Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm Trang 6

Tôi nghe như ai đấm mạnh vào tai mình.

- Mày… mày bảo sao? Tao không nghe chuyện đó bao giờ.

- Mày đùa à? Ngày xưa ai cũng nghĩ là mày nên có ai dám đến gần mày đâu. Đừng nói với tao là mày có quý nhân phù trợ nhá.

Tôi thấy mồ hôi lạnh nhỏ xuống cắm. Tôi bỏ chạy ra khỏi lớp.

- Mày chạy đâu thế? Chuông reo rồi.

- Gì thế em?

- Anh đang ở đâu?

- Ở nhà. Chưa tới giờ đi làm. Em lại bỏ học hả?

Tôi tắt máy, phóng xe tới nhà Cương.

Cương ra mở cửa cho tôi trong bộ đồ ở nhà đơn giản. Tôi không chào, đi thẳng vào nhà. Anh cũng yên lặng.

Tôi buông người xuống ghế, cố không khóc, ngẩng mặt gằn giọng hỏi anh:

- Anh biết tôi từ lâu rồi, phải không?

Thái độ lúng túng của anh làm tôi đau đớn vô cùng. Tôi khóc.

- Anh theo dõi tôi suốt bao nhiêu năm. Rồi lại làm thế với bạn tôi. Ai cho phép anh can thiệp vào cuộc đời tôi. Anh là cái thá gì chứ?

- Em nói gì thế? - Giọng anh thoáng ngạc nhiên.

- Đừng lố bịch nữa. Trời ạ. Nhẽ ra tôi phải thắc mắc chứ. Anh biết mọi thứ. Tôi đúng là ngu ngốc.

- Anh…

- Sao anh lại làm thế? Sao anh đánh cả con gái nữa? Bây giờ thì bạn tôi đang phải nằm viện vì anh.

- Em nói gì vậy? - Lần này thì anh ngạc nhiên thật sự.

- Cả bốn đứa kia cũng phải nghỉ học. Anh độc ác thế thật à?

Anh túm chặt vai tôi, lắc mạnh, quát to:

- Nghe anh nói đây.

Tôi nín khóc.

- Anh không đánh bạn em. Anh không cần phải làm thế bọn nó mới sợ. Anh không hiểu em đang nói chuyện gì cả. Bạn gái nào của em? Anh đã can thiệp cái gì?

- Nếu không phải anh thì ai đánh bạn tôi đến mức phải nghỉ học? Tôi chẳng còn ai để mà nghi ngờ nữa cả.

- Thế không có nghĩa là em có thể nghi ngờ hay đổ tội cho anh. Anh không biết ai bị đánh hết.

Và tôi tin anh nói thật. Rõ ràng là bọn tôi mới quen nhau vài tháng. Thật xấu hổ. Tôi cứ như thằng nhãi con bắt đền mẹ vì nghi ngờ thằng anh trai lấy mất đồ chơi. Tôi hỏi lại, vừa hy vọng vừa vui mừng:

- Thật chứ?

Anh cúi xuống nhìn vào mắt tôi.

- Thật. Em có tin không?

Tôi gật đầu.

Tôi đi lại trong phòng cầm khăn giấy lau nước mắt nước mũi. Lần nào gặp ông này cũng bù lu bù loa, chả còn tí khí phách nào cả. Ấy thế nhưng để tạo hiệu ửng cảnh cáo, tôi cũng sụt sịt thật lâu.

Nhưng không phải anh thì là ai? Còn ai nữa? Tôi loại bỏ khả năng là bố tôi cho người theo bảo vệ tôi. Chuyện này hão huyền và hài hước quá. Nếu có thế thật thì chả phải đợi đến lúc Cương tới tôi đã phải được cứu hôm trước rồi. Hay quý nhân nào phù trợ thật. Tôi xoè tay ra xem đường chỉ tay của mình.

- Gì đấy?

- Quý nhân phù trợ là đường nào?

- Em không có. Cần gì phải có cái đường chỉ tay ấy em mới có quý nhân. Mà chả lẽ…

Anh bật cười làm tôi đỏ mặt.

- Em nghĩ quý nhân nào ra tay phù trợ thật hả? Liêu có nhân nào quý mà phù trợ mạnh tay thế không?

Tôi không đáp. Tôi rối trí lắm. Tôi cần phải nghĩ.

- Đã bỏ học rồi thì có muốn đi thăm bạn trong bệnh viện luôn không?

