Jaejoong Hyung tiếp tục ghì mạnh tôi xuống sàn nhà và liên tục giáng những cú đấm thâu sơn vào mặt tôi. Tôi chỉ cảm thấy đau đớn ở mấy đấm đầu nhưng sau đó thì cơ mặt như tê dần, mùi tanh ngái xộc lên sống mũi , tấm lưng hình như bị mảnh sành cứa rách và ướt nhớp nháp … mùi tanh đó , sự nhớp nháp đó … đều chẳng phải máu sao ? Máu chảy khắp nơi trên cơ thể tôi … hãy tính cả trái tim đang phun máu đấy ….
- Không …. Không … phải … em ….
Tôi cố gắng để những âm thanh đứt quãng đó vuột khỏi thanh quản đang rát buốt, máu cũng thế mà trào ra theo cử động của chiếc lưỡi, nhễu nhại cả hai má , để rồi những điều tiếp theo xảy ra cũng chẳng có gì khác ngoài máu và nước mắt .
- Ba mẹ mày yêu thương mày nên mới chết khi mày 6 tuổi ! Con Rocky yêu thương mày nên không sống nổi 6 năm đời !! Còn ba mẹ tao … cũng vì yêu thương mày mà sau 6 năm mới chết !!! Ai yêu thương mày đều phải trả giá cho tình yêu ấy cả !! Mày là thằng trời đánh 6 năm !! AAA…!!!!!!
Jaejoong Hyung đang điên dại … không hiểu vì sao nỗi đau đớn trong cái nhân cách méo mó của Hyung giờ mới được bộc phát. Chẳng phải là quá muộn ? Nhưng nếu 3 năm trước Hyung mà nói ra cái điều này thì lúc ấy tôi đã tự tử rồi … bởi … tôi chính là thằng trời đánh sáu năm như Hyung nói … ngay từ lúc nghe cú điện thoại kinh hoành ban đêm đó tôi đã ngẫm ra điều này … nhưng tiềm thức của tôi vẫn chố bỏ suy nghĩ ấy để tự đứng về phía bản thân mình, vậy mà giờ đây Hyung đã phát hiện ra … có phải Hyung càng ghét tôi hơn không ? Có thể nặng hơn là… căm thù chẳng hạn ?
Tôi cũng điên dại trong cơn điện dại của Hyung . Hoàn cảnh đang bức bối, nguy cấp đến độ dường như không còn hướng giải quyết như vậy mà lòng tôi lại đang dâng lên chút … thỏa mãn . Nỗi đau khi nghe những lời Hyung nói hóa ra lại không đau như tôi tưởng, chắc là do thời gian đã làm phai mờ cảm giác tội lỗi ngày trước, thế nên nó đang bị lấn át bởi đôi tai tôi chỉ đang chăm chú nghe tiếng nức nở của Hyung, đôi mắt tôi chỉ có hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt, làn da tôi thì chỉ cảm nhận khi những giọt lệ nóng hổi ấy vô tình rơi xuống má tôi, trộn cùng màu máu …
Hyung … thật quyến rũ hơn bao giờ hết …
Dường như đã thấm mệt nên tự dưng Jaejoong Hyung đổ ập lên thân mình đã rũ ra như cọng cỏ của tôi, một phần của mái tóc đen ấy đã bị nhuốm đỏ bởi màu máu bên gò má ướt đẫm.
Cả hai cứ nằm im ru như vậy ở giữa phòng. Đôi mắt tôi cứ nhìn trân trân lên bức tường đối diện, tôi thở đều lạ thường , bỗng nhiên thấy những vòng xoắn ốc vui nhộn trên đó sao mà giống con số 6 đến thế.
Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi dứt quãng phả liên hồi vào cổ mình khi Jaejoong Hyung bắt đầu cười khùng khục , cơ thể Hyung rung lên khiến tôi cũng bị rung theo.
- Yunho à … Hyung biết mày không có đau đâu … Dù có đánh đến què cụt tứ chi, chửi đến mắt mù tai điếc thì mày vẫn chây lỳ như thế …. Nhưng sao Hyung lại muốn làm mày phải đau đến thấu xương thấu thịt như vậy ?
Vì Hyung là kẻ tham lam và tàn bạo mà … Tôi có nên nói vậy không ?
