- Vậy ra anh ta là Hoàng Anh. Cho em gửi lời cảm ơn vì đã theo dõi em và báo cáo đầy đủ cho anh.
- Đủ rồi đấy. – Anh tóm lấy cổ tay tôi. - Nếu anh không đến kịp thì cả em lẫn nó đều bị nguy hiểm, nó bị rạn xương ống tay rồi đấy.
- Em mới là người phải nói đủ rồi. Em làm gì, ở đâu là việc của em. Anh làm phiền em nhiều quá. Anh sống cuộc đời của anh, còn cuộc đời em, để em sống, được không?
Tôi vùng vằng đứng dậy định bỏ về nhưng anh đã nhanh chóng tóm cả hai tay tôi đẩy tôi đập lưng vào tường, đau điếng. Anh ép sát vào tôi, giận dữ nhìn vào mắt tôi. Tôi ương ngạnh nhìn lại, quyết không tỏ ra hối lỗi. Tôi có lỗi gì? Đôi môi anh ở rất gần. Tôi biết tôi muốn gì. Anh biết tôi biết tôi muốn gì. Tôi biết anh biết điều đó. Tôi lao người ra phía trước, điên cuồng hôn anh, còn anh không mất một giây nào lập tức đáp lại.
Lần này tôi ý thức được điều đó. Tôi ý thức được nụ hôn đang đốt cháy tôi như thế nào, tôi ý thức được tay tôi đang ghì lấy cổ anh lúc anh bế bổng tôi lên, tôi ý thức được tay tôi vò tung rồi túm chặt tóc anh. Lúc trước khi hôn tôi Tuyền cũng làm như thế và tôi phải dừng lại vì đau.
Tuyền! Tôi bàng hoàng lôi mình ra khỏi nụ hôn. Người con gái duy nhất của tôi, người được ban tặng một cuộc đời chỉ để hy sinh nó cho tôi. Vì tôi, để bảo vệ tôi, để yêu tôi thật trọn vẹn, để có được tôi hoàn toàn đã phải đến gần những kẻ kinh khủng ấy. Để tôi biết rằng mình lúc nào cũng được cô yêu thương, bảo vệ, cô đã phải làm những điều đáng sợ với một cô gái. Cô đã giữ lời hứa của mình.
“Linh không phải sợ gì cả. Tuyền sẽ bảo vệ Linh.”
Còn tôi?
“Em đã tặng anh một lời hứa. Anh sẽ có một lời hứa đáp lễ. Anh sẽ luôn yêu em.”
Tôi thật đáng ghê tởm. Tôi không xứng đáng một chút nào với những gì Tuyền đã dành cho tôi. Lúc này có lẽ cô đang ở nhà tôi và lo lắng không biết tôi đang ở đâu. Tôi lại ở đây, ôm hôn một người khác, có cảm xúc với một người khác.
Tôi muốn anh dừng lại. Anh đã không để cho môi anh rảnh rỗi một chút nào khi lập tức hôn lên cổ tôi trong khi một tay thò vào sau quần, một tay luồn vào trong áo ve vuốt lưng tôi.
- Dừng lại, Cương!
Anh chẳng nghe được tôi nói gì, tiếp tục hôn lên ngực tôi. Tôi cáu tiết, tát mạnh vào má anh.
- Cương, bỏ em xuống!
Anh giật mình dừng lại, ngạc nhiên nhìn tôi.
- Sao lại thế?
- Em muốn về.
- Sao tự dưng em lại muốn về?
- Em không phải giải thích với anh. Em phải về đây. Tuyền đang đợi em.
Tuyền đang đợi tôi.
- Lại là Tuyền. Sao em cứ phải gượng ép thế? Em đâu có mắc nợ gì với Tuyền đâu.
- Em không gượng ép. Em mắc nợ cả đời mình. Bỏ em ra đi.
- Chính Tuyền đã thuê mấy thằng ấy đánh bạn cũ của em. Chính cô ấy đã thuê người đánh những đứa bạn ở lớp em.
Tôi căm thù khuôn mặt trước mắt tôi. Tôi chỉ muốn giáng cho anh ta một cái tát.
- Vậy là anh biết chuyện đó. Thế mà anh không nói với tôi một câu nào. Anh muốn xem tôi diễn trò hề đúng không?
