Part 5 :
... ánh mắt chứa đựng hy vọng đau đớn.
Junsu vẫn khóc rồi cậu nắm chặt tay, dồn hết sức đấm thùm thụp lên ngực Yoochun.
- Đồ ngốc, đồ đầu đất, sao kẻ ngốc như anh không chết đi cho tôi đỡ khổ cơ chứ. - Cậu vừa đánh anh vừa khóc nức nở.
Yoochun ôm chặt Junsu vào lòng, có lẽ tất cả sẽ kết thúc.
- Điều quan trọng như thế mà tại sao bây giờ anh mới nói chứ ... Hức ... Anh có biết tôi chờ câu nói này suốt 10 năm nay rồi không. - Cậu nức nở trên vai anh. Yoochun buông Junsu ra, sững sờ. Rồi khi khoảnh khắc kinh ngạc qua đi, anh lập tức nhấc bổng cậu lên quay như điên rồi hét lớn.
- YAAAAAAAAAAAAAAAAA ! PARK YOOCHUN YÊU KIM JUNSU !
Bốp ! - 1 vật thể lạ bay thẳng vào đầu Yoochun, tiếp sau đó cái đầu Yunho thò ra.
- Cái chuyện cả hoàng cung đều biết rồi mà sao phải hét lên giữa đêm như thế hả ? Có định để Jae yêu của người ta ngủ không thì bảo. - Hắn nói rồi tức tối đóng sầm cửa sổ phòng lại : " Ah, cưng ngoan, ngủ tiếp đi, không có gì đâu, lũ chuột điên giở trò ý mà ", hắn nựng nịu vỗ nhẹ lưng bé cưng của hắn, cậu ư ư vài tiếng rồi lại ôm hắn ngủ tiếp.
Junsu lúc này vẫn ở trên tay Yoochun, cậu khẽ mỉm cười rồi cúi xuống hôn lên trán anh.
- Này, khi nãy sao em dám hôn tên Kyung ấy hả ? - Anh đổi giọng ghen.
- Không có mà, em chỉ vô ý ngã lên người anh ấy thôi. - Junsu cười khúc khích.
- Thật chứ ?
- Chắc thật hơn lời tỏ tình của anh. - Cậu trêu.
- Anh mà còn không thật lòng à ?
- Ai biết, đào hoa như Park tướng quân thì khó nói lắm. - Cậu ra vẻ đăm chiêu.
- Phải rồi, phải rồi, vì đào hoa nên mới có người yêu tướng quân này 10 năm mà không dám nói chứ gì. - Anh trêu cậu.
- AHHH, Park Yoochun. - Junsu giãy nảy nhưng cơn giận dỗi lại nhanh chóng tan biến khi anh kéo cậu xuống và hôn tiếp. Nụ hôn nồng nàn như đốt cháy cả không gian, 2 chiếc lưỡi ấm nóng quấn lấy nhau ướt át, hơi thở đứt quãng và gấp gáp, trong khi Junsu vẫn vòng tay ôm chặt Yoochun thì anh đã nhanh chóng đạp cửa phòng mình, bế cậu vào, vừa hôn vừa khóa cửa rồi leo thẳng lên giường.
Yoochun nhanh chóng cởi thắt lưng của mình rồi trói 2 tay Junsu lên phía đầu giường.
- Ah, Park Yoochun, anh làm gì thế hả, cởi ra mau. - Junsu hét, mặt đỏ lựng vì giận thì ít mà vì xấu hổ thì nhiều, cậu biết chuyện gì sắp xảy đến.
- Đừng giận mà, chỉ để đề phòng thôi. Làm sao anh chịu được nếu nửa chừng em đổi ý rồi trốn mất chứ. - Anh nhìn cậu cười tình.
- Không c... - Junsu chưa kịp nói hết câu thì đã bị chặn bởi nụ hôn của Yoochun, anh di chuyển lên tai cậu rồi cắn nhẹ lên đó khiến Junsu khẽ nhăn mặt vì đau. Những nụ hôn dài và ướt tiếp tục đóng dấu ấn đỏ lên người cậu, bàn tay anh trượt xuống dưới, luồn vào sâu trong lớp áo quần cậu và ...
