Chap 2.
Part 1 :
- Vâng … vâng … chúng con biết rồi ạ …ba mẹ cứ yên tâm… vâng … vậy bà thế nào rồi ạ ? …
Tôi bấm nút chuyển kênh liên tục, thỉnh thoảng lại ném cho thằng ôn kia một cái lườm cháy bỏng. Khốn thật, buôn điện thoại cái gì mà vừa dai, vừa to, muốn nghe tý thời sự mà cũng không xong, chỉ muốn lao ra đập nát cái điện thoại đi cho rồi. Dẫu biết chỉ cần tăng volume ti vi lên là được, nhưng tôi vẫn lười biếng, mới cả … tôi còn phải để ý xem ba mẹ có về vào hôm nay không, mai là sinh nhật tôi rồi.
- Huyng à … hôm nay ba mẹ ở luôn nhà bà, sáng sớm ngày mai mới về được …
Tôi nhếch mép cười, chẳng buồn đáp lại. Thằng ôn khúm núm đi lên gác, chắc lại học rồi, ham hố học vậy thảo nào giờ phải đeo thêm cái đít chai, cái mặt vốn đần độn thì nay còn đần độn hơn, làm tôi nhiều lúc phải lấy cớ đánh muỗi mới đấm được nó cho bõ ghét. Ngẫm lại hổi xưa đánh nó chẳng cần lý do lý trấu gì hết, cứ lao vào mà choảng, sướng phải biết ! Bây giờ nhiều lúc muốn cho nó ăn bớp xiết mà cũng khó, lâu dần ức chế quá thành tâm bệnh, ban đêm tôi lén lút mò xuống tát cho nó mấy cái, thằng này ngủ say như chết nên thật tiện lợi, năm đầu ngón tay hằn trên má mà chẳng hay biết gì, nể thật !
Một thằng ôn cũng làm tôi uất ức gần chết rồi, nay ba mẹ còn làm tôi tức đến thổ huyết hơn. Số là cấp dưới của ba có biếu mấy củ nhân sâm ngàn năm, tự dưng mẹ lại nổi hứng rủ ba đem về Pusan để biếu bà nội, dâu hiền rể thảo gớm, để đến nỗi bị mắc bão phải ở đó luôn. Mai mà không mò về làm sinh nhật thứ 16 của tôi thì tôi cho nhà này ra cám hết ! Kim Jaejoong này là ai chứ ?
……………………………………….
Nằm xem ti vi chán chê, tôi lên phòng đi tắm. Vừa mở cái cửa ra là đã thấy ôn con lột xột loạt xoạt, dấm da dấm dúi cái gì đó đằng sau lưng, cái mặt đã đần mà nay lại còn lấm lét khiến tôi phát bực lên được. Tưởng tôi không biết sao ? Chắc chắn đấy là quà nó mua cho tôi rồi.
Hình như thấy tôi vừa lườm vừa nghi nên nó nó mới lắp bắp.
- Huyng… Hyung muốn ăn gì để em nấu ?
Tha cho nó. Hôm nay tôi không có tâm trạng gây sự.
- Gì cũng được !
Thế mà nó vẫn cứ đứng ngần ngừ, chân trái dụi dụi vào chân phải, chắc vì tôi vẫn đang nhìn chăm chăm vào nó. Ngày thường được dịp thế này thì nó đã chết nhăn răng dưới tay tôi rồi, nhưng dù sao cũng sắp sinh nhật, tạm đình chiến đã. Tôi thở hắt ra rồi quay vào tủ áo để lựa đồ đi tắm, thằng ôn như bắt được vàng, vội vội vã vã nhét gói quà vào trong ngăn bàn của nó , khóa vào rồi chạy bắn xuống dưới nhà.
……………………………………..
Tôi không bao giờ tắm bồn.
