Sợi dây chuyền màu bạc có hình trăng lưỡi liềm Trang 12

22.

Tôi bấm chuông và chờ đợi. Tôi có chìa khoá, nhưng lúc này, bấm chuông chờ vẫn hay hơn. Đúng như tôi nghĩ, Tuyền xuất hiện sau cánh cửa. Cô mở to đôi mắt đỏ mọng sưng húp, chết sững trong nhà, như không tin vào mắt mình. Tôi cười với cô rồi từ từ quỳ xuống.

- Em đồng ý lấy anh nhé!

Tiếng ve kêu từ phía xa vọng lại khá to nhưng tôi vẫn nghe được tiếng cô thở mạnh. Tuyền vẫn chưa tin vào những gì cô thấy, vẫn đứng đó, vẫn không trả lời tôi. Tôi im lặng quỳ trước cửa chờ đợi.

Rồi cô bước tới, tát tôi một cái rồi lại ôm lấy tôi mà khóc thật to. Tôi áp mặt vào cơ thể người con gái êm dịu, cảm thấy được nước mắt cô rơi trên tóc mình. Hai tay cô ghì chặt đầu tôi vào người, cấu mạnh vào vai tôi.

Tuyền ngồi ngắm nhìn chiếc nhẫn trong khi tôi tắm. Chiếc nhẫn rất vừa với cô. Khi bước ra nhìn thấy cô đang cười rất hạnh phúc, tôi thấy lòng vơi đi bao nhiêu.

- Em tưởng cầu hôn thường người ta chỉ mua một chiếc nhẫn thôi chứ.

- Chiếc nhẫn ấy chứng tỏ em thuộc về anh, còn cái này là anh thuộc về em.

Cô lại cười thật tươi. Nhưng nụ cười trên môi cô tắt đi rất nhanh. Tôi hướng theo ánh mắt cô xuống hai tay mình. Vết dây trói, vết tím, vết cắn và vết xước vẫn còn rõ tới mức không thể lẫn đi đâu được. Tôi tái mặt nhìn cô, khuôn mặt cô lúc này đã trắng bệch vì giận. Tôi đã hoàn toàn quên mất tình trạng cơ thể mình. Trời ơi! Làm sao đây!

Vài giây căng thẳng vô cùng trôi qua. Tôi không dám cử động. Tuyền đột ngột nhìn thẳng vào tôi, nói rất khẽ khàng:

- Linh đi lấy hộp thuốc lại đây.

Tuyền cần thận bôi dầu vào những vết tím, rồi băng những vết thương bị chảy máu lại. Lúc cô bảo tôi cởi áo ra, tôi rúm cả người vì sợ nhưng không dám không làm. Tôi có thể thấy bàn tay cô nắm chặt cuộn băng tới mức tôi có cảm giác nó cũng đang bóp chặt tim tôi như thế. Suốt lúc ấy bao trùm lên hai chúng tôi là sự im lặng căng thẳng, ngực tôi như bị đá đè lên thậm chí không dám thở mạnh. Sau khi đã chăm sóc những vết thương của tôi, cô đứng lên ra về, không còn vương một chút nào của nụ cười hạnh phúc lúc nãy nữa.

Tôi bồn chồn tới mức đứng ngồi không yên. Những vết trên người tôi tố cáo không thiếu sót một điều gì những điều Tuyền cần biết về khoảng thời gian cô không tìm được tôi. Thật ra tôi nghĩ cô biết tôi ở đâu, nhưng sao cô không tới tìm. Cô ngại điều gì, sợ cái gì, lo lắng chuyện gì? Bây giờ cô sẽ phản ứng thế nào? Chuyện của hai đứa tôi sẽ đi tới đâu? Tôi chỉ vừa cầu hôn Tuyền xong. Liệu cô có cảm giác gì khi được cầu hôn ngay sau khi người mình yêu vừa phản bội mình? Cô sẽ căm hận tôi tới mức bỏ tôi chứ? Tôi đáng bị cô đá ra khỏi cuộc đời cô. Đáng lắm. Cô xứng đáng với những gì tuyệt vời hơn, với một người đàn ông mạnh mẽ hơn, bản lĩnh hơn, đàn ông hơn, quyết đoán hơn, tốt đẹp hơn và quan trọng là chung thuỷ và thành thật hơn tôi.