- Anh chỉ chưa biết nên lựa lúc nào để nói cho em nghe. Anh không muốn em buồn.
- Thật cảm ơn anh. Thế mà tôi đã lo lắng sẽ có chuyện với anh. Tôi thực sự là một gã hề vô duyên. – Tôi chua chát. – Anh tránh ra đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
- Em không thể về như thế được. Hôm nay mình phải nói chuyện.
- Chẳng có chuyện gì mà nói cả. Đừng làm em cáu. Bỏ ra.
- Đừng đùa cợt với anh, được không? Anh yêu em. Anh yêu em. Cả anh và em đều biết. Cả anh và em cũng biết… em yêu anh.
Có ai đó đang bóp chặt tim tôi, không cho nó đập. Tôi nghẹn ngào, lạc cả giọng:
- Anh cũng không nên đùa cợt nữa. Anh không biết mình đang nói gì đâu.
- Em yêu anh. Nói đi. Nói là em yêu anh đi. Em cũng muốn nói thế mà.
Em yêu anh. Em yêu anh. Đúng là một chuyện điên rồ nhưng em yêu anh.
- Đừng nói vớ vẩn nữa. Tôi không hề yêu anh. Tôi yêu Tuyền, chỉ yêu cô ấy và chỉ cần cô ấy.
……….
- Nếu anh rõ rồi thì buông tôi ra. Anh muốn tôi nói, tôi đã nói rồi đấy. Tôi phải về đây.
- Em không được về.
Tôi giận vô cùng. Không thể lường trước được là mình sẽ rơi vào tình huống như thế này, tôi xoay như chong chóng tìm cách thoát khỏi Cương.
- Anh đang cư xử hệt như những thằng lúc nãy. Đừng nói với tôi việc tiếp theo anh định làm là cưỡng bức tôi đấy.
- Em muốn biết hả? Đúng đấy.
Anh đẩy mạnh tôi xuống ghế rồi nhào lên người tôi. Anh gằn giọng nhìn sát vào tôi.
- Hãy nói là em yêu anh. Anh sẽ để em đi.
- Sao anh không dí súng vào đầu tôi? Như thế tôi sẽ nói mọi điều anh muốn nghe.
Anh cười nhạt.
- Em nghĩ anh cần đến súng à?
Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy nó. Nó bất ngờ rơi ra khỏi cổ áo anh, buông nhẹ lên ngực tôi. Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm.
Tôi ngừng thở.
16.
Tôi mở to mắt, để mặc cho nước mắt chảy xuống hai bên tai, để mặc anh đang tiếp tục khám phá mình.
Tôi cố nói:
- Cương…
Anh ngẩng lên nhìn tôi.
- Nói cho em nghe, - tôi thều thào, - anh có yêu em thật không?
- Anh sẵn sàng bỏ tất cả vì em. Anh yêu em.
- Thế thì buông em ra đi, em muốn về. Đừng làm thế với em.
Anh im lặng, nhìn tôi rất lâu rồi đỡ tôi ngồi dậy
- Anh xin lỗi, anh hồ đồ quá. Em có bị đau ở đâu không?
Tôi không đáp, tôi còn phải nghĩ. Tôi đứng lên với lấy túi sách rồi bước ra ngoài, không ngoảnh lại, biết rằng anh đang lấy xe để đuổi theo.
Tôi đi bộ về nhà. Một quãng đường dài nhưng sự mệt mỏi về thể xác che đi một phần sự mệt mỏi trong lòng tôi. Tôi chỉ ước mình được nằm ngay dưới đáy một cái hồ bơi để nước rửa trôi đi những gì đang bám lấy não tôi, để tôi được thanh tẩy vì tôi không muốn mình nghĩ ngợi điều gì nữa. Tôi không muốn nghĩ tới những điều khủng khiếp tôi đã trải qua mấy ngày hôm nay. Tôi mệt lắm rồi, tha cho tôi.
Tôi mở cổng vào và nhìn thấy Tuyền đứng ở đó. Cô ôm chầm lấy tôi, nói, không phải với tôi:
- Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về. Bọn em vào nhà đây.
