Có một lần tôi đã đọc được một bài báo nói, những người hùng trong phim hành động Mĩ khi bị đánh thì lạnh lùng khinh bạc oai lắm, nhưng đến lúc người đẹp ngồi chăm sóc vết thương thì chạm nhẹ tí là ré lên. Không sai. Á! Mà tôi không bảo tôi là người đẹp. Đấy chỉ là một cách nói thôi.
Vật lộn với đống bông băng thuốc đỏ, mà ở nhà anh rất sẵn, tôi để anh nằm ở ghế, tìm điện thoại để gọi cho Tuyền. Điện thoại của tôi đã bị lấy mất, tôi phải dùng máy anh để gọi vì không nhớ số máy Tuyền. Người nghe máy không phải là cô, là anh Hoàng Anh. Tôi giật nảy khi nghe thấy giọng đàn ông lạ.
- Ai thế?
- Hoàng Anh đây mà. Em Linh à?
- Vâng ạ. Tuyền đâu anh?
- Ngủ rồi. Thằng lúc nãy anh đuổi đi rồi. Không phải lo.
- Dạ, em cảm ơn anh. Anh ở đấy với Tuyền giúp em thêm một lát được không ạ? Em về ngay.
- Cứ ở lại với Cương đi. Anh không vội gì đâu.
- Không ạ. Em về ngay bây giờ. Anh cho em một lát.
Khi tôi quay lại thì Cương đã ngồi dậy hút thuốc.
- Đừng hút thuốc. Để em lấy rượu cho đỡ đau.
Anh cầm ly rượu rồi kéo mạnh tôi vào lòng. Tôi ngồi yên như thế để anh hôn lên khắp mặt, gáy và tóc.
- Lúc nghe bọn nó nói đang giữ em anh phát điên vì lo. Em mà bị làm sao chắc anh chết mất.
Tôi vòng tay ôm lấy anh để trấn an.
- Em còn đau chỗ nào không?
- Em không bị đánh mà.
- Những vết thương từ hôm trước, đã khỏi hẳn chưa?
Một vài vết cắn quá sâu vẫn chưa hết hẳn.
- Rồi.
Anh vùi mặt vào tóc tôi, dụi nhẹ còn tay mân mê vuốt dọc sống lưng.
- Anh xin lỗi.
Tôi không trả lời, chỉ ôm anh chặt hơn.
- Về đây sống với anh đi. Anh sẽ chăm sóc em.
Không được. – Tôi nói sau một lúc lâu vì bất ngờ. - Nếu như em chuyển khỏi nhà, em sẽ chuyển đến nhà vợ chưa cưới sống.
Anh như cứng người lại trong vòng tay tôi. Môi vẫn đặt trên tóc tôi, anh nói dịu dàng:
- Em đang muốn thách thức anh à?
- Không đâu. – Tôi buông ra, ôm lấy khuôn mặt trong tay mình. – Em yêu anh. Em không hề hối tiếc. Em tha thứ tất cả mọi chuyện. Tất cả. Nhưng cuộc đời em là dành cho Tuyền. Em đã hứa. Em sẽ thực hiện lời hứa.
- Thế đâu phải là yêu.
- Thế với em là yêu.
Tôi đứng lên thật nhanh.
- Anh nghỉ ngơi nhé. Em không nói cảm ơn hay xin lỗi đâu vì chắc anh không thích. Em về xem Tuyền thế nào đây.
Tôi cầm túi xách đi thật nhanh ra cửa, chạy như bay ra khỏi khu nhà anh rồi tìm một chiếc xe ôm.
29.
Hoàng Anh đứng tựa vào cửa phòng khách hệt như một người vệ sĩ. Anh đưa tay lên miệng khi nhìn thấy tôi lao vào trong nhà. Tôi hiểu ý, gật đầu rồi ra hiệu cho anh cứ về đi sau khi thì thầm lời cảm ơn. Cánh tay của anh có lẽ đã khỏi, cử động rất bình thường. Tôi nắm lấy tay anh lúc anh định mở cửa:
- Em cảm ơn về chuyện hôm trước. Em cũng xin lỗi vì tay anh bị nứt xương.
Anh ấy quay đi luôn sau khi cười nhẹ với tôi.
Tuyền nằm trên ghế, khuôn mặt đáng yêu nhoè nước mắt. Tôi quỳ xuống, chạm nhẹ vào vai cô. Cô mở mắt nhìn tôi nhưng ngay lập tức nhắm lại, hai hàng nước mắt lại chảy ra. Tôi vội quyệt đi.
- Anh về rồi đây. Em không phải sợ nữa.
Cô vẫn khóc, không mở mắt ra.
- Đừng khóc nữa. Mở mắt ra nhìn anh này.