Nhưng tôi không muốn thế. Tôi không muốn mất Tuyền. Tôi không muốn mình không có mặt trong cuộc đời cô nữa. Tôi yêu Tuyền. Tôi cần Tuyền. Tôi sẽ phải sống thế nào nếu như cô không ở bên tôi? Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ đến. Tôi đã luôn được cô ủng hộ. Nếu cô bỏ rơi tôi, tôi sẽ mất phương hướng hoàn toàn. Nếu cô thật sự xa rời tôi, sẽ chỉ còn có Cương thôi.

Tôi sững người. Tôi vừa nghĩ cái gì thế? Cương nào cơ chứ? Anh ta là ai? Không được. Không được.

Tôi lao sang nhà Tuyền, bấm chuông cửa như điên. Không ai ra mở cửa. Tôi mở cổng bước vào và giật chốt cửa. Không mở được. Tôi về nhà trong trạng thái bấn loạn. Tuyền đi thật rồi. Cô bỏ đi thật rồi. Cô không muốn gặp tôi nữa. Tôi mất cô ấy rồi. Tôi phải làm gì đây? Phải tìm cô ở đâu? Phải nói gì để cầu xin cô tha thứ?

Tôi bật dậy ngay lập tức khi nghe thấy tiếng động lạ ở trong nhà. Tuyền bước vào phòng khách với vài túi đồ khá to. Cô nhoẻn cười khi thấy tôi.

- Linh ngủ à? Sắp muộn bữa tối rồi đấy. Vào bếp chuẩn bị cùng em nhé.

Tôi như mơ ngủ bước theo cô. Trong ba túi đồ là rất nhiều hoa quả, thức ăn sẵn và cả đồ tươi. Ngoài ra còn có vài hộp thuốc. Tuyền lấy ra ba loại thuốc khác nhau đưa cho tôi.

- Mấy loại này thì uống lúc đói cũng được. Còn cái này, tí nữa ăn xong em sẽ nhắc anh uống.

Tôi ngồi bên bàn ăn nhặt rau trong lúc cô chuẩn bị những thứ khác. Tuyền đã quay lại. Cô không bỏ đi. Cô không bỏ tôi. Cô không ghét tôi. Tôi muốn ôm cô và nói tôi cần cô rất nhiều, xin cô đừng bao giờ rời xa tôi.

Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy ngon miệng thế này. Tuyền ngồi nhìn tôi ăn một cách vui vẻ. Tôi vì thế mà cũng cảm thấy mọi thứ sáng sủa hơn, cố gắng quên đi những gì đang phủ những vết đen lên cuộc đời tôi qua những vết trên cơ thể.

23.

Tôi đã tìm lại cuộc sống bình thường của mình, tới trường, đi ăn, thức khuya xem phim, hẹn hò vào ngày nghỉ, với Tuyền. Thật ra đôi lúc tôi muốn đi ngủ sớm, đôi lúc tôi muốn dậy sớm để tưới cây nhưng không biết tại sao, nhất định tôi không làm như thế. Tôi luôn thấy mình hơi bồn chồn, bứt rứt, hay bị giật mình một cách kì lạ. Cảm giác này ngày càng khiến tôi mất kiểm soát tới mức không dám đứng đợi Tuyền tại cổng trường nữa. Tôi đòi chở cô tới trường, vòng lại trường tôi rồi lại làm thế khi về nhà.

Thỉnh thoảng nhìn thấy Hậu, gần như đã bình phục hoàn toàn, nó cứ trốn tránh cái nhìn của tôi khiến tôi phát bực. Thì đã đành là thế, nhưng không thể chào nhau được một tiếng à. Tôi cứ nhìn nó đến khi nào nó chịu nhìn lại mới thôi, sau khi đã mỉm cười với nó. Chuyện ở trường tôi đã khá hơn sau khi chính Hậu nói với bọn lớp tôi là tôi không thuê người đánh nó. Chúng nó thôi nhìn tôi như nhìn một con cóc ghẻ, thay vào đó là nhìn tôi như nhìn một con bò mà có đến sáu cái chân. Thế cũng là tốt lắm rồi. Sắp thi cử tới nơi, tôi chả muốn gặp rắc rối làm gì cho mệt óc. Thi lại thì tôi không ngại lắm, nhưng tiền thi lại đắt ghê gớm, chẳng may mà phải học lại á, ok, tôi bán xe đã nhé. Tôi chả phải loại bủn xỉn nhưng bỏ tiền ngu, chính xác là tiền ngu, ra thế này nó đau lắm. Của đau, con xót.

