Thằng... trời đánh Trang 19

Tôi đứng ngần ngừ trước cánh cửa trắng ngà với những ô vuông kì dị . Liệu mở nó ra thì có gặp phải những điều kinh dị như trước nữa không ?

Nhưng hiện tại … trong cái màu đen đúa này … tôi làm gì còn có lựa chọn nào khác ?

Vậy là tôi đành vặn tay nắm cửa … mở ra …

Vẫn là căn nhà của tôi như bình thường …

Mẹ đang ngồi trên chiếc ghế sofa tím than quen thuộc, khi thấy tôi bước vào thì khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười dịu dàng.

- Jaejoong à …mệt rồi phải không con ? Lại đây nào …

Tôi chẳng dè chừng … cũng chẳng quan tâm xem tay mẹ còn co giãn nữa không … chỉ đơn giản là tôi đang rất mệt mỏi … tôi muốn được nằm trong lòng mẹ…

Vậy nên tôi từ từ bước tới, ngả mình trên đệm ghế sofa, gối đầu lên đùi mẹ … nhắm mắt lại để tận hưởng cảm giác êm ái này … Những ngón tay thon của mẹ luồn qua mái tóc tôi, vuốt nhẹ lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi … thật dễ chịu …

- Mẹ ơi … con muốn được ở đây luôn , có được không ?

- Đâu được … con không thuộc về nơi này …

Tôi nắm lấy bàn tay mát rượi của mẹ , hôn nhẹ lên rồi ôm vào lòng …

- Nhưng … con mệt mỏi quá rồi … con chẳng có ngày mai đâu … con như vòng xoắn ốc kia vậy … cứ vòng quanh , vòng quanh … bức bí chẳng thể nào thoát ra được …

Tôi nghe tiếng mẹ cười hiền …

- Jaejoong à … vòng xoắn ốc thực ra cũng chỉ là một đường thẳng bị cuốn lại mà thôi … Con đã tự cuốn cái đường thẳng của mình lại … để rồi bây giờ phải chóng mặt bởi những hình xoắn vô định do chính mình tạo nên …

Tôi ngẩng lên nhìn mẹ ..

- Con không hiểu ….

Mẹ lại cười, ần đầu tôi nằm xuống.

- Vấn đề là ở bên trong cái nhân cách của con thôi … Jaejoong à .. con là một đứa trẻ chưa bao giờ biết yêu thương thực sự … nhưng lại tham lam tình yêu thương hơn ai hết . Khi ba mẹ đột ngột ra đi như thế , con như một cái thang vậy … mất điểm tựa và đổ ập xuống … vì không biết thể hiện tình yêu thương nên cũng không biết cách thể hiện nỗi đau đớn, cho nên cách tiếp nhận nỗi đau của con là tự cuốn mình lại cho đến khi nó thuyên giảm mới thức tỉnh …

Ngay cả với ba mẹ , con cũng không thể hiện tình yêu, vậy nên khi bản thân con nảy sinh tình cảm với người khác … lại là cái người trước nay con không thể chấp nhận được thì ý thức của con tự động chối bỏ, vô hình chung con lại cuốn thêm cho mình một vòng xoắn ốc nữa … không chỉ hành hạ chính bản thân con … mà còn hành hạ cả người con yêu thương nữa …

- Ai … ai yêu thương nó … rồi cũng sẽ bị trả giá … - Tôi run run, cố tìm ra sự phản biện …

- Chính vì cứ lẩn tránh thế này, nên vòng xoắn của con mới dài thêm. Dù ai có bị trả giá đắt đến mấy … nhưng chẳng phải người đau nhất chính là Yunho sao ?

Tôi im lặng …

Mẹ cũng im lặng…

Bỗng nhiên tôi thấy nóng ruột khủng khiếp. Dường như tiềm thức của tôi mách bảo có chuyện gì đó không hay đang xảy ra , trái tim đập nhanh tới mức tưởng chừng như sắp vỡ òa tới nơi.

- Mẹ ! Con … - Tôi ngồi bật dậy, mồ hôi bắt đầu rịn ra đầm đìa …

- Ừ … về đi con …về ngay đi … - Mẹ giục, bàn tay đẩy nhẹ vai tôi.

Chỉ chờ có vậy, tôi lao ra khỏi cánh cửa màu trắng ngà, hòa mình vào màn đen u tối, lạnh lẽo , nhưng lòng thì như có lửa đốt. Tôi cứ chạy mãi … cắm đầu để chạy … để rồi bản thân rơi xuống một vùng sang chói lọi tưởng như lòa mắt tới nơi …

Trước mặt tôi … là cái trần nhà màu trắng xóa…

……………………………………

Tôi ngồi bật dậy nhưng rồi lại kêu thất thanh bởi cảm giác đau đớn như các khớp xương vỡ vụn tại thân dưới dù có đang ở trên giường.. Bàn tay phải của tôi còn cầm một thứ gì đó nhàu nhĩ.

Thư ?

Là một bức thư à ?

Haha … Jung Yunho … đừng có đùa … Hyung này không thèm đọc cái loại chữ ngoệch ngoạc xấu xí này đâu …. Có gì thì ra đây mà nói này …

Ra đây này …!!

