- không …Hải xin lỗi…Hải đẩy Tâm ra, anh quay đầu bỏ chạy, anh đã nghĩ rằng anh se không hôn người con trai nào ngoài nhóc, vậy mà..anh thật có lỗi với nhóc,, anh đã phản bội nhóc, lúc nào cũng là anh..nếu không vì anh nhóc đã không mất trí..nhóc đã từ bỏ cả gia đình vì anh…vậy mà anh..
Hải cứ chạy, những hình ảnh hiện lên chớp nhoáng trong đầu anh…Hải đã không để ý…một chiếc xe đang lao tới..
Ánh sáng..lần đầu Hải thấy ánh sáng khiến anh phải nhắm mắt lại, ánh sáng hiện lên chỉ trong nháy mắt…Anh thấy mình bị xô mạnh..
- Hải..tiếng Tâm gọi anh thất thanh.
- tai nạn rùi….
- cậu bé có sao không?
- thật không thể ngơ lại có người dũng cảm như vậy.
“mình không sao cả, vậy là sao nhỉ” ,Hải ngạc nhiên , anh quay đầu nhìn lại, là Tâm…Tâm đã đẩy anh ra…và Tâm nằm đó, máu chảy rất nhiều.
- Tâm…tỉnh dậy đi..sao Tâm lại làm thế. Hải khóc và lay Tâm. nhưng Tâm chẳng thể nào dậy nữa..
- cháu bình tĩnh, để mọi người đưa bạn đến bệnh viện.. Một người nào đó ,, cố gắng gỡ tay Hải ra khỏi người Tâm..
- bác sĩ…con trai chúng tôi không sao chứ?
- cậu bé sẽ tỉnh lại..nhưng mà chân cậu ấy…bác sĩ nhìn ba má Tâm đầy thông cảm, ông không hề muốn báo cái tin này cho họ, nhưng họ là ba má của cậu bé, họ nên biết..
- không thể nào.
Ba má Tâm thẫn thờ, họ nhìn Tâm , vẫn chưa tỉnh.. không hề để ý có một gương mặt cũng đang thẫn thờ trong căn phòng đó.
- cháu xin lỗi…tại cháu mà Tâm…vì cứu cháu mà Tâm… Hải khóc…
- cái gì….Ba má Tâm lúc này mới nhận ra Hải, họ nhìn Hải, cố gắng hiểu những gì mà Hải vừa nói.. – cậu là ai?
- cháu là bạn của Tâm ạh…Cháu xin lỗi…
- tại mày ah…hay mày cố tình. Ba má Tâm lao vào Hải, họ không kiềm chế được mình..
Lúc đó ba má Hải cũng vừa đi mua đồ ăn cho Tâm trở về, Ba má Tâm thì ở nước ngoài đang trên đường trở về, Hải cứ đòi thức trông Tâm suốt.
- anh chị bình tĩnh, chuyện không may mà…chúng tôi vô cùng biết ơn cháu Tâm đã cứu cháu Hải nhà chúng tôi.
- anh chị nói vậy hả..chỉ vì con trai anh chị bất cẩn mà con tui không bao giờ đi lại bình thường trở lại được mà anh chị nói vậy à?
- chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm mà…
- trách nhiệm có tác dụng gì chứ…Ba Tâm giận dữ nói.
- Ba ..má…
Tất cả mọi người quay ra nhìn Tâm, Tâm vừa mới tỉnh dậy. Má Tâm vui mừng chạy lại :
- con tỉnh rùi ah..ba má nè….
- con nghe hết rùi…ba má đừng trách Hải, tự con thui, con không thể để người con iu thương nhất chết được, nếu Hải làm sao, con cũng không muốn sống nữa…Ba má ah..cả hai bác nữa, con thực lòng thương Hải, đời con chỉ cần Hải thui..
Tất cả mọi người đều im lặng, cả ba má Hải cũng nhìn Hải chẳng nói được câu gì. Hải cũng không biết phải nói gì…
- con xin hai bác, ba má đồng ý cho Hải mãi ở bên con…Tâm cố gắng đứng dậy- lúc đứng giữa sự sống và cái chết, điều mà con quan Tâm nhất là Hải thui…con không thể sống mà thiếu Hải được, con đã thoát khỏi cái chết một lần, con hiểu là con không thể mất Hải được. xin hai bác..
