- cậu bỏ tay ra đi, cậu làm Hải đau đó.. Tâm hốt hoảng gỡ tay Long ra.. khi nghe đến “làm Hải đau” ..tay của Long nới ra, và Tâm có thể gỡ ra một cách dễ dàng..
- đau không em..tay em đỏ hết rùi nè…Tâm xoa tay Hải- đừng khóc nữa..Tâm nhìn thấy những giọt nước mắt của Hải ( Hải biết Hải đang làm cho Long rất đau lòng , chính anh cũng muốn khóc, anh cũng không thể kìm được nước mắt).
- nể cậu là người quen của Hải, tôi cũng có nghe qua , Hải nói có một cậu nhóc thích Hải nhưng Hải chỉ coi cậu là em trai thui nên không muốn làm cậu đau khổ , không ngờ cậu lại quá đáng như vậy. Đúng là trẻ con sock nổi. Tâm nhìn Long giận dữ nói.
- mình đi nơi khác thôi , Hải..Tâm nói và nắm vai Hải đi… có lẽ Hải đang rất đau khổ nên lặng lẽ đi theo Tâm..Còn Long đứng đó, nhìn và nhìn, vẫn chưa thực sự hiểu cái hiện thực tàn nhẫn là Hải chỉ đùa cợt tình cảm của nó, và nó đã làm Hải phải khóc..
Nó đứng đó một lúc, rùi như sực tỉnh, nó chạy ra cửa…nó đuổi theo bóng hai người , Hải đang ngồi lên xe sau lưng hắn. Nó chạy tới:
- anh nói dối..anh nói dối em …phải không?
- xin lỗi Long..,chuyện của chúng ta nên kết thúc ở đây, đừng tìm anh nữa..Hải nhìn nó, và rùi nhanh chóng quay đi nơi khác..- mình đi thôi Tâm..
Hải đặt tay vòng qua eo Tâm, và như cảm thấy cái đặt tay hời hợt của Hải, Tâm nắm tay Hải:
- em phải nắm chặt anh đây này..không em rơi mất thì sao.
Hai người phóng xe đi, Hải nhìn qua gương , anh thấy gương mặt vô hồn của Long..Hải vùi mặt vào lưng Tâm, nước mắt của anh làm ướt đẫm lưng áo Tâm, anh quá đau khổ , không biết Tâm đang đi đâu, nhưng có lẽ cứ lang thang trên những con phố sẽ khiến cho nỗi buồn trôi đi.- đây là đâu? Hải nhìn ngôi nhà lạ, mắt anh đỏ đau đến mức không muốn mở ra nữa.
- nhà Tâm, bây giờ Hải cũng không nên về nhà, mắt sưng đỏ thế kia..xin phép ba má ở lại nhà Tâm mai về, dù sao mai cũng được nghỉ mà..
- nhưng mình sẽ làm phiền Tâm. Hải lúng túng.
- nhà có mỗi mình mình thui, ba má mình đều công tác ở nước ngoài hết rùi, Hải khỏi lo…Tâm cười nhẹ nhàng với Hải..- Hải uống chút bia nhé, vậy sẽ quên được hết chuyện buồn đấy. Tâm nói và đưa cho Hải lon bia.
- Hải chưa bao giờ uống bia cả, lỡ say thì sao?
- trùi, ..Hải là con nít hả.. sao không biết uống bia..
- thì…ba má Hải không cho ..bảo không tốt cho sức khỏe.. Hải đỏ mặt.
- vậy thử đi..dù sao sau này cũng phải quen thui… Tâm cười và ấn lon bia vào tay Hải.
Hải nhắm mắt uống thử, thứ nước này hơi đắng (chắc do anh không biết uống ^^).. nhưng nó là anh cảm thấy Tâm trạng đỡ buồn hơn..anh không biết mình đã uống bao nhiêu, nhưng người anh nóng bừng..
- Long..em xem này..anh thật yếu đuối…anh chỉ làm khổ em thui..Hải khóc và nói một mình, vừa uống vừa khóc…
Tâm nhìn thấy vẻ đau khổ của Hải, Hải say rùi, Tâm ôm Hải vào lòng, lúc này anh mới có thể ôm Hải, vì Hải sẽ không còn nhớ khi tỉnh lại:
- sao Hải không dành một chút tình cảm nào cho Tâm chứ, Tâm có gì không bằng thăng nhóc đó..