Rồi tiếng xe phóng đi. Tôi ghì chặt Tuyền vào lòng mình, đau xót vô cùng khi tưởng tượng cảnh Tuyền của tôi, nhỏ bé, yếu ớt phải đứng ở chỗ đó, cùng những kẻ đó. Xin lỗi Tuyền, Linh chưa thực hiện lời hứa một cách trọn vẹn. Tôi ôm cô thật lâu. Cô mềm mại bé bỏng như con mèo con, Cương cao lớn thật mạnh mẽ với thân hình của người đàn ông trưởng thành bao trọn lấy tôi. Cương giống như một bức tường vững chắc mà tôi sẽ dựa vào đó vì tôi luôn mệt mỏi, luôn yếu đuối, luôn muốn dựa dẫm. Tuyền sẽ là vì sao đặc biệt mà bất kì nơi nào tôi đứng, ngẩng lên tôi đều có thể nhìn thấy, vì tinh tú của tôi, chỉ đường cho tôi làm tròn lời hứa của mình. Tôi mỉm cười. Tôi đã tìm thấy con đường mình phải đi. Tôi không thể lạc lối khi tôi có Tuyền được.
- Sao anh không để anh ấy chở về mà lại đi bộ?
- Anh không thích.
- Anh ấy đã đi theo anh suốt à?
- Anh không để ý.
Tôi tiếp tục bữa trưa muộn của mình. Tôi không đói. Tôi không thích phải ăn lúc này. Nhưng tôi muốn mình ăn. Bữa trưa Tuyền đã chuẩn bị và đợi tôi về.
- Sáng nay anh đi đâu thế?
- Anh tới trường giúp chuẩn bị mấy thứ.
Tôi ngẩng lên vì thấy Tuyền im lặng rất lâu. Cô đang khóc. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt nhỏ xinh, làm mờ ánh trong trẻo trong đôi mắt đẹp của cô. Sao em lại khóc? Anh đã sai quá phải không?
- Linh. Nói cho em nghe. Từ bao giờ anh giấu giếm em nhiều chuyện thế?
……..
- Từ bao giờ anh Cương biết nhiều chuyện về anh hơn em?
……..
- Từ bao giờ…anh ấy luôn có mặt bên anh … chứ không phải là em?
……..
- Lúc nào anh ấy cũng xen vào giữa hai đứa mình nhưng em chưa bao giờ có thể chen vào giữa hai người. Các anh cứ thì thầm với nhau, cười cười nói nói.
Tôi yếu ớt quá. Tôi không đủ sức đưa tay lên lau nước mắt cho người con gái của tôi, tôi không đủ dũng cảm thú nhận, không đủ mạnh mẽ để phủ nhận và không đủ chân thành để dối trá một điều gì đó cho cô.
- Anh biết là anh Cương thích anh. Có ai mà không nhận ra được cơ chứ? Nhưng anh không hề phản ứng. Anh chấp nhận nó. Anh thậm chí không thèm quan tâm em nghĩ gì, em cảm thấy thế nào? Anh sẽ rời bỏ em phải không?
- Không! Tuyền! - Những mảnh kính vỡ găm vào tim tôi sâu thêm một chút nữa. Tôi thậm chí không thể khóc.
- Anh có bao giờ như thế đâu. Trước đây chỉ có hai đứa mình. Anh thay đổi nhiều quá. Anh không yêu em nữa rồi, phải không?
Tôi phải đi con đường mình đã được chỉ dẫn. Tôi sẽ không lạc lối.
- Không bao giờ anh hết yêu em. Em nghe không? Anh chỉ yêu em, anh chỉ cần em. Em đã dành cho anh tất cả những gì em có thể, anh cũng sẽ làm thế. Anh đã hứa với em.
Cô nuốt những giọt nước mắt, nghẹn ngào không nên lời.
- Linh…Linh … có thích anh Cương … không?
Tôi phải đi con đường mình đã được chỉ dẫn. Tôi không được phép lạc lối.
- Không! Anh yêu em.
