Tác giả: Tóc đen 777
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh
------***------
Đại học Harvard, ngành Quản trị kinh doanh, những con số chi chít, căn, bình phương, tất cả như một mớ dây điện thoại rối nùi đang nằm trong đầu nó, Sinh không thích như thế, cuộc đời nó thích nhất là được ca hát, nhưng vì gia đình, nó phải chịu thôi, đâu phải cũng hát một bài là lên đời thành sao, nổi tiếng, tiền bạc, và cánh nhà báo vây lấy như bọn ruồi.
Ơn trời, dòng đời xô đẩy ra sao không biết, khi nó đến nơi thì kí túc xá đã hết phòng, thế là nó phải dọn vào ở với nhỏ Angelina, một bà chị Les, lớn hơn nó vài tuổi, đẹp gái cực kì, chỗ chị em dễ nói chuyện, nó sống cũng đỡ khổ.
Sáng đi học, tối về cùng lảm nhảm những chuyện vu vơ về bọn con trai trong trường với Angelina, bôi kem dưỡng trắng da, rồi đi ngủ, lẽ ra nó sẽ mãi như thế, cho đến ngày nọ, hắn đột ngột xuất hiện… Chương I Mục tiêu xuất hiện.
Hắn xuất hiện giữa lớp với tư cách là học sinh mới như thế đấy, mặt mũi cao ráo, mắt xanh, da trắng, mái tóc vàng bồng bềnh, dáng người thì menly khó đỡ, cái tên thì cũng không tồi “Ken”. Nhưng khó đỡ hơn nữa, thầy chủ nhiệm bảo là đã sắp xếp thành công một phòng mới, đủ chỗ cho ba người, thế là Sinh phải chấm dứt chuỗi ngày sống hạnh phúc bên bà chị Angelina để về sống cùng tên trai đẹp vừa xuất hiện, cuộc sống là thế đấy, vui hay buồn thì nó cũng đành cắn răn mà chịu đựng, kiềm nén trước một thằng con trai mỹ miều như Ken đối với nó hình như là cả một thử thách hạng nặng trong mấy chương trình AXN không bằng… - Gì thế này !? kem dưỡng trắng da à .
Người ta nói bọn con trai vốn tò mò, quả không sai, chưa gì hắn đã mò mẫm thùng đồ của nó, chai kem dưỡng da đúng là phản chủ, chui ra ngay tầm nhìn của người ta làm gì không biết. Nó vội đáp: - À là của em gái mình ấy mà, chắc lúc dọn qua đây gom nhầm vào, nhiều quá mà, hì hì..
Ken không nói gì nữa, nó chỉ lụi cụi dọn mớ đồ ra từ trong thùng cac-tong, căn phòng mới cũng khá vừa cho ba người, ba cái giường đơn với mớ chăn xanh lam nằm cách nhau một tí, sàn thì bằng gỗ ép, tường cũng xanh lam nhạt, một cái bàn học sát cửa sổ, ế! Bên này cửa sổ thấy được cả bầu trời sao, đẹp thật, nó khẽ tự an ủi mình, sống chung với hai gã đực rựa như thế thì lãn mạn gì nữa không biết… Yui là một thằng kì lạ, đúng hơn là một thằng người Thái kì lạ, cao ráo, to con, mặt khá baby nhưng có râu quay nón lớt phớt, hắn chẳn nói gì, chỉ lo dọn đồ, xong thì lăn quay ra ngủ, người dễ nhìn thì bao giờ cũng thế, thật là khó gần…….
Nếu tôi nói tôi viết bài hát này cho bạn, bạn có tin không… Có thể nó không hay, không đẹp, không tràn đầy yêu thương như những bài hát khác Mình muốn bạn biết rằng một khúc tình ca Không thể được viết ra nếu không phải bạn đang yêu… Đêm đã khuya rồi, Sinh khẽ mở mắt, ai đó đang hát một bài hát bằng thứ tiếng kì lạ, chắc là tiếng thái, nghe quen làm sao, hình như nó nghe bài hát ấy ở đâu rồi, nhưng nó lại nhắm nghiền mắt, cả ngày với mớ sổ sách làm nó mệt lắm rồi.