- Ah ... đừng ... đừng mà ... - Junsu ưỡn người lên, tiếng nói đứt quãng xen giữa những nụ hôn, Yoochun đang không ngừng chà xát và kích thích phần dưới của cậu khiến nó bắt đầu căng cứng. Căn phòng chứa đựng đầy hương vị ái ân nhục tình, những tiếng rên la không ngừng phá vỡ quang cảnh tĩnh mịch của ban đêm, ánh trăng lọt qua cửa sổ như chứng nhân của sự hòa hợp vĩnh cửu.
Junsu như phát điên bởi thứ cảm giác ẩm ướt mà anh mang lại cho cậu, cậu liên tục trào dâng những đợt sóng tình dữ dội mà không sao có thể thỏa mãn bởi 2 bàn tay đều đang bị trói. Lần đầu tiên làm chuyện ấy, lần đầu tiên khám phá thế giới chăn gối, cảm giác đau đớn khi anh tiến vào trong khiến Junsu muốn ngất lịm, cậu khóc vì đau đớn và vì cả những khoái cảm lạ lẫm khi cái thứ cương cứng, nóng ấm của anh điên cuồng khám phá sâu bên trong cậu.
Chăn gối, quần áo, tất cả đều vương vãi thứ chất nhục tình tanh đục nhưng ai cũng khao khát. Anh cởi trói cho cậu khi mọi thứ chuẩn bị lên tới đỉnh điểm và tiếng hét tựa như bị kìm lại giữa đêm đen đã khiến giai điệu ái tình mãnh liệt bước sang những nốt chuyển nhẹ nhàng.
Yoochun lau sạch mọi di tích của cuộc giao hoan rồi dịu dàng đặt Junsu nằm lên trên, vuốt nhẹ đôi má bầu bĩnh của người yêu rồi kéo chăn che phủ 2 thân thể đang rã rời vì mệt. Một đêm yên bình.
Sáng hôm sau, hiển nhiên là Junsu không đi lại ngay được và Yoochun phải bế cậu đến bàn ăn sáng.
- Junsu hyung sao vậy ? - Tiểu đệ Changmin của Junsu và Yunho hỏi, chuyến đi chơi này nó nhất quyết đòi theo.
- À ... ờ ... hyung ngã, đau chân nên ... không đi lại được. - Junsu nói dối.
- Uhm, hyung chúc mừng em lần đầu tiên " ngã " trong suốt 18 năm sống trên đời nhé. Yoochun, chắc khanh phải vất vả nhiều rồi. - Yunho nói rồi cười phá lên.
- Sao ... sao hyung biết ? - Junsu đỏ mặt, lúc này vẫn ngồi trong lòng Yoochun.
- Quỷ thần thiên địa ơi, 2 người có biết hôm qua mấy lần suýt làm Jae yêu của tôi tỉnh giấc không hả ? Tôi mà không nhanh tay vỗ về thì đêm qua loạn cả thuyền là cái chắc. - Yunho vừa nói vừa kéo Jae vào lòng rồi hôn lên trán khiến cậu đỏ mặt.
Suốt một tháng qua, cậu đã không còn phản kháng những cử chỉ âu yếm của hắn như trước nhưng mặt mũi vẫn đỏ lựng mỗi lần 2 người thân mật, đặc biệt là ở chốn đông người.
Con người ta trái tim đâu phải bằng sắt đá mà cứng rắn gì cho cam. Một tháng ở bên hắn, một tháng ngày ngày đều tràn ngập tiếng cười, một tháng được âu yếm và chiều chuộng như bảo bối, người trải đời có khi còn khó cầm lòng huống chi Jae Joong mới 19, cái tuổi bé chẳng phải bé mà lớn cũng không ai bảo lớn.
19 năm có mặt trên đời, 19 năm chưa biết tình yêu hình thù tròn méo ra sao thế mà đùng 1 cái, được người ta yêu, người ta chiều như nâng trứng, như hứng hoa, không xao lòng mới là lạ. Nhất là cái tuổi mộng mơ " tâm hồn treo ngược cành cây " ấy thì, dở ương ai biết mà lường, đã không yêu thì thôi chứ yêu rồi có mà mang nhà ra đốt cũng chả ngăn nổi chúng nó.
Jae Joong ghét Yunho, ghét hắn cay đắng. Làm sao không ghét cho được khi hắn thấy chết không cứu, không để tâm đến sống chết của dân chúng, khi lần đầu của cậu bị hắn nhẫn tâm cướp đoạt như thế, 19 năm gìn giữ của cậu chứ có ít đâu, vậy mà hắn chỉ mất một đêm để xé tan tất cả, Jung Yunho - ta ghét ngươi.
