Nhìn cái bộ dạng tiu nghỉu của Phong, nó thấy tôi nghiệp.
- được rùi, chắc kiếp trước tui nợ nần gì đằng ấy áh. Đừng có nghĩ linh tinh .
- uh.
Suốt chặng đường về, Phong chẳng nói với nó câu nào, nó thấy tội , nhưng chẳng lẽ nó lại phải xuống nước mà làm hoà với hắn. Từ trước đến giờ chỉ có người ta chủ động lấy lòng nó, nó chưa bao giờ phải chủ động bắt chuyện với ai cả. “chiu thua vậy , dù gì cũng là anh họ mình”
- nè, tui không giận gì đằng ấy đâu. tui giận vì mấy người kia kiu tui là con gái thui.
- đừng nói vậy, dù ai nói gì thì tui vẫn thấy Duy có nét rất con trai mà, trông dễ thương muh.
- thật hả..uh.. Dù gì tui cũng là con trai chứ. Tui sẽ cho mấy người đó bít tui cũng có thể kool được.
- uh, Duy có thể kool được chứ manly được thì rất khó ah, mà mình sinh ra như thế rùi, kệ ai nói gì thì nói chứ.
- nè sao im lặng vậy.
- chẳng có gì , tui mệt thui.
Có lẽ Phong không hiểu ,nhưng từ trước đến giờ chưa một ai công nhận nó là con trai, nó dù không mạnh mẽ như ai nhưng nó cũng không muốn bị coi là một đứa con gái ẻo lả. Không hề tí nào, nó không biết tại sao nó lại tin rằng Phong nói thật chứ không phải muốn lấy lòng nó. Ở Phong có một cái gì đó khiến người ta tin tưởng, bởi hắn it nói, ít cười, nhưng mỗi khi nói và cười đều rất thật lòng.
Cái tên lúc đầu khiến nó có ác cảm, thậm chí trông rất bình thường, nó đã tự nhủ “sẽ không để mắt tới người tầm thường” , đột nhiên lại trở nên đẹp và cuốn hút kì lạ. Cuộc sống này những người có thể nói với mình những lời thật lòng như vậy quả là rất ít. “mình chỉ quý hắn thui” ,những dòng suy nghĩ miên man cuối cùng cũng có đích đến, Duy cảm tháy mình chỉ “quý “ hắn thui, vì hắn có vẻ thật thà, đáng tin.3- 4 ngày Phong chưa đi thạo xe, sáng nào Duy cũng chở nó rùi cho nó xuống cách trường một đoạn. Nó cũng nhận thấy là con đường mà nó phải đi bộ từ chỗ bị cho rơi đến trường dường như ngày một ngắn hơn, có lẽ “nhóc” không nỡ bắt nó phải quốc bộ khá xa…
- nè..sao không lên xe anh chở.
- không được đâu anh, Duy mà nhìn thấy thì em chít.
- sao lại vậy? anh Long thắc mắc.
- nhóc bảo nếu em mà để cho anh chở, nhóc sẽ không thèm chở em từ nhà nữa.
- gì kì vậy? thằng nhỏ đó không mún chở em đến hẳn trường thì ai chở mà chẳng được.
- em cũng như anh ko hiểu gì lun…mà đó..đứng ở cổng để kiểm tra xem em có lên xe anh không đó. Phong nói và chỉ cái bóng đang đứng trước cổng trường nhìn về phía nó, mà nó không khó để nhận ra là “nhóc” ^^
- hum…hay nhỉ. Long ngó theo tay Phong mà cũng không hiểu gì hết.
có khi nhóc đó ghét em thiệt nhìu đó..gì mà ác vậy.
- anh khỏi lo. mấy hôm nữa em lái thạo sẽ chở Duy đến trường.. Phong cười.
- mà em có xúc tiến cái vụ điều tra giúp anh chưa?
- rùi..mà anh cũng phải từ từ .chứ chẳng lẽ ngày nào cũng đến để gặp anh Hải sao..coi chừng người ta sợ đó.
- đâu có đâu..chỉ là ..Long tự nhiên đỏ mặt.
- bộ có chuyện gì hả.?
- thui để giờ nghỉ anh kể cho mà nghe.
- nào anh kể đi. Em suốt ruột lắm rùi..
- được rùi…xấu hổ quá. Long vừa nói vừa vò đầu làm mái tóc anh rối tung lên.