- Tâm bình tĩnh nào con..con đang mê sảng hả, Hải là bạn con mà, là con trai đó con..
- không đâu má. con iu Hải từ lâu rùi., con định sẽ nói cho ba má hay, nhưng con lại sợ…bây giờ con nhận ra, điều mà con sợ nhất là mất Hải..con biết chuyện này ba má và hai bác khó mà chấp nhận, nhưng tình cảm của con là thật.
Tất cả mọi người im lặng, ba Hải là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó.
- con nghỉ đi Tâm, để hai bác và ba má con suy nghĩ đã, chuyện này đột ngột quá….hai bác cần nói chuyện với Hải đã.
- vâng…- con nói đi..vậy là sao..sao con lại đi iu và muốn chết vì một người con trai chứ…
- con xin lỗi ba…trước giờ con đều giấu ba.
- anh đừng nói nữa, nó còn chưa bình phục mà. Má Tâm gạt nước mắt.
- ba biết ..nhưng chuyện này thật là không bình thường..
- con …con hiểu mình mà ba..con không thể sống mà không có người đó được, con không hề hối hận, con có thể chịu được sự tàn phế suốt đời, nhưng con không thể chịu đựng được nếu người đó rời xa vòng tay của con.
Ánh mắt Tâm nhìn ba má đầy cương quyết., tay anh với lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
- nếu ba má nghĩ con không nghiêm túc..con sẽ chứng minh cho ba má thấy, con đã như thế này rùi, nếu không có Hải thì con cũng không còn gì nữa.
- đừng có nghĩ quẩn.. má Tâm hốt hoảng, chạy vội tới giật con dao khỏi tay Tâm- anh đồng ý cho con nó đi..
- được rùi…Nhưng còn nó nữa, gia đình nó làm sao chấp nhận chuyện này..
- Hải..ba muốn nói chuyện riêng với con. Ba Hải nhìn Hải bằng ánh mắt có phần thất vọng, và cũng có phần ông cảm thấy mình có lỗi với con.
- anh tính làm gì? đưng nói với em là anh chấp nhận chuyện đo nha. Má Hải ôm Hải như sợ mất anh.
- nếu không có Tâm thì chúng ta có còn con mà đứng ở đây không, nó còn sống là tốt rùi, chúng ta cũng biết là vì nó mà Tâm vĩnh viễn mất đi đôi chân mà. Làm gì có ai lại vì con mình mà phải cưa đi đôi chân chứ.
- nhưng..
- con hiểu ý ba chứ..người ta đã vì con ..con hãy coi như được ban cho một cơ hội sống lần nữa..con phải có trách nhiệm.
Hải nhìn ba, nhìn má, im lặng , anh biết ba nói những lời ấy mà cũng rất đau lòng. Cuối cùng, Hải nói, gương mặt không cảm xúc:
- con hiểu mà ba…thui con xin phép , con muốn được ở yên một mình.
- anh …có chuyên gì thế. DUY nhìn gương mặt tuyệt vọng của Hải, nó nhìn quanh, nhưng không ai trả lời nó..
- có chuyện gì vậy ba má, anh Tâm tỉnh chưa ah..
- Duy ..con để anh yên..giờ đừng hỏi gì cả…rùi ba má sẽ nói chuyện với con sau…
Duy nhìn mọi người, nó hiểu là không thể nào hỏi được chuyện, có chuyện gì đó giống như một bóng ma ám lên nhà nó… NÓ lặng lẽ đứng bên cửa phòng ba má, và phòng anh Hải.. Má nó khóc rất nhìu, ba nó và anh Hải thì chẳng nói câu gì..Tất cả chỉ là sự im lặng.- nè..mọi người sao vậy, sao ai cũng bùn vậy..còn anh Hải đâu? Phong kéo Duy vào phòng nó hỏi, nó cảm thấy không nên hỏi vì cô chú trông có vẻ rất bùn..
- uhm…ngồi đây tui kể lại cho mà nghe . - vậy bây giờ anh Hải ở luôn đó chăm sóc hắn sao?