- đau..Long..em ôm chặt anh quá..buông anh ra nào..em như con nít vậy..coi anh là con gấu bông của em hả…
Mắt Tâm tối sầm nhìn Hải, Hải ngủ say, nói mơ, cả trong mơ cũng là hình bóng thằng nhóc đó. Tâm bồng Hải lên tầng, đẩy cửa phòng anh, đặt Hải nhẹ nhàng lên giường..nhìn gương mặt đỏ ửng đang say ngủ.. Tâm hun điên cuồng lên má, lên môi …và bàn tay thô bạo mở những cúc áo của Hải.. rùi hun lên ngực Hải..
- nhột quá ah..Hải mơ ngủ… anh đẩy Tâm ra.
- tại sao chứ? …em hãy quên tên đó đi, nó chỉ đem lại đau khổ cho em thui…
Tâm nói như điên cuồng với một người đang mê man không biết gì, anh rất muốn có Hải ..nhưng anh lại sợ..khi tỉnh dậy..anh sẽ mất Hải mãi mãi.. ‘ anh sẽ làm mọi cách để có được trái tim của em mà không cần phải ép buộc, em cứ đau khổ đi rùi mọi thứ sẽ qua, rùi em sẽ quên nó để đón nhận tình yêu mới, rùi em sẽ nhận ra tình yêu đích thực của mình”.. Tâm vuốt má Hải, và mỉm cười..- anh Long, hai anh có chuyện gì không?
- Phong hả, em biết rồi sao?
- em biết gì? Phong ngạc nhiên, giọng của Long nghe như vừa khóc vừa cười.
- người ta bỏ anh rùi..người ta chỉ đùa cợt tình cảm của anh thui..anh là đồ ngốc..
- anh bình tĩnh..em không hiểu ? anh Hải thì không về. nói là ngủ ở nhà bạn, còn anh thì lai có vẻ đau khổ lắm.
- cái gì….em nói gì? anh Hải không về nhà sao?
- ảnh nói là ngủ nhà bạn, anh Tâm gì đó, có phải hai anh có chuyện gì không?
- alo..anh có nghe em nói không?
Long đánh rơi điện thoại “ảnh ở cùng tên đó”.
- mày không sao chứ…Lâm lắc vai Long, gương mặt hắn không còn chút sức sống, lâm lắc mạnh để chắc là cơ thể kia vẫn còn có phần hồn trong đó.
- tao…mày có thể để tao một mình được không? Long gỡ tay lâm ra, cười với nó , một nụ cười thật dễ sợ..
Lâm ngạc nhiên, nó chưa bao giờ thấy ánh mắt của Long như vậy, đầy oán hận.- hai người đó có chuyện gì vậy?
- không biết nữa, anh Long từ sau hum đó thì gọi điện không nhấc máy, lại không đi học nữa, còn anh Hải, Duy có hỏi được gì không?
- ảnh có vẻ buồn, hum ấy về đầy mùi bia, mắt đỏ hoe, hỏi nhưng ảnh chẳng nói gì, nhưng tui biết ảnh đang đau khổ lắm. Duy thở dài.- ba má hình như cũng đoán là ảnh đang có chuyện nên cứ gặng hỏi mà cũng không được, ảnh chỉ cười và không chịu nói.
- nay…sao tự dưng…Duy kéo tay Phong ra, đột nhiên Phong kéo nó vào lòng, ôm nó thật chặt.
- xin lỗi…chỉ một chút thui mà..Phong thì thầm.- Long..mày tình nằm như vậy đến bao giờ, mày cứ bỏ học , bỏ ăn thế này không phải là tốt đâu.. Lâm vừa đi học về, nó lo lắng nhìn cái dáng quay vô tường, nằm im không nói gì của Long.
- này…mày tỉnh dậy cho tao…
Nó lay mãi mà hắn không tỉnh dậy, nó hoảng hốt nhìn xuống khi thấy tay Long cầm lọ thuốc ngủ trống rỗng.
- trả lời tao..đồ khốn..mày định bỏ tao mà đi ah…Lâm vừa khóc vừa lay Long nhưng hắn không trả lời nó nữa, hắn sẽ không bao giờ thức dậy để trả lời nó nữa sao?- bác sĩ, con tôi không sao chứ?
- may là phát hiện sớm nên không sao? nhưng có lẽ tinh thần cậu ấy sẽ mất một thời gian để hồi phục. Bác sĩ nhìn ba má Long với ánh nhìn thông cảm.
- bác sĩ nói vậy là sao?
