Tôi ...yêu ông

Tác giả: Thảo Thanh
Nguồn: Diễn đàn táo xanh
------ ***------
1.

Tôi là đứa ít cười, cũng chẳng hay nói... đó là cái bản mặt của tôi khi ở nhà.

Còn ở ngoài xã hội, nói cho to tát thế chứ thực ra là ở bên cạnh bạn bè, người quen biết thì tôi là một đứa hay nói hay cười. Thậm chí còn hơn thế nữa vì tôi nổi tiếng là một đứa học sinh quậy phá với vô số thành tích bất hảo. Chẳng ai chịu nổi tôi trừ những đứa bạn chí cốt trong băng quậy làng phá xóm cùng học chung trường và... một người - cha tôi.

Ha, cha ư? Nực cười. Thực ra ông ta chẳng phải là cha tôi vì nói cho chính xác hơn thì ông ta chỉ là chồng kế của mẹ tôi mà thôi. Ông ta tốt? Có lẽ, nhưng chỉ là với mẹ tôi thôi, còn với tôi, dù ai cũng nói ông ta đối xử với tôi rất chu đáo hơn cả người cha đã mất của tôi nhưng không bao giờ tôi cảm nhậm được, hay là tôi không muốn? Tôi chẳng quan tâm lắm.

Tôi cứ hay lầm lỳ ở nhà khi ở cùng ông ta, tôi mặc ông ta nấu nướng trong bếp rồi bưng ra để mời tôi cùng ăn chung. Những lúc đó thì tôi cứ thây kệ và tiếp tục ngồi coi film hơn nữa tiếng đồng hồ. Để rồi lúc tắt phụt cái tivi lớn trước mặc để đứng lên tiến đến bàn ăn thì cũng là lúc cơm canh đã nguội ngắt. Nhưng ông ta vẫn còn ngồi đó nhìn tôi dịu dàng và bắt đầu xới cơm vào chén đưa cho tôi.

Lần nào cũng thế. Ông ta luôn nhẫn nại chờ cho tôi bước đến. Tôi chẳng thấy ông ta có gì hay mà để mẹ tôi mê đến nỗi cưới ông ta ngay khi cha tôi mới qua đời chưa đầy nửa năm. Lúc đó tôi mới có 7 tuổi nhưng tôi cũng đã có ý thức để không hận mẹ tôi vì cái hành động nhanh chóng vội vàng đó. Tôi chỉ ghét ông ta, ghét ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi ghét cái cách ông ta cười hiền nhìn tôi rồi đưa bàn tay lớn ấm áp tới để tỏ ý muốn nắm lấy bàn tay đang lạnh lẽo của tôi lúc đó... Đó là những ký ức hồi nhỏ của tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào quên đựoc. Để rồi cho dù 10 năm sau đó, nó vẫn lẽo đẽo theo sau để nhắc cho tôi luôn nhớ rằng giữa tôi và ông ta có một bức tưòng cao lớn khó có thể đập vỡ được. Và vô hình chung nó cũng dần dà làm tôi ghét những thứ "ấm áp" nơi ông ta: nụ cười. bàn tay, tấm lưng, hay công việc bếp trưỏng mà ông ta đảm nhiệm ở một nhà hàng lớn nữa... Tất cả, tất cả mọi thứ ở ông ta tôi đều ghét... ghét tất...

Tôi im lặng ăn xong rồi thả cái chén sạch cơm xuống bàn để quay lại cái tivi đang sắp chiếu bộ phim tôi yêu thích. Tôi thề là nếu ko có cái màn khóc lóc ỉ ôi mà mẹ tôi cố tình diễn trước cuộc công tác 3 tháng định kỳ thì có đánh chết tôi cũng không chịu ăn cơm hai người với ông ta.

"Thắng..." Cái giọng nói đáng ghét vang lên nhưng tôi chẳng buồn ư hử hay quay lại. "Mai bố có công chuyện ở nhà hàng, có lẽ bố sẽ đi sớm và về hơi trễ nên không ăn cơm với con được. Con..."

Ai con ông? Ông bố ai?

"Ô tốt quá! Vậy tôi sẽ tránh được một bữa cơm nhàm chán rồi!" Tôi luôn vậy, ăn nói trống không và ngang ngạnh.

"Ừm..." Tôi không cần quay đầu lại cũng biết ông ta đã nở một nụ cuời nhẹ thay cho cái thở dài ngao ngán vì có một đứa con như tôi.