Nhưng rồi cũng chính hắn, con người đã khiến cậu căm hận đến xương tủy ấy lại dần đánh cắp mất trái tim cậu, khiến cậu dù cố đến mấy cũng không sao lấy lại được. Cậu ngơ ngẩn khi hắn cười, tròn mắt ngạc nhiên khi thấy hắn phê duyệt tấu chương như 1 đấng quân vương đích thực, khác hẳn vẻ nhí nhố bên cậu hàng ngày.
Rồi cậu bắt đầu nhớ hắn, tuy mỗi ngày đều gặp nhưng cậu vẫn cố tình tìm lý do nọ kia để trốn đến thư phòng cùng hắn, cậu thả trùn vào giày ả Tiff vì ghét ả suốt ngày bám dính lấy hắn, cậu nhõng nhẽo, cậu nũng nịu vì muốn hắn phải chiều, phải đi theo, không muốn để hắn lơ là mà đong tình với mấy ả cung phi khác ( toàn do oppa tưởng tượng ), và cậu đã dần yêu hắn mà không nhận ra điều đó.
Jae Joong đứng trên mũi thuyền, gió đêm phả vào mặt lạnh cóng. Trong lòng cậu lúc nào ngổn ngang yêu, ghét, nhớ nhung, hận thù, tất cả đan xen, hòa trộn như muốn nhấn chìm Jae Joong trong biển cảm xúc, cậu thậm chí không nhớ rằng hôm nay là ngày cuối cùng của thời hạn 1 tháng.
Đột nhiên 1 vòng tay ấm áp kéo cậu vào lòng, nụ hôn dịu dàng quen thuộc trên tóc, hắn ôm lấy cậu để chiếc áo choàng sưởi ấm cho cả hai.
- Cưng đứng đây mà không thấy lạnh à ? - Hắn khẽ cười, hơi thả phả vào cổ cậu nóng ấm.
Jae Joong không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Đêm nay là đêm cuối cùng hắn được ôm cậu trong tay, sau này, có lẽ ... sẽ không còn nữa rồi. Yunho đã quyết định trả tự do cho Jae Joong, hắn yêu cậu nhưng không muốn trái tim trong trắng ấy phải đau khổ vì bị cầm tù nơi hậu cung đầy rẫy những đua tranh, đố kị. Chuyến đi này, thực ra không đơn thuần chỉ là du ngoạn sơn thủy. Có thể Jae Joong quá ham vui nên không để ý nhưng lịch trình của con thuyền chính là hướng tới tỉnh Gwangju, nơi cậu ngày đêm mong nhớ.
- Jae Joong à, mình lên giường đi. - Hắn khẽ thì thầm bên tai khiến cậu đỏ mặt.
- Nhưng tuần này đủ 3 lần rồi còn gì. - Cậu lí nhí, mặt ngày càng đỏ.
- Vậy coi như đây là phần thưởng đi, nhờ anh mà cưng được ngao du sơn thủy lần đầu trong đời còn gì. - Hắn nháy mắt rồi cúi xuống nhấc bổng cậu lên, bế như công chúa nhỏ, Jae Joong mặt mày đỏ lựng, khẽ gật đầu.
Part 6 :
Yunho đặt cậu lên giường, bắt đầu đêm ái ân bằng những nụ hôn sâu, dường như có phần âu yếm hơn thường ngày. Yunho bắt đầu xoa nắn và liếm lên 2 đầu nhũ đỏ hồng khiến chúng cứng dần lên.
Hắn luồn tay xuống dưới và nhận ra quần cậu đã căng phồng lên và hơi ươn ướt. Hắn mỉm cười tinh quái, bắt đầu khiến cậu điên lên khi bao bọc thứ đó của cậu trong miệng hắn, ẩm ướt và nóng bỏng.
Urggg ... - Cậu rên lên đầy thỏa mãn. Hắn lại trườn lên và hôn cậu, những nụ hôn mang mùi vị nhơn nhớt. Tay Jae Joong ôm lấy Yunho, lưỡi cũng chủ động đáp trả một cách cuồng nhiệt.