Chẳng hiểu vì sao nhưng hình như hồi 3 tuổi tôi suýt chết đuối trong bồn thì phải, nhớ không nhầm thì lúc đó mẹ đang tắm cho tôi thì phải ra nghe điện thoại, tôi bị trượt chân , ngã nằm xuống, xà phòng trơn quá nên không đứng dậy được. May mà vẫn sống. Sau này bao nhiêu lần tôi hỏi lại mẹ cái vụ đó mà nhất nhất mẹ không chịu thừa nhận, chắc vì xấu hổ. Một lý do nữa, tắm đứng thì tôi mới có thể chiêm ngưỡng được thân hình tuyệt hảo của mình chứ ! Bảo tôi đô con thì chẳng phải, nhưng cơ bắp thì … cũng đu đủ để xài, cơ mà tự hào về múi ở bụng nhất, thành quả sau gần 2 năm tập gym, vậy mới đủ tự tin đi bơi ở bể công cộng chứ ! Nhưng vẫn có một điểm tôi không hài lòng, da tôi trắng quá. Mặc dù mấy bận đi biển tôi nằm phơi cả tiếng đến say nắng ra, thế mà da chỉ đỏ tấy lên , hơi ngăm ngăm, vài ngày sau thì lột hết cả, lột xong thì còn trắng hơn cả lúc trước mới chết.
Nhưng mà không vấn đề gì, Kim thiếu gia tôi vẫn ung dung tự tại ngồi đầu bảng hot boy của trường, thậm chí chị chủ tịch hội học sinh còn mê tít tôi, chị ta cũng xinh và thông minh lắm, mỗi tội hơi kiêu, tôi muốn đứa con gái nào sẵn sàng quỳ dưới chân mình cơ.
Đến công đoạn tra xà phòng thì tự nhiên …
Cạch !
Cánh cửa phòng tắm mở.
Sau đó thì một thằng trời đánh đang cởi trần bước vào.
…………………………………………� �
Thằng nhãi này từ hồi nào mà chán đời đến nỗi dám …
Từ khi tôi lên cấp hai thì đến cả bố cũng chưa bao giờ nhìn thấy thân hình tôi … chứ đừng nói đến …
Thằng ôn mặt mũi trắng bệch cả ra, thở còn chẳng dám chứ đừng nói đến cử động. Có đợt nó vào phòng không gõ cửa đúng lúc tôi đang thay áo mà cũng bị ăn tát đến bật máu mồm, giờ thì sự vụ này còn nghiêm trọng hơn n lần ấy …Chắc nó đang nghĩ nên mua áo quan đi là vừa.
Tôi thì khỏi nói rồi, tức đến nỗi máu me cũng trực phun ra từ đỉnh đầu, thiết nghĩ bây giờ mà lao vào đấm nó cũng chí lý lắm, lại đang không có ai ở nhà. Nhưng mà … sao tôi vẫn đứng bất động ?
Được rồi … trước ngày vui thì cũng không nên có thảm sát, dù sắp hóa thú đến nơi nhưng tôi vẫn chỉ nghiến răng.
- Sao mày không chừa đươc cái tật vào không gõ cửa hả ?
Nó run như cày sấy …
- Em … em…. Xin lỗi Hyung … em … không biết là Hyung ….Hyung tắm tiếp đi, em biến ,, em biến đây ạ …
Nói đoạn là quay đi. Chẳng hiểu tôi nghĩ thế nào mà gọi giật lại.
- Khoan đã !
- S….sao….ạ ? – Nó giật thót.
- Cơm nước xong chưa ?
- Thưa, rồi ạ …
- Rồi, vậy giờ mày xát xà phòng vào lưng giúp Hyung.
Nó há hốc cả mồm miệng, lại còn run hơn cả trước. Ngạc nhiên cái gì ? Tôi chẳng hiểu là nó ngạc nhiên cái gì nữa. Chỉ là tôi không thể với tay là đằng sau để mà xát xà phòng, thế thôi. Nhưng nom có cứ nhìn chăm chăm vào cơ thể mình là tôi điên tiết lên rồi.
- Mày làm trò gì mà đứng như phỗng thế ? Muốn ăn đấm à?