“chuyện là vầy nè. Anh biết trường của anh Hải ..nên có cải trang đến đó ..chỉ là ngắm ảnh một chút coi là sinh viên rùi thì sẽ thế nào..
- cái gì? anh…cải trang..đừng nói với em là mặc giả nữ để khỏi bị nhận ra nha.
- điên ..anh mà làm cái chuyện đó, chỉ là đeo kính đen nè, gắn râu nè…
- rùi sao? Phong cố gắng nhịn cười.
- kể ra cũng có phần thưởng xứng đáng đó chớ…ảnh lúc học nghiêm túc và đẹp trai lắm, đâu phải có mình anh ngắm ảnh đâu mà cả mấy con nhỏ đáng ghét ở lớp của ảnh cũng thỉnh thoảng lại nghía người ta của tui đó..
- thế có chuyện gì mà anh xấu hổ.
- mải ngắm quá không để ý là thầy giáo lớp ảnh thấy anh khả nghi nên đứng sau lưng lúc nào không hay..
fast back.
- anh là ai ? sao đứng rình mò ở lớp tui dạy.
Long giật mình quay lại, có vẻ nó đang bị coi là kẻ hành động mờ ám rùi..
- em…em..Long hoảng loạn khi thấy anh Hải và các bạn của anh đang đứng vậy quanh nó ngay sau lưng thầy.
- Long hả..sao em lại đến lớp anh. Anh Hải nhận ra nó qua giọng nói và phần gương mặt quen thuộc dù nó đã đeo kính rùi.
Biết là không giấu được, Long đỏ mặt bỏ kính ra, trái tim nó như rớt xuống với nỗi lo, nếu anh Hải mà hỏi thì nó biết trả lời anh ra sao..làm sao nó dám nói với anh, là nó do thám lớp anh chỉ để “ngắm anh iu”.
thấy Long vẫn còn lúng túng đỏ mặt, thầy thì đang hết nhìn mình lại nhìn thằng bé , còn đám bạn thì xì xào “ đẹp trai vậy ngố hết sức”. Hải đành phải cứu nguy nó thui.
- thưa thầy, đây là đàn em của em mới học cấp 3 thôi ạ, chắc là em ấy muốn tìm hiểu về trường ta trước khi quyết định thi vào và em có nói với em ấy là em học ở trường mình nên em ấy tìm đến đây ạh.
- Phải không Long? anh Hải quay ra cười với nó. Mà em tìm được lớp anh cũng giỏi quá ha.
- vâng..Long lắp bắp như vớ được cọc, cái trí thông minh của nó bỏ rơi nó đi đâu mất tiêu.- khục…vậy anh cũng bạo lắm đó, dám đến tận trương , mà may là anh Hải nghĩ ra cái lí do rất hợp lí đó (dù anh mới có lớp 11 cần gì phải đến tận trường DH để tìm hiểu sớm thế ^- ^). Sau đó anh Hải có nói gì với anh không.?
- anh chuồn lun còn ảnh thì vào lớp học tiếp, chắc ảnh nghĩ lí do đấy cũng là lí do của anh nên không có hỏi han gì hết…chứ nếu ảnh nghi ngờ thì cũng không thể đoán được ra lí do đâu. Cái chính là anh xấu hổ quá, sau này bít đối diện với ảnh ra sao. cũng may là anh không buột miệng mà nói “ em đến ngắm anh iu” không thì chắc anh phải độn thổ mất thui.
- thôi được rồi, cố quên đi…đừng có ngốc như vậy nữa, anh là hotboy của trường mà, phải mạnh mẽ tự tin lên chứ. Phong vỗ vai anh Long, nó hiểu cái sự ngốc của anh..vì nó đôi lúc cũng ngốc nghếch trước người ta của nó đó thôi.- nè làm gì mà ngó trăng hoài vậy.
- trăng ở đây và trăng ở quê tui sao tui lại cảm thấy khác nhau nhìu vậy nhỉ.
- khác gì đâu. Duy ngó Phong vẻ khó hiểu
- có lẽ ở nơi nhìu ánh đèn như ở thành phố này, ánh sáng của trăng không nổi bật và đẹp như ở quê tui, cảm giác trăng ở quê yên bình hơn.
- nhớ nhà hả..con trai gì mà mới xa nhà chút xíu đã nhớ rùi..đồ trẻ con.
- kệ tui..
Duy khẽ đặt tay lên vai Phong, nó cảm thấy hắn đang cô đơn, cũng phải , có lẽ gia đình nó và hắn có một chút khoảng cách, hay tại anh em nó, “kể ra cũng hơi tội, vậy ngày nghỉ rủ hắn đi chơi vậy”. Có lẽ hắn cảm nhận được nó đang muốn động viên nó, hắn khẽ nhìn nó mỉm cười.
- cám ơn ấy nhìu nha…tui không bùn nữa đâu..
- uh..Nó đỏ mặt quay đi.
Hai đứa ngồi ngắm trăng trong yên lặng…mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nhau. Có lẽ chúng cứ ngồi ngốc như vậy cho đến khi trời phải cho một cơn mưa xuống để nhắc nhở “ khuya rùi..về đi chớ..định ngồi đến bao giờ”.
- nè mưa to quá…nhưng tui vẫn đi chậm thui kẻo đường trơn…ấy lấy cái áo tui che đi kẻo ốm. Phong nói và cởi áo che cho Duy.
- không cần đâu. Vậy đằng ấy sẽ ốm đấy.
- không được..Duy íu hơn tui mà .
Thấy vẻ cương quyết trên gương mặt Phong, nó đành nghe theo, nó ngồi sau và với tay về phía trước, cố gắng để cái áo căng đủ rộng để che cho cả hai đứa, nó còn ráng ngồi sát vào hắn để cho hai đứa cùng bớt bị ngấm nước mưa hơn. Nó nhìn mãi vào tấm lưng hơi run vì lạnh của Phong, thấy thương hắn nhìu hơn một chút nữa rùi.- trừi, hai đứa ướt nhèm hết cả rùi…ai biểu đi tập xa nhà quá làm chi.
- dạ xin lỗi cô, tại con muốn cho Duy ngắm trăng nên..
- thôi nhanh thay đồ đi kẻo ốm.
- dạ.
Phong lảo đảo bước vào, nó thấy hơi chóng mặt, nó không hề biết là “nhóc” cũng mệt ngất ngay sau lúc đó. Chỉ biết khi nó tỉnh dậy đã là nửa đêm. Nó giật mình, khi khẽ mở mắt ra,. nó thấy anh Hải.
- em tỉnh rùi à. Con trai gì mà íu vậy.
- Duy có sao không anh? nó hốt hoảng.
- nó vẫn còn sốt , nhưng mà đỡ rùi, ba má đang trông nó. Anh Hải nói giọng có vẻ lo lắng.
- em muốn sang xem Duy thế nào? cũng tại em cả, vì em bảo đi xa chút ngắm trăng sẽ đẹp hơn.
- em còn ốm mà từ từ rùi thăm Duy sau. em còn bịnh nặng hơn nó đó, vì em lấy áo của em che cho nó mà.
- đâu có đâu, Duy có vẻ che cho em nhìu hơn. Phong nói, nó nhớ nó và nhóc đã hét như điên trong màn mưa , nó bảo nhóc đừng có che nhìu cho nó, nhưng nhóc chỉ quát nó là nó phải lái cẩn thận hơn.
Nó gạt tay anh Hải ra, và cố gắng bước về phòng Duy, anh Hải nhìn nó, rùi anh dìu nó về phía phòng Duy.
- Hải ..sao con đưa Phong qua đây.
- con muốn thăm Duy mà cô chú, cứ để con ở đây con sẽ yên Tâm hơn.
- thui ba má nghỉ đi, em Duy cũng đỡ nhìu rùi, con sẽ ở đây lo cho hai đứa.
Nó không biết tại sao, nó lại không hề hay biết cô chú đã ra lúc nào, căn phòng chỉ còn lại nó , Duy và anh Hải. Nó nắm tay nhóc, nhìn vào gương mặt trắng hồng đang say ngủ.. Đặt tay lên trán nhóc, có lẽ cái nóng ở tay nó làm trán nhóc nóng hơn..Cứ thế cho đến khi mi mắt nó nặng dần.
Hải ngồi nhìn lặng im trước cái nhìn của Phong dành cho đứa em trai thân yêu của anh. Trước đây anh luôn nghĩ, Duy íu đuối luôn tỏ ra mạnh mẽ luôn cần đến anh quan Tâm chăm sóc, bảo vệ. Nhưng từ lúc nào, anh cảm thấy cái bóng của anh đang mờ nhạt dần..Duy ở bên Phong đã trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và có vẻ vui cười nhìu hơn trước. Anh cảm thấy an Tâm vì ngoài anh ra cũng có một người ở bên để bảo vệ cho nó với tình cảm iu thương như anh vậy. Có lẽ đó là tình thân..