- suỵt nói nhỏ thui..thì ba má anh Tâm vẫn phải giải quyết một số vấn đề..mà không chừng còn đưa ảnh ra nước ngoài chữa, rùi ở luôn ở đó. Có lẽ anh Hải cũng đi cùng.
- chuyện này..sao lại đột ngột thế này…
- giờ cũng chẳng biết phải làm sao? anh Hải cứ giả vờ cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tui bít ảnh bùn lắm, có lần tui thấy ảnh nhìn tấm ảnh nhỏ của anh Long trong ví ảnh, ảnh khóc đó. Duy nói, giọng nó không nên lời .- Hải giận Tâm lắm phải không? Tâm thật ích kỉ.
- Hải không giận Tâm đâu, hơn nữa lúc đó Tâm cũng đâu có suy nghĩ gì mà đã lao vào cứu Hải.. Giờ Hải muốn ở bên Tâm, Hải biết Tâm trải qua nỗi mất mát quá lớn. Hải mỉm cười nhẹ nhàng với Tâm.
Tâm nắm lấy tay Hải, kéo Hải vào lòng.
- Tâm hạnh phúc lắm, khi biết mình không thể đi lại được, Tâm thật sự cảm thấy mọi thứ là vô nghĩa, lúc Tâm chưa tỉnh, Tâm mơ thấy Hải, Hải quay lưng lại phía Tâm, Tâm gọi nhưng Hải cứ đi.. Tâm nghĩ mình đã mất Hải rùi. Lúc tỉnh dậy thấy Hải, Tâm chỉ muốn ôm Hải vào lòng mình, nhưng Tâm rất yếu.. những ngày qua có Hải ở bên, Tâm thấy hạnh phúc lắm.. Rùi ba má sẽ đưa Tâm ra nước ngoài, ở đó lắp chân giả đảm bảo hơn, Tâm se tập đi trở lại, lúc đó Tâm có thể đi bất cứ nơi đâu với Hải, ở đó không khắt khe như ở VN mình, tụi mình có thể lấy nhau…
- nè..sao Hải không nói gì? Hải ngủ rùi ah…Tâm nhìn xuống Hải đã ngủ từ lúc nào. Tâm mỉm cười, khẽ hun lên môi Hải, rùi kéo chăn đắp cho Hải.
Hải không biết phải nói gì với Tâm, nghe Tâm nói, Hải chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, Tâm có gọi , nhưng Hải cứ lặng im, lặng yên trong vòng tay của Tâm, từ lúc nào Hải không còn cảm xúc khi Tâm hun mình, có lẽ anh đã mất hết mọi xúc cảm. Hải nhắm mắt nhớ lại, ngày hum ấy,, anh đã đưa ra quyết định… “ có thể đấy chưa phải là hạnh phúc, người mình yêu thương sẽ chẳng thể nào ở bên mình, nhưng anh vẫn phải tiếp tục sống, hoàn thành trách nhiệm với mọi người, không biết đến bao giờ anh mới quên được người đó.”.- bác ah..cho con vào một chút nha..
- uh..bác nhận ra con mà.
- cảm ơn bác nhìu.. Hải mỉm cười với bác bảo vệ trường.. Anh gắn bó với ngôi trường này 3 năm, 3 năm trôi qua thật nhanh với bao nhiu kỉ niệm vui buồn..
Dạo bước trên những hành lang quen thuộc, Hải lặng đứng nhìn cái góc nhỏ đó, lần đầu anh gặp nhóc.
***
- anh tìm em ah…em nghe lớp trưởng lớp em nói anh có chuyện muốn bàn với em ở đây..
Hải quay ra, ngạc nhiên trước một cậu nhóc có gương mặt đẹp trai, tinh quái, nó mỉm cười, và kì lạ , khi vừa thấy anh, nó trở nên ngố không chịu được.
- uhm…về chương trình cho ngày nhà giáo sắp tới đó em. Anh nghe nói em rất giỏi trong việc tổ chức các chương trình cho trường, giúp đỡ ban chi đoàn trường rất nhìu, năm nay anh mới làm nên muốn nhờ em..
- nè..sao em không nói gì vậy..Hải quơ tay trước mặt thằng nhóc..