Chúng tôi rẽ qua trường để anh lên lớp hỏi số điện thoại của Hậu.

- Em làm phiền anh nhiều quá. – Tôi mở lời lúc anh ngồi lại vào trong xe.

- Đâu mà phiền.

- Thật mà. Lúc nào em cần anh cũng có mặt.

- Đúng thế. Lúc nào em cần anh cũng có thể có mặt. Vì thế em có thể cần anh bất cứ lúc nào.

Anh mỉm cười dịu dàng làm tôi bối rối, gượng cười đáp lại. Thật hài hước.

Người nhà Hậu nói số phòng và tên khoa cho chúng tôi. Khi tới nơi, trong phòng Hậu có mẹ và em gái nó ở đấy. Cả hai người khóc sưng đỏ mắt, còn nó thì mặt băng bó chằng chịt. Bụng và ngực cũng có vết thương. Tôi lắng nghe tiếng thở nặng nề của Hậu mà thấy cảm giác tội lỗi ngày càng đổ đầy.

Chúng tôi ngồi một lúc, Hậu không tỉnh suốt lúc đó làm tôi ra về với tâm trạng còn khổ sở hơn. Cương nói chuyện với mẹ Hậu trong lúc tôi đứng nhìn nó.

Tôi tự đi taxi về nhà anh lấy xe, còn anh đi làm dù đã khá muộn.

Tuyền lập tức vào nhà tôi khi cô đi học về vào buổi chiều, không thắc mắc về việc không liên lạc được với tôi hay việc tôi lại bỏ học và không đi ăn trưa với cô. Tôi kể chuyện mấy đứa bị đánh trong lớp, cô chỉ đáp lại bằng một tiếng cười mũi vô cảm trong khi vẫn chăm chú xem tivi. Cảm giác gai gai trên da hôm trước lại xuất hiện trở lại. Tôi nghĩ mình không nên nói cho cô nghe chuyện hồi cấp ba, tôi không muốn cô sợ.

11.

Một tuần sau Hậu mới ra viện. Tôi tới thăm vài lần nhưng đều gặp lúc nó đang ngủ. Tuyền từ chối đi cùng tôi. Ừ, tôi cũng chẳng muốn cô thấy cảnh thê thảm ấy chút nào. Còn Cương, tôi nhất quyết không cho theo. Có phải mặt mo đâu mà làm phiền mãi thế được. Nhưng làm phiền như từ trước đó tôi vẫn hay làm thì có khi còn hơn mo rồi cũng nên.

Ngày Hậu ra viện tôi cũng tới, (lại) “phải” bỏ vài tiết đầu vì nó làm thủ tục ra vào buổi sáng. Tôi cầm vào một bó hoa và một túi quà. Chu đáo lắm đấy. Tôi mở cửa dợm bước vào thì nhìn thấy dáng Tuyền ngồi trong phòng. Cô cũng tới mà không bảo tôi? Cô đang cúi mặt xuống gần Hậu, chợt đưa một tay bóp cổ nó, tôi khựng lại bên cánh cửa. Giọng cô sắc lạnh cứa vào tai tôi:

- Cậu nên biết điều như thế. Những cử chỉ đó chỉ là vì anh ấy luôn tốt bụng như thế với bất kì ai thôi. Tôi không thích phải nói nhiều. Và để tôi nói một lần nữa, cậu sẽ không thể nghe thấy nữa đâu. Muốn chết thì cứ mở mồm ra. Chỉ lại gần Linh một mét thôi, tôi sẽ bẻ gẫy cả hai tay cậu.

Ngực tôi quặn thắt khiến tôi không đứng vững được, tôi lảo đảo bước trên hành lang, buông rơi bó hoa và túi quà mà nấc nghẹn. Tuyền của tôi. Tất cả là do cô ấy. Những chuỵên thời cấp ba và bây giờ. Chỉ có cô ấy là vô sự khi ở bên tôi. Ngoài cô ra không ai đến gần tôi. Tôi chẳng biết gì về Tuyền cả. Tôi mãi chỉ là kẻ thiển cận, ngu ngốc, chỉ biết dựa dẫm vào người khác.