- Phải làm gì thì mày mới đau đớn nhất đây hả Yunho ? – Jaejoong Hyung hỏi bằng giọng thân tình như đang hàn huyên với tri kỉ.
Đó là khi Hyung biến mất vĩnh viễn… Tôi có chết cũng không trả lời như vậy đâu …
…………………………………………� �…..
Jaejoong Hyung đã có câu trả lời của riêng mình …
Dòng suy nghĩ miên man của tôi trong im lặng bỗng chốc bị cắt ngang bởi một cảm giác nhột nhạt trên cổ mình. Chính xác là do một thứ nóng hổi ướt át đang quét lên những động mạch cổ căng tràn của tôi. Tôi biết là thứ gì. Thật hoảng hốt.
- Jae … Jaejoong Hyung ….
Tôi bối rối toan vùng dậy thì Hyung gồng mình áp chặt người tôi xuống, khiến cho mảnh sành càng cứa sâu vào lưng tôi, đau xót.
Trợn trừng hai mắt, tôi nhìn lên trần nhà trắng xóa, không rõ được chuyện gì đang xảy ra. Bị ăn đến chục cái đấm cả vào mặt lẫn vào bụng làm tôi không còn hơi sức đâu mà phản kháng. Tóc Hyung khẽ xướt lên mũi, lên khóe môi khiến cơ mặt của tôi khẽ giật giật … còn … cái cổ đang bị để lại những khoảng ướt , có hơi nóng, nhưng nhanh chóng lạnh buốt đến rợn người. Tiếng xé vải nghe rùng mình vang lên khi bàn tay Hyung thô bạo làm rách chiếc áo đồng phục mùa thu của tôi, búp măng mềm mại khẽ lướt qua bờ ngực trần rồi luồn qua sau gáy tôi, túm chặt. Giây phút này thì tôi đã dám chắc về ý định của Jaejoong Hyung rồi …
- Không thể được … Hyung …
Câu nói của tôi bỗng chốc đã bị đôi môi mọng đỏ của Hyung nuốt mất. Là do nước mưa … nước mắt của Hyung … hay là máu của tôi mà cái môi chạm môi này ướt át đến thế ? Hyung tham lam nuốt đi cả mọi suy nghĩ của tôi, nuốt luôn cả linh hồn tôi mất rồi …
Chát !!
Cảm giác bỏng rát trên má kéo tôi trở về thực tại, giọng của Hyung vẫn cay độc như mọi lần …
- Mở miệng ra ngay ….
Tôi có nghe rõ, nhưng tứ chi vẫn bất động, miệng lưỡi “điêu luyện” của tôi giờ đây đã tê liệt hoàn toàn, y như não của tôi vậy, vô dụng !
Bỗng nhiên, cánh tay Hyung trườn từ từ xuôi xuống cơ thể tôi như một con rắn, luồn qua cạp quần jeans, luồn qua cả chiếc boxer ướt sũng … vuốt ve lên xuống nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể một thằng con trai mới lớn …
- Hy…ung….
Tôi hé miệng gọi … mà giọng lạc cả đi, nghe sao cũng thấy thật hư hỏng. Trong khoảng khắc đó, vòm miệng khô khốc của tôi có một vật mềm mại, nóng ướt xâm nhập vào. Tôi nghe tiếng va chạm nhớp nháp nơi miệng mình, Hyung đẩy sâu thứ nóng ấm ấy vào tận cuống họng tôi, mơn trớn lấy cái lưỡi rụt rè, hèn nhát trong đó. Tôi nhận thấy lại có vệt chất lỏng tràn qua khóe miệng mình, nhưng không phải máu …
Hyung đang làm gì thế ? Hyung không kinh tởm vị tanh nồng của máu trong miệng tôi sao ? Không ghê khi phải nuốt nước bọt của tôi sao ?
Máu và nước bọt cả hai quyện vào nhau … tạo nên một hương vị ngọt ngào đến kì lạ …
Tôi cũng không kinh , lại càng không ghê … mà … dường như đã bị cuốn theo vòng xoắn không lối thoát của Hyung rồi …
Ôm lấy hai má nóng bừng của Hyung , tôi nghiêng đầu để có thể dễ dàng mút lấy bờ môi mềm mại ấy, để hương vị của hai vòm miệng hòa lẫn vào nhau … trở thành mùi vị và âm thanh mê đắm.