Từ những đêm đầu bỡ ngỡ, Jae Joong đã dần quen và nhanh chóng tận hưởng những khoái lạc mà Yunho mang đến cho cậu trong đêm làm tình. Tay cậu giờ cũng đã thoải mái di chuyển khắp thân thể hắn thay vì nắm chặt tấm chăn như trước đây, chỉ là cậu không nhận ra điều đó mà thôi.
Chợt tiếng hắn thì thầm bên tai cậu, hơi thở khiến cậu thấy buồn buồn đầy kích thích.
- Đêm nay chúng ta thử kiểu mới đi !
Jae Joong còn chưa hiểu ý Yunho thì hắn đã gọi thái giám Lee vào thì thầm điều gì đó.
- Á, anh làm gì thế hả ? – Jae Joong la toáng lên khi Yunho đang bế cậu băng băng đi đâu đó.
Một lát sau …
- Thoải mái không ? – Hắn hỏi.
- Uhm … - Jae Joong nhắm mắt tận hưởng cảm giác sung sướng được ngâm mình trong bồn nước nóng.
Bất chợt Jae Joong thấy rùng mình khi cảm nhận bàn tay hắn đang lướt khắp thân thể cậu.
- Này, anh … anh muốn làm … làm gì hả ? – Cậu nói trong hơi thở đứt quãng, cơ thể dần nóng lên nhưng không hiểu là do nước nóng hay do điều gì khác.
Dòng nước ấm áp mơn trớn như làm sự tiếp xúc da thịt giữa 2 cơ thể trở nên nồng nhiệt hơn. Hắn trượt dài những nụ hôn từ cổ xuống tới ngực cậu, không ngừng liếm láp 2 đầu nhũ và để lại trên nước da trắng mịn kia những dấu hôn, dấu cắn ửng hồng.
- Yun … Yunho ah … - Jae Joong rên lên trong vô thức.
Hắn ngước lên nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên trong suốt 1 tháng chung sống cậu đã gọi tên hắn. Yunho như ngây đi trong cảm giác lâng lâng ấy rồi lại kéo cậu vào nụ hôn sâu, mãnh liệt .
- Mmmm … Ah … – Jae Joong rên lên khi Yunho vẫn đang hôn mình nhưng 1 ngón tay của hắn đã lần mò vào sâu bên trong cậu. Jae Joong quàng tay qua vai Yunho, cố giữ thăng bằng bởi sức lực nơi đầu gối đã gần như không chống đỡ nổi cơ thể khi hắn ấn ngón thứ 2 vào chiếc lỗ nhỏ của cậu.
- Mình bắt đầu nhé. – Hắn thì thầm, dịu dàng và âu yếm.
- Urgg … - Cậu không trả lời mà chỉ khẽ ngật nhẹ.
Yunho quay người Jae Joong lại và bắt đầu tiến sâu vào trong cậu.
- Urggg … Ah … - Tiếng rên rỉ thỏa mãn của cậu vang khắp phòng, hơi nước nóng mờ ảo càng khiến cuộc vui trở nên hoang dại và nhục tình. Yunho như muốn vỡ tung bởi thứ cảm giác ấm áp, chật chội bên trong Jae Joong, nó như kích thích hắn quay về với phần thú tính trong mỗi con người.
Hắn muốn đâm mạnh hơn nữa, muốn hành hạ, muốn chiếm hữu cậu, khiến cậu phải đau đớn, rên la trong vòng tay hắn. Ý nghĩ đó khiến dục vọng trong hắn dâng lên cao trào, hắn ép chặt cậu vào thành bể, thúc mạnh toàn bộ chiều dài vào sâu bên trong, hắn khao khát cậu, khao khát sự va chạm thân xác nóng bỏng đang bao bao quanh dương vật hắn lúc này, cậu là của hắn.
- Ahh … Yunho ah, mạnh … mạnh hơn …
Cậu hoàn toàn mất kiểm soát lý trí giữa cuộc hoan lạc. Trong vô thức, cậu đã thèm muốn sự giao hợp thể xác đầy tội lỗi này. Cậu muốn thứ đó của hắn bên trong mình, muốn những lượt đẩy mạnh bạo có thể khiến cậu chạm tới đỉnh khoái cảm, muốn sự sờ soạng vuốt ve trên khắp thân thể tựa như đó là bản năng.
Hắn tiếp tục đưa đẩy từng nhịp, vừa mạnh mẽ vừa cơn sóng tình trào dâng, vừa dịu dàng như sợ khiến cậu đau đớn.
- AHHHH … - Cậu hét lên khi phun trào thứ chất nhớp nháp, tanh đục, hòa lẫn trong thứ nước nóng chứa hương liệu đang bao quanh lấy 2 cơ thể, cậu cố gắng bám lấy thành bể khi cảm nhận một luồng chất nóng ấm, nhầy nhụa phun mạnh bên trong mình.
Mồ hôi, tinh dịch, tiếng thở gấp gáp đứt quãng, tất cả làm đầu óc Jae Joong mụ mị. Cậu đã từng làm tình với hắn nhiều lần trong 1 tháng qua nhưng không hiểu sao cảm giác hôm nay lại có phần đặc biệt hơn cả, hình như có gì đó tình hơn, nồng hơn. Phải chăng bởi cậu và hắn đang ngâm mình trong hồ nước hay do thứ gì khác ?
Cuộc ái ân vãn hồi khi hắn ra trong cậu, từng ít một của thứ chất tanh nhầy không ngừng rỉ ra. Jae Joong mệt lả trong vòng tay Yunho. Hắn bế cậu lên khỏi hồ nước, mỉm cười thỏa mãn rồi dùng khăn quấn lấy 2 cơ thể trần trụi, dịu dàng ẵm cậu về phòng ngủ.
Yunho để Jae Joong lên giường, quẳng 2 cái khăn đi không thương tiếc rồi đặt cậu trong vòng tay mình, kéo chăn lên che phủ. Bất chợt cậu ôm lấy hắn để che đi nụ cười ngượng ngùng của mình, chẳng nhẽ lại để hắn biết cậu thích làm tình với hắn sao, cậu còn muốn đi lại ít nhất vài ngày trong tuần mà. Cậu chợt thấy bối rối khi hắn đang nhìn mình say đắm, đột nhiên hắn chạm khẽ lên khuôn mặt cậu.
- Mắt này, mũi này, môi này, cả làn da trắng mịn và hương thơm dịu dàng này nữa, tất cả, anh phải nhớ hết tất cả mới được.
Cậu thấy hơi lạ nhưng rồi nhanh chóng quên đi cảm giác đó vì bị nhấn chìm trong những nụ hôn âu yếm, chất chứa tình cảm dồn nén, Jae Joong ngả người trong vòng tay Yunho, khẽ dụi đầu giống hệt chú mèo con làm nũng, hắn bất giác cười rồi vẫy gọi thái giám Lee. Hắn thì thầm điều gì đó với lão và ít phút sau, 2 ly rượu được mang đến.
- Uống cho khỏi khát nhé. - Hắn mỉm cười đưa ly rượu cho cậu nhưng ngay khi cậu ngồi dậy định uống thì bị hắn cản lại.
- Không phải uống như thế. - Nói rồi hắn vòng tay qua tay cậu, cười dịu dàng khi uống ly rượu giao bôi cay nồng.
Yunho sai người mang ly đi rồi lại ôm cậu vào lòng, vẫn thật ấm áp.
- Sẽ nhớ em lắm đấy, bà xã yêu của anh à. - Hắn nói rồi khẽ la lên vì bị cậu nhéo.
- Ai cho anh gọi như thế hả ? - Cậu đỏ mặt.
- Hì hì, nhớ nhé, sau này mỗi sáng phải dậy sớm để ăn sáng, ăn nho phải bóc vỏ và bỏ hạt, đừng ăn nhiều bánh quế hoa quá kẻo sâu răng, cũng đừng đi ngủ muộn hay bướng bỉnh cố chấp quá, bị mẹ đánh đòn thì có người thương lắm đấy. - Hắn thủ thỉ, mỗi câu nói sao tha thiết tình cảm quá đỗi.
- Ưm ... - Cậu khẽ gật nhẹ trong vô thức, hạnh phúc tựa trên đầu trên vai hắn.
- Anh yêu em, bà xã à.
Đó là tất cả những gì cậu nghe thấy trước khi chìm vào giấc ngủ, không gian xung quanh cứ mờ dần rồi tràn 1 màu đen, mọi âm thanh đều tắt lịm, Jae Joong chỉ còn kịp cảm thấy thứ gì đó ươn ướt, nóng ấm rơi trên vai mình rồi hoàn toàn mê man trong giấc ngủ ...
