Tôi ôm chầm lấy Tuyền, gục vào vai cô khóc như một đứa trẻ.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh chỉ là một thằng ngu. Anh chẳng làm được gì cho em cả. Chắc em mệt mỏi vì anh lắm.
- Anh yêu em. Thế với em là đủ rồi.
Cô vòng tay lên cổ tôi, trao cho tôi một nụ hôn mặn chát. Tôi giật mình đẩy cô ra. Tuyển nhìn tôi thảng thốt, không tin được những gì tôi vừa làm. Tôi lấp liếm một cách không xấu hổ:
- Anh đang khóc. Nước mũi vẫn còn chảy này.
- Eo, kinh. Thế mà em không phát hiện ra.
Rồi cô chợt hỏi:
- Hôm nay bạn Hậu của anh ra viện hả? Cậu ấy có đỡ nhiều không?
Sự tự nhiên trong câu nói của Tuyền khiến tôi lo lắng. Tôi còn có thể không biết những gì nữa?
12.
Tôi lắng nghe tiếng côn trùng kêu bên ngoài phòng. Lâu lắm rồi tôi không dậy sớm nên quên mất cả những âm thanh của buổi sáng. Tôi mất một lúc để nhận ra mình đang ở trong phòng, vẫn mặc bộ quần áo đi học đầy bụi, mãi không thể ngủ tiếp dù chưa thấy mặt trời đâu. Hôm qua hẳn là tôi đã ngủ sớm quá.
Xuống tới bếp, tôi phát hiện cốc trà đào đầy kiến. Giời ạ, sao mình lại để cốc trà uống dở ở đây? Kí ức về tối hôm qua bắt đầu đổ ùn ùn vào cái đầu trống rỗng vẫn đang lâng lâng của tôi. Anh đã ở đây, cho tôi ăn, cùng tôi rửa bát, ngồi cùng tôi, uống trà trong cốc của tôi, và… đã hôn tôi. Nhớ lại cảm giác lúc ấy tôi thấy mặt mình như bốc cháy, đặt vội cốc trà vào bồn rửa bát, tôi lao vào phòng tắm. Mặt tôi hiện ra trong gương đỏ như gấc chín khiến tôi cúi gằm mặt xuống vòi nước không dám ngẩng lên. Tôi lấy chai nước súc miệng, hy vọng sau khi nó đốt cháy cả miệng tôi sẽ đốt luôn cả phần não chứa những hình ảnh tối hôm qua.
Tôi phải bình tĩnh lại. Không được để chuyện cỏn con ấy làm chủ mình. Chuyện nào mà cỏn con? Chuyện có bạn gái và hôn một thằng đàn ông khác? Đúng, chính chuyện đó. Phải quên ngay để còn nghĩ tới những chuyện khác quan trọng hơn. Tôi có nhiều việc phải làm lúc này. Chuyện ấy có thể đợi được.
Tuyền ở ngoài phòng khách chờ tôi. Cô chạy tới ôm lấy lưng tôi rướn người đặt lên môi tôi một nụ hôn. Tôi dừng lại chờ đợi cảm xúc xuất hiện nhưng không thể tìm thấy chúng. Nụ hôn chỉ đọng lại trên bờ môi đúng như cái cách nó được thực hiện. Tuyền không nói gì nhiều, chỉ khẽ bảo tôi:
- Đi, mình đi ăn sáng trước. Không thể để anh bỏ bữa sáng nữa.
- Dạo này lúc nào mà anh chẳng đi ăn sáng với em.
Và anh Cương.
Cương cùng chiếc ô tô đã chờ sẵn ngoài cổng. Tôi ngượng tới mức không thốt nổi tiếng nào, đứng chết trân. Trời ơi, trời ơi. Sao anh ở đây? Tôi hoàn toàn không thể đối mặt với anh ta lúc này được. Ngụm nước súc miệng không làm được nhiều điều như tôi nghĩ. Anh đi đi. Tờ mờ sáng đến đây làm gì?
- Sao mặt anh đỏ thế?
Tôi cuống cà kê tìm câu trả lời.
- Nóng! Nóng qúa!
