Thương về xứ Huế

Tác giả: Nguyễn Thành Luân

Nguồn: Diễn đàn Tình Yêu Trai Việt

—–****—–

''Chiều nay...mưa trên phố Huế
Kiếp giang hồ...không bến đợi
mà mưa sao vẫn rơi...rơi hoài
cho lòng...nhớ ai ?

Ngày chia tay hôm nao...còn đây
nước trên sông Hương...còn đầy
tình đã xa...gió mưa...u hoài
mắt lệ...ngắn dài...

Chiều mưa ...trên kinh đô Huế
Tiếng mưa còn vương kỷ niệm
ngày quen nhau dưới chân Thiên Mụ
em...còn...nhớ...không ?

Chợ Đông Ba khi mình qua
lá me...bay bay...là đà...
Chiều thiết tha...có anh bên mình...
mà...ngỡ...hôm...qua...

Hò....hò...ơ....ơ...
Mưa chợ Đông Ba mưa qua Gia Hội...ai về Thành Nội ai đợi Vân Lâu ?Giọt mưa còn nặng nỗi sầu,Sông Hương muôn thuở còn sâu...ân...
...tình...
1/...Thượng Tứ chiều nay...ai có đợi mình ?
Chiếc nón bài thơ nghiêng nghiêng che mặt,mái tóc thề theo gió bay bay...Em e thẹn như ngày mình mới gặp,e ấp cúi đầu má đỏ hây hây...Mai mốt này nếu phải chia tay, chắc nước sông Hương đong đầy thương nhớ...

2/Những chiều hò hẹn cùng nhau sóng bước,mưa lá me...theo gió la đà...
Ngày mình chia tay...mưa bụi hắt hiu buồn...
Trên phố cũ một mình em đếm bước,cầu Trường Tiền như dài nỗi bơ vơ...Những buổi đi về chẳng đón không đưa,nghe câu mái đẩy thêm chạnh lòng thương nhớ...À ơi,mưa bụi gió bay...trời đày hai đứa...à ơi,lạc loài hai phương...

Hò ...ơi...hò...
Chiều mưa...phố buồn...
chiều mưa...phố xưa u buồn
Có ai mong đợi...
một người biền biệt nơi mô
để nhớ với thương...một người

Chiều nay...mưa trên phố Huế
Khiến ai đã...quên ai rồi...
hạt mưa rơi...vẫn rơi...rơi đều
cho lòng...u hoài...

Ngày xưa...mưa rơi thì sao
Bây chừ...nghe mưa lại buồn
vì tiếng mưa...tiếng mưa trong lòng
làm...mình...cô...đơn...

Chiều nay mưa rơi dài trên phố Huế...Hàng cây sầu đông ngã nghiêng trong gió như cũng xót xa oằn oại nỗi...thương...
...sầu...
5/...Từng giọt mưa rơi như từng giòng lệ nghẹn ngào...
Tiếng ai hát à ơi trong gió,nghe não nùng bi thiết làm sao...
Hò ơi...chim xa rừng còn thương cây nhớ cội...người xa người tội lắm người ơi...Thà rằng không biết thì thôi,biết rồi mỗi đứa mỗi nơi...à ơi...thêm buồn...

6/ Phố cũ mưa bay cho dài cách trở, xa vắng nhau rồi thương nhớ khôn nguôi...Mùa mưa nào hai đứa vẫn chung đôi,gió thổi mạnh nhưng đôi lòng vẫn ấm...Mà giờ đây người xa vời thăm thẳm,kẻ âm thầm đếm từng giọt mưa rơi...Bây giờ hai đứa hai nơi,mình em hiu quạnh những ngày mưa bay...Người đi biền biệt phương mô,để thương để khổ sầu cho một người...
Chiều chiều dạo bến Phú Vân Lâu
Ai ngồi...ai câu...ai sầu...ai thảm ?
Ai thương...ai cảm...thuyền ai lơ lững trên sông,đưa câu mái đẩy mà chạnh lòng nhớ thương...''

Đưa tay tắt cái máy hát dĩa,Cường thẩn thờ nhìn mưa bay qua khung cửa...Lát sau chàng chép miệng :
-Người ấy bây giờ không biết có còn ở cố đô Huế hay đã lại trôi dạt tận phương trời nào nữa rồi ?

...

''Sao anh không về... thăm lại miền Trung?
Thăm đồi đỉnh Ngự và nước Hương Giang
Ngày nao... đôi đứa... đôi đường
lòng em thầm nhớ vô vàn
mong anh... mấy mùa thu sang

Anh ơi bây giờ...anh ở nơi mô?
có thầm nhắc nhở ...về chốn Cố Đô
Rằng đây...em vẫn mong chờ
người đi ...xây đắp cơ đồ
để tô thắm đẹp tình ta...''