Nhưng tôi xá gì. Tôi chẳng cần quan tâm đến việc ông ta nghĩ gì. Trong mười năm nay tôi chỉ vì mẹ tôi đang sống trong cái nhà này và có một người chồng là ông ta nên tôi mới cố gắng nhịn nhục chẳng làm bất cứ điều gì quá đáng đấy thôi. Tôi chỉ là không bao giờ gọi ông ta bằng "bố" cũng như cười đùa hay thân mật với ông ta dù mẹ tôi có buồn phiền vì việc đó đi chăng nữa. Tôi luôn cố làm mẹ vui vì trên cuộc đời này tôi chỉ còn bà là người thân duy nhất. Còn ông ta... ông ta không phải cha tôi, ông ta chỉ là chồng của mẹ tôi, ông ta chỉ có liên hệ với mẹ tôi, tôi và ông ta chẳng có mối quan hệ nào cả ngoài trên giấy tờ và qua mẹ tôi....

Mẹ tôi chẳng nói gì và cũng như ông ta, hai người chẳng nói gì hay đúng hơn là chẳng biết phải làm gì để tôi có thể hùa theo họ mà tung hô từ "gia điình" cho cái ngôi nhà có 3 người cùng chung sống thế này...

Tôi đi xuống bếp để tìm một chai nước lạnh trong khi tivi đang chiếu chương trình quảng cáo giữa film. Vừa bước vào bếp, theo thói quen, tôi cau mày khi thấy ông ta, nghề của ông ta là trong bếp nên chuyện tôi thường xuyên thấy ông ta và thường xuyên phải cau mày khi bước vào bếp đã là một thói quen rồi.

Tôi mở nắp và nốc chai nước ngay tại cái tủ lạnh đang mở. Bất chợt, theo đường mắt, tôi nhìn vào chỗ những đốm lửa đang cháy hừng hực trên bếp. Bếp là nơi tôi ít đặt chân vào nhất trong nhà bởi vì bếp là nơi ông ta đặt chân vào nhiều nhất trong nhà. Nhìn ông ta lòng tôi không thể không dâng lên một cảm giác ghen ghét khó tả... và nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt thanh tú của ông ta tôi cũng không thể không dâng lên được một cái gì đấy... một cái gì đấy khang khác và khó chịu... Cái cảm giác đó quen thuộc lắm bởi tôi đã nhận ra nó hiện hữu trong tôi từ rất rất lâu rồi... từ khi tôi vẫn còn là một thằng nhóc đúng nghĩa... Ừ, và cũng đa phần vì cái cảm giác đó nơi tôi không thể giải thích được nên tôi đâm ra ghét lây cái người gây ra cái cảm giác đó - ông.

Chợt ông cười hiền khi thấy tôi nhìn ông. Tức. Tôi mạnh tay ném lại chai nước vào trong tủ lạnh rồi hầm hầm đi ra ngoài. Ông ta thật tình rất biết cách để bật bếp lửa trong lòng tôi lên. Tôi luôn luôn thấy tức giận khi ông ta cười... một nụ cười có cái gì đó tôi không nhận ra được nên tôi điên tiết và tức.

Tôi là thế , là một thằng con trai có đôi phần ngốc nghếch theo như mấy thằng bạn quỷ sứ phán đoán, là một thằng con trai có một gia đình không như những đứa bạn cùng trang lứa.... Tôi thèm khát có một gia đình như những đứa bạn lóc chóc của tôi... Chúng quậy phá, nhưng đa phần chỉ là quậy vui chứ không phải là quá sa đà, chúng học cũng tàm tạm nhưng tất nhiên là phần quậy thì giỏi hơn là phần cầm sách cầm vở. Cái đãc biệt ở chúng mà tôi yêu thích là chúng có 1 gia đình rất tuyệt, cha mẹ không quá ép buộc, áp đặt chúng vào khuôn phép mà lại phóng khoáng để chúng tự do bay lựơn như cánh diều tung tăng trong gió. Chỉ có điều là cái dây diều nơi gia đình chúng nắm giữ lại cực kỳ chắc chắn hơn cả dây cáp. Gia đình chúng thật là... nghĩ đến những người thân của chúng mà tôi cũng đượ họ nhận là một thành viên thì tôi lại thấy họ ma lanh hơn những thằng bạn của tôi nhiều. Họ và chúng nó thật vui... Còn tôi và ông ta??? Chỉ có má tôi và ông ta thì vui vẻ thôi. Tôi và má tôi cũng vậy, tôi hay cười khi có bà. Nhưng với ông ta... thì không bao giờ.

Đập mạnh tay vứt cái remote xuống salon vì những thứ vẩn vơ từ lúc bước ra nhà bếp mà không nguôi ngoai được. Tôi chạy lên phòng lấy chiếc áo khoác da đen bạc tôi yêu thích rồi đi xuống nhà dưới.

Sau khi phone cho vài đứa chiến hữu để thông báo: đêm nay là một đêm đẹp trời đầy sao và đầy... cảnh sát thì ông ta bước ra, tôi nhìn ông ta bằng con mắt khó chịu, còn ông ta thì như thường lệ phớt lờ cái ý nghĩa của cái liếc xéo mà ngạc nhiên lên tiếng:

"Con lại định đi đua xe à."

"Liên quan gì đến ông?"

"Ta chỉ muốn khuyên con là nên đi đua ít lại thôi. Chúng rất nguy hiểm và..."

Tôi gắt lên khi ông ta chưa kịp ca xong bài ca cũ rích: "Nhiều chuyện quá. Chuyện của tôi không cần ông xen vào."

Quay lưng bước ra sân để lấy con xế yêu quý, tôi rồ máy đi không thèm ngoảnh lại nhìn lấy ông ta một lần.

"Con thật là... đã không còn thời gian nữa Thắng à... đã không còn thời gian nữa rồi..." Người đàn ông mang dáng dấp một người trung niên thở dài nhìn theo một bóng đen lướt đi trong bóng tối rồi trong chớp mắt đã biến mắt khỏi tầm với của ông.

2.

"Trễ thế đại ca."

"Hừ. Lão già ngáng chân." Tôi lầm bầm trong miệng.

Lũ bạn nhìn tôi là đủ hiểu nên không nói gì mà phóng ga kéo hồn tôi bay trên con đường cao tốc.

Gió táp mặt vào mặt. Dù có mũ bảo hiểm và một đôi tay lụa khó ai bì kịp nhưng tôi vẫn có cảm giác run run nơi đầu ngón tay. Cái sự tê tê ấy thật sảng khoái và nó nhanh chóng giúp tôi quên đi cái mùi lửa nồng ở cái căn nhà lúc nào cũng nóng nực đến kỳ lạ ấy. Vì ông ta? Vì cái chất lửa thấm trong ông ta? Ừ? Vì ông ta và vì cái lửa ghét tôi đã áp sẵn vào lòng mình khi lần đầu tiên nhìn thấy người được mẹ tôi giới thiệu là "bố".... Ghét. Tại sao ông ta không giờ biến mất khỏi mắt tôi nhỉ? Tại sao? Ông trời qủa là đáng hận.

...

"Thắng..."

"Ê... Thắng..."

"...Này..."

"CAO MINH THẮNG."

"A. Đây..." Tôi lờ mờ đáp trong cơm mơ chưa tỉnh.

"Mộng đẹp không em?" Còn ngái ngủ nên tất nhiên tôi không thể nào hiểu được cái rít rít giận dữ đó phát từ đâu ra mà chỉ "ngây thơ" trả lời:

"Có. Đẹp lắm... Ơ ủa???" Lớ ngớ khi thấy cả lớp bắt đầu ôm bụng cười rần rần trong khi đó thì tôi chỉ còn biết gãi đầu cười trừ để mặc ong thầy trên bục giảng đang cười méo xệch và mặc thì đỏ rần rần.

"Em. Lên bảng giải bài này cho tôi." Giọng ngọt hơn thiên thần trong khi tôi lại nhận xét rằng mặt ông ta còn kinh khủng hơn ác qủy.

"Á. Thầy ơi..."

"Gì?" Nụ cười không còn là thiên thần nữa mà lộ rõ bản chất thật sự.

"Thầy...."

"Thôi được, tôi tha em. Khỏi lên bảng."

"Ôi thầy tốt quá."

"Mà chuyển qua ngồi sổ đầu bài."

"Á!"

...

"Ha ha ha...."

"Im. Mấy tụi bây nín hết cho tao. Mấy tụi bây mà còn dám cười nữa tao giết."

"HA HA HAAA..." Hậu quả là chúng nó còn cười to hơn.

"Thôi mà Thắng." Thằng Nam là cười ít nhất trong đám cũng là đứa thân thiết nhất vì là bạn nối khố của tôi từ nhỏ. Nam là một người cao ráo đẹp trai với rất nhiều cô bé cũng như chị lớn theo đuổi. Nhưng tuyệt nhiên nó chẳng thích một ai cũng như chỉ trung thành chơi với đám quỷ quậy phá tụi tôi chứ không chơi với đám bạn công tử bốn mắt mà đáng lẽ ra thành phần "bậc cao" như nó đáng lẽ phải chơi.

"Ai bảo cậu chi. Chắc hôm qua khi tụi tớ về cậu còn ráng cua thêm vài đường nữa phải không."

"Ừ. Chán. Cậu biết là khi tớ lượn thì tớ đâu còn nhớ gì nữa. Nhất là cái vụ "dự giờ" quan trọng gì gì đó của ông thầy Toán."

"Thì đó... nên cậu cũng đâu trách được tụi tớ... hức hức... ha ha ha..."

"Ê Nam... thằng quỷ. Mày cút đi."

Sau một lúc lâu vì biết là sẽ chẳng kiếm được chỗ bán thuốc đau bụng do cười nhiều nên từ từ thì tụi quỷ bạn tôi cũng dứt hẳn.

"Mà mày hôm nay có đi sớm với tụi tao được không? Vụ cá cược với bên trường thằng Hoà, thằng Quý đó." Một đứa khác vỗ vai tôi nói.

Loading disqus...