Cái từ “ăn đấm” bao giờ cũng có hiệu nghiệm tức thì. Thằng ôn giật thót cả mình, luống cuống đóng cửa lại rồi đi đến phía tôi, tôi lại nạt.
- Khoan khoan, đứng đó ! Cởi đồ ra luôn đi !
- Ý? – Cái mặt nó đỏ bừng, người lại run lên. Ngó thấy là …trời ơi tôi muốn giết nó tợn !!
- Chẳng lẽ mày không có “cái đó” ?
- Không ..!! Em .. có ! – Thế là luống cuống cởi đồ ra. Tất nhiên là nó có “cái đó’, nhưng tôi lại nhìn “cái đó” của nó như một sinh vật lạ. Chắc ngó thấy tôi nhìn gần như muốn nuốt chửng, thằng ôn xấu hổ lấy hai tay che lại, chân xoắn quẩy vào nhau nhìn đến tội, cứ như thể tôi đang chuẩn bị “mần thịt” nó vậy. Tôi đằng hắng giọng, lẩm bẩm nho nhỏ trong miệng :” Trời ơi … có phải nó mới lên cấp hai không vậy ?” , sau đó thì quay ra nạt tiếp.
- Còn không mau giúp tao ?
Vậy là nó cũng lật đật lấy xà phòng vào tay, xoa xoa tạo bọt nhìn rất nghề rồi bắt đầu xoa lên lưng cho tôi. Nhưng … chẳng hiểu sao … khi bàn tay to của nó chạm vào da thịt là tôi nổi hết cả gai ốc, rùng mình liên tục vài cái. Hình như nó tưởng vì tôi lạnh nên xát xà phòng nhanh hơn, và tôi lại rùng mình nhiều hơn. Rùng nhiều quá mỏi hết cả cơ, tôi điên tiết quay phắt người ra tính nạt nó, nhưng sàn nhà trơn nhớt nên mất đà ngã đổ người về phía trước, đập ngực vào người thằng nhỏ, mạnh đến nỗi tưởng muốn ho cả phổi ra ngoài. Thằng nhỏ sợ hãi nắm lấy vai tôi mà đỡ tôi đứng cho vững. Tôi hơi choáng nên cứ đơ như phỗng, khoảng cách giữa thân thể nó và tôi giờ chỉ bằng một bàn tay .
Tôi hơi giật mình vì vừa mới nhận ra … thằng này …. Sao mà nó cao thế ? Mới có một hè trôi qua mà tôi đã không thể nhìn thấy đỉnh đầu nó rồi, không chỉ cao mà còn rất đô con, bắp tay với múi mít cũng xịn ra phết, có khi đủ khả năng bật được cả tôi, vậy mà vẫn đần độn để bị tôi hành hạ.
Nhưng khoan … vì vừa đơ ra nên tôi mới không để ý, giờ mới thấy hai bàn tay đang nắm vai tôi của nó cứ run run lên, nó nắm rất chặt. Lại còn …. Chân tôi như có cái gì đó chạm vào.
Thế là tôi và nó cùng nhìn xuống dưới.
- Á !!! Xin lỗi ! Xin lỗi Hyung !! Em xin lỗi Hyung !!
Tự nhiên nó ngồi thụp xuống, cúi đầu chắp hai tay xoa xoa mà miệng cứ nhem nhẻm xin xỏ, nào có biết là tôi đang đơ tập hai. Qủa thật chưa gặp trường hợp này bao giờ, không không, ý tôi là “trường hợp này” của nó chứ không phải của tôi. Trông nó tồ tồ vậy mà cũng … Nhưng chuyện này thì thường thôi , bởi nó cũng đang đương độ dậy thì mà. Còn cái bất bình thường là ở chỗ … sao nó … lại có ‘phản ứng” với tôi ?
Bỗng dưng mình mẩy tôi nổi hết cả gai ốc, thấy rờn rợn cả tóc gáy.
Không hiểu sao tôi lại chẳng nổi đóa nên mà chỉ vỗ vỗ vai nó, nói sao cho có tự nhiên nhất.