Từ lúc nào Phong đã như là một thành viên trong gia đình anh. Khi nhìn Phong, đột nhiên Hải lại nhớ đến “thằng nhóc đó” , các thằng bé lúc thì thông minh lạnh lùng, lúc thì lại ngốc đến đáng iu. Đã một năm rùi, từ nhỏ đến giờ chưa một ai để lại cho anh cái ấn tượng khó quên đến thế, “nhóc lúc nào cũng hồn nhiên , trái ngược với cái vẻ lạnh lùng khó gần của anh”..Hải mỉm cười với suy nghĩ của chính mình, trong giây phút ngắn ngủi khi nhìn Phong và Duy, anh lại mong “ nhóc “ quan Tâm đến anh, dù chỉ một chút thôi. Liệu có thể không, một kẻ khô khan lạnh lùng và chẳng quan Tâm đến ai như anh thì làm sao có thể khiến cho nhóc quan Tâm và dành tình cảm cho anh chứ.“nặng quá…” Duy mở mắt , nó ngồi dậy và thấy hắn đang gục đầu lên người nó, tay nó bị hắn nắm chặt. Còn anh Hải cũng đang gục đầu ngủ , có lẽ anh đã thức suốt đêm để trông coi nó và hắn.
“cái tên này, ốm còn sang đây, không nghỉ ở phòng cho khỏe”. nghĩ thì thế nhưng nó vẫn mỉm cười với niềm hạnh phúc khó tả…rùi lại tựa người vào gối, nhìn hắn đang ngủ.
- em dậy rùi hả,..Anh Hải chợt tỉnh giấc vui mừng khi thấy Duy đã tỉnh.
- suỵt…anh đặt Phong lên giường em để hắn ngủ tiếp. Em khỏe rùi nè. Duy ra hiệu cho anh Hải để khỏi đánh thức hắn dậy.
- uhm..vậy em xuống nhà ăn gì đó nha.Giật mình tỉnh dậy , Phong thấy nó đang nằm trên giường của Duy. còn nhóc thì đi đâu rùi… “ốm mà còn đi đâu chớ” nó hốt hoảng chạy xuống nhà thì thấy nhóc đang ngồi ăn cháo với cô chú và anh Hải.
- Phong tỉnh rùi hả con, lại ăn cháo cho chóng khỏe nè..Duy nó cũng ổn rùi đó.
- vâng..tại con tỉnh dậy mà hông thấy Duy đâu nên hơi lo..
Suốt bữa ăn, chắc do cháo nóng và cả hai đứa còn ốm nên mặt đứa nào cũng đỏ bừng và chẳng dám nhìn vào mặt nhau. Mọi người cũng nghĩ thế nên không ai nói gì chỉ tủm tỉm cười.
- hai đứa ở nhà cho chóng khỏe nha. cô chú đi làm còn anh Hải đi học, Cô đã xin cho hai đứa nghỉ học hôm nay rùi, có chuyện gì thì Duy gọi cho ba má nha.Vậy là nhà chỉ còn nó và hắn, sao hắn cứ im lặng thế nhỉ. Duy liếc sang , thấy Phong vẫn ngồi im.
- nè sao vậy.
- ai bảo che nhìu cho tui hơn để rùi ốm thế kia.
- thì áo của ấy mà, thui tui khỏe rùi….không phải lỗi của ai hết..không làm thế liệu ấy có lái được về đến nhà không.
- lần sau đừng làm thế, tui khỏe lắm ..không có bị gì đâu.
- thế ai xỉu trước tui hả..
- nhưng tui tỉnh trước. Phong đỏ mặt vẫn cố cãi.
- được rùi…lên phòng tui chơi không nè..- ngồi đây …Duy ấn hắn ngồi trước gương.
- làm gì vậy. Hắn ngó vẻ hí hửng của nhóc, tay nhóc đang lăm lăm cái kéo..bộ tính “xử “ hắn sao.
- im nào..tui có tay nghề lắm..
hắn nhắm mắt, nghe tiếng kéo lách cách mà hắn không có bị đau gì hết..Từ từ mở mắt ra, hóa ra nhóc đang tỉa tóc cho hắn, hắn ngạc nhiên hết cỡ khi thấy nhóc đưa kéo chẳng khác gì chuyên nghiệp.
- gì mà sợ vậy, tui cắt đảm bảo đẹp, mà không phải ai tui cũng cắt cho đâu, tui chỉ làm tóc cho mọi người trong nhà thui.