- tôi không biết nhưng có lẽ cậu ấy có thể có di chứng, cậu ấy bị mất trí nhớ..cậu ấy không ăn lại uống rượu và thuốc ngủ quá nhiều nên não bị tổn thương.
- không thể nào? má Long bật khóc..
Họ chạy vào phòng, Long đã tỉnh, gương mặt nó ngơ ngác nhìn mọi người
- Long..nhận ra má không con? má Long lay nó..
- bà là ai? tôi không nhó gì hết, ..tôi là ai? Long vò đầu, nó hoàn toàn khủng hoảng, đầu nó trống rỗng.
- mày không nhận ra tao sao Long,..tao..lâm …thằng bạn thân nhất của mày đây này…Lâm cũng khóc nói với cái gương mặt nhìn nó bằng ánh mắt như không quen biết.
Long nhìn những gương mặt đang đau khổ, họ khóc rất nhiều, nó cảm nhận được họ là những người thân quen với nó, nhưng sao trái tim nó lại cảm thấy nó đã quên đi một điều rất quan trọng.
- anh là đồ tồi. Lâm lao vào đấm Hải..vừa đánh vừa khóc…- tại anh tại anh tất cả…tui đã tin tưởng anh. Tui đã rút lui mà nhường người tui iu cho anh, vậy mà sao anh lại giết chết nó hả.
- lâm nói gì thế… Hải sững sờ.
- còn gì nữa..Long nó thật lòng iu anh, vậy mà anh lại đùa giỡn tình cảm của nó, nó đã suýt chết.
- không…chuyện gì đã xảy ra. Hải nắm cổ áo Lâm, anh cảm thấy trái tim mình thắt lại “ có chuyện gì xảy ra với Long sao?”
- nó vì anh mà tìm đến cái chết, may mà tui phát hiện kịp nhưng giờ thì cũng coi như chết rùi, nó chẳng còn là Long nữa. Lâm nhìn Hải bằng ánh mắt khinh miệt. gạt mạnh tay anh ra.
- lâm nói thế là sao? giờ Long ra sao?
- anh còn quan Tâm đến nó hả, hay là lương Tâm cắn rứt, giờ nó không còn nhớ ra ai nữa, kể cả ba má nó, có lẽ như vậy cũng tốt, nó đã không còn nhớ đến anh nữa, như vậy nó sẽ không còn bị đau khổ nữa..
- giờ Long đang ở đâu? lâm nói cho anh nghe đi..
- anh không cần phải đến, như vậy sẽ tốt hơn cho mọi người.
- xin lâm đó, nói cho anh hay đi, anh muốn đến thăm Long, một chút thui. Hải quỳ xuống níu chân lâm, anh khóc, phải rùi, anh đã sai, anh đã giết chết người mà anh thương iu nhất.
- được rùi, chỉ một lúc thui. lâm nhìn Hải, ánh mắt có dịu đi, nó nghĩ Long nếu biết sẽ vui lắm, người mà Long thương nhất cũng đã đến thăm nó dù nó chẳng còn nhận ra để mà hạnh phúc nữa.Hải nắm tay Long, anh thổn thức, giọng anh lạc đi, rất nhỏ .
- em tỉnh dậy đi, anh xin lỗi…anh chỉ muốn tốt cho em thui. anh rời xa em để em khỏi phải khổ. Sao em không hận anh, trả thù anh cũng được, sao em lại hành động dại dột như thế?
- anh là ai thế? đừng khóc…em không sao? rùi em sẽ nhớ anh cũng như ba má thui mà, mọi người đừng khóc, em vẫn khỏe mà, dù không nhớ ra mọi người, anh xem này..em khỏe lắm… Long đã tỉnh dậy, và nó mỉm cười an ủi người con trai đang nắm tay nó khóc. Lòng nó cảm thấy cũng đau khổ khi nhìn thấy những giọt nước mắt của người đó.
- em..tỉnh rùi ah..may quá. Hải ngước lên nhìn, anh gạt vội nước mắt, ánh mắt Long nhìn anh như một người xa lạ nhưng có vẻ Long đang cố an ủi anh đừng bùn.
- em xin lỗi vì không nhớ, nhưng chúng ta quen nhau như thế nào nhỉ?
- ah…anh chỉ là đàn anh của em ở trường thui…thui em nghỉ đi nhé…em không sao là tốt rùi, anh về đây.. Hải vội vàng bước ra cửa, anh không thể chịu được cái nhìn xa lạ của nhóc, anh muốn rời khỏi nơi đây càng tốt. bước ra khỏi đời nhóc.