Cô ngừng nức nở dù nước mắt vẫn đổ đầy cái hồ đã đầy những đau khổ trong lòng tôi. Tôi bước sang phía bên kia bàn, ôm cô và đặt môi mình lên mái tóc mềm, mùi hương thảo dược của tóc cô khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Tóc Cương không có mùi đặc trưng này, tóc anh chỉ đơn giản là mùi dầu gội bình thường ai cũng có thể có. Tuyền vòng tay ôm nhẹ eo tôi, tôi thấy nhói một cái. Cương luôn ôm tôi mạnh bạo như thế, luôn khiến tôi ngạt thở đến nhũn cả đầu gối.
- Anh sẽ nói chuyện với anh Cương chứ?
- Chuyện gì?
- Rằng anh không thích anh ấy. Anh hãy bảo anh ấy tránh xa hai đứa mình ra. Bảo anh ấy để cho bọn mình yên.
- Anh không biết. Anh không biết nói thế nào.
- Anh sẽ nói. Phải không Linh? Anh sẽ nói như thế để anh ấy không mang anh khỏi em.
…….
- Anh hãy bảo anh ấy như thế đi. Mình sẽ quên hết mọi chuyện. Như chưa từng có anh ấy. Hai đứa mình sẽ như xưa. Cả hai cùng vui vẻ
…….
- Không ai phải khóc cả.
Tôi đã làm em khóc nhiều thế ư? Em sẽ không phải khóc nữa đâu. Được chứ?
- Ừ. Anh sẽ nói chuyện với anh Cương.
Tuyền ôm chầm lấy tôi. Tôi lại thấy nhói ở eo. Những lúc vui mừng như thế, Cương sẽ nhấc bổng tôi lên, lắc lắc làm tôi chóng mặt.
17.
Nhưng tôi biết mình không thể mở miệng ra được. Tôi không dám gặp lại kẻ đã giết mẹ tôi. Tôi không dám gặp người tôi yêu mà không thể và không được phép yêu. Tôi không dám nghĩ tới chuyện này nữa. Tôi không biết phải làm gì lúc này. Có nên gặp cảnh sát không? Nhưng lúc trước họ cũng đã từng bảo như thế là quá ít. Có bao nhiêu người có thể đeo sợi dây chuyền như thế? Phải làm gì bây giờ? Tôi phải tìm hiểu kĩ đã. Tôi phải khẳng định rằng anh ta chính là một trong hai kẻ đó. Anh ta không phải người cầm dao đâm mẹ tôi, nhưng anh ta đã đi cùng kẻ đó. Anh ta không giết mẹ tôi anh ta có thể giết người khác. Anh ta và đồng bọn của mình giống nhau, thế nên họ là đồng bọn.
Tôi muốn ngủ lắm rồi. Để tôi yên đi. Anh cút đi. Tôi vùi mình vào gối. Cái không khí nóng ẩm của đêm hè không làm tôi bớt đi cảm giác lạnh lẽo đang khiến gan bàn chân tôi cứng lại. Tôi cần ngủ. Tôi cần sức khoẻ để đối mặt với những chuyện có thể xảy đến. Ngày mai thôi.
Tôi bật ngồi dậy, mồ hôi vã ra như tắm. Gió thổi vào từ cửa sổ làm rèm bay tung lên. Tôi nhớ ra rồi. Tôi nhận ra rồi. Đúng, tôi luôn nhìn nhưng tôi không bao giờ thấy. Tôi không để tâm vào bất kì thứ gì đủ để nhận ra nó. Cương đến nhà tôi đêm đó với hương hoa huệ trên ngực áo. Chiếc xe ôtô màu đen đỗ cách cổng nghĩa trang một quãng. Anh luôn pha trà đào hoặc nước hoa quả cho tôi. Anh biết rõ từng nơi tôi đi tôi đến. Anh biết rõ mọi việc xảy ra xung quanh tôi. Anh biết rõ từng phần quá khứ của tôi. Anh biết mọi chuyện của Tuyền.
Anh dõi theo tôi. Anh đã đặt hoa lên mộ mẹ tôi.
Anh khiến tôi yêu anh.
Tôi cần một sự đảm bảo. Tôi cần một cái gì đó chắc chắn, đủ để kết tội anh ta. Đủ để khiến cảnh sát tin tôi. Đủ để anh ta phải trả giá. Đủ để mẹ mỉm cười. Đủ để tôi không là kẻ phản bội. Đủ để tôi gạt bỏ anh và tình cảm với anh.
Tôi sẽ gặp anh ngày mai.
………