Cô chỉ lắc đầu, nhíu chân mày lại. Tôi hôn vào trán rồi vào mắt cô. Lúc này Tuyền mới chịu nhìn tôi.
- Linh, em xin lỗi. – Cô nức nở. – Em xin lỗi. Em phải làm gì bây giờ?
- Em nằm yên ở đây. Anh đi lấy gì cho em uống.
Cô nắm chặt khuỷu tay tôi, kéo tôi ngồi xuống.
- Linh đừng đi. Ngồi đây với em.
- Ừ.
Tôi đỡ cô để cô dựa vào lòng mình.
- Em có bị đau ở đâu không?
- Không? Còn anh?
- Cũng không.
- Anh Cương có tới không?
- Có. Mọi chuyện ổn rồi.
- Anh ấy đã cứu anh à?
- Anh ấy và bạn nữa.
- Hùng?
- Bị đánh đau. – Tôi cầm bàn tay trái của Tuyền trong tay mới nhớ ra tôi vẫn chưa đòi lại nhẫn. – Anh Cương cũng bị đánh nhiều. Ngày mai mình sẽ đến đòi lại chiếc nhẫn.
- Anh đi một mình thôi.
- Tại sao?
- Vì sau những chuyện như vậy, anh vẫn ở đây ôm em. – Tuyền vừa nói vừa hôn vào ngón áp út của tôi.
- Anh tha thứ cho em thật chứ?
Tuyền hỏi khi tôi đưa cô về phòng ngủ của cô ở bên nhà.
- Em có lỗi gì để anh phải tha thứ à?
- Linh đừng làm như những gì em đã làm chẳng là gì cả. Nó chỉ làm em thấy khổ tâm hơn thôi. Em đã làm những việc không được phép làm sau lưng anh, em bẫy anh vào những trò nguy hiềm. Em hứa với anh chỉ để phá vỡ lời hứa ngay sau đó. Anh cũng sẽ tha thứ à?
Tuyền gục mặt vào gối. Tôi liền ôm lấy cô, áp má vào tóc cô.
- Với anh nó chẳng là gì cả. Có là gì đâu so với những gì anh nhận được từ em. Anh cũng hứa và cũng chưa giữ lời. Mình sẽ quên hết những chuyện này. Ngày mai, mình bắt đầu lại, được không?
Cô giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu rồi thở mạnh.
- Ừ. Vậy…Linh về nhà ngủ đi.
- Ngủ ngon. – Tôi hôn vào môi cô.
Cô Oanh thức khuya nên đã gặp tôi lúc tôi sắp ra đến cửa.
- Cháu chào cô ạ. Cô chưa ngủ ạ?
- Ơ hay thằng này. Cô nào? Mày không muốn cưới con gái mẹ nữa à?
Cô đã bắt tôi phải gọi cô chú là bố mẹ lúc bọn tôi nói chuyện với cô về hai đứa và nhận một trận mắng té tát vào mặt vì tội dám tiền trảm hậu tấu, chưa đem được tí sính lễ nào sang đã lồng nhẫn vào tay con gái người ta.
- Dạ, con xin lỗi mẹ. - Tiếng mẹ phát ra xa lạ với tôi quá. Đã mười năm tôi không được nói từ này với một người bình thường.
- Hai đứa có chuyện hay sao thế?
- Vâng, nhưng bọn con hoà nhau rồi ạ.
- Ừ, chúng mày vẫn còn trẻ, yêu nhau lắm cắn nhau đau là chuyện thường. Hôm nào nhớ bảo bố sang đây đấy nhé, để mẹ còn được ngồi ghế trên mà thách cưới.
- Vâng ạ. Xin mẹ giơ cao đánh khẽ thôi ạ.
- .Cưới phắt đi rồi dọn về với nhau mà ở. Nếu có cháu thì bố mẹ nuôi cho.
- Mẹ ơi con chưa đủ tuổi. Mẹ cứ để bọn con học xong đã.
Đúng là tôi đã cầu hôn nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới một đám cưới, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới dọn về ở chung. Tôi chỉ muốn ràng buộc với Tuyền bằng một cái gì đấy hữu hình, không thể chối bỏ được. Tôi muốn tôi phải biết mình thuộc về nơi nào. Nơi ấy không phải là ở bên Cương.
30.
Hùng đứng chờ tôi trước cổng trường, mặt băng trắng một bên má, cúi gằm mặt xuống khi nhìn thấy tôi. Tôi tiến lại gần không ngần ngại, nhìn Hùng chờ đợi. Cậu ấy cứ đứng như thế một hồi rồi đưa cho tôi chiếc điện thoại. Tôi không cầm, tôi đợi Hùng ngẩng lên. Đôi mắt Hùng, đầy vẻ hối hận, nhìn tôi thật lâu rồi vội quay đi. Tôi nắm tay Hùng giữ lại.