Tôi gọi cho Cương nhưng không được. Tôi lấy xe đi về nhà. Đứng trước cửa nhà rồi lại chẳng muốn vào, tôi vòng xe tới nhà anh. Anh không có nhà, tôi ngồi xuống đợi ở ngoài. Điện thoại trong túi sách rung lên, biết là ai gọi, tôi bỏ mặc nó. Tôi đợi anh đến giữa chiều mới nghĩ ra, anh phải tối mới về chứ. Đầu nhức như có ai gõ trong đó đòi ra, kiệt sức vì mệt và đói nhưng tôi vẫn lết được về tới nhà. Đáng nhẽ ra tôi nên về nhà luôn. Tôi tới nhà anh làm gì nữa. Ừ, phải, tới nhà anh làm gì nhỉ? Từ bao giờ hễ có chuyện là tôi lập tức tìm anh? Hẳn anh cũng mệt mỏi lắm. Không phải Tuyền thì là anh. Lúc nào tôi sẽ tự mình đứng dậy?

Tôi nheo mắt lại vì ánh sáng, cố cựa cái đầu quay sang phía có tiếng động. Tôi nghe tiếng Tuyền:

- Mẹ ơi, Linh dậy rồi!

- Dậy rồi hả con? Con khát nước không?

Tôi gật đầu, nhìn Linh trèo lên giường bệnh, đặt tay lên má tôi.

- Linh còn đau má không?

Tôi lắc đầu:

- Đây là đâu thế? Sao Linh lại ở đây?

- Con đang ở trong bệnh viện. Dậy cô cho uống nước.

- Mẹ con đâu cô?

Mẹ bị đau thì chắc cũng đang ở trong bệnh viện như tôi.

- Uống hết nước đi. Từ từ thôi.

- Mẹ con đâu rồi ạ? Mẹ con đỡ đau chưa?

- Giờ thì nằm xuống. Cô lấy bánh ngọt nhé?

- Không. Con không ăn. Con muốn gặp mẹ. Cô đưa con đi gặp mẹ.

- Linh. Nghe cô bảo này. Con phải ngoan, nghe không? Không được hư nhé. Cô nói phải nghe nhé.

- Vâng!

- Mẹ con mất rồi.

Tôi nhớ Tuyền ôm lấy tôi thầm thì:

- Linh đừng lo. Mẹ Linh không còn thì còn mẹ Tuyền. Mẹ Tuyền sẽ nuôi Linh. Tuyền cũng sẽ nuôi Linh. Linh không phải sợ gì cả. Tuyền sẽ bảo vệ Linh. Tuyền thích Linh lắm nên Tuyền sẽ không đi đâu cả, Tuyền sẽ ở lại đây với Linh.

Đúng rồi! Tuyền luôn ở bên tôi. Cô luôn bảo vệ tôi, là chỗ dựa của tôi suốt mười năm nay, là điểm tựa duy nhất để tôi vịn vào đó mà đi. Tuyền của tôi. Cô ấy đã yêu tôi nhiều thế và hy sinh biết bao nhiêu cho tôi. Tôi thậm chí còn không để ý. Tôi đã làm được gì cho em?

Tôi choàng tỉnh vì thấy ai đó đặt tay lên trán mình.

Cương đang cầm một chiếc khăn ướt, ngồi bên canh giường nhìn tôi chăm chú.

- Em tỉnh rồi à? Em khóc suốt làm anh sợ quá.

- Em đau đầu quá.

- Ừ, say nắng đấy. Hàng xóm bảo anh em ngồi đợi cả ngày ngoài nhà. Em ngốc đấy à? Anh tắt máy vì họp cả ngày. Em có chuyện gì gấp sao?

- Không.

Tôi lắc đầu, cố ngồi dậy. Bụng sôi lên vì đói. Đã chiều tối rồi à?

- Ngồi đấy đi. Anh mang đồ ăn đến cho. Sau đó uống thuốc thì đỡ ngay.

Tuyền cũng sẽ làm như thế nếu cô ở đây. Mắt tôi lại ầng ậng nước.

Ăn xong thì tôi cũng cảm thấy khá hơn, tôi đòi bằng được việc rửa bát. Không còn bác Lan ở đây nữa vì tôi thấy không cần thiết. Buổi trưa, buổi sáng và ngày nghỉ thì tôi đi ăn với anh và Tuyền, tối thì ăn với Tuyền. Tôi chẳng muốn làm phiền bác thêm nữa. Anh đứng bên cạnh giúp tôi. Không quen dùng găng tay cao su nên số lượng bát trong nhà bị giảm đi đáng kể.

Tôi pha một cốc trà đào cho tôi và để anh lấy rượu của bố mà uống, bước tới gần cửa sổ nhìn mấy bồn cây cảnh. Anh ngồi xuống bên cạnh, thỉnh thoảng lại với tay lấy cốc trà đào. Tôi thiếp đi trên tay mình, sau khi cảm thấy rõ bàn tay anh lùa trên tóc.

Khi tôi tỉnh dậy anh không còn ngồi cạnh nữa. Cầm cốc trà lên quay lại thì anh đang đứng sát trước mặt. Tôi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt đẹp với ánh nhìn day dứt mà tôi bao lần trốn tránh. Anh đón lấy cốc trà đào trên tay tôi đặt lên chiếc bàn phía sau lưng. Rồi đôi mắt ấy khép lại, lôi tôi ra khỏi biển cảm xúc xáo trộn trong đó, đẩy tôi vào một khoảng hư vô khi đôi môi áp vào môi tôi. Đôi môi anh hơi khô, ngậm nhẹ vào môi dưới tôi rồi dừng lại trên đó để hơi thở cả hai trộn vào nhau. Một giây sau, chúng ngấu nghiến lấy tôi. Có cái gì nóng ẩm len vào miệng khiến tôi giật mình lùi lại nhưng hầu như không thể nhúc nhích. Eo và hông tôi bị kẹp chặt, cái lưỡi của tôi không thể trốn tránh cũng chẳng kịp đáp ứng lưỡi anh điên cuồng sục sạo khắp miệng tôi.

Tôi chưa từng được nếm trải thứ cảm xúc nào mãnh liệt thế. Đôi môi dịu dàng và ngọt ngào của Tuyền chỉ có thể khiến tôi thích thú nhưng sự đam mê đến mụ mị này thực sự là không có. Tôi bấu chặt tay vào lưng áo anh để đỡ cho đôi chân đã nhũn ra. Giờ thì tôi cần thở, thực sự cần thở. Eo tôi tê rần còn phổi và họng bỏng rát. Tôi đấm đấm vào lưng anh rồi quờ quàng đến điên cuồng bằng tất cả sức lực của mình có. Lúc tôi tưởng mình sắp ngất thì anh buông tôi ra. Tôi lảo đảo ngồi xuống ghế, hít lấy hít để chút không khí vừa có. Vừa đưa tay lên lau miệng, vừa ngẩng mặt nhìn anh, tôi không biết mình phải nói gì. Anh chỉ đơn giản cúi xuống, hôn nhẹ vào tóc tôi bảo:

- Em ngủ đi. Em mệt lắm rồi đấy.

Rồi ra về. Tôi cất tách trà còn uống dở lên giá và đi lên phòng.

Tôi biết mình phải làm gì. Tôi ngồi trên giường chờ đợi. Tuyền mở cửa phòng tôi bước vào sau khi Cương đi không lâu. Tôi nhìn cô, yên lặng, nhìn thật kĩ, để có thể tìm ra được những gì mình đã không tìm ra.

- Linh ăn tối chưa? Chắc là rồi phải không? Anh Cương vừa từ đây về, chắc chắn không thể để anh đói mà về được.

- Ừ.

- Em không liên lạc được với anh cả ngày hôm nay. Có chuyện gì thế?

- Không có gì đâu. Anh bị say nắng, muốn ngủ nên tắt máy.

- Trước khi anh tắt máy, em cũng đã gọi.

- Anh không để ý, anh mệt quá.

Cô bước lại gần đặt tay lên trán tôi.

- Anh vẫn còn hơi nóng đấy. Đừng đi tắm nhé. Thế đã uống thuốc gì chưa?

Giọng cô chứa chan sự quan tâm. Quen thuộc. Bởi tôi luôn nhận được nó. Tôi đón nhận sự quan tâm ấy như một điều dĩ nhiên phải có, quên luôn cả những gì phải đền đáp lại.

- Lúc anh ốm em lại không ở bên anh, để người khác trông anh. Anh giận lắm hả?

Tôi không hề để ý, vì tôi đã có Cương, tôi có sự quan tâm khác mà tôi cũng thản nhiên đón nhận. Đấy chính là tôi mà Tuyền đã chịu đựng suốt bao nhiêu năm, tôi mà Tuyền đã yêu, đã thương, đã che chở và hy sinh.

Loading disqus...