Tôi có thể nghe rõ tiếng anh cười. Gã khốn. Giết người không đao kiếm. Tuyền quay sang phía Cương, lạnh lùng:
- Anh Cương, anh tới đây sớm thế? Phiền hàng xóm nhà em quá.
Không để ý đến sự mát mẻ, anh nhẹ nhàng đáp:
- Để tạ lỗi, anh đưa cả hai đi ăn sáng nhé.
- Dạ thôi ạ. Bọn em vừa ăn trong nhà rồi. Cảm ơn anh. Em đi nhé.
Cảm ơn em. Cảm ơn em.
- Vậy để anh chở đi.
Tuyền cười nhạt.
- Anh Cương, anh làm thế sẽ khiến Linh hiểu nhầm là anh đang tiếp cận em đấy. Chào anh nhé.
Tuyền ôm cứng người tôi còn tôi mừng như bắt được vàng, phóng vụt đi nhưng mắt vẫn nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Tôi ném toẹt cái bút xuống bàn, học không vào được chữ nào. Trong đầu chỉ luẩn quẩn Tuyền, nụ hôn, Tuyền, nụ hôn, nụ hôn. Mặt tôi lúc thì nóng, lúc thì lạnh. Tôi đòi gặp lợn lòi nói chuyện nhưng nó bảo sau khi tan học mới được vì nó không muốn bỏ học. Tôi sốt ruột nhìn cái đồng hồ nhích từng giây. Hậu vẫn chưa đi học được mà tôi cũng không muốn gặp nó.
Chưa kịp nói chuyện với lợn lòi thì Tuyền đến đón tôi đi ăn trưa sớm một tiết. Tôi không muốn một chút nào nhưng lại cũng không muốn gặp Cương lát nữa. Tôi xin số của lợn lòi rồi cùng Tuyền đi.
Chúng tôi đang ngồi ở công viên thì Cương gọi. Tôi tần ngần không dám nghe. Tuyền giật lấy máy, xẵng giọng:
- Linh vào phòng vệ sinh rồi anh ạ. Anh gọi lại sau nhé.
Rồi tắt máy và nhìn tôi. Cô ấy biết. Cô ấy biết.
- Mình về thôi.
- Anh về muộn một chút nên em về trước nhé.
- Anh đi đâu à?
- Không, anh ở lại giúp lớp chuẩn bị mấy hoạt động ngoại khoá.
- Sao lại có hoạt động ngoại khoá những ngày này? Mà anh có bao giờ để ý đâu.
- Giờ anh để ý. Em về cẩn thận nhé.
- Từ từ…
Tôi gò mình ngồi nốt buổi chiều để có thể gặp được lợn lòi. Bọn tôi tìm một quán nước ở gần trường vắng vẻ cho dễ nói chuyện.
- Mày muốn biết cái gì cơ chứ? Sao lại có thể có đứa vô tâm như mày nhỉ? Tao bó tay luôn.
- Tất cả. Những chuyện xảy ra liên quan đến tao, đặc biệt là chuyện những đứa bị đánh.
Tôi tìm một góc râm để chờ taxi. Ghét nhất là phải chờ đợi thế này. Tôi muốn về ngay lập tức thế mà sau khi gọi ba cuộc điện thoại cho hãng taxi vẫn chờ như hòn vọng thê.
Anh xuất hiện ngay trước mặt tôi, bất thình lình như vừa từ dưới đất chui lên. Tôi bất ngờ cứng đơ cả người, làm rơi điện thoại và quai túi trên vai tuột xuống. Anh cúi xuống nhặt đồ của tôi lên, nắm tay tôi đẩy vào ghế trước.
- Em làm gì ở trường mà về muộn thế?
Tôi không đáp.
- Đừng nói với anh là em tham gia hoạt động ngoại khoá.
Làm như tôi sẽ nói ý.
- Em gặp ai trong quán nước kia thế?