- Ừ ừ… được rồi… không sao, đứng dậy mà tắm đi…
…………………………………..
Vậy mà chẳng có chút tự nhiên nào cả, tôi với nó vẫn gượng gạo cho đến tận lúc ăn cơm. Thằng ôn cứ cắm đầu mà và cơm khí thế, tôi thì cũng nhai rệu rạo trong miệng mà chẳng biết tôi nhai cái gì.
Lạ một điều. Sao mà tôi lại để tâm cái chuyện này của nó quá !
Đúng là thường ngày tôi chẳng để ý là nó đã đến độ dậy thì bởi cái mặt ngu đần của nó, giờ tự nhiên lại … Nó không băn khoăn thì thôi chứ tôi lại đi băn khoăn dùm . Nhưng tôi băn khoăn quá đi mất !
Vậy là sau một hồi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định mở lớp giáo dục giới tính tại gia.
- Yunho ! – Tôi gọi. Hình như nó không nghe thấy, vẫn dán mắt vào màn hình ti vi. Trán tôi nổi cục gân xanh.
- YUNHO!!!!!!!!
Nó giật nảy lên tận trần nhà, trợn tròn mắt nhìn tôi mà vâng vâng dạ dạ. Mà hình như vì tôi hiếm khi gọi thẳng tên nó, hầu như toàn “này’, với “ê” hoặc ‘thằng kia”, thế nên nó mới không quay ra bởi không tin là tôi gọi tên nó. Đúng là đần độn.
Tôi vốn thẳng tính nên vào chủ đề luôn.
- Cái chuyện trong phòng tắm trước nay có gặp bao giờ chưa?
- Ý ? Dạ … ? – Nó lại đỏ mặt lúng túng. Sao mà tôi ghét cái bộ dạng này của nó thế, chỉ chực nổi điên lên mà thôi. Chắc ngó thấy mặt tôi đã như La Hán trong chùa rồi nên nó đành lắp bắp.
- Chưa … chưa … bao giờ …..hôm nay…là lần đầu ….
- Vậy …ừm …có khi nào ngủ dậy mà … quần ướt không ?
- Bé thì có…. Nhưng giờ em hết rồi… - Nó tròn mắt.
Tôi xém phun máu lên đỉnh đầu.
- Ý tao không phải là tè dầm !!!! – Tôi gầm lên , thấy cái mặt nó đơ ra là muốn đấm lắm, nhưng chỉ bấu tay vào nệm ghế - Ý tao là …. Là …
Hình như đã hiểu ý tôi nên nó xanh mặt, ủ rũ như cọng cỏ. Trời ạ, tôi còn đang tính hỏi nó từng “một mình” chưa, nhưng giờ biết là nó cũng “mơ ướt” thì đã là một kì tích rồi. Vì cũng đã từng ở tuổi nó nên tôi cũng biết cảm giác, đành tặc lưỡi.
- Cái đó… cũng chỉ là chuyện thường thôi, đừng quá hoang mang. Sau này đụng chạm với con gái thì mày còn gặp “chuyện hôm nay” nhiều nữa, đều chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường, lúc bị thì đừng có bấn lên xin lỗi như vừa nãy, tụi nó lại tưởng thằng bệnh hoạn mà chạy hết.
Nói xong câu này thì tự nhiên tôi thấy bản thân hâm đơ quá, lo chuyện mình chưa xong lo thêm chuyện của nó làm gì, cả cái thắc mắc vì sao nó lại “phản ứng” với mình còn không giải đáp được nữa là. Còn Yunho, nó cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi như sinh vật lạ. Cũng đúng, cả ngày hôm nay tôi chẳng đánh nó cái nào, kể cả nó mắc cái tội trời tru đất diệt, giờ lại còn ngồi tư vấn sức khỏe sinh sản và trấn an nó nữa chứ. Thấy thằng ôn vẫn nhìn mình không chớp mắt, tôi lại nổi hết gai ốc lên, đứng phắt dậy mà đi thẳng lên phòng, mặc cho nó vẫn hóa đá trên ghế sofa.
…………………………………………..