, mẹ mắng sao không qua bên kia phụ thằng Quang đám cưới, bạn bè từ nhỏ mà kì vậy, tui cười mà đáp bâng quơ là lười, nếu qua đó có lẽ tui sẽ chết vì đau đớn mất.

Loading disqus...