Tôi mệt mỏi im lặng, nhìn ra ngoài đường. Cả hai người làm tôi mệt mỏi. Tôi muốn làm gì vào lúc nào kệ tôi. Hết người này tới người khác tra hỏi tôi. Thực sự là sau khi biết những gì phải biết, cảm giác giận dữ và căm ghét cái bản thân ngu xuẩn của tôi nó lan sang cho cả những người khác, cả anh, làm tôi quên cả sự ngượng ngập. Tôi rất giận.
Anh phanh gấp khiến tôi đổ giật người về phía trước. Gần về đến nhà tôi, đường phố buổi chiều tối thật vắng vẻ. Vắng vẻ quá.
Cằm tôi bị giật mạnh lại, anh bắt tôi nhìn anh. Tôi cụp mắt xuống, không phản ứng. Anh hôn lên mắt tôi bắt tôi phải mở to mắt. Khó chịu, tôi cố gỡ tay anh ra nhưng anh lại tóm lấy cổ tay tôi đập nó vào cửa kính sau lưng tôi.
- Em đang tránh anh à? Đừng có im lặng nữa.
- Bỏ em ra, anh Cương.
Tôi xoa xoa cổ tay, lãnh đạm nói với anh:
- Anh đang nghĩ gì thế? Có gì mà em phải tránh anh. Mình mới chỉ không gặp nhau một bữa trưa. Anh nghĩ chúng ta là gì mà chỉ một bữa trưa không ăn cùng nhau mà đã phải ầm ĩ thế?
Anh lùi lại, dựa lưng vào ghế thở dài.
Tôi rất không vui khi thấy Tuyền đã ngồi ở trong phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Dù vài tháng nay chúng tôi luôn ăn cùng nhau, lúc này tôi lại thấy không thích việc đó. Tôi cần một lúc riêng cho mình. Tuyền không hỏi gì, để mặc tôi cố chắp ghép những gì mình vừa biết.
13.
Sáng hôm nay Cương không tới, Tuyền đi học thêm tiếng Trung, tôi bỏ bữa sáng. Sáng hôm qua anh cũng không tới, tôi cũng bỏ bữa sáng.
Tôi gõ lên cánh cửa bằng gỗ một cách rụt rè. Lợn lòi đã cho tôi vài số điện thoại của bạn cấp ba của tôi trong đó có vài người bị đánh mà nó bảo nhất định là vì tôi. Có cả con trai và con gái. Nhà này là nhà một cô bạn mà cái tên không hề quen chút nào với tôi.
Người ra mở cửa là một cô gái trẻ, khá xinh với mái tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh. Cô mặc chiếc áo phông màu hồng dễ thương và váy ngắn màu trắng. Chúng tôi đã nói chuyện qua điện thoại nên cả hai đều không ngạc nhiên khi thấy nhau, chỉ hơi ngượng ngập vì lạ lẫm.
- Ấy vào đi.
- Cảm ơn.
Căn nhà gọn gàng ấm cúng khác hẳn nhà tôi. Cô đem cho tôi một ly nước lọc.
- Ấy muốn biết những chuyện gì? – Cô nói thẳng làm tôi hơi bất ngờ.
- À… trước tiên là… tớ xin lỗi. Thật sự tớ không biết là những chuyện như thế đã xảy ra.
- Nếu biết ấy có làm được gì không?
Tôi không thể trả lời.
- Ấy không có một chút ý niệm nào về tớ hả?- Cô tiếp tục,- cũng phải thôi, khi có một cô gái như thế ở bên cạnh suốt ngày, tiêu chuẩn của ấy trở nên không thể đạt đến nổi cũng là điều dễ hiểu.
- Cậu bị đánh có đau không?
- Không. Rách môi sưng má khoảng một tuần là hết.
- Thế cậu có biết ai đánh cậu không?
- Không rõ lắm. Chắc chắn bọn nó học trường *** thôi.
- Liệu cậu có biết giờ làm sao tớ tìm được mấy người đó không?
- Tìm để làm gì nữa?
- Để biết chuyện đến cùng.
- Phải mất công thế ấy mới biết được mọi chuyện à?
- Vậy tớ nên làm gì?
- Nhìn kĩ hơn. Nhìn để thấy.
Rôi cô ngả người vào ghế thích thú nhìn mặt tôi lúc này đang ra vẻ nghĩ lung lắm.