Jung Yunho !

………………………………………….

Tôi lật tung chăn ra … bước xuống giường nhưng rồi phải ngã khuỵu xuống bởi cảm giác đau nhức khôn tả ở thân dưới.

“ Hyung à …

Là em đây …”

Không được !! Không đi nổi thì phải bò ! Tôi phải bò đi lôi thằng trời đánh ấy ra đây !

Tôi khó nhọc lê lết từng phần cơ thể mình một cách nhục nhã, mỗi chuyển động là một lần đau đến xương tủy …

Nhưng nỗi đau này của tôi … dù có nhân lên gấp trăm lần … liệu có bằng một phần mà Yunho đã phải gánh chịu ?

“ Ồ … em không giỏi văn cho lắm , nên giới thiệu khô khan quá, Hyung bỏ qua đi nhé!

Ừm ..

Hyung à …

Có một điều…mà một thằng trời đánh như em từ trước đến nay chẳng dám bộc bạch với Hyung     … phần vì ngại … phần vì sợ Hyung ghê tởm ...nhưng giờ này , em sẽ viết cho Hyung biết … Sến lắm, nếu thấy sến quá thì Hyung xé phứt tờ này đi ngay cũng được …”

Tôi biết.

Tôi biết mà …

Tôi mất đi điểm tựa … tôi đã bám víu nó để làm điểm tựa mới cho mình. Thằng trời đánh đó … tự nguyện đem thân ra làm điểm tựa cho tôi , chống cho tôi những lúc mệt mỏi …

Còn bản thân nó … thì lụi dần … lụi dần … nó để sự mệt mỏi ăn mòn dần chỉ vì nó coi tôi là …

“ …ngày mai của em …

Sến chưa Hyung? Nhưng đúng là như vậy … Hyung chính là ngày mai của em … một ngày mai mà em luôn gìn giữ và bảo vệ … ngày mai tươi đẹp ấy chính là lẽ sống … là hơi thở … là máu thịt trong con người em mất rồi …Em đã nghiệm ra điều này kể từ khi Hyung bế Rocky đi bác sỹ cơ. À… có mấy lần em mơ gặp lại Rocky, kể cho nó chuyện Hyung là ngày mai của em, nó gật gù xem chừng đồng ý lắm …

Nhưng …”

Tôi bám vào một bên cửa phòng tắm, thở hồng hộc như người thiếu khí … lặng ngắm khung cảnh kinh hoàng đang phơi bày ra trước mắt …

Yunho …

Khuôn mặt của nó lúc nào cũng như một bức tượng … nhưng chưa bao giờ vô hồn như lúc này cả. Người nó tựa vào thành bồn tắm, đầu gục sang một bên … đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ … một cánh tay vẫn buông thõng trong bồn, để tất cả nước trong đó nhuộm một màu đỏ rừng rực và nhức nhối…

… Con dao dọc giấy vẫn kẹt lại nơi cống thoát nước …

“Nhưng … em đã nhuốm bẩn ngày mai của mình mất rồi … Hyung     ạ …

Chỉ trong một giây phút bồng bột, nông nổi, vì muốn được thấy bản thân mình trong đôi mắt Hyung … em đã mất hết tính người … và rồi ngày mai mà em luôn gìn giữ, nâng niu đã bị em làm bẩn …

… em sống cho đến ngày hôm nay chỉ là để chống đỡ cho những lúc Hyung mệt mỏi … vậy mà chính bản thân lại gây tổn hại cho Hyung     …em làm gì còn cái tư cách có được ngày mai nữa ? … Em … chẳng còn lẽ nào để sống trên đời này rồi … “

À … này …

Mở mắt ra mà xem trong mắt tôi có hình bóng của ai … mở ra mà xem đi …

“ Em đánh mất ngày mai của mình … nhưng Hyung vẫn còn có ngày mai ở phía trước …Bây giờ nếu có mệt mỏi, chắc Hyung phải tập tự đứng trên đôi chân của mình thôi … em xin lỗi vì không thể tiếp tục chống đỡ cho Hyung được nữa ..”

Jung Yunho !! Mở mắt ra mà xem ngay !!

Mở mắt ra hay muốn ăn đấm hả ??

Mở ra đi ….

…Xin cậu ….

………………………………………….

…………………………….

………………….

“ Hyung này … trên đời không có cái giá phải trả cho sự yêu thương … họa chăng … cái giá đó chính là sẽ yêu thương nhiều hơn thôi …

… Em … đã phải trả giá rồi …”

…………………………………………� �….

Tôi cũng vậy … Yunho à …

Tôi … cũng nhuốm bẩn ngày mai của mình … từ lâu rồi ….

…………………………………………

………………………………

……………………….

Yunho à … cậu mệt mỏi rồi đúng không ?

Hãy tựa vào tôi này …

Hãy để tôi ôm cậu vào lòng …Chỉ lúc này thôi … nghỉ ngơi đi Yunho ….

Tôi sẽ đung đưa cậu như ru một đứa trẻ ….

[HN. 23h40. 07/07/2010]

*-*-*-*-*

Loading disqus...