Đang thơ thẩn dạo quanh chùa Thiên Mụ,Cường chợt giật mình khi nghe có tiếng quen quen phát ra gần đó :
-Chú ơi,chụp thêm vài tấm nơi chùa Thiên Mụ đi chú ! Hay chú muốn đi mô ? Bây chừ cháu đi theo chú luôn hỉ ?
Chàng bèn dõi mắt về hướng đó và ngạc nhiên lẩm bẩm :
-Hình như là nhóc Vĩnh ? Chúa ơi...
Chỉ mới có mấy năm mà giờ đây cậu bỗng trở nên nghiêm chỉnh và ra dáng đàn ông ghê...

Cường bước đến gần hắn,chàng lên tiếng :
-Mần răng mà chụp được hết chiều cao của chùa Thiên Mụ đây hỉ ?
Vĩnh quay sang chàng...Vừa nhận ra Cường,hắn mừng rỡ :
-Ui chu choa mạ ơi ! anh ra Huế khi mô ?
Cường lóng tai nghe rồi giả bộ thở dài :
-Mi nói cái chi mà ta không hiểu ?
Sau đó mở miệng cười rồi vỗ vai hắn :
-Anh mới tới Huế lúc sáng...Tưởng em còn ở trong Sài Gòn chứ ?
Vĩnh lắc đầu :
-Thôi em đổi tông qua giọng Sài Gòn nha ? Chứ nói giọng Huế rặt chắc anh ngóng tai nghe đến gẫy cổ mà chẳng hiểu gì thì chết em...
Cường khoái chí ok liền :
-Ừa vậy đi,em từng ở Sài Gòn một thời gian dài mà...
Hắn bỗng nghĩ ngợi một chút rồi đề nghị :
-Bây chừ em phải đi rửa ảnh để giao cho khách...Sau đó sẽ dẫn anh đi chơi nha ? Anh ở khách sạn nào cho em biết đi...
Cường nói tên khách sạn cho cậu.Vĩnh liền từ giã :
-Vậy lát anh về đó đợi em há...Em xong việc đến rước anh nhen ?
Người Huế mà nói giọng Sài Gòn thì nghe dễ thương cực kỳ...Bởi vậy hồi đó Cường mê nhóc chỉ có bao nhiêu đó thôi à...

Kêu honda ôm trở về khách sạn,chàng bước qua quán cafe bên đường ngồi đợi Vĩnh...
Buổi trưa vắng khách nên vừa thấy Cường bước vào,người chủ quán vội vàng mở nhạc...

''Nam Giao...chiều nao nắng đổ
về xuôi bến Ngự...mang mang câu hò...
nghe nặng tình xưa...
Đêm nay...mưa về Hoàng Thành
Vắng tiếng ca cầm...
thêm chạnh lòng đau...anh hỡi anh...

Thông cảm...nỗi buồn người em...không hỡi anh?
Đây người em nhỏ...miền Trung
Tình yêu...xếp chặt...trong lòng...
Đêm về nghe...gió lạnh sầu đông
thì cho cách biệt muôn trùng...
người tình quê...xin vẫn chờ mong...''

Cường bỗng bật cười khi nhớ đến kỷ niệm lần đầu gặp nhóc Vĩnh ...

Tối đó,Cường bỗng có ý định chạy bộ một vòng tập thể dục cho khỏe rồi mới lên giường ngủ.
Thế là mặc vào bộ đồ thể thao,chàng chạy từ nhà mình ra đường Ngô Quyền...
Tới nhà thờ trước công viên Văn Lang thì Cường đà thấm mệt nên ngồi xuống cái ghế đá với ý định nghỉ một chút...
Ngồi một hồi chàng mới chợt nhớ ra nơi này ngày trước là một tụ điểm mua bán dâm nổi tiếng của giới gay đứng đường thành phố bèn cười thầm :
-Có khi nào mình ngồi đây...lại được ai đó đến đề nghị ''bán dâm'' không ta ? Hoặc bị công an hỏi thăm cũng hổng chừng...Chắc chết !
Nhưng mà nhìn quanh quất chỉ thấy từng cặp trai gái trò chuyện nơi những băng ghế đá gần đó thì chàng yên tâm.Dù sao thì nhà nước cũng dẹp bỏ tụ điểm tệ nạn này từ lâu rồi mà ?
Ngồi một hồi,Cường bèn đứng lên...thả bộ về nhà...
Nhưng mới đi đâu được vài bước,chàng bỗng nghe có tiếng thỏ thẻ bằng giọng Huế bên tai mình :
-Anh nì,anh có muốn đi chơi đâu không ?
Cường bực mình quay lại định mắng người vừa lên tiếng một trận nhưng khi nhìn thấy chàng trai ngồi trên chiếc xe đạp nở nụ cười đẹp mê hồn thì chàng ngẩn ngơ...
Chúa ơi, áo sơ mi trắng dài tay,quần tây xanh...mang giày bata trắng...lại ngồi trên chiếc xe đạp màu trắng nữa...nhìn anh chàng không khác nào một học sinh cấp 3 chính hiệu cả...
Ngày trước mỗi khi có dịp đi ngang nơi này vào những buổi tối,Cường cũng hay để ý những kẻ đứng đường nơi này và đều le lưỡi , lẩm bẩm trong miệng :
-Trai đứng đường gì mà...xấu như ma thì ai mà thèm trời ?

