vơ bay qua lại.- “Ngươi gom linh hồn xong rồi à?”
“Đúng thưa chủ nhân, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ. Hình như chủ nhân có chuyện không vui?”
“Bỗng nhiên có kẻ xuất hiện trước mặt ta và bảo ta có hôn ước với hắn, ngươi nghĩ ta vui nổi không? Nhưng thôi, chút nữa ta có hẹn với người đẹp, chuyện của hắn tính sau.”
"Là Brent gì đó à?" - Clyde tò mò.
"Không, mới hôm trước vừa chia tay, hắn bảo ta ngày càng lãnh đạm với hắn. Loài người là thế đấy, không chịu nổi sự cô độc. Ta nghĩ hắn có người yêu mới rồi. Còn ta cũng vừa câu được một em xinh xắn đang làm thêm cho một tiệm tạp hoá. Nhìn làn da trắng mịn của thằng nhóc, mới biết mặt trời hữu ích làm sao. Nó dùng để soi sáng mấy chỗ đó đấy." - Tôi cười mỉa mai.
“Chủ nhân chưa từng nghiêm túc yêu một ai sao?”
Câu hỏi vô tình của Clyde làm tôi bỗng giật mình. Tôi chậm rãi gỡ gọng mắt kiếng ra và nhìn bâng quơ ngoài cửa sổ. Tầng mây đang lững thững trôi thật ảo não, không còn nhớ từ khi nào tôi đã trở nên vô cảm như hiện giờ. Năm tôi mười bốn tuổi, lần đầu tiên cha giao cho tôi sứ mệnh đi bắt linh hồn người khác. Nhưng vì cảm thông cho cảnh ngộ nghèo túng của hắn, và sự nài nỉ khóc lóc của vợ hắn bên cạnh cái xác, tôi đã thả linh hồn hắn trở về. Sau đó, tôi bị cha mình xử phạt thê thảm, ông đã tống tôi xuống vực sâu vạn trượng, nơi mà ánh sáng vĩnh viễn không dám bén mảng đến dù một bước. Clyde là sinh vật duy nhất ở cùng tôi trong khoảng thời gian tăm tối đó, cũng ngót ba trăm năm dài.
Cha của tôi là một kẻ tàn nhẫn. Ông ấy mang trong mình dòng máu của loài ác quỷ khủng khiếp, ông chẳng nhân từ ngay cả đối với con ruột mình, nhưng ông ấy không sai. Một Tử Thần thật sự không thể có thiện lương. Nếu đứng trước loài người, với ai tôi cũng đem thiện lương ra xài, chắc là Âm quốc của tôi không cần chia rõ mười tám tầng địa ngục, và tôi cũng không có thần dân yêu quý để quản trị. Đó là lý do tôi từ sau khi tiếp quản ngai vị của ông phải tạm cầm cố thiện lương vô thời hạn. Còn về vì sao Clyde lại bị nhốt chung với tôi dưới hố vạn trượng, thì phải cảm ơn ông anh trai bất cẩn nhất hành tinh Merikh. Trước khi mẹ Clyde chết đã cầm tay nắm chân, trăn trối hắn tận tình hãy thay bà chăm sóc Clyde (lúc đó còn là cái trứng) tử tế. (nguyên thuỷ bà cũng là một trong những nhân tình của hắn)
Thật lòng đến cái thân của hắn, hắn còn chăm sóc chưa xong nói chi ai. Trong một lần xuống tầng mười tám dạo chơi, hắn để cái trứng ở trong phòng. Chẳng ngờ Clyde chui ra sớm hơn hắn tưởng, nó láng quáng làm sao đi vòng quanh cái địa ngục đầy rẫy nguy hiểm và rơi tõm vào hố. Tội nghiệp thằng nhỏ, thế là nó đã lớn lên tại đó luôn, suốt một trăm hai mươi hai năm ròng. Có lẽ vì vậy mà đầu óc của nó chẳng thể tiếp nhận nổi mấy khái niệm giới tính thông dụng nhất. Mặc dù tôi đã cố gắng cải thiện nó, mà lần nào cũng bị tên Merikh phá đám giữa chừng, thành ra thằng nhỏ mãi ngây thơ như vậy, chẳng khá nổi lên.
Một Tử Thần không có thiện lương, lấy đâu ra tình cảm cơ chứ? Là con người thì ai cũng sẽ già và chết. Trong chặng cuối con đường, thể nào tôi cũng phải tiễn đưa họ. Khi họ bước ngang bờ Hoàng Tuyền, đa phần chẳng ai muốn rời khỏi. Hương hoa Bỉ Ngạn gợi cho họ nhớ lại những chuyện sinh thời kiếp này, thậm chí cả nhiều kiếp trước, khiến họ cứ lưu luyến hoặc sám hối, hoặc cảm động, hoặc khao khát. Họ bảo tôi ước gì họ có nhiều thời gian hơn để thực hiện chúng. Tại sao phải đợi đến khi ấy mới thức tỉnh? Tại sao họ không tranh thủ lúc đang sống chịu bỏ ít thì giờ nghĩ về những điều còn vướng bận? Tôi vẫn hay hỏi họ như vậy, và họ đáp trả tôi rằng họ cũng không biết. Đã thế thì còn chi phải nói, là bởi họ không biết trân quý sự sống mà Chúa đã ban cho họ, chứ không phải tại tôi đã cướp nó quá sớm.Do đó, tôi chẳng hề run tay khi bắt lấy linh hồn bất kỳ ai, và người ta gọi tôi Death - Tử Thần, chứ không phải Thiện Thần hay Nhân Thần, tôi cần tình cảm để làm gì?
Nhưng thật ra không hẳn vậy, tôi cũng có tình cảm, chỉ là tôi chôn giấu nó khéo léo hơn loài người. Tôi rất yêu nàng ấy-người con gái mà tôi đã gặp giữa một chiều hoa Bỉ Ngạn bay đỏ trên các dòng sông lấp lánh ánh bạc. Ở Âm quốc, Bỉ Ngạn đại diện cho những tình yêu đôi lứa nguyện thề sinh tử. Xưa kia, kề bên gốc hoa vốn có hai con yêu tinh canh giữ, một Mạn Châu điềm đạm và một Sa Hoa vui vẻ. Vị hoàng đế thuỷ tổ của Âm quốc tặng cho mỗi người một vẻ đẹp riêng, dặn dò họ hãy thay phiên bảo vệ Bỉ Ngạn, nhưng cấm họ gặp mặt nhau. Xuân qua Thu đến, biết bao nhiêu năm lặng lẽ trôi dần trong tẻ nhạt, Mạn Châu và Sa Hoa đã nảy sinh một thứ tình cảm bị cấm cản. Họ khao khát được gặp nhau dù chỉ một lần cho thoả nỗi nhớ mong. Cuối cùng, tình yêu đã vượt trên cả mệnh lệnh thần thánh của hoàng đế. Năm ấy, sắc xanh của Mạn Châu ôm lấy sắc đỏ của Sa Hoa đắm say men ân ái. Muôn loài dường như đều xao lòng trước vẻ đẹp của chúng lúc kết hợp. Nhưng hoàng đế cực kỳ phẫn nộ, ông đã trừng phạt họ. Mạn Châu và Sa Hoa bị đánh vào vòng luân hồi, vĩnh viễn chịu nỗi khổ sinh ly tử biệt.
“Không hẳn, chỉ là người ấy đã không còn quay lại...Nếu cho ta có cơ hội gặp người ấy lần thứ hai, cho dù có bất cứ cách ngăn nào, ta sẽ không buông tay người ấy ra nữa.” - Tôi trả lời Clyde một cách chân thành.
“Tình yêu có giống như việc chủ nhân đối xử tốt với Clyde hay việc Clyde luôn phục tùng người hay không?”
Tôi bật cười:
“Không, giữa ta và ngươi không có tình yêu. Nhưng Merikh thì có đấy, cách hắn đối xử với ngươi chính là tình yêu.”
“Thuộc hạ thấy hai vị chủ nhân đều đối xử tốt với mình. Bởi vì ngài Merikh nói khi một người con trai hôn một người con trai, đó là biểu hiện của sự quan tâm và chăm sóc. Chủ nhân cũng đã từng hôn thuộc hạ. Clyde hiểu được sự quan tâm của ngài.”
“Ôi Chúa ơi!” – Tôi lắc đầu, nhún hai vai bất lực, tay không ngừng đập vào trán cho tỉnh hẳn cơn chóng mặt của mình. – “Đúng là hắn yêu ngươi thật, hắn đã làm trong sáng hoá cái đầu óc của ngươi trong khi hắn là người cực kỳ đen tối. Nụ hôn không phải để chỉ sự quan tâm đâu đồ ngốc à. Ngươi đã từng khao khát muốn chạm vào một ai chưa? Nụ hôn của ta và của Merikh có gì khác biệt?”
Nhìn cái bộ mặt phờ phờ của Clyde là tôi biết nó không hiểu nổi những gì tôi nói.
“Tốt thôi, chủ nhân của ngươi không ưa gì anh trai mình. Nhưng nếu hắn đã bảo vệ ngươi giữ được sự ngây thơ hiếm có như vậy ở một nơi địa ngục tràn đầy tội lỗi thì ta cũng không nên phá hỏng việc tốt hắn làm. Ngươi không hiểu cũng không sao, về bảo hắn giải quyết hộ ta mớ linh hồn ngươi vừa thu về.”
“Vâng, chủ nhân” – Clyde ngán ngẩm bò đi, theo sau là cả màn khói dày mấy chục centimetre phả vào mặt tôi.
“Nếu loài người biết ta có tên thuộc hạ lơ đễnh này, tụi nó không cười sặc máu trên uy danh Tử Thần của ta mới sợ, aaaaaaaaa....” – Tôi đau khổ thét lên, sao mà đời con luôn giăng đầy tối tăm hỡi Chúa?
-------------------------------------------------
Rốt cuộc, cái ngày tồi tàn nhất cuộc đời tôi đã đến...
“Gì thế này?” – Tôi ngơ ngác hỏi Merikh khi hắn đang phè phỡn tẩu thuốc trên chiếc ngai vàng, chẳng màng ngăn cản một đám người ăn vận y phục lạ tấp nập ra vào, đứa thì chất mâm cỗ, kẻ thì khiêng rượu quý lâu năm đặt xuống đại điện hoàng cung. Cảnh tượng này còn huyên náo hơn cả ngày tôi chính thức đăng ngôi hoàng đế Âm quốc. Nói mới nhớ, hôm đó thật là buồn lòng, sắc trời ảm đạm, dưới sảnh chỉ có khoảng chục người hành lễ tẻ nhạt. Chung quy cũng tại đúng ngày tôi lên ngôi, đám nguyên lão trở bệnh nặng. Chắc hẳn tôi và chiếc ngai vàng không có duyên, vậy nên tôi tặng nó miễn phí cho tên Merikh muốn ngồi khi nào thì ngồi.
“Sính lễ.” - Hắn đáp gọn lơ.
“Sính lễ của ai? Đừng nói của tôi đấy nhé.”
“Em còn thông minh lắm đấy, Thanatos.” - Hắn bật cười ha hả, xem ra có vẻ đắc ý dữ dội.
Tôi cố hít một hơi thật sâu nén cơn giận vào buồng phổi và bật ra tiếng người trong giới hạn có thể:
“Cho người dọn ngay.”
“Đừng vậy mà Thanatos, đó là tấm lòng của người ta. Em cũng gặp Ahriman rồi, nó là nhất biểu nhân tài, ngang tầm xứng lứa với em quá còn gì.” - Hắn nói nhởn nhơ.
“Dọn ngay!!!!!” – Tôi thét lên tựa hồ muốn bể cả cuống phổi, hai gò má đỏ phừng vì bị chọc tức quá thể. Cũng may là tim tôi hãy còn tốt, nếu không chắc nó đã vỡ ra từ lâu bởi ông anh chết tiệt.
“Thôi, thôi...” – Merikh ngước nhìn tôi cười lần nữa, rồi hướng về phía bình phong, hình như có ai đó đang ở đấy. – “Ahriman, nếu cậu muốn có cô dâu tối nay để động phòng thì đừng chọc nó nữa. Mau ra đây mà còn giải thích anh và em ngọt ngào chứ.”
“Anh nói đúng Merikh, em cũng nôn nóng quá rồi!” – Ahriman bước ra từ tấm bình phong, vẫn với chiếc mặt nạ lạnh lùng và nụ cười bí ẩn.
“Tân hôn vui vẻ, ta sẽ cho người hầu lui xa hàng trăm mét để không quấy rầy hai người. Nhớ dịu dàng với em trai ta, lần đầu tiên của nó đấy.”
Hai người đó ung dung nói chuyện cứ như tôi là một bức tượng vô hình không tồn tại trong tầm mắt họ. Thật sự, máu của tôi đã sôi lắm rồi, tôi muốn cho mỗi tên một nhát kiếm kết liễu cho xong. Merikh bước ngang vai tôi và vỗ lấy trìu mến:
“Anh biết em đang điên tiết, nhưng làm ơn nghe Ahriman giải thích trước, xong hãy nghĩ đến việc giết bọn anh. Hahaha...”
Hắn cười một tràng dài rời khỏi sảnh điện, bỏ lại mình tôi và tên đốn mạt kia trực chiến sinh tử. Tại sao phải nghe hắn giải thích? Tôi cá chắc một chút bước ra khỏi cánh cửa cung điện này, hoặc là tôi, hoặc là hắn và một cái xác chết trơ thây trên sảnh. Tôi bật thanh kiếm dài xuất khỏi cố tay mình và ôn tồn bảo trong sự kiềm hãm bấy lâu:
“Lấy vũ khí ra. Ta chính thức tuyên chiến với ngươi.”
Hắn tiến đến gần tôi, tôi hơi hoảng một chút, vì không đoán được hắn dự định làm gì nên cứ thụt lùi mãi.
“Này, này, ngươi mà tiến tới nữa, ta không nương tay đâu.”
Nói là làm, tôi đâm một nhát không thương tình ngay tim hắn. Ai cũng biết kiếm của tôi còn nhanh hơn lời tôi nói (tại vì tôi luôn đâm trước khi nói). Mà mặc kệ thứ tự, miễn là tôi cũng có cảnh cáo hắn đúng luật lệ (tôi bị nhiễm bệnh nghề nghiệp rồi), nên hậu quả do hắn tự gánh lấy. Hắn chẳng hề tránh né, ngược lại còn mỉm cười nhìn tôi. Đửng tưởng chỉ một nụ cười thân thiện sau hàng đống chuyện vô duyên hắn làm là sẽ khiến tôi áy náy vì đã đâm hắn.
“Em biết không? Tim tôi ở bên phải, em đâm vậy, tôi chẳng chết được đâu.”
“Chúa ơi! Hoá ra hắn cười vì tôi đâm hắn không chết” – Tôi nổi điên với câu nói này thật đấy. Mấy tháng làm việc lồng lộn như trâu bò với tên Andres bất trị cũng chưa khiến tôi phải xì khói trên đầu như giây phút hiện tại.
“Ngươi...” – Tôi nghiến răng vì cảm thấy bị xúc phạm kinh tởm. Tôi lao mũi kiếm đâm hắn một nhát nữa, nhưng lần này xoay người hắn tránh được, chỉ bị sướt một đường mỏng manh bên vai phải.
“Thôi, đùa đủ rồi cưng, tôi chết thì tối nay ai động phòng với em? Tôi không để em giết tôi đâu.” - Hắn vừa dứt lời, một con mãng xà trắng bay ra từ cổ tay hắn bất ngờ lao đến tấn công tôi. Nhanh như chớp, không đợi nó chiếm thế thượng phong, tôi giơ cao thanh kiếm chặt đứt đôi thân nó. Máu nó bắn vào người tôi, trong khoảnh khắc, tôi bỗng cứng đơ toàn thân.
“Quái quỷ gì thế này?” – Tôi bất động như pho tượng sống, ngay cả thanh kiếm trên tay cũng bị rớt xuống.
Ahriman ôm vết thương nhăn nhó mặt mày tiến gần tôi:
“Em đâm tôi sâu thật, không nể tình chúng ta sắp thành vợ chồng chút nào.”
“Tên biến thái, ai thành vợ chồng với ngươi chứ? Merikh, đồ chết dẫm, ngươi ở đâu rồi.”
“Miễn gào thét đi, chẳng phải anh trai em đã giao em cho tôi rồi sao? Ngoan ngoãn chịu số phận đi cưng. Em nên bỏ cái tật thích chém bậy chém bạ đi, con mãng xà đó do tôi chế ra, chuyên dùng để trị em đây. Nó sẽ khiến em không thể cử động trong một canh giờ, đủ thời gian để tôi cưng chiều em mà không sợ bị mất mạng. Tôi từng nói với em trước đây, có lẽ em đã quên. Tôi xưa nay không dùng vũ khí, sở trường của tôi là độc dược.”
Ahriman bế tôi lên và đi ra phía sau ngai vàng, nơi đó có một con đường nhỏ dẫn đến tẩm cung của tôi. Hắn có vẻ biết quá rành về đường đi nước bước trong cung điện, chứng minh hắn không phải chỉ là khách ở đây duy nhất một lần vào cái hôm tôi gặp hắn. Chẳng còn gì đáng nghi ngờ, tên anh trai Merikh đáng nguyền rủa đã thông đồng với hắn từ trước. Ôi Chúa ơi, hắn bán đứng chính em trai ruột của mình, không thể tin được. Tuy nhiên Clyde, nó sẽ không bao giờ bán đứng tôi, tại sao tôi đã dùng tâm linh gọi nó hơn ba lần mà nó vẫn không đến?
Ahriman nhẹ nhàng đặt tôi xuống chiếc giường nhung. Căn phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, mọi thứ quen thuộc, chỉ đắng cay một nỗi là chúng sắp phải chứng kiến cảnh chủ nhân của mình bị một tên hèn hạ cưỡng bức. Còn mặt mũi nào mai này tôi đối diện với thần dân của mình, còn mặt mũi nào tôi dám nhìn bài vị của liệt tổ liệt tông. Tôi kinh hãi nghĩ đến cảnh hắn sẽ lột sạch sành sanh quần áo trên người tôi, và bàn tay dơ bẩn của hắn chạm vào tôi, rồi khối thịt nóng đỏ của hắn... thật nhục nhã không kể xiết. Tôi thà tự sát còn hơn, nhưng chắc chắn, trước khi có cơ hội tự sát, tôi sẽ phanh thây tên Merikh ra làm trăm mảnh thảy xuống làm mồi cho cá sấu đầm lầy.
CHAPTER 6: LỜI CHÚC PHÚC TỪ THÁNH HOA
“Đừng căng thẳng vậy, em yêu. Tôi định sẽ tổ chức hôn lễ đôi ta hoành tráng nhất địa giới này, song anh Merikh đã ngăn cản. Anh ấy bảo làm vậy thì em càng ghét tôi thêm, vì em rất kiêu ngạo, nào dễ dàng chịu khuất phục. Lo nghĩ cho em, tôi đành phải âm thầm mang sính lễ đến Âm quốc và đón dâu tại đây luôn. Tôi làm gì cũng đặt cảm giác của em lên hàng đầu, nên em cứ an tâm, tôi bảo đảm sẽ nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng...”
Rồi hắn từ từ tuột thắt lưng bằng tơ của tôi ra. Tôi rât sợ, tôi thật sự rất sợ. Dù tôi đã từng ngủ qua với vô số loại người, tự nhận bản thân tôi cũng chẳng trong trắng gì, song tôi chưa bao giờ cưỡng ép một ai cả. Tôi luôn chờ họ tự nguyện đến với mình, vậy thì cớ sao tôi có hậu quả ngày hôm nay? Tôi có hay la mắng Merikh thật, và tôi nói chuyện cũng chẳng nương tình hắn là anh trai mình chút nào, nhưng tôi chẳng hề tổn hại hắn, tôi cũng không hành hạ hay phỉ báng, lăng nhục hắn. Hắn nỡ lòng sao lại đối xử với tôi thế này, bán rẻ tôi cho một kẻ xa lạ. Còn Clyde, phải chăng vì Merikh bắt giam nó rồi, nên nó không thể đến cứu tôi? Dù gì đi chăng nữa, tôi sắp bị cưỡng bức. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi bỗng trào ra hai khoé mi.
Ahriman quẳng thắt lưng của tôi xuống sàn, hắn dừng lại, lấy tay lau hai hàng nước mắt cho tôi. Rồi hắn lặng yên suy nghĩ độ vài giây, từ trong đáy mắt hẳn ngổn ngang nhiều tâm sự.
“Biết nói sao cho em hiểu, rằng tôi yêu em đã từ rất lâu. Tôi không muốn miễn cưỡng em đâu, nhưng chẳng thể ngăn ý định chiếm hữu em ra khỏi đầu óc mình.” - Hắn đưa tay lên chiếc mặt nạ thép và gỡ dần nó xuống. Hai đồng tử của tôi trong giờ phút này như chực nổ tung vì kinh ngạc.