Đáng lẽ ra ngày hôm nay cũng sẽ trôi qua bình thường như mấy ngày vừa rồi nếu như Tuyền không về nhà trước tôi. Mọi chuyện sẽ cứ như thế nếu như tôi không lo lắng quá mức cần thiết mà không biết tại sao, sẽ cứ như thế nếu tôi không linh cảm thấy điều gì tệ hại và nó sẽ không thành sự thật.

Tôi bước vội vào nhà khi thấy một chiếc xe lạ đỗ trước cổng nhà. Không phải xe Cương. Vậy chắc là xe bố.

Căn nhà im ắng một cách khác thường, bụng tôi lại cuộn lên nhưng tôi trấn tĩnh lại trước cửa phòng khách, hít hơi thật sâu rồi bước vào bếp.

Chiếc túi tuột khỏi tay tôi cùng chùm chìa khoá xe. Cương đang ngồi hút thuốc bên bàn. Còn Tuyền của tôi đang ngồi đối diện anh trên chiếc ghế ưa thích của tôi gần cửa sổ. Cô bị trói quặt ra phía sau, quay về phía tôi khi nghe thấy tiếng động và mỉm cười. Cương chỉ tiếp tục hút thuốc, không ngẩng lên.

Tôi muốn mình chạy đến bên Tuyền, ôm cô vào lòng rồi quát vào mặt Cương vì đã làm thế với cô. Tôi muốn cởi dây trói cho cô rồi đuổi Cương đi. Nhưng những gì tôi làm là nhìn chăm chăm vào anh, mắt tôi như bị từng cử động của anh hút chặt lấy.

Anh đứng dậy bước về phía tôi.

- Người em yêu thuê người chặn đường đập phá xe của anh. Anh không sao, em đừng lo. Nhưng anh rất không vui, chiếc xe này anh mua đã lâu, cũng khá là thích nó.

- Thả cô ấy ra đi anh. Anh cứ đánh em cũng được.

Cương đưa tay chạm vào má tôi, tôi không quay mặt đi để tránh né mà ngẩng lên nhìn vào mắt anh.

- Anh muốn cho em vài ngày để bình tĩnh lại. Anh sợ những chuyện thế này đến dồn dập một lúc sẽ khiến em hoảng sợ. Nhưng người yêu em lại gây sự với anh. Thế là không được chút nào cả.

- Em xin lỗi. Em cởi trói cho Tuyền, được không?

Anh cúi xuống làm tôi tưởng anh định hôn mình nên vội tránh, nhưng anh chỉ nói thầm vào tai tôi.

- Anh nhớ em đến mất trí. Anh nhớ mùi thơm của làn da, anh nhớ vị ngọt của môi, anh nhớ tiếng em khóc, anh nhớ lắm.

……….

- Em còn nhớ anh nói gì không? Anh sẽ phá huỷ hết. Tất cả mọi thứ, ngoại trừ em để anh có thể được yêu em như anh muốn.

…….....

- Thế nên em đừng nhận chịu đòn thay cho người yêu em, anh sẽ cáu đấy.

- Em xin lỗi. – Tôi khóc.- Em xin lỗi. Anh đừng làm gì cô ấy.

- Đừng xin lỗi anh ta, Linh! Những gì anh ta đã làm với anh, dù chết đi rồi cũng không trả hết nợ được. Tại sao anh phải xin lỗi chứ?

Tuyền gào lên trong nước mắt lôi sự chú ý của tôi ra khỏi Cương. Tôi định bước đến chỗ cô nhưng Cương giữ tôi lại.

- Đừng có chạm vào anh ấy. Anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra. Anh chính là người đã đột nhập vào nhà anh ấy hôm mẹ anh ấy bị giết, đúng không? Bây giờ anh còn muốn gì nữa. Để anh ấy yên, anh đã làm hại cả cuộc đời anh ấy. Anh nghĩ rằng anh ấy còn gì để cho anh cướp đi nữa à?

Tuyền biết chuyện này sao? Giờ tôi mới biết, vậy cô biết từ lúc nào? Sao cô không nói với tôi? Cô không muốn tôi đến gần anh ta, vậy sao không nói với tôi?

- Nếu anh muốn biết thêm nữa, tôi sẽ nói. - Tuyền tiếp tục. – Anh ấy đã cầu hôn tôi, chúng tôi sẽ cưới nhau. Anh nên đi đi, để cho bọn tôi yên.

Khuôn mặt Cương biến đổi rất nhanh sau khi nghe Tuyền nói, đanh lại. Anh cầm tay tôi lên nhìn vào chiếc nhẫn. Và vung tay tát mạnh vào mặt tôi.