Còn bây giờ...
Không lẽ người con trai này lại là...
Trời ơi,không thể nào...Trắng trẻo,thư sinh...đẹp trai ngời ngời thế kia mà ''đứng đường'' thì phi lý quá...
Cường còn mãi mê suy nghĩ thì chàng trai nọ vội mời :
-Anh leo lên phía sau để em chở ...Mình đi lòng vòng rồi nói chuyện chứ đứng ờ đây hoài công an lại ''hốt'' đó anh ơi...
Cường đưa tay vào túi quần sọt...Hình như lúc nãy chàng có bỏ vào đó vài trăm ngàn thì phải...Chàng chặc lưỡi :
-Cứ thử cho biết...Nếu nhóc muốn trấn lột thì mình cũng đâu có bao nhiêu tiền mà sợ !
Thế là chàng leo lên phía sau cho cậu ấy chở...
Vừa đạp xe ra khỏi khu công viên Văn Lang,chàng trai nọ vừa hát khe khẽ :

''...Ở bên ni qua bên nớ
Cách con sông...chuyến đò chẳng xa
Nhỏ sang thăm...có tôi đợi chờ

Huế ơi...không biết bây chừ
Tiếng ca nào vương...bên mạn thuyền
Có ai chờ ai...bên Trường Tiền
Không biết bây chừ
nữ sinh...còn mang nón bài thơ...
để trai xứ Huế...mộng mơ...

Huế ơi...ta nhớ muôn đời
Bóng trăng hồ sen...trong Hoàng Thành
Tiếng chuông từng đêm...Thiên Mụ buồn...
Ta nhớ muôn đời...
người con gái Huế...quá xinh
tóc mây ngang lưng...trữ tình''

Chạy vừa qua khỏi nơi đó,Cường bèn hỏi :
-Em...đi...khách...thiệt hả ?
Nhóc cười :
-Dạ thiệt anh ui...Mần răng anh mới tin em hỉ ?
Cường bật cười :
-Thôi đừng nói giọng Huế,anh không hiểu mô...
Cậu quay lại nhìn chàng ,hóm hỉnh :
-Anh cũng vui quá há...Ừ em bắt chước giọng Sài Gòn khỏi chê luôn...Hay là anh muốn em nói theo người miền tây ? Em nói được hết...Anh nghe thử nha : Mèn ui,sao anh ra đường khuya quá vậy hả ?
Cường cười ngất,chàng buông hai tay ra rồi huơ búa xua...
-Anh thua em luôn...
Rồi hỏi thăm :
-Em tên gì ? bao nhiêu tuổi rồi ? Nhà ở đâu...Vào Sài Gòn lâu chưa ?
Nhóc cười trong gió rồi nhại tiếng dân miền tây :
-Chèn ui là chèn ! Hỏi gì dữ vậy chèn...Làm sao mà tui trả lời kịp...Tui tên Vĩnh,hai mươi tuổi...nhà tui ở ngoài Huế á...Tui vào Sè Goòng được hai năm rùi ...Được chưa cha nội ?
Cường cười nôn cả ruột,chàng tiếp tục chọc nhóc :
-Nếu là người Huế chính hiệu thì hát hò gì đó cho anh nghe đi...
Vĩnh nhún vai :
-Được thui...Nghe nè...

''Ai về...là hù là khoan
cầu ngói Thanh Toàn...là hù là khoan
Cho em đi với...hơ khoan...
một đoạn cho vui...là hù là khoan
ớ khoan...hò khoan...
là hù là khoan...

Gió đưa...là hù là khoan
cành trúc la đà...là hù là khoan
Tiếng chuông Thiên Mụ...hơ khoan...
canh gà Thọ Xương...là hù là khoan
ớ khoan...hò khoan
là hù là khoan...''

Nhóc đưa Cường vào một con hẻm lớn trên đường 3/2...
Khóa chiếc xe đạp cẩn thận dựng vào góc nhà xong ,Vĩnh quay lại chàng cười mỉm :
-Vào phòng em nha ?
Đến lúc này Cường mới đâm hoảng :
-Bộ...bộ...em...nói thiệt hả ?
Nhóc gật đầu :
-Úi chu choa mạ ơi...Mần răng mà em dám đùa giỡn với anh hỉ ?
Chàng lúng túng :
-Bao...bao nhiêu ?
Vĩnh xua tay ,trở lại giọng Sài Gòn :
-Ai thì em cũng phải nói giá...Nhưng thấy anh đẹp trai lại khờ quá chừng nên tới sáng anh chỉ cần đưa em đi ăn là được...Anh thấy sao ?
Cường ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu...
Thật sự chàng thấy ''sốc'' vì không ngờ một cậu nhóc đẹp trai trẻ trung xinh đẹp dễ thương như thế này mà...mà lại...
Nhưng thôi...hãy vui cho trọn một đêm nay...rồi mai tính sau...