Bàn tay đang mơn trớn thân dưới tôi của Hyung liên tục bóp nhẹ rồi lại vuốt lên xuống khiến những đợt sóng khoái cảm man dại ồ ạt truyền lên từ sống lưng, tôi vẫn thoát ra những âm thanh hư hỏng trong thanh quản của mình. Dường như nơi chật hẹp trong chiếc boxer là không thể đủ cho “sự phản ứng’ của tôi lẫn bàn tay Hyung trong đó, nhưng lại giúp cho những ma sát thêm phần kích thích và kịch liệt không thể tả. Bụng dưới của tôi co thắt không ngừng … cho đến khi tôi oằn mình rũ rượi , “tới đỉnh” ngay ra tay Jaejoong Hyung …
Hyung rút tay ra rồi đưa lên mơn trớn khắp khuôn ngực và bụng tôi như muốn bôi thứ nhớp dính kia lên hết tôi vậy. Tôi cứ chìm đắm trong cái sự ướt át đó mà không để ý rằng khuy và khóa quần của mình đã bị tháo bỏ từ đời nào. Bất thình lình, quần trong lẫn ngoài của tôi bị giật mạnh xuống , tôi sởn gai ốc khi cảm thấy mông mình cọ xát vào sàn nhà mát lạnh, chai sạn những mảnh sành li ti.
Liếm lên lưỡi hai , ba lần và cắn nhẹ thì Hyung mới rời khỏi môi tôi với một tiếng dứt lúng búng ướt át, trườn như một con rắn độc xuống phần thân dưới của tôi.
Tôi rướn người rên lên phấn khích khi cả hai bàn tay Hyung ôm trọn lấy thứ ấy đang sũng sĩnh bởi chất dịch, bên má hồng nóng hực của Hyung còn áp vào đó, khiến tôi không thể không bật ra câu nói trong hơi thở dứt quãng …
- Bẩn … bẩn … lắm … hy… Hyung ….. Haaa….ah ….
Chưa nói hết câu thì tôi đã phải oằn mình khổ sở chống chịu một cơn sóng thần của khoái cảm lan tràn lên tận đỉnh của não bộ bởi sự nóng bỏng do chiếc lưỡi mềm mại của Hyung tạo nên. Mọi khoảng da trên chỗ đó đều bị Hyung lấn chiếm, đưa những chất dịch còn sót lại vào khoang miệng gợi cảm của mình, để rồi cuối cùng là nuốt trọn của tôi, khiến tôi như phát điên phát rồ.Tôi thậm chí còn không thở nổi chứ đừng nói là ngăn cản , chỉ có thể khó khăn nâng phần cổ lên để đủ thấy mái tóc đen đang nhấp nhổm dưới đó. Mỗi động chạm của Hyung vào da thịt tôi đều làm từng tế bào một của tôi căng nở , dường như tâm can bị ngập chìm trong một mớ hỗn độn cảm xúc ... tội lỗi ... sợ hãi ... lo lắng ... ham muốn ... ham muốn, tôi ham muốn, muốn ,muốn nhiều hơn nữa ... tôi cũng tham lam giống Hyung rồi ....
Tôi giải phóng tinh chất của một trai tráng lần thứ hai, cơ bụng quặn cứng tới mức đau nhói. Hyung lại trườn người lên trên, khuôn mặt dính bê bết thứ màu trắng sữa, hướng con mắt sâu thẳm vô tận nhìn dáng vẻ thảm hại của tôi, khóe môi khẽ nhếch lên một cách khó khăn ..
- Thỏa mãn chưa ? Thích không ?
Tôi nghiêng mặt sang một bên để né tránh cái nhìn man dại ấy ... Đau đớn nhất ư ? Hyung coi đây là sự trả thù đau đớn nhất ư ? Thật xấu hổ .... nhưng tôi lại cảm thấy ... thích thú ...
Chát !
Bên má của tôi lại nóng ran và rát buốt, Hyung giật tóc tôi ngược ra đằng sau và gằn lên :
- Có thích không ??