- em áh….có gì đâu anh…
Hải cười, thằng nhóc đó mặt đỏ bừng, nếu anh không nói chắc nó còn tiếp tục làm cho cái đầu rối lên nữa…
***
Hải đứng tựa vào lan can, nhìn xuống sân trường, bây giờ sân trường rất yên lặng, nghỉ hè mà, anh đã từng đứng ở đây, để thư giãn, vì anh thích ở một mình, ngắm các bạn chơi đùa, và anh thường nhìn thấy nhóc, lúc nào cũng có một đám bạn cả nam cả nữ đi cùng, tụi con trai thì ngưỡng mộ còn tụi con gái thì chết nhóc như điếu đổ.. Không biết có phải tại ánh sáng mặt trời không mà lúc nào anh cũng cảm thấy nhóc như mặt trời vậy rực rỡ, nổi bật hơn tất cả. sự xuất hiện của nhóc làm cho cuộc sống trở nên sinh động hơn.
Mắt Hải nhoà đi khi anh nhớ lại, khi anh làm nhóc khóc, lần cuối cùng anh đã làm cho nhóc bùn, tuyệt vọng. Có lẽ giờ nhóc đã quên anh rùi, quên mãi mãi, vậy cũng tốt , như thế nhóc sẽ hạnh phúc..
- này anh…anh đang khóc đó hả…
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Hải, và cả giọng nói thân quen đó..Hải nhìn lên, có phải anh đang mơ không, vẫn nụ cười đó:
- anh không sao chứ, em biết anh mà, anh nhớ trường phải không? anh là người đã thăm em ở trong bệnh viện đúng không? mà sao anh dễ khóc vậy, nín đi, như con nít vậy đó.. Long gạt nước mắt trên gương mặt của Hải.
- sao ..em ..lại ở đây..?
- em thích đên trường trong nhưng ngày nghỉ thế này, yên tĩnh, với cả tự nhiên em thích vậy, em chỉ còn học ở trường hết năm nay thui, anh à.. em xin lỗi không nhớ anh, nhưng em thấy anh quen lắm…có lẽ rất thân với em..sao sau đó anh không đến nữa..
- anh..
- anh có thể kể cho em nghe những gì về anh với em không? Gương mặt Long háo hức, vẻ tò mò.
- chỉ là em tổ chức các chương trình văn nghệ của trường rất hay thui, còn anh là bí thư chi đoàn trường, nên thường nhờ em giúp, có vậy thui ah.. mà anh có việc rùi anh về nhé… Hải đứng vội dậy, anh không muốn đối diện với Long nữa, anh sắp không kìm được nước mắt nữa.
- khoan đã anh…Long kéo tay Hải lại..
- em quên anh đi…Hải giật vội tay lại và bỏ chạy..
Phải rùi, anh bỏ chạy như con nít, vừa chạy mắt vừa mờ đi, anh không để ý và bước hụt .
Long không biết sao, mình lại đuổi theo người đó…và khi thấy Hải sắp ngã, Long nắm lấy tay anh.
- anh ..cẩn thận…
Cả hai mất đà, Long không biết sao mình lai muốn che chở cho người đó, nó ôm anh , tay che lấy đầu Hải. Đầu nó va xuống nền, nó cảm thấy choáng váng..
Hải vẫn còn hoảng hốt, người anh run run, anh không sao hết, nhờ có Long ôm anh. Hải quay người lại nhìn, Long vẫn còn choáng.
- Long..em có sao không? sao lại đỡ cho anh..tất cả là tại anh..anh lại làm hại em rùi…Hải khóc..
- anh làm gì hại em? Long hỏi đưa tay lên day trán, đầu anh vẫn còn nhức nhối..
- em không sao chứ?
- em không sao ..anh trả lời em đi..
- không sao thì tốt rùi…tại anh mà em mất trí nhớ. Anh không muốn đâu nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn cho em nếu không dính dáng gì tới anh nữa, em nghĩ anh là kẻ lừa dối sẽ tốt hơn…Hải nói trong lúc anh đã quá íu đuối…và khi anh nhận ra, anh nhìn Long, Long vẫn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt có phần nghiêm khắc, anh chợt nhớ ra, Long không còn nhớ anh nữa, nhìn anh bằng ánh mắt như người xa lạ.. Hải mỉm cười: