nếu ai nhìn thấy những dòng chữ ghi trên Quyển Sổ Sinh Tử thì sẽ trở thành Tử Thần tương lai của Âm Quốc, đồng thời cũng phải gánh trách nhiệm về tờ hôn ước với Ma Lạp Quốc. Số là cha chúng ta và cựu hoàng đế của Ma Lạp Quốc là bạn thân. Họ hy vọng những đứa con tương lai của họ sẽ còn khắng khít hơn họ, kết tình vợ chồng.”
“Tốt thôi… nữ hoàng của Ma Lạp Quốc đẹp không? Nếu đẹp thì tôi chẳng ngại xả thân vì đại nghĩa.”
“Đẹp… anh không biết dùng từ gì để hình dung sắc đẹp của người này. Chính xác là có một không hai, nhân gian hiếm thấy, rất xứng đôi với diện mạo của em. Buồn rằng… nó là con trai.”
“Cái gì? Trò hôn sự nhảm nhí. Tôi nhất quyết không đồng ý… có gan thì bảo hắn đến đây nói chuyện trực tiếp với tôi. Hắn có biến thái không mà đòi kết hôn với tôi vậy?”
“Không biến thái ai lại muốn lấy Tử Thần.”
Một thanh âm cứng cỏi đáp trả tôi làm tôi đờ người như pho tượng băng xém ngã nhào ra phía trước. Tôi nhìn rõ kẻ vừa xỉa lại mình. Hắn có một mái tóc dài mượt mà màu vàng cam, đuôi tóc bay phất phơ trông như những sợi tơ óng ả. Hắn đeo mặt nạ che kín nửa phần trên khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt mê tình đến chết người. Hình như tôi cảm thấy đôi mắt này rất quen, không nhớ là từng gặp ở đâu. Lý trí chợt hồi phục, hắn dám nói với tôi bằng cái giọng hống hách thế… chẳng cần phải nghi ngờ gì nữa, hắn chính là cái người ép hôn tôi.
“Ahriman, cậu lẽ ra nên cho người thông báo trước khi bước vào… thế này hơi lỗ mãng đấy. Chắc là nóng lòng gặp cô dâu của mình đây.”
Câu trên nghe còn êm tai tôi, đến câu dưới là tôi muốn giết chết thằng anh đáng ghét này ngay tức thời. Hắn nháy mắt ngó tôi ngạo ngễ rồi giả vờ lịch sự rút lui để cho tôi và tên kia trò chuyện. Tôi đoán chắc sẽ chẳng có một cuộc trò chuyện nào ra hồn, khi mà tâm trạng tôi đang ở cực đỉnh của địa ngục. Không thèm đứng lên, tôi vẫn chăm chú vào tẩu thuốc trên tay hơn là kẻ đang đứng ngắm mình. Thật lòng tôi tự hỏi tôi có cái quái gì để hắn ngắm chứ. Không phải tôi không tự tin với vẻ đẹp chinh phục của mình, nhưng kiểu hắn ngắm tôi cứ hệt như một con thú thèm mồi, chẳng hề có chút biểu hiện của lòng tôn sùng tối thiểu. Tôi khẽ đằng hắng thức tỉnh thái độ khiếm nhã tột cùng đó rồi cất giọng gắt gỏng:
“Ta không quan tâm cha của ta tại sao lại ký kết tờ hôn ước ngu xuẩn kia, riêng ta thì nhất thiết phản đối. Ta nghĩ ngươi cũng chưa hẳn tự nguyện mà, vậy thì phớt lờ nó đi, xem như chưa từng có nó là được.”
“Ngươi quên rồi sao Thanatos, chính ngươi không ai khác, là người đã hứa sẽ làm cô dâu của ta. Ta chỉ muốn ngươi thực hiện lời hứa của mình, chẳng dính dáng gì đến cha ngươi cả.”
“Ta…” - Tôi cười một tràng dài những tưởng sắp bong mấy lớp màng ruột ra ngoài. - “Làm gì có chuyện này, ngươi chỉ bịa thôi, hoặc giả là đang nhớ lầm ai. Ta sao lại hứa làm vợ một tên con trai cơ chứ. Chuyện ngược đời.”
Đôi mắt mà tôi luôn nghĩ rất quyến rũ bỗng dấy lên những tia máu đỏ bằm. Hắn đang giận dữ. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng toát ra từ đôi đồng tử đen láy đang trợn tròn hết mức. Một tia sét từ lòng bàn tay hắn phóng ra có chủ đích nhắm vào nơi tôi ngồi. Cũng may phản xạ của tôi không đến nỗi tồi. Nếu không tránh kịp lúc e là tôi còn tiêu điều hơn mấy bộ xương trong bãi tha ma. Nhưng biểu hiện của hắn làm tôi nghi ngờ, có khi trong một phút nông nỗi nào đó tôi có hứa thật mà lại quên. Tôi vốn không phải loại có trí nhớ phi thường, tuy nhiên những gì tôi đã hứa ít khi lại nuốt lời (dù sao cũng phải nghĩ đến danh dự của một Tử Thần, trừ mấy lúc “công tác đêm” thì tôi tự nhận mình phàm trần chút ít).
“Có gì thì thong thả nói, ngươi nóng tính quá đấy, ta hứa thế hồi nào?”
Trong vài giây thoáng qua, tôi chắc là thị lực của mình vẫn đủ tốt để nhìn rõ sự tổn thương sâu sắc từ ánh mắt hắn. Đôi hàng mi chao nghiêng, hắn vờ ra vẻ bình đạm cố lảng sang một phía khác. Tôi bất giác hạ tẩu thuốc, lặng đi cả người. Có cái gì đó làm tôi thấy khó chịu, hình như là một trực cảm của tội lỗi.
“Chúng ta đã từng gặp nhau lúc nhỏ chăng?”
Tôi buột miệng nói ngay khi chưa định hình những suy nghĩ trong đầu.
“Ba ngày nữa, ta sẽ đến đón dâu.”
Hắn tuyên bố hùng hồn lấn át cả câu hỏi đang tràn trề tình cảm của tôi. Đúng là không thể thương thuyết gì thêm. Tôi hít một hơi mạnh mẽ cho toàn bộ không khí đi vào hai lồng ngực, và tận dụng hết chúng thét lên một tiếng chấn động toàn thể âm cung:
“Không đời nào.” - Tôi chỉa ngón tay vào cái mặt phờ phờ tỉnh queo của hắn. - “ Ta nói rồi, không có hôn ước gì giữa ta với ngươi hết. Nếu thích thì cứ gây chiến, lâu rồi ta chưa đi dọn xác kẻ rỗi hơi nào, vậy nên chẳng buồn hoan nghênh ngươi là người đầu tiên mở hàng đâu.”
“Nên biết trên đời vốn không tồn tại điều tuyệt đối.”
Hắn giở điệu cười mỉa mai như khinh thường lời tôi nói.
“Buồn cười thay có kẻ dám nói hai chữ tuyệt đối với Tử Thần, khi một sinh mạng nằm gọn trong tay ta, đó chính là tuyệt đối.”
Tôi trừng mắt ngó hắn, là để hắn hiểu thực chất hắn đang nói chuyện với ai. Tức làm sao, hắn phớt lờ tôi hoàn toàn, còn ung dung đưa tay vuốt lấy vài sợi tóc và nhếch môi trả lời đầy kiêu hãnh:
“Nếu ở Âm Quốc, ngươi là vua một cõi, thì ở Ma Lạp Quốc, ta cũng là chúa một phương. Nếu trên trần gian, loài người gọi ngươi là Tử Thần, thì dưới địa ngục, ta cũng chẳng thua kém gì với danh xưng Ác Quỷ. Cứ dõi mắt mà xem ai sẽ thua cho ai?”
Hắn định tiến gần tôi nhưng thanh kiếm trên tay tôi đã ngăn chặn ngay điều đó. Mặc dù công cụ giết người thường dùng của tôi là quyển sổ và cây viết, thế nhưng kiếm mới là thứ binh khí tôi tự hào nhất. Lưỡi kiếm nhanh hơn tia chớp và lạnh hơn đêm Đông trên tay tôi chưa bao giờ nhắm trật mục tiêu. Hắn khựng lại, quan sát đầu kiếm sắc nhọn rồi cười khẩy. Tôi ghét phải xem những biểu cảm ngạo mạn trên khuôn mặt hắn lắm rồi, có điều với tư cách một người chủ nhà, tôi không nên gây hại vị khách của mình.
“Những gì cần nói ta đều đã nói hết. Ngươi tốt nhất hãy đi mau.”
“Thanh kiếm ngươi cầm đúng là một bảo vật. Tiếc thay ta xưa nay không đụng đến binh khí. Sở trường của ta là độc dược kia. Nó còn lợi hại hơn trăm đao ngàn kiếm nhiều. Chỉ độ ba ngày nữa ngươi sẽ hay.”
Cuối cùng hắn cũng chịu bỏ đi. Chỉ là cái nụ cười lanh lảnh trước lúc cất bước có vẻ hàm ý một điều gì, nó làm tôi lạnh tê người.
“Merikh, tên tồi tệ khốn cùng, mau vác xác ra đây cho tôi… Merikh…”
Tôi gào lên một trận rõ dài, ít nhất cũng tiêu đứt vài ba sợi gân cổ trước khi thấy hắn nhởn nhơ hiện diện.
“Tên Ahriman đó, hắn là người thế nào? Tại sao đến hôm nay tôi mới biết về sự có mặt của hắn ở dưới lòng đất này vậy?”
“Tất cả cũng bởi em ham hố quá nhiều trong thế giới loài người, hắn vừa lên ngôi hoàng đế Ma Lạp Quốc vỏn vẹn mười năm gần đây thôi. Tuy nhiên là một người cực kỳ tài giỏi, chỉ mỗi tội hào hoa có thừa và không hứng thú với con gái. Em trai của anh lại là một mỹ nam tử nổi danh, hắn nhất quyết kết hôn với em đâu có gì khó hiểu.”
“Không, tôi cảm giác tôi đã từng gặp hắn. Màu mắt ấy buồn đến não lòng.”
“So với màu mắt của cô bé em ngày đêm liên tưởng thì ai hơn ai kém?”
“Làm sao một tên đểu cáng như hắn có thể sánh bằng cơ chứ? Dẹp hắn đi, tôi trở lại thế giới loài người đây.” - Thật tình tôi chẳng muốn dây dưa thêm với anh trai mình, vì câu nói chọc ghẹo của hắn đã vô tình đánh thức một ký ức âm ỉ trong tim tôi. Vâng, nàng là mối tình đầu trong sáng nhất mà tôi có. Kể về nàng, chắc tôi phải tốn mấy trang giấy cói loại dài thượng đẳng để ghi chép liên tục bảy ngày bảy đêm không ăn không ngủ mặc dù chúng tôi chỉ gặp nhau chưa đầy nửa canh giờ. Tôi không biết thân phận nàng là ai, chỉ biết lúc tôi gặp nàng thì nàng vẫn còn là một cô bé. Đôi mắt đen láy của nàng giống hệt hắn, giống một cách hoàn hảo. Nếu để ý kỹ thì có lẽ mái tóc hai người cũng cùng một màu. Mà sao có thể chứ? Phải chăng nàng và hắn có quan hệ máu mủ ruột rà?
Tôi gặp nàng lần đầu tiên vào một buổi chiều thơ mộng, đó là lúc những cánh hoa Bỉ Ngạn lìa khỏi thân và bay tứ tung khắp bầu trời. Hiện tượng này ngàn năm mới có một lần ở Âm Quốc, thật ngẫu nhiên chúng tôi lại có dịp cùng nhau chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ thế. Nàng quỳ bên bờ sông khóc một mình, và tôi-người lữ khách qua đường đã tò mò vì tiếng khóc ngậm ngùi nên dừng lại.
“Này, cô bé, cậu sao thế?” - Mặc dù mới mười tuổi thôi, nhưng tôi đã biết thương hoa tiếc ngọc vô cùng cực.
Nàng quay lại, ánh mắt nửa hờn nửa ai oán đáp trả câu hỏi nhẹ nhàng của tôi bằng câu nói khó quên:
“Ai cô bé hả thằng khốn, có mắt nhìn người không vậy?”
Tôi nhăn mặt. Bạn đã bao giờ trông thấy khỉ ăn ớt? Mặt tôi lúc đó hẳn là còn cau có hơn nó nhiều. Nàng có vẻ nghĩ rằng tôi là một kẻ làm phiền, không sao cả, tôi tin mình sẽ cảm động được nàng. Thật tình tôi chỉ muốn biết tại sao một người đẹp như nàng lại phải khóc. Từ cha sinh mẹ đẻ đến thời khắc đó, nàng là người con gái đẹp nhất tôi từng gặp. Những sợi tóc được buộc hờ bằng một dải lụa lam, gợi cho người đối diện cảm giác êm đềm như những đám mây lơ lửng trên bầu trời.
“Nói cho tớ biết được không, việc chi khiến cậu buồn phiền. Cậu đừng khinh thường tớ là thằng nhóc nhé, tớ có sức mạnh khủng khiếp đấy. Tớ sẽ giúp cậu.” – Tôi kiên nhẫn hỏi nàng tiếp.
Nàng ngó kỹ tôi từ trên xuống dưới, khổ nỗi nàng chăm chú phần dưới trên cả, rồi mỉm cười gian xảo. Tôi cá chắc là trong tư tưởng nàng đang trỗi dậy một ý định kém phần trong sáng. Rồi nàng đằng hắng, gằn giọng từng chữ một:
“Cậu là người kỳ lạ. Tôi và cậu không quen, sao lại muốn giúp tôi.”
“Giúp người không cần lý do, huống chi...” – Tôi e ấp trong miệng.
“Huống chi sao?” –Nàng tiến sát tôi thắc mắc, đôi môi đỏ mọng như anh đào đang chúm chím một cách dễ thương. Tôi cười híp mắt, thầm nghĩ nếu tôi được hôn đôi môi đó thì sẽ tuyệt biết bao.
“Cậu rất đẹp, tớ thích cậu lắm.”
Nàng cũng nhoẻn miệng cười:
“Cậu tên là gì?”
“Thanatos. Còn cậu?”
Nàng thoáng ngỡ ngàng, đưa mắt ngắm nghía tôi thật kỹ lưỡng, rồi dụi tay lau khô hàng lệ. Bất chợt, nàng kề môi tôi hôn khe khẽ... một nụ hôn trẻ con, vậy mà cũng đủ làm tim tôi đập rộn ràng.
“Nhiều năm sau chúng ta sẽ gặp lại.” – Nàng nhẹ nhàng rời môi tôi và tự động nghéo lấy ngón út cả hai vào nhau như một lời ước định. – “Cậu nhớ lấy, dấu hiệu này tượng trưng cho việc chúng ta đã hứa hôn.”
“Hứa hôn???????” – Tôi thét lên ngỡ ngàng.
“Cậu không phải nói thích tớ sao? Chẳng nhẽ cậu nói dối?” – Nàng trưng ra bộ mặt tổn thương ngó trân trân tôi.
“Không, chỉ là...” – Tôi thẹn thùng, hai gò má nóng đỏ.
“Chỉ cần cậu thích tớ là đủ, tớ cũng thích cậu nữa. Nhớ nhé, cậu phải chờ tớ. Lúc nãy, tớ buồn vì bị cha mình ép hôn, còn giờ thì tớ vui lắm, ông ấy ép đúng người thật.”
Nàng cười trông rất hạnh phúc, trong khi tôi hoàn toàn không hiểu tý gì lời nàng nói, cứ như một pho tượng bằng bê tông, trơ cứng người ra sững sờ.
“Cậu đang nói gì mà ép hôn, gì mà đúng người, rốt cuộc là sao?”
Nàng đang vui vẻ, bỗng chuyển sang buồn rầu, xem tôi giống hệt kẻ vô hình, lúc chau mày, lúc tắc lưỡi, quơ chân múa tay loạn xạ:
“Rủi không phải cậu thì sao, ái............” – Nàng hét bực tức.
“Này này, cậu bị bệnh gì à, có phải nó trở cơn không? Người nhà cậu ở đâu, để tớ đi gọi họ.”
Nàng càng nổi lửa hơn, cốc vào đầu tôi một cú đau điếng:
“Người bệnh là cậu thì có, nói cho mà biết nhé, cậu phải làm được Tử Thần tương lai hiểu không? Nhất định phải là Tử Thần. Thôi tớ đi đây, ông già tớ sẽ cáu nếu tớ bỏ ra ngoài quá lâu.”
Rồi nàng đứng lên, rón rén lại gần tôi, sau khi trao cho tôi cái hôn tình tứ ngay má phải thì nàng vụt bỏ chạy. Lúc ấy, bóng dáng kiều diễm của nàng hài hoà chìm dần vào rừng hoa Bỉ Ngạn nổi bật nét thánh thiện tuyệt trần. Tà áo hồng tung nhẹ nhàng giữa những cánh hoa bay tựa hồ một thiên thần sa xuống nơi u cảnh. Nàng đẹp không ngôn từ nào có thể diễn tả hết. Ôi người con gái tôi yêu-viên ngọc của địa giới... tôi luôn mong chờ nàng quay trở lại, không biết ngày đó là bao giờ...
CHAPTER 5: ĐÊM TÂN HÔN
Hai ngày liền sau lần cuối cùng tôi gặp Andres ở cái phòng vệ sinh chết tiệt, hắn đã ngủ qua đêm ở ngoài. Có vẻ hắn ngán gặp mặt tôi, mà cũng có lẽ tôi đã quá dư thời gian để suy nghĩ lung tung. Dù gì trên khía cạnh công việc, chúng tôi vẫn hợp tác rất tốt đẹp. Cái không tốt đẹp duy nhất là hắn siêng năng quá mức cho phép, cuộc điện thoại nào cũng tiếp, khiến tôi gặp khách đến nỗi choáng váng cả đầu óc. Xưa kia, hắn đâu có tích cực như vậy, nếu không tôi đâu gọi hắn là tên công tử ăn chơi chỉ có dáng vẻ bề ngoài đem ra thu hút hợp đồng giùm tôi, còn khi cất khuôn mặt xinh đẹp vào trong, là một thứ vô tích sự hoàn toàn. Hắn chẳng buồn liếc một mắt ngó tôi lúc làm việc, hình như hắn đang tức giận tôi hoặc bất mãn điều gì đó mà tạm thời đầu óc của tôi chưa kịp lập trình ngôn ngữ để phân tích.
“Quái, hắn bị gì thế ta?”
“Chủ nhân”
Một làn khói mỏng vương qua đôi mắt tôi, đánh thức sự mơ màng đang chạy loạn xạ trong tâm trí từ sáng đến tận bây giờ. Tôi khẽ nheo mắt lại, phát hiện mình đã thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ có hơn ba tiếng đồng hồ dài. Clyde trườn về phía tôi, nó lại thay đổi bộ da mới, nhưng lần này tôi chẳng hứng thú để hỏi. Đầu óc tôi xáo trộn với hàng đống ý nghĩ kỳ lạ, mà vì đâu chúng phát sinh thì đến tôi cũng không hiểu. Ahriman- tên vua quỷ đột ngột nói tôi và hắn có hôn ước. Cô bé tôi gặp năm mười tuổi lại có màu mắt và mái tóc giống hệt hắn. Nói mới để ý, phải chăng khứu giác của tôi đang yếu dần, nếu không sao tôi cảm thấy trên người Andres có một mùi hương cũng rất quen thuộc với Ahriman. Trước lúc gặp Ahriman, tôi không hề nhận thấy điều này.
“Clyde.” – Tôi buột miệng gọi tên nó, sở dĩ tôi có thể thản nhiên như vậy khi Clyde xuất hiện vì tôi đã điều Andres đi lấy giấy tờ. Hiện giờ trong cái văn phòng vắng tanh, chỉ còn tôi ngồi ngáp ngắn ngáp dài với mấy con ruồi vẩn