- Th ... thích .... - Giọng tôi run run. Vừa dứt lời thì Jaejoong Hyung ngửa mặt lên cười một tràng như điên dại. Trong chớp nhoáng ánh mắt Hyung ánh lên sự tàn nhẫn ... Lời nói nhẹ như gió thoảng ... đưa theo cả mùi máu bay qua đây ....
- Vậy giờ thì đến tao ...
Là Hyung khỏe lên, là tôi đang yếu đi , hay vì có ai đó đang không phải là người thì mới có thể lật sấp một cơ thể rũ rượi nặng trịch như của tôi chỉ bằng một hành động dứt khoát ...
Tôi chưa kịp hoang mang, chưa kịp phản ứng, chưa kịp run sợ ... vừa mới lòng ngóng ngoái đầu lại ... thế mà Hyung đã làm gì tôi ... khiến trong một khoảnh khắc tôi cảm tưởng như cả cơ thể đột ngột bị xé tan ra từng mảnh ... tất cả những gì tôi làm được khi ấy ... chỉ là ... la hét.
- KHÔNG ......!!!!!!!!!
Tôi không sợ đau, nếu là Hyung làm đau thì tôi còn thấy thỏa mãn là đằng khác . Nhưng ... nỗi đau này như không phải của một con người gây ra ... lạnh lùng, độc địa và tàn nhẫn ... Tôi sợ rồi. Tôi không muốn bị đau như thế này. Không muốn đâu !!!
Tôi gồng mình lên, cố gắng thoát khỏi sự đau đớn nhưng dường như lại làm cho nỗi đau được nước từ thân dưới mà lấn sang cả mạch máu, cả từng thớ cơ, đoạn xương cốt. Hyung hung bạo lấy thân đè tôi xuống, cơ thể Hyung chỉ ngăn cách với tôi bằng lớp vải thun dát kim tuyến ram ráp, hơi thở nóng hổi phả vào gáy tôi khi Hyung nhằn từng chữ một cách khó khăn.
- Khốn nạn ... !!! Đau .... đau quá .... ôn con !! Đau quá đi mất ... Ư ...
Đau à ? Nếu Hyung mà đau thì cảm giác bây giờ của tôi phải gọi là gì ?
Tôi đã nhận ra ... tôi nhầm rồi... từ trước đến nay tôi đã luôn nhầm Hyung là một thứ mỏng manh dễ vỡ để rồi ra sức gìn giữ ... Nhưng nay, tôi buộc phải thừa nhận ... Jaejoong Hyung là thứ cứng nhất trên thế gian này, cứng hơn bao giờ hết, cứng và tàn bạo đến nỗi sẵn sàng đập nát bất cứ thứ gì ... Và hiện tại thì đó là tôi...
- Hyung .. Ư ... là tại em ... tất cả là tại em hết ... xin Hyung hãy dừng lại đi ...đau quá ...
Đứng trước một nỗi sợ đến đỉnh điểm thì một con người bình thường chây lỳ đến đâu cũng phải vứt bỏ hết mọi lý tưởng của mình. Tôi cũng vậy.
- Câm mồm !!
Hyung ghì gáy của tôi xuống và thúc mạnh một cái vào người tôi, khiến tôi có cảm giác như chẳng còn tồn tai trên đời này nữa... Cái "đau" mà Hyung nói , ra là đây ...
Cơn đau gấp vạn lần lại truyền từ thân dưới lên, không thể nào chối bỏ. Bản năng của con người là không chối bỏ được thì sẽ thích nghi với nó . Tôi có làm được không ? Chắc là có ... trong cơn đau tưởng như khiến cơ thể tê dại ấy cũng tồn tại cảm giác lạ lùng ... hưng phấn ... tò mò ... có thể còn đau hơn nữa không ? Song song với mong muốn được trốn chạy là mong muốn được đi tiếp trên con đường nhục cảm tội lỗi này ...
Tôi lại muốn.... muốn nữa ... muốn thứ ấm nóng đó vào thật sâu, thật nhanh... tiếp tục đem đến cho tôi nỗi đau này .... Cơ thể hai chúng tôi đang giao kết ... Nực cười, nhưng đó chẳng phải điều ngọt ngào nhất sao ?
Hyung ôm ghì lấy tôi, hai thân thể nhớp nháp mồ hôi nhễ nhại. Tiếng rên và tiếng chửi thề của Hyung vọng vào màng nhĩ của tôi ... vang dội, thật kích thích. Nó khiến tôi phải giải thoát cho thanh quản đang ứ nghẹn ... miệng tôi cũng thoát ra những âm thanh của nhục cảm ...
Bỗng nhiên Hyung dừng lại, rút nhanh ra khỏi cơ thể tôi. Lạ quá . Tôi hụt hẫng. Lạ chưa? Tôi bị hụt hẫng bởi mong muốn ban nãy của tôi hình như đang thành hiện thực... Mọi cảm giác đau từ hồi nào đã trở thành ham muốn mãnh liệt ... nếu thế này... tôi còn cam chịu để bị đau hơn gấp vạn lần...
Thế mà gì đây? Hyung định làm gì ?
À ... ra là Hyung lật người tôi lại, vẫn chỉ bằng một động tác là đã xoay sở được với cơ thể đang căng cứng của tôi. Hay quá ... tôi muốn nhìn Hyung lắm .. muốn nhìn thấy đôi mắt nhắm hờ gợi cảm, nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi như vừa đi xông hơi ... nhìn cái áo thun trắng nay đã nhuộm đỏ bởi máu trên lưng tôi ... Hyung thật nóng bỏng... nóng bỏng hơn bao giờ hết ...
Jaejoong Hyung dang hai chân của tôi ra hết cỡ. Hình như bàn chân tôi vừa đá phải vài thứ cưng cứng lăn lóc trên đất, điều đó tạo nên vài âm thanh đổ bể nữa.
Tôi rướn ngực lên cao, hai bàn tay lại cào mạnh lên sàn nhà ... "nó" lại đến .... Cơn khoái cảm man dại ồ ạt truyền lên khắp mạch máu của tôi .... mất kiểm soát ...
- Jae... Jaejoong ... ah ...Jaejoong ... à ...
CHÁT !!
Hình như tôi vừa bị tát. Không biết nữa. Tôi chỉ còn biết mình đang được thỏa mãn vô cùng nơi thân dưới đang bị xâm nhập một cách hung bạo, mãnh liệt. Tôi muốn ôm lấy Hyung , nhưng lại bị gạt ra không thương tiếc. Jaejoong Hyung chỉ bấu lấy ngực tôi, những móng tay dài lại làm vết rách đang rỉ máu trên đó lại càng rỉ máu , tôi như mê man bởi âm thanh ngọt ngào thoát ra từ đôi môi đỏ gợi cảm ấy, ngày càng vang vọng, càng lớn , càng mãnh liệt như những cú đẩy điên cuồng của huyng vậy ...
Tinh chất của Hyung .. Thứ nóng bỏng trào ra bên trong tôi phải chăng là tinh chất của Hyung ? Thật ngọt ngào ...
Nhưng sao Hyung vẫn chẳng hề dừng lại, thậm chí còn đẩy điên dại hơn. Thứ nóng bỏng bên trong tôi dường như chẳng hề hạ nhiệt ... một quãng dài lại tiếp tục với sự cuồng điên ... cho đến khi móng tay Hyung làm cho vết thương của tôi tuôn máu không ngớt, kéo dài thêm cho vết cứa trên ngực tôi, cho đến khi Hyung rên lên những âm thanh nhục cảm tuyệt vời nhất, cho đến khi bàn tay lóng ngóng run rẩy của tôi cuối cùng đã giải thoát cho sự phóng thích của chính mình .... đến khi tinh chất của Hyung lấp đầy tôi thêm lần nữa ....
Căn phòng xoắn ốc mới chìm trong im lặng ...
Tôi cảm thấy nơi đó trống trải khi Hyung rời khỏi cơ thể mình. Làn gió nhẹ do Hyung bước qua người tôi làm tôi lạnh cóng ...
Đầu óc tôi trống rỗng như cái khoảng trắng xóa đáng sợ trên trần nhà, nhưng như vậy còn hơn là chằng chịt như những bức tường xoắn ốc...
Có thể không cần nghĩ về những cơn đau đang âm ỉ làm tôi chẳng thể cử động không ?
Có thể không cần nghĩ về những chuyện mà tôi và Hyung vừa làm không ?
.................................................. ...
Có thể không cần nghĩ tới ngày mai sẽ ra sao được không ?
end chap 2