" Từ bây giờ em sẽ là người tự do
Tình yêu của anh, hãy cứ rời xa anh … "
( Lời dịch " Grace " – Lee Soo Young )
Mặt trời đã lên đến đỉnh, những tia nắng chói chang xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Jae Joong khẽ cựa mình. Bây giờ hẳn phải muộn lắm rồi.
Cũng phải thôi, có khi nào làm tình với hắn xong mà cậu lại chịu dậy sớm vào sáng hôm sau cơ chứ. Jae Joong quờ tay sang bên cạnh theo thói quen để tìm chiếc " gối ôm " ấm áp của mình nhưng cảm giác trống trải bao quanh khiến cậu thấy lạ, Jae Joong từ từ dụi mắt ngồi dậy.
Ngay khi cơn mơ ngủ qua đi, Jae Joong đã phải dụi mắt lại mấy lần để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm. Cậu đang ở trong phòng của mình, căn phòng mà cậu vẫn sống suốt 19 năm qua. Hoảng hốt, Jae Joong lao xuống giường, gạt đổ cả chiếc chậu để gần đó, tiếng động làm cô tì nữ vội mở cửa bước vào.
- Thiếu gia, cậu tỉnh rồi à ?
- Yeon Hee à, thế này là sao ? Tại sao ta lại ở đây ? – Jae Joong ngồi phịch xuống ghế, cậu thấy đầu mình đau như búa bổ.
- Thiếu gia à, sao người lại dại dột thế cơ chứ. Người có biết 1 tháng qua lão gia, phu nhân cùng 8 ca ca của người lo lắng đến thế nào không.
- Chuyện đó ta nhất định sẽ nói rõ sau nhưng mau cho biết tại sao ta lại ở đây, rõ ràng ta đang ở trên thuyền cùng Yun … à không, cùng tên chết tiệt đó cơ mà. – Jae Joong giật áo Yeon Hee, nét mặt thật sự hoảng hốt.
- Em cũng không hiểu đầu đuôi mọi chuyện ra sao. Chỉ biết là canh 3 đêm qua, tự dưng có 2 người đến gõ cửa phủ xin gặp lão gia, phu nhân. Một người cao lớn họ Park thì cõng thiếu gia đang ngủ còn một người họ Kim thì đã trao đổi vài điều với lão gia.
- Park … Kim … Vậy tên họ Kim đó đã nói gì, em mau nói cho ta biết đi. – Jae Joong giục cô tiểu tì.
- Em chỉ nghe trộm được một ít thôi. Hình như người ấy nói thiếu gia bị thương nên phải ở lại nhà họ tại kinh thành 1 tháng để trị thương thì phải.
- Còn gì nữa không ?
- Em chỉ nghe được đến thế thôi. À, cậu Kim đó còn nhờ lão gia chuyển cho thiếu gia cái này, bảo là quà chia tay của 1 vị cố nhân. – Yeon Hee nói rồi tất tưởi chạy đi, một lát sau quay lại với 1 chiếc lồng trên tay.
- Lồng nhốt chim ư ? – Jae Joong ngạc nhiên.
Cậu chăm chú nhìn, đó là 1 chiếc lồng rất đẹp được làm từ vàng có nạm ngọc, đường nét điêu khắc tinh xảo, chắc chắn trị giá không ít. Có điều cửa chiếc lồng đang mở và bên trong thì không có con chim nào.
Đến lúc này thì Jae Joong chắc chắn Yunho đã nhân lúc cậu ngủ mà sai người đưa cậu về. Chỉ là Jae Joong không hiểu tại sao cậu lại có thể bị đưa đi một cách dễ dàng như thế, với khả năng của 1 người biết võ thì điều đó là rất khó có thể.
- Mà hôm qua lúc về, miệng thiếu gia còn có hơi rượu nữa . Thiếu gia thật là, bình thường chẳng mấy khi phu nhân cho cậu uống ý chứ.
" Rượu ? Rượu ư ? " – Mọi thứ trở nên rõ ràng trong tâm trí Jae Joong. Hắn, chính là hắn cùng ly rượu giao bôi đó.
Jae Joong bất chấp cơn đau đầu do tác dụng còn lại của thuốc mê, cậu chạy như bay đến bến thuyền, tâm trí lúc này không còn nghĩ được gì, chỉ mong sao được nhìn thấy hắn, cảm giác sợ hãi khi sắp mất đi thứ quan trọng nhất với mình khiến trái tim cậu đau thắt.
Jae Joong đứng chôn chân trên bến thuyền, dòng nước vô tình trôi lững lờ, bến thuyền vắng lặng. Trong mắt cậu lúc này dường như không còn sót lại gì cả, mọi thứ nhòa dần và nước mắt bắt đầu rơi.
Đôi vai Jae Joong run lên, cậu đưa tay lên miệng để kìm tiếng khóc rồi bất lực ngồi phịch xuống, những hạt mưa bụi lất phất bay trong không gian như an ủi bóng người lạc lõng.
Cậu đau khổ, cậu tự dày vò, tự chất vấn bản thân mình. Tại sao, tại sao cậu không nhận ra chứ ? Con thuyền và hướng đi tới Gwangju, ánh mắt và nụ cười phảng phất buồn, vòng tay và những lời dặn dò âu yếm, tất cả, tất cả chẳng phải là chuẩn bị cho 1 cuộc chia ly sao.
Cậu nhớ làm gì khi mỗi sáng đều là hắn gọi cậu, cậu chú ý làm chi khi hắn luôn là người bóc nho cho cậu, cậu sao phải để tâm khi hắn sẽ cho cậu ăn bao nhiêu bánh quế hoa tùy ý và tại sao cậu phải thôi bướng bỉnh khi hắn luôn chiều chuộng cậu.
Jae Joong hận, hận hắn sao quá nhẫn tâm, hắn chơi đùa với cậu, nâng niu bảo vệ cậu rồi đột ngột biến mất như thể chưa có gì xảy ra, Jae Joong hận nụ cười ấy, ánh mắt ấy, bờ môi ngọt ngào và vòng tay ấm áp ấy, Jae Joong hận tất cả, hận hắn không để cậu có cơ hội được nói lời yêu.
Nước mắt rơi nhạt nhòa trong màn mưa trắng xóa, trên bến thuyền trái tim ai thổn thức gọi tên người.
Jung Yunho, ta hận ngươi …
Jung Yunho, tôi ghét anh …
Jung Yunho, em yêu anh …
- JUNG YUNHOOOOOOOOOOO !!!!!!!!!!!! – Tiếng thét của Jae Joong mất hút giữa màn mưa, gió vô tình chẳng giúp nổi khúc bi ai.
Yunho giật mình lao về phía đầu thuyền, ánh mắt xa xăm đau xót như ngóng trông điều không sao có được.
- Hyung sao vậy ? – Junsu nhẹ nhàng hỏi, cậu bé hiểu tâm trạng hắn lúc này.
- Không, chắc hyung nhớ người ta quá đến mức hoang tưởng rồi, cứ nghĩ người ta đang gọi tên mình. – Yunho lắc đầu cười buồn.
Junsu chỉ còn biết thở dài nhìn theo bóng Yunho bước vào trong thuyền, cậu nhớ ánh mắt hắn khi phải để Yoochun cõng Jae Joong đi, đau, hận và yêu. Một vòng tay luồn qua eo Junsu, tiếng Yoochun nhẹ nhàng bên tai cậu :
- Em đang nghĩ gì thế ?
- Em cũng không biết nữa. Chỉ không hiểu nổi hai người đó, tại sao phải khổ thế chứ. – Junsu thở dài rồi áp mặt mình vào ngực Yoochun, mong hơi ấm này sẽ vĩnh viễn không rời xa cậu, đừng như ai kia đau khổ 1 đời.
Yunho hướng ánh mắt xa xăm về nơi có người con trai ấy, một người bướng bỉnh khó bảo, một người ưa nhõng nhẽo, thích nũng nịu, một người mỗi khi cười thì đẹp như mẫu đơn mà những khi khóc lại hệt như trẻ con, một người … đã khiến hoàng đế Jung Yunho phải yêu mãnh liệt, nhớ da diết và đau khắc khoải suốt quãng đời còn lại. Em - người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.
" Tạm biệt em, bà xã 1 tháng … mà không, bà xã suốt đời của anh. Anh yêu em. "
Nghìn non , bóng chim tắt
Muôn nẻo dấu người không.
( Trích " Giang Tuyết " – tác giả Liễu Tông Nguyên ).