Đôi mắt ấy, lúc quay lại nhìn tôi, không còn sự hối lỗi, nó phần nhiều là hối tiếc, một chút ngạc nhiên và có cả chán ghét. Tôi để cậu ấy đi mà chẳng nói được lời nào. Tôi có gì để nói cơ chứ.
Tôi đã đứng loanh quanh ở trước cửa nhà anh từ lúc 8h, gần nửa tiếng rồi mà vẫn không dám gõ cửa. Mấy con chó nhà hàng xóm cứ nhòm nhòm gầm gừ kiểu như tôi sắp thó cái gì của nhà này.
- Em định đứng đây đến bao giờ? Loanh quanh mãi chưa chán à?
Chiếc mũ bảo hiểm rơi cốp một tiếng trên nền gạch làm mấy con chó gào lên một bản đồng ca đêm hè.
- Vào đi.
Lúc bước qua anh, tôi ngửi thấy mùi thuốc.
- Anh ốm à?
Khuôn mặt anh vẫn còn sưng, các vết thương mới chỉ kín miệng, anh đi khá chậm và hơi cúi xuống vì đau bụng.
Tôi thương anh quá, giận mình vì không hiểu sao lúc ấy tôi không thể mở miệng ra nói mấy câu đơn giản ấy. Nếu nói ra nhanh hơn, chắc chắn anh đã không bị đánh đến mức này. Nếu ngay từ đầu tôi cẩn thận hơn, chắc chắn anh không bị lôi vào những rắc rối của tôi. Nếu tôi mạnh mẽ hơn một chút nữa, chắc chắn không có những chuyện ngu ngốc thế xảy ra. Hôm qua tôi còn mặc anh đau yếu như thế mà bỏ về, không một chút bận tâm. Trong khi đó tôi chỉ hắt hơi là anh đã ở ngay bên cạnh.
- Ngồi đi, em uống tạm nước lọc nhé.
Tôi ôm lấy anh từ phía sau, người anh nóng bừng, chắc chắn là đang sốt.
- Ướt hết lưng anh rồi. – Anh nói sau một hồi tôi sụt sịt. – Đây, lau đi. – Anh đưa tôi mảnh giấy.
- Anh ốm từ bao giờ?
- Ốm đâu mà ốm. Hơi đau nên chậm chạp một tí thôi.
- Anh ăn gì chưa?
- Chưa. Em nấu cho anh ăn đi.
Tôi chẳng ngại đâu nhưng bảo tôi nấu ăn làm gì, sao không bảo tôi đi luyện linh đan đi cho chóng khỏi?
- Thế để em bảo Tuyền đến.
- Đừng. Nhỡ Tuyền bỏ cái gì vào thức ăn thì sao?
Tôi không thể nín cười được.
Cuối cùng thì tôi đi mua cháo và thuốc. Anh không ăn được nhiều vì đau. Mồm miệng mắt mũi sưng hết cả, bụng thì nát hết cả nội tạng rồi thì ăn uống làm sao. Càng lúc tôi càng thấy mở miệng ra đòi lại chiếc nhẫn khó khăn hơn.
Anh nằm nghỉ trên giường lúc tôi dọn dẹp. Tôi ngồi xuống đưa tay lên trán anh thì anh tranh thủ lúc ấy ôm gọn tôi bắt tôi phải nằm xuống cùng anh. Tôi không phản đối, cuộn tròn người lại, lắng nghe anh thì thầm những lời gì đấy mà tôi cùng không rõ.
- Hôm trước…
- Sao?
- Anh cãi nhau tay đôi với Hùng như trẻ con. Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh ấy, nhất định em sẽ cười.
- Anh muốn em cười mà. Anh lo em sợ hãi quá.
Một lúc sau, có lẽ là do thuốc, anh ngủ say, tay vẫn ôm cứng tôi. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh, sờ những vết thương và vết tím. Bên trong áo anh, sợi dây chuyền vẫn ở đó. Nó trông không còn mới nữa. Chắc anh đã luôn đeo nó suốt bao năm qua. Sợi dây chuyền buộc tôi vào với anh. Vậy nó buộc anh vào với ai?
Một giấc ngủ dài yên bình làm tôi dễ chịu. Tôi xoay nhẹ người thì bụng chạm vào cái gì đó. Một bàn tay. Tay của Cương đang vòng qua bụng tôi. Tôi giật mình. Hoá ra mình ngủ lại đây tối hôm qua à?
- Em ngủ ngon không? – Anh nói lúc hôn vào gáy tôi.
- Có. Anh à?
- Gì?
- Sợi dây chuyền này…- Tôi cầm sợi dây đưa lại gần mắt mình.- …anh đã đeo nó lâu chưa?
- Chưa lâu lắm.