Hải vừa đẩy cửa thì thấy lâm đang đứng ở cạnh cửa,.
- nãy giờ cậu nghe hết hả?
- phải..tui thấy anh còn rất iu nó, tại sao anh lại nói với nó những lời làm nó đau lòng, tại sao lại bỏ nó.
- cậu đừng nói cho Long nghe chuyện về tui, hãy coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lâm nhìn theo cái dáng vẻ đau khổ bước đi của Hải, đột nhiên nó cảm thấy Hải thực sự rất iu thương Long, tình yêu đó có lẽ cũng nhìu và lớn như của nó vậy..
- mày tỉnh rùi ah..mày ngủ như heo vậy..lâm bước vào phòng nhìn thấy vẻ tư lự của Long – mày sao vậy?
- mày bít cái anh vừa vào thăm tao không? anh là đàn anh của tao hả mày, tên ảnh là gì nhỉ, tao chưa kịp hỏi rùi.
- sao mày quan Tâm vậy? uh .tao không học trường mày nên chỉ biết qua những gì mày kể thui..mày thân với ảnh , giờ ảnh ra trường rùi.. nhưng mà sao. lâm ngạc nhiên, chẳng lẽ Long đã nhớ ra mọi chuyện, và nhớ ra tình yêu với Hải.
- tao chỉ thấy ảnh dễ thương,. lúc khóc trông tội lắm, chẳng hiểu sao tao lại cảm thấy đau khi thấy ảnh khóc…
lâm im lặng không nói được lời nào? nó không muốn hắn nhớ lại Hải nữa, nó có ngu ngốc không khi cho Hải biết chuyện.
- mày đừng nói với tao là mày thích anh ta rùi nha.. mày là con trai đó..
- mày nói gì kì vậy..uh..tao bít rùi..con trai đâu thích con trai được chứ.. Long đỏ mặt.- vậy là anh Long không nhớ gì hết hả. Duy sửng sốt.
- uhm…ảnh còn chẳng nhận ra tui nữa..
- vậy thì..
- hay mình đợi ảnh khỏe rùi tìm cách kể cho ảnh nghe mọi chuyện. Phong nói.
- các em cấm có được nói chuyện với Long về anh nghe chưa?
tụi nó quay ra, anh Hải đã đứng đó từ lúc nào, cái nhìn của anh thật đáng sợ, kiên quyết.
- nhưng ..anh hai…
- chuyện của anh không cần hai đứa lo, lo mà học đi..anh không muốn Long phải đau khổ nữa.
- vâng….nhưng …cả Duy và Phong cùng đồng thanh, tụi nó đưa mắt nhìn nhau.
Hải quay đi, bờ vai anh run run, từ sau hôm ở bệnh viện về, Duy và Phong đều thấy anh im lặng, cứ ở miết trong phòng, đôi mắt sưng vì khóc nhiều. Tụi nó muốn giúp anh nhưng anh có vẻ rất kiên quyết. Tụi nó không hiểu tại sao ảnh lại kiên quyết để Long rời xa ảnh, anh có vẻ rất iu anh Long mà.- anh Long giờ bình thường rùi nhỉ? Duy thở dài.
- uhm..mà ảnh vẫn cư xử dịu dàng với các cô gái như trước, đúng là hotboy. Mà đám con gái thì biết chuyện cứ giả đò như không có chuyện gì xảy ra, lại còn tìm cách để kua ảnh , hình như họ sợ ảnh nhớ lại mọi chuyện thì phải.
- hai nhóc nói xấu gì anh đó.
Tụi nó giật mình quay lại, là Long.
- sao anh lại ở đây..
- nhóc này đến thăm anh ở bệnh viện phải không? – Long chỉ Phong.- mà chỗ này ai đến chẳng được, hai đứa này, ra đây nói chuyện riêng có vẻ mờ ám đó nha. Thực ra anh thấy mọi người có vẻ quan Tâm quá nên anh muốn đến chỗ nào yên tĩnh chỉ có một mình, không hiểu sao lại đến đây. Long mỉm cười..
Phong và Duy đều im lặng, cái mỉm cười của Long làm tui nó muốn rơi nước mắt.
- này…hai đứa sao vậy.. anh khỏe mà…kì lạ là anh không quên kiến thức gì đâu, học hành ổn ah…không sao, rùi anh sẽ nhớ lại mọi chuyện thui.