- Vì sao cậu bị đánh?
- Hoàn toàn không nhớ chút nào à? Tớ thổ lộ với ấy, ấy từ chối rồi quay đi luôn nhưng ngay hôm đó tớ bị hai thằng túm cổ bảo tớ tránh xa ấy ra trước khi tớ phải hối hận. Tớ cũng thể hiện một chút thế là bị tát hai cái thôi.
- Ai lại làm thế với con gái chứ? – Tôi xót xa khi nghĩ đến lúc gương mặt đáng yêu bị hai gã cục xúc giáng hai cái tát vào.
- Còn ai có thể làm như thế vì ấy?
- Cậu không nghĩ là tớ làm à?
- Đa phần đều nghĩ thế. Nhưng tớ thấy hiển nhiên là không. Ấy quá lãnh cảm, không để ý nhiều đến tớ tới mức phải làm thế đâu. Đúng thế thật nhỉ?
Chỗ thứ hai tôi tới là một căn nhà khang trang trong một khu khá cao cấp, thằng này học cùng lớp tôi tên là Hùng.( Đến giờ này tôi không bất ngờ khi trong danh sách những người bị đánh vì thích tôi có vài thằng con trai nữa). Tôi nhớ thằng này, học khá lắm, cũng không phải kiểu bất hảo gì mà bảo đánh nhau là chuyện dễ có. Sở dĩ tôi nhớ là vì tôi và nó cũng gọi là có chơi với nhau hồi đầu năm lớp 11 nhưng sau đó nó không nói chuyện với tôi nữa, dĩ nhiên, vì một trận đòn ra hồn lúc ấy. Thế mà tôi không hề để ý sự thay đổi ấy. Tôi bỗng bật cười chua chát. Những gì tôi cần đã được lo sẵn trước khi tôi biết là mình cần nó thì làm sao tự tôi biết được mình cần gì.
Thật may cho tôi, cũng là Hùng ra mở cửa. Tôi cũng nhớ khuôn mặt nó nên nhận ra ngay. Tôi chỉ không nhận ra biểu cảm trên mặt nó vì tôi chưa bao giờ để ý nó nhìn tôi và gọi tôi âu yếm thế:
- Chào Linh.
- Chào.
- Linh vào nhà đi.
Không bất ngờ nhưng mất tự nhiên quá. Tôi thấy mình lúng túng hẳn đi, không biết sẽ phải nói chuyện thế nào.
- Linh uống bia không?
- Không. Tớ không cần gì đâu.
Tôi ngồi xuống ghế, nhìn Hùng lấy cho mình một lon bia trong tủ lạnh. Hùng thay đổi khá nhiều so với những gì tôi nhớ, đàn ông hơn, phóng khoáng hơn với quần jeans và áo sơ mi cộc tay. Tôi đã không cao lên từ lâu rồi, còn cơ bắp của tôi nhất định từ chối không chịu xuất hiện dù tôi mất cả mùa hè năm lớp 11 để cầu xin nó bằng việc đến trung tâm thể hình.
Hùng ngồi xuống trước mặt tôi, không hề ngượng ngùng, tự tin nhìn tôi. Tôi thấy rồi! Đúng là Hùng thích tôi, Hùng vẫn thích tôi. Cách nhìn tôi y hệt Cương vào mỗi buổi sáng chờ tôi trước cổng hay như Tuyền mỗi buổi trưa đến đón tôi. Ánh mắt đầy nỗi nhớ và vui mừng khi nhìn thấy tôi. Cảm giác hạnh phúc kì lạ cứ như đang chảy mạnh ra từ một nguồn nào đó toả khắp người khiến tôi mỉm cười.
Đôi mắt Hùng xáo động mạnh và tay cậu ấy bất chợt đưa lên như để chạm vào cái gì đó. Chạm vào tôi. Nhưng cũng rất nhanh, Hùng hạ tay xuống, hỏi tôi:
- Linh thế nào?
- Ổn cả.
- Lúc Linh gọi, tớ tưởng Linh nhớ tớ nên gọi đấy. Hoá ra là cũng có chuyện cả.