Nhưng khi đã cùng nằm bên nhau,Cường bỗng thấy lạ vì Vĩnh cứ im re...
Chàng khều nhóc :
-Sao lúc nãy em lanh chanh,lóc chóc lắm mà ? Bây giờ lại trùm mền kín mít là sao ?
Vĩnh ngập ngừng trả lời :
-Em...em...xin lỗi...Lúc nãy em buồn quá nên chạy vòng vòng chơi...Tự nhiên thấy mặt anh lơ ngơ láo ngáo nên có ý định thử xem mình có thể ''hành nghề'' được không ...Do đó em ''canh me'' thấy anh vừa bỏ đi là nhào tới làm quen liền...
Cường nhăn nhó :
-Vậy giờ em tính sao hả ?
Nhóc rụt rè :
-Bây giờ anh ...đi về được không ?Em thú thật...em không phải ''gay'' đâu !
Thật lòng là Cường tuy là người mang giới tính thứ 3 nhưng chàng chưa hề yêu ai và cũng chẳng quan hệ tình dục bao giờ nên vô cùng lúng túng...Suy nghĩ mãi chẳng biết phải làm sao nên chàng bật dậy,xỏ giày vào...
Thấy thế,nhóc thỏ thẻ :
-Nếu như anh thề không đụng vào người em thì có thể ở lại sáng về cũng được...
Đúng là không hiểu nổi thái độ úp mở của cậu nhóc...nhưng nhìn đồng hồ thấy cũng đã khuya nên Cường tháo giày ra rồi nằm xuống bên nhóc ( đúng hơn là trong lòng chàng bỗng cảm thấy quyến luyến cậu rồi và chẳng muốn đi về chút nào)
Giữ đúng lời hứa,Cường nằm im không dám rục rịch...
Vĩnh nhoẻn nụ cười rồi lại hát nho nhỏ...Những bài hát về Huế của cậu êm đềm quá nên từ từ đưa chàng vào giấc ngủ say...

''Hò...ơ...ơi...
Huế năm xưa...chìm trong biển lửa
Hết chiến tranh rồi...bão lụt tơi bời...
Hỡi trời...không thương dân miền Trung nghèo khổ...
vất vả ngược xuôi...chứ đọa đày chi lắm...ơi trời...

Tôi thương Huế...
thương bài thơ nón đẹp
Cầu Tràng Tiền...gió lộng...tóc thề bay
Thương đàn bướm...nhà ai chiều xuống chậm
Nữ sinh Đồng Khánh...tan trường...áo trắng bay bay...

Tôi thương Huế...
thương mẹ quê...xuôi ngược
dù nghèo khó...vất vả chẳng thở than...
Lòng vẫn thích...đón mời...muôn khách lạ...
Tô bún bò...ngun ngút khói...quê hương...''

(Huế - Huế Thương 2)

Sáng hôm sau,Cường thức dậy thì nhóc đã ra khỏi phòng tự lúc nào...
Trên bàn chỉ ghi vỏn vẹn có mấy chữ :
''ANH KHỜ QUÁ...''
Chàng khẽ mỉm cười rồi đứng lên đi về không quên đóng cửa lại...

Suốt ngày hôm ấy Cường chẳng làm được việc gì cho ra hồn nên mẹ chàng ái ngại :
-Con mệt thì lên lầu nghỉ đi...để mẹ trông coi tiệm được rồi.Lát nữa con Hằng đi học về mẹ bắt nó thay mẹ sau...
Cường từ chối :
-Dạ,con không sao ...

Để rồi khi màn đêm bắt đầu buông xuống...chàng lại đứng ngồi không yên...
Cuối cùng,Cường lại mặc vào bộ đồ thể thao rồi chạy bộ ra công viên Văn Lang...
Nhưng rồi ngồi mãi cho đến khuya,bóng Vĩnh vẫn biệt tăm...
Đôi lúc chàng cũng muốn bật dậy,kêu honda ôm chở mình đến nhà trọ của cậu nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Cường vẫn cảm thấy ngại ngần nên đành bỏ ý định đó...
Phải rồi,nếu Vĩnh thật sự là ''trai đứng đường'' thì rất dễ cho chàng ...nhưng đằng này ...Mà sao thái độ của nhóc lạ lùng quá đi thôi...Hay là mình đọc sách liêu trai của Bồ Tùng Linh quá rồi nên đầu óc bị ảnh hưởng chăng ?
Suy nghĩ miên man càng thêm rối trí nên lát sau Cường đành lắc đầu, chàng thở dài rồi đứng lên...lững thững thả bộ về nhà...

Đi được một quãng ngắn,Cường như muốn hét lên vì sung sướng khi nghe có tiếng hát của nhóc Vĩnh dìu dặt từ phía sau lưng mình...

''Thương vô Thành Nội cửa đông
Thương ra Thượng Tứ...chiều hong nắng tà...
Bến đò Thừa Phủ xa xa...
Trông qua Vỹ Dạ...bao tà áo bay...
Áo bay...áo bay...trong gió chiều nay
Nắng nghiêng... nghiêng vành nón...má hây ...hây tình...

Trường Tiền thiếu nhịp cầu xinh
Sông Hương rủ bóng...chiều im lắng buồn
Ngọ Môn...phủ kín rêu xanh
Súng đồng hai dãy...thần công thở dài...
Đường vô Đại Nội... hôm nay
mang nhiều chứng tích...những ngày tan thương...''

Cường mừng quýnh nên vội vã đề nghị :
-Đi uống cafe nha ? Anh nhớ em quá đi...
Vĩnh chu mỏ :
-Mần răng mà tin trai Sài Gòn được hỉ ?
Chàng đấm vào ngực nhóc :
-Hỉ cái gì mà hỉ ? Bây chừ mi muốn đi mô ?
Nhóc bật cười :
-Không rành mà cũng bày đặt nhại tiếng Huế...
Nhưng cậu cũng bằng lòng :
-Thôi về quán cafe trước hẻm nhà trọ của em nha ?

Thì ra cậu đang là sinh viên của trường đại học X...tại Tp.HCM này...Vĩnh chỉ còn mẹ ở Huế và cậu vào đây sống tự lập bằng cách tự đi học nghề chụp ảnh và hiện nay hành nghề bán nghiệp dư cho một cửa tiệm ảnh khá nổi tiếng của Sài Gòn...
Khi Vĩnh tâm sự đã có bạn gái là người Sài Gòn thì Cường thoáng chợt buồn nhưng chàng cố giữ vẻ bình tĩnh...
Để rồi đến lúc từ giã ,chàng mới ấp úng đề nghị :
-Mình...mình có thể làm bạn với nhau không ?
Vĩnh mỉm cười :
-Dạ được mà,không răng mô....
Rồi nói tiếp :
-Để em chở anh về một đoạn đường nha ?
Dĩ nhiên là Cường làm sao mà có thể từ chối ? Chàng đang muốn kéo dài giây phút gần gũi bên Vĩnh kia mà ?

Vừa đạp xe mà Vĩnh vẫn cứ vô tư hát :

''Hớ....hơ....hò....
Sao anh không về thăm thôn Vỹ
nhìn nắng hàng cau...nắng mới lên
Vườn ai mướt quá...xanh như ngọc
Lá trúc buông che...mặt chữ điền''

''Đây Huế...
giòng Hương Giang lững lờ...
Nam Bình...khúc nhạc gợi tình xưa
Thành cao...rêu phủ...mờ sương khói
Lắng nghe khoan hò...chèo lái đưa con đò...

Tới chốn...Thần Kinh chan chứa tình...
Sớm nào...nắng đẹp...đẹp mộng xinh
Ngàn hoa...thua một ...tà áo tím...
Lướt bay trên cầu...càng thắm duyên Hương Bình...''

Vừa qua khỏi công viên Văn Lang,Cường lên tiếng :
-Em bỏ anh xuống đây được rồi nhóc !
Vĩnh lí lắc :
-Sợ em biết nhà chứ gì ? Ok...
Cường thanh minh :
-Không phải thế...anh ngại cho em thôi !

Thế rồi,cứ hằng đêm...hai người lại gặp mặt,uống cafe nói chuyện linh tinh trên trời dưới đất mà ...chuyện kia thì chẳng ai dám hó hé ...
Bởi vì Vĩnh cứ luôn khoe với chàng về cô bạn gái vừa đẹp vừa hiền của mình suốt khiến Cường đành im thin thít không thể thốt ra lời...

Thời gian họ quen biết cũng khoảng đâu độ vài tháng gì đó...
Cho đến một buổi tối nọ...
Ngồi đợi hoài mà chẳng thấy Vĩnh đến nên chàng sốt ruột...Linh tính báo cho Cường biết có chuyện chẳng lành nên vội vã kêu honda ôm đến phòng trọ của nhóc...
Đây cũng là lần thứ hai chàng tới nơi đây nhưng kỳ này thì Cường không còn rụt rè nữa rồi...
Thấy cửa không khóa,Cường bèn đẩy nhẹ rồi bước vào...
Vĩnh nằm trên giường run cầm cập khiến chàng hoảng hốt...Không nói không rằng,Cường xốc vội nhóc lên lưng mình rồi nhanh chóng bước ra ngoài kêu một chiếc taxi...

Đêm ấy trong bệnh viện Sài Gòn,Cường ngồi thức trắng bên giường cậu mà lòng luôn nơm nớp âu lo...miệng lại luôn lâm râm khấn vái phật trời liên miên như một kẻ bị tâm thần vậy...

Vô mấy chai nước biển...nhóc mới từ từ khỏe lại...nhưng người vui mừng nhất lại chính là Cường...
Mở mắt,câu đầu tiên của Vĩnh lại là :
-Tại sao anh lại lo cho em thế chứ ?
Cường im lặng ...chàng chẳng biết phải nói gì bây giờ ? Dùng những từ sáo rỗng thì chàng lại không quen...
Chẳng lẽ lại nói ''tại vì...anh yêu em!'' với nhóc ư ? Thôi đi,kỳ cục quá...
Suy nghĩ mãi,Cường mới phát ra một câu nghe lãng xẹt :
-Tại anh sợ em chết rồi hổng có chỗ chôn nên mới đưa em đi bệnh viện đó mà...

Đúng là nghe vô duyên thật nhưng lạ chưa ? Vĩnh bỗng mỉm cười mới ghê chứ...

...

Rời khỏi bệnh viện được ít ngày,đêm ấy Vĩnh bỗng đề nghị :
-Em mời anh ra Huế chơi một chuyến ...anh thấy sao ?
Bây giờ mà Vĩnh đòi lên cung trăng thì chàng cũng gật đầu chứ huống hồ gì đi Huế.Thế nên Cường ok một cái rụp...

Xin phép mẹ xong xuôi hết,chàng cùng Vĩnh mua vé xe lửa ra Huế...
Ngồi trên tàu,cậu hay gục đầu vào vai Cường mãi mê hát :

''Đã bao lâu rồi
không về miền Trung
thăm người em...
Nắng mưa đêm ngày cách trở
giờ xa xôi...đâu rồi
Người ới...có về
miền quê hương thùy dương
nước chảy còn vương ...bao niềm thương
cho nhắn đôi lời...
Dẫu xa muôn trùng
tôi vẫn còn thương...sao là thương
nhớ ai xuôi thuyền bến Ngự
đẹp... trăng soi đôi đường
và nhớ...
tiếng hò ngoài Vân Lâu chiều nao
ước nguyện...đẹp duyên nhau...dài lâu
xa rồi...còn đâu..."

Nhà của Vĩnh nằm gần bãi biển Thuận An...tuy nhỏ nhưng rất xinh và bày biện ngăn nắp,sạch sẽ...Mẹ của cậu là một người đàn bà hiền từ,hiếu khách khiến Cường có cảm giác như đang ở nhà...của mình vậy.
Những ngày ở đó,Vĩnh nhiệt tình dẫn chàng đi khắp nơi...nào là Ngọ Môn...Chùa Thiên Mụ...Cầu Trường Tiền...Lăng Tự Đức...Lăng Khải Định...Lăng Minh Mạng...Chợ Đông Ba...xuống thuyền rồng lênh đênh trên mặt nước sông Hương mà nghe hát hò giữa đêm trăng thật là vui...
Nhưng Cường vẫn thích nhất là những lúc được cùng nhau giỡn hớt nô đùa với Vĩnh ở bãi tắm Thuận An mỗi khi chiều về...

Đêm cuối cùng ở Huế,Vĩnh rụt rè đề nghị :
-Mình tập tành lai rai chút chút anh hỉ ?
Cường mỉm cười gật đầu...
Chúa ơi,mới có uống chút xíu rượu ''Minh Mạng thang'' thì đầu óc chàng như quay cuồng...
Nhưng nhờ vậy,Cường mới mạnh dạn hẳn lên...
Và đêm ấy chàng mới thực sự mãn nguyện khi vùi đầu vào ngực của Vĩnh,hôn lên những cọng lông tơ nơi đó...mà luôn miệng rên rỉ :
-Anh...yêu...em...Yêu mãi mãi...Vĩnh ơi...

Giữa lúc họ đang mãi mê hoan lạc ngập chìm trong biển ái tình ân thì xa xa bỗng vọng lại lời ca nghe sao vô cùng mùi mẫn...

''Đêm trăng xứ Huế
bài thơ...tuyệt vời
Bàng bạc chân trời
màng lụa...sương rơi

Lối về Hải Vân lộng gió
Đường ra Quảng Trị trăng mơ...
Huế...tình lòng khách...ngẩn ngơ...

Hương Giang yêu dấu
ở mô bây chừ ?
Thành Nội huy hoàng
còn lại trong mơ...
Vỹ Dạ đò trăng...thuở nớ...
Từng mang kỷ niệm nên thơ...
Thành Nội thương nhớ...vô bờ...''

Khi đã ngồi trên máy bay trở về Sài Gòn nhóc mới thủ thỉ vào tai chàng :
-Anh có biết mần răng mà em dụ anh uống rượu không hỉ ?
Cường lắc đầu :
-Em nói đi...
Vĩnh ngã đầu vào lòng chàng,cậu cười mím chi rồi nói :
-Ai biểu anh nhát quá à...Nên em mới mượn rượu giúp anh can đảm đó...Còn không biết cảm ơn nữa...Hihihi...
Cường bật ngửa,chàng đưa tay thụi vào ngực nhóc cười :
-Thật quá đáng !

Những ngày sau đó tại Sài Gòn chàng và hắn sống rất là vui vẻ...mặc dù có đôi khi Vĩnh vẫn mập mờ tuyên bố rằng sẽ cưới vợ nhưng Cường vẫn im lặng lòng thầm mong chuyện đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra...

Nhưng mà nó cũng vẫn phải đến...
Nhưng trớ trêu thay,người yêu của Vĩnh lại là Hằng,đứa em gái ruột của chàng...

Cường không làm sao quên được buổi trưa hôm ấy...
Mẹ chàng cứ sốt ruột đứng ngồi không yên.Bà luôn miệng nói :
-Hôm nay con Hằng nó nói sẽ đưa bạn trai về ra mắt mà sao tới giờ cũng hổng thấy vậy cà ?
Chàng trấn an bà :
-Từ từ mẹ ơi...Chắc là học xong thì hai đứa nó mới về đây luôn mà ?

Lát sau,tiếng Hằng í ới trước cổng :
-Anh hai ơi,mở cửa cho em...
Cường chạy ra... và ngớ người khi đi bên em gái mình lại là...Vĩnh !
Hắn cũng ngạc nhiên không kém chàng nên lắp bắp :
-Anh là...là...
Hằng vẫn vô tư giới thiệu :
-Anh Cường...anh hai của em đó anh !
Vĩnh tái mặt,cậu ấp úng :
-Anh...anh nhức đầu quá ! Em nói với bác cho anh xin lỗi nha ? Anh phải về liền...
Nói xong,Vĩnh quay đầu xe chạy hối hả như ma đuổi...
Cường đứng chết trân trong khi tiếng Hằng cứ la ới ới :
-Anh Vĩnh...Anh Vĩnh...anh bị gì thế ?

...

Trời bỗng đổ mưa...
Vĩnh vẫn chưa đến...
Người chủ quán mở đĩa khác...Tiếng hát Hương Lan giờ đây nghe sao buồn da diết...

''Thương mái tranh thưa...
thương dáng hình người xưa...
Câu nói ngây thơ
đôi mắt buồn...buồn ngẩn ngơ
thương mấy cho vừa
khi ráng đợi...chiều đưa
em hỏi anh ...về chưa
để em buồn...mong chờ...

Bao tình luyến lưu...còn nữa đâu
Giờ em...biết phương nào ?
Câu thề...đã trao
lời mến yêu...càng khơi nhớ thương nhiều...''

Đang mơ màng,Cường bỗng giật mình khi nghe tiếng Vĩnh :
-Anh đợi em nãy giờ chắc bực mình lắm phải không ?
Cường quay nhìn hắn,ngắm kỹ lại một lần nữa...Trời ơi,sao Vĩnh bây giờ lại đẹp hơn xưa nhiều thế ? Một nét đẹp đàn ông giống người mẫu X...mà chàng luôn thần tượng trong lòng...
Chàng bắt tay hắn rồi mời :
-Em xong việc hết chưa ?
Vĩnh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chàng,hắn đáp :
-Xong rồi anh ! Giờ anh muốn đi mô ? Em chìu...
Cường bật cười...
Bao năm qua rồi...hắn vẫn thế ! Bởi vậy ''mối tình đầu'' của chàng làm sao mà có thể phai nhạt được chứ ?
Cường đề nghị :
-Bãi tắm Thuận An nha ?
Hắn mỉm cười gật đầu... (ôi nụ cười đẹp chi mà đẹp lạ đẹp lùng dữ rứa? ...mần răng mà bảo người ta không nhớ bây chừ ?)

Bãi biển Thuận An...
Tắm cho đã đời,Cường cùng Vĩnh lại lai rai với rượu ''Minh Mạng thang''...
Khi đã ngà ngà,hắn bỗng cất giọng ngậm ngùi :
-Hằng bây giờ...sao rồi anh ?
Cường nhìn Vĩnh rồi chậm rãi trả lời :
-Nó lấy chồng việt kiều...và đã sang Mỹ năm rồi em à !
Vĩnh tỏ vẻ trầm ngâm :
-Cũng tốt...chứ nếu lấy em thì...
Cậu bỏ dở câu nói ,mắt hướng về phía biển mênh mông...

Im lặng thật lâu...mãi một lát sau,hắn mới khe khẽ hát ...
Cường ngỡ ngàng vì không ngờ chiều nay tiếng hát của Vĩnh nghe nức nở u hoài làm sao...

''Một chiều tròn trăng
mái chèo ngược dòng...
chẳng hẹn mà quen
chung đò..chung bóng...

Hương Giang trôi...lững lờ
Vân Lâu...soi bóng mờ
róc rách...khua tay chèo...theo nhịp đưa...

Đẹp là bờ vai...
tóc thề...buông dài...
Làn môi hồng tươi
như thầm hẹn ai...

Ánh mắt biếc...u hoài
đăm chiêu...trông xa vời...
như ấp ôm tâm sự...đầy vơi...

Lòng tôi...rộn niềm vui
Những tưởng cùng ai
để vui ...một đêm dài...
Ngờ đâu...giữa dòng dang dở...
Nàng ghé vô bờ...
để tôi (chứ) ngẩn ngơ...''


Cường nắm lấy bàn tay mềm mại của Vĩnh rồi cất giọng u sầu :
-Sau cái ngày ấy,em tự nhiên mất biệt...Anh tìm mãi cũng chẳng ra...Có đôi lần anh ra Huế nhưng nghe nói...
Vĩnh chớp cặp mắt buồn,cậu lên tiếng :
-Mẹ em bán căn nhà đó để về quê ngoại ngoài Quảng Trị...Sau này,em lập gia đình rồi thì mẹ mới trở lại Huế sống với vợ chồng em anh à !
Cường tái mặt,chàng ấp úng :
-Em...em có vợ rồi ư ?
Vĩnh gật đầu :
-Mẹ em cứ hối thúc ...em phải làm tròn chữ hiếu thôi anh...Cũng may là vợ em cũng hiền nên em không đến nỗi nào...
Cường đưa mắt nhìn Vĩnh :
-Em...em có mấy đứa rồi ?
Cậu nở nụ cười khoe :
-Dạ,mới có thằng con trai à anh...Nó đang bập bẹ tập nói vui lắm...Anh có muốn ghé nhà em chơi một chút không ?
Cường khẽ lắc đầu...Hình như giờ đây,đối với chàng...tất cả đã chẳng còn gì ngoài một nỗi buồn tê tái...

Đưa chàng về khách sạn,Vĩnh lại cất tiếng hát khiến Cường càng thêm nhớ đến đêm nào nơi công viên Văn Lang...

''Gợi buồn chi này...Cố Đô ơi...
Hoàng Thành kia...giờ không thấy lối
Từng nét xưa...đã phai rồi...
và dáng em...cũng mất rồi...
còn nữa đâu...lời trăng trối...

Kìa giòng Hương sầu...nước quên trôi
nhịp cầu đang...chìm theo bóng tối...
Đò đứng mơ...khách phương trời...
đường phố kia...vắng không người
nhìn Cố Đô...luống ngậm ngùi...''

Trời đổ mưa tầm tã...khiến buổi tối nơi đây vắng lặng...thật buồn không khác chi lòng Cường trong lúc này...
Tới trước cửa khách sạn,Vĩnh ngậm ngùi từ giã :
-Em về nha ? Mai sáng em đến rước anh đi Đại Nội chơi há...
Cường miễn cưỡng gật đầu,chàng xiết chặt lấy bàn tay của Vĩnh thêm một lần nữa rồi cố cất giọng bình tĩnh :
-Ừ, anh cảm ơn em về buổi gặp gỡ chiều nay...Thôi em về đi...Mai gặp nhé !
Trước lúc chia tay,Vĩnh bỗng quay sang chàng nói :
-Anh có biết em đặt tên thằng nhóc là gì không ? Nó tên là Nguyễn Vĩnh Cường...
Cường hãy còn đang sững sốt thì hắn rú ga vọt mất...

Nhưng mới tờ mờ sáng,Cường đã trả phòng,kêu taxi ra sân bay...
Máy bay cất cánh rồi mà chàng cứ dõi mắt qua ô cửa nhìn xuống thành phố Huế như hãy còn như đang say ngủ,chìm ngập trong sương mù...

Huế mỗi lúc mỗi xa khỏi tầm mắt của Cường...
Chàng buồn bã ,lẩm bẩm hát như để cho chính mình nghe ...

''Huế bây giờ...buồn lắm không em ?
Tháng đông dài...mưa lạnh một đêm đen...
và đường khuya...thành phố có lên đèn ...

Đã lâu rồi anh không về thăm Huế
chân theo chân...nhạt bóng nắng đường dài...
giọt nắng ru vàng...giấc ngủ ngày mai...

Nhớ khóe mắt...với nụ cười
em ngơ ngác...qua Trường Tiền...lộng gió...
anh là kẻ phiêu bồng...một sớm...
thương em rồi...nên dừng bước nơi đây...

Đã lâu rồi...anh không về thăm Huế
từ độ nào...thành phố chìm trong xuân...

Huế bây giờ...buồn lắm không em...
Huế bây giờ...buồn lắm không em...
Huế bây giờ...buồn lắm...phải không em ?
Huế bây giờ...buồn lắm...phải không em ?....''

HẾT

Loading disqus...