…………… …………………………….
Ken nhìn đắm đuối, à không, phải gọi là cái nhìn chết mê chết mệt mới phải, cách Ken nhìn con nhỏ Riona thật là làm cho Sinh ghen tỵ, mà cũng phải Riona là nhỏ xinh nhất trường, người ta đồn nhỏ có bà con với Taylor Swift hay sao, nếu là lời đồn cũng không quá đáng cho lắm, mắt nhỏ xanh ngắt, da thì trắng tinh, còn đôi môi thì đo đỏ hồng hồng, khỏi nói Sinh cũng biết nếu nó là một thằng con trai bình thường thì đã đổ từ lâu vì con bé này.
- Đi thôi ông bạn, và lau nước dãi đi, tràn cả ra ngoài rồi, ẹ quá! - Hm.
Câu nói của Sinh làm Ken giật mình, anh chàng vội gãi đầu rồi lại bước tiếp, Harvard là một ngôi trường hơi cổ kính, với mảng sân cỏ rộng và dãy hành lang nâu nâu kiểu châu âu, nhìn chắc là giống một lâu đài kiểu Hogwarts (*Harry Potter) hơn là một trường học, ít nhất nó cũng làm cho cậu bé của chúng ta đỡ nhàm chán.
Giờ Sinh nhìn khá oách, mà cũng khó nói, ai bước đi giữa hai chàng vừa châu âu, vừa châu á, rực nắng như Ken và Yui, thì chắc cũng thơm lây được ba bốn phần, nó khẽ cười khoái chí khi nghĩ vậy.
… Trời xui đất khiến thế nào, giờ thực hành mổ ếch Sinh lại chung tổ nhỏ “búp bê Barbie” - Riona, giờ học ngoại khóa của Sinh thế là chìm trong sát khí, thứ khí lạnh tỏa ra từ người Ken đang đứng xa xa, vì là người ở “giới thứ 3” nên khỏi nói Riona và Sinh hợp nhau cỡ nào, hai đứa cứ đứng chí chóe cả lên khi mổ ếch, hơn nữa Sinh lại rất khéo tay, mổ xoành xoạch con ếch, gọn đẹp y như lúc nó làm món ếch xào xả ở VN, nhỏ Riona mê tít thò lò vỗ tay tán thưởng bồm bộp, làm cho Ken gần như điên máu, còn mấy đứa con trai khác thì ghen tỵ khỏi nói. Thế là để “giữ gìn trị an” trong Kí túc xá, Sin bẽn lẽn bước đến chỗ Ken và rộng lượng phán: - Này Ken, cậu đổi chỗ cho mình được không?, mình muốn học với Yui một tí.
- Hả, ừ, nhưng mà vì cậu nói đấy chứ không phải tôi đòi đâu đấy.
Sinh gật đầu lia lịa, giờ mổ ếch cứ ngỡ đã ổn, thế mà khi Ken đứng trước mặt Riona, nó cứ rung bắn cả lên, “Cạch, á, ey!!, ê cẩn thận, á đừng”… những tiếng như thế cứ vang lên khi Ken cắt nhầm vào tay nó, rồi lại đến lỡ cắt trúng áo Riona, hay là nó lỡ rạch đứt luôn cả con ếch tội nghiệp đang chịu trận. Reeeng…sss…ss…..!!!!! - Xin lỗi nhưng mà lần sau nếu cậu không làm được thì đừng nhúng mũi vào bài tập của mình nhé! Nhỏ quay ngoắt 180 độ khi chuông reo, Riona bỏ lại bộ mặt cứ ngơ ngơ ra của Ken, Yui chỉ vỗ vai anh bạn an ủi, còn Sinh thì cười khì khì, phần vừa vui vì con nhỏ địch thủ vừa tạt một thùng nước lạnh vào mặt người nó yêu, phần lại vì hi vọng từ nay Ken bỏ cuộc luôn để nó dễ bề chinh phục….
.
Phòng số 447 (Phòng của Sinh và hai tên đàn ông kì lạ) - Tôi sẽ nói nếu cậu năn nỉ - Năn nỉ à ! cậu dám nói với tôi vậy sao thằng nhóc.
Sinh nhíu mày: - Không năn nỉ thì thôi nhé, Riona chắc hẳn phải chết mê chết mệt cậu nếu cậu có một quân sư là tôi đấy, her her! Suy nghĩ đi.
Ken không thích cái giọng làm cha của Sinh khi nó nhờ Sinh giúp cưa cho bằng được nhỏ Riona, nhưng xem rap phen này nó đành xuống nước năn nỉ thằng nhóc Châu Á chẳng menly tí nào này. - Năn nỉ cậu đấy! được chưa.
Ken vội quay đi, nó hơi ngượng khi nhìn thấy vẻ mặt của Sinh cười cười, nhìn nó cứ như nhìn một cô bé đang ngoe ngoẩy đòi kẹo của thằng bạn trai, Sinh nhếch mép: - Thế tôi được gì sau vụ này nhỉ? Cậu biết mà, chất xám đấy, chẳng có rẻ đâu, her her! - Cậu vừa nói nếu tôi năn nỉ mà, đừng có giở mánh.
- Không chịu thì thôi… Sinh đứng dậy khỏi cái ghế nơi bàn học, nhưng đương giữa chừng thì hai bàn tay của Ken đã ghì vai nó xuống lại ghế, Ken áp mặt sát vào mặt nó và thì thào: - Tôi cho cậu ba nguyện vọng, chọn gì cũng được, okay ?! - Cậu nói đó, Larbogini nè, rồi Mac Book Pro, Iphone… - Chỉ những điều tôi có thể, và hết ! hợp đồng đã ký.
Khi Ken dứt lời thì Sinh cười khì khì, đôi khi nó cảm thấy chọc ghẹo một thằng con trai mà nó thích là một thú vui không có gì sánh được trên đời. Ken cởi áo ra, lộ bộ Body khó đỡ, với cái quần Short xanh in hoa văn trắng kiểu đi biển, im lặng bước vào phòng tắm, khẽ gầm gừ: - Nói mà không làm được thì coi chừng tôi đấy, damn! Sinh ngồi ngây người nhìn, cái dáng người cao to, đầu ốc hơi ngốc, lại hơi handsome, lạy chúa, ước gì một lần thôi được tựa đầu vào vai của tên ấy, chắc sẽ đỡ mệt mỏi biết mấy… ---------- Hôm sau Môn Kinh tế vĩ mô luôn là nổi ám ảnh với Sinh, đầu óc nó cứ quay cuồng lên khi phải đối mặt với những con số, sin cos tan, mũ, bình…Đôi khi nó ước gì ngành nó học là tiếng Campodia chắc còn dễ chịu hơn, bước chân của nó nặng trĩu theo dãy hành lang gạch nâu của Harvard, mảng sân cỏ xanh ngoài kia cũng không làm đời nó xanh thêm tí nào, đã học xong rồi mà còn phải chép phạt nhiều ơi là nhiều trong vòng một ngày, hẻo ơi là hẻo, ai bảo nó ngủ gật làm gì không biết.
Đã 2h sáng, ánh đèn từ bàn học của Sinh vẫn còn, Yui thì đã ngủ từ lúc nào, chỉ còn Ken ngồi đó, tay cầm vở giả đò học bài, mà mắt thì cứ long ngóng tên nhóc châu á, tóc đen, dáng người nhỏ nhỏ ngồi góc phòng chép bài phạt.
- Cậu bắt đầu nói về cách chinh phục cô ấy được chưa vậy, thằng nhóc.
- Cô nào !? - Á Á!! Cậu làm tôi ghi nhầm chữ cô nào vào bài phạt rồi này… Ken nhăn nhó: - Cậu thôi chép đi, mai là chủ nhật mà lại.
- Mai tôi bận lắm, phải đi cả ngày.
- Đi đâu.
- Nhiều chuyện quá đi ~~ Sinh đặt bút xuống, nó quay chiếc ghế xoay lại hướng ba chiếc giường phía sau, đứng dậy và bước đến ngồi cạnh Ken, cả hai đang mặc áo phông trắng, và cũng loại quần đi biển màu xanh sẫm, Sinh lè nhè nói: - Cậu muốn hỏi gì .
- À À, sao mà mỗi lần nói chuyện với con gái là tôi lại, lại… - Nói đại đi !! tôi buồn ngủ lắm rồi.
Ken ngượng ngịu: - Thì tôi lại run bắn cả lên.
- Her her Sinh cười khẽ, giọng nó bé hơn từng chút một.
- Con gái thích cái gì à.
- Thích con trai quan tâm thôi.
- Thích tựa đầu vào vai của con trai thế này này.
Sinh đã không còn tỉnh nữa, nó gục đầu vào bờ vai của Ken một cách bất ngờ, Ken giật mình, nó ngồi im, giọng sinh lại lè nhè: - Con gái chắc là cũng thích ôm vòng qua eo con trai thế này này.
Nó vòng tay qua cái eo chắc nịch của Ken, giọng bé đi từng chút, từng chút, cho đến khi thằng Ken chỉ còn nghe tiếng khò khò nho nhỏ của chú nhóc Châu á. Một cảm giác ấm áp lạ lung chạy qua thằng con trai 20 tuổi người châu âu này, bất giác nó khẽ nâng hai bàn tay vòng qua eo của Sinh, Sinh nằm gọn trong lòng của Ken, nhỏ bé, hiền lành, đêm cứ thế khẽ trôi, cây cỏ cũng im lặng, chỉ còn ánh trăng ngoài kia, tất cả như sợ làm Ken giật mình lỡ vuột mất thứ gì đó quan trọng nhất trong đời anh, có vẻ như là tình yêu….
.
Sinh động đậy, rồi nó cựa quậy, có cái gì đó đang xiết người nó lại, to to, ấm ấm. Nó mở to mắt, trời sáng rồi, và hình như nó đang nằm gọn trong vòng tay của "anh Ken" mà nó say như đíu đổ thời gian qua, cảm giác thật khó tả, nó áp mặt vào ngực Ken, giả vờ nhắm chặt mắt lại và ngủ tiếp.
Chỉ tiếc - “đời không như ta mơ”, đồng hồ báo thức đột ngột kêu ầm lên làm Sinh nhớ đến một việc, tối nay nó có một show diễn ở Quán “Thiên Đường Số 7”, nó vùng mình ra khỏi tay của Ken làm anh chàng giật mình tỉnh giấc, cả hai ngượng ngùng tránh nhau xa ra một khoảng ngay lập tức, nhưng Sinh không quan tâm, nó vù chạy vào nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa rửa mặt, chạy ù ra ngoài thay luôn cả quần áo, Ken ngơ ngác: - Bị ma đuổi à thằng kia .
Sinh không quan tâm tới những gì Ken nói, nó vội vã mặc áo khoác xám vào, và chộp lấy Balo trên giá treo cạnh tường vù chạy ra cửa, Ken chỉ kịp nói với theo: - Tối nay tôi với Yui đi xem hát cậu có… Ken dứt lời, Sinh đã chạy biến ra khỏi phòng mà chẳng quan tâm gì tới anh chàng, Ken hơi hẫn nhưng rồi lại thôi, ai đời lại buồn vu vơ vì một đứa con trai bé tuổi hơn mình… Bar Coffe – 7 Heaven (Thiên Đường Số 7) - Chị dặn em tới sớm nữa để còn dợt lại bài mà, sao giờ này em mới tới ! Angelina gắt gỏng, hẳn nhỏ cũng đợi Sinh từ lúc 4h30 chiều, giờ cũng gần 7h30, Sinh xụ mặt, dù gì cũng là lỗi của nó, Sinh khẽ bẽn lẽn với bà chị: - Lần sao em ko dám nữa đâu chị Angel (nịnh bằng cách gọi Angel thay vì Angelina) - Lại đây mau lên! Angelina chẳng còn giận nó được khi thằng em kì cục của nhỏ lại trông tội nghiệp thế, nhỏ đè vai Sinh xuống chiếc ghế trang điểm.
Sinh chưa bao giờ gặp một thiên tài thật sự nào, trừ Angelina, nhỏ chị của nó là một thiên tài trang điểm thật sự, nhỏ hết bới tóc Sinh lên kẹp sát vào, rồi trùm lên mớ tóc giả màu vàng bạch kim tuyệt đẹp, nhìn cứ như thật, áp kính sát tròng màu xanh lá vào, và nhẹ nhàng dùng màu son cam hồng nhìn cool boy khỏi chê, phấn, kem lót, màu vẽ mắt lần lượt được trang hoàng cho gương mặt của thằng nhóc 18 tuổi Châu Á… - Xong xuôi, ok ! cũng còn 5 phút đến giờ diễn.
- Cảm ơn chị, chị Angel Angelina cười đến toét họng mỗi khi Sinh gọi nhỏ là “Angel”, Sinh khẽ mở mắt sau khi Angelina kẻ viền mắt đậm cho nó xong. Trong gương bây giờ là một người hoàn toàn khác với Sinh, thân phận thứ hai của nó, S.Gilliam. Một chàng ca sĩ tuổi teen với mái tóc vàng bạch kim, mắt màu xanh lá, nhìn S.Gilliam ai cũng cảm thấy chàng ca sĩ này là con lai của hai dòng máu Á và Âu, Sinh rất nổi tiếng trong giới ca sĩ ở Mỹ, nhưng để tiếp tục đi học và giấu gia đình, nó luôn phải là S.Gilliam trên sân khấu và là Sinh ở đời thường, kiểu như một Hannah Montana Boy Version… Ken và Yui thì đã coi diễn bên ngoài từ nãy giờ, hai đứa đến Bar Thiên Đường Số 7 bằng Taxi trong khi Sinh thì lại đi bằng xe đạp, thật tội lỗi làm sao, dĩ nhiên hai thằng đực rựa này không thể nào biết Sinh cũng có mặt trong Bar vào lúc này.
- Đã làm bao trái tim trẻ say mê, với những ca khúc được phát đi phát lại trên Radio hàng trăm lần, chúng ta chào đón !!!..... S…Gilliam !! Khi lão MC của quán Bar vừa réo xong tên “S.Gilliam” cả quán Bar như bùng nổ, Gilliam bước ra sân khấu với quần hip hop, áo sơ mi, và một đôi converse, tay đeo lổn ngổn những chiếc vòng nhựa, tất cả đều màu trắng. Những đứa con gái của Harvard cũng đến đầy cả Bar, phần vì Bar Thiên Đường Số 7 nằm gần trường, phần vì chả có đứa con gái nào cưỡng được vẻ bạch mã hoàng tử và giọng hát mê hoặc của Gilliam, một vài đứa còn khóc nức nở khi nhìn thấy Gilliam bước ra sân khấu.
S.Gilliam ngồi xuống cây dương cầm đen đặt giữa sân khấu của Bar, ánh đèn rọi tập trung vào một chỗ, những ngón tay của Gilliam bắt đầu nhảy múa trên phím đàn khúc dạo đầu của bản nhạc vang lên, bên dưới mấy đứa con gái khóc nhiều hơn khi nghe tiếng đàn của Gilliam, sự hâm mộ quả thật làm người ta xúc động mãnh liệt không ngờ.