Tôi cảm thấy máu chảy trong miệng, tai ù đi, đầu choáng váng còn mắt tối sầm lại. Tôi ngã xuống sàn nhà, không thể gượng dậy được. Tiếng gào khóc của Tuyền như đến từ chỗ nào xa lắm. Tiếng bước chân của anh xa dần về phía ngoài.

Một lúc sau tôi mới đứng lên được để lấy dao cởi trói cho Tuyền. Tay cô đỏ lên run rẩy, ngực vẫn nấc lên từng hồi. Cô đi lấy đá chườm vào mặt tôi và tay mình. Tôi nghĩ thế cũng tốt, anh sẽ không quay lại nữa.

- Đau lắm không anh?

- Anh không sao đâu. Em có bị đánh không?

- Không. Em chỉ hơi sợ thôi.

………

- Linh biết rồi hả?

- Biết gì?

- Em đã nhờ người ta chặn đánh anh Cương đấy.

………

- Anh không ngạc nhiên chút nào cả. Anh biết cả rồi à?

- Ừ.

Cô gục vào lòng tôi.

- Vậy anh có ghét, có ghê sợ em không?

- Làm sao thế được. Anh thực sự biết ơn em. Em là thần hộ mệnh của anh cơ mà. Em đã giữ lời hứa, anh còn cần gì nữa đâu.

- Thật không? - Tuyền ngẩng lên, đôi mắt đầy hy vọng.

- Thật.

24.

Cái gì đấy chạm vào mặt tôi, tôi bật dậy nhưng chưa kịp hét lên thì một bàn tay đã bịt miệng tôi. Tiếng Cương nói khẽ:

- Anh đây. Nằm xuống đi. Đừng bật dậy bất ngờ thế.

Anh với tay bật đèn bàn. Ánh sáng làm tôi chói mắt mất một lúc. Cương mặc bộ quần áo bình thường, trên tay đang là một hộp kem gì đó. Anh lấy một ít định bôi vào má tôi. Tôi lùi ra sau tránh đi.

- Đừng chạm vào em.

Anh sầm mặt lại.

- Em đang nói cái gì đấy? Em định chọc tức anh à?

Anh kéo tôi lại gần, tôi cố giằng ra nhưng lại bị ấn chặt xuống giường, hai tay bị một tay anh tóm chặt, tay kia của anh bôi thuốc lên bên má sưng rất to của tôi.

- Anh xin lỗi. - Giọng anh xót xa. – Đau lắm phải không? Da em mềm thế này, làm thế có khác gì ném quả dưa hấu từ tầng ba xuống chứ.

Tôi hơi nhăn mặt khiến anh vội dừng lại.

- Đừng sợ. Thuốc bôi này công hiệu lắm, em sẽ nhanh hết đau ngay.

- Em chọn nhẫn khéo lắm. – Anh nói khi đang mân mê bàn tay đeo nhẫn của tôi. – Em đã cầu hôn như thế nào? Quỳ xuống cùng một bó hoa à?

Tôi muốn rút tay ra, anh làm tôi sợ.

- Em hiểu rõ những điều anh nói mà vẫn làm thế. Em nghĩ anh không dám làm những gì anh nói à? Hay em nghĩ em có thể ngăn được anh? Hay… - Anh dừng lại một lúc- …em thực sự muốn anh làm những điều anh đã nói.

Anh nói cái gì? Tôi trừng mắt rụt tay lại.

- Chỉ thể hiện bằng mắt thì không ngăn được anh đâu, dù anh yêu đôi mắt của em rất nhiều. Nếu trong trường hợp khác, em chỉ cần làm thế thôi anh có thể làm bất kì điều gì em muốn. Nhưng không phải lần này.

- Đúng là bản chất của anh. Lẻn vào đây mà tôi không hề biết. Anh vẫn thường xuyên làm trò lưu manh này à?

- Anh thấy thích cái tài này của mình. – Anh đáp lời tôi không hề nao núng. - Nhờ nó anh mới nhìn thấy em, nhìn thấy em mới khiến anh đủ quyết tâm để không là một thằng nhãi trộm cướp hư hỏng trở thành cái gì đó gần với em hơn. Em cứ nói tự nhiên, anh không cảm thấy gì đâu.

- Cái đó lại đợi anh phải nói à?

- Thế hả?

Rất nhanh, anh lôi chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay tôi. Tôi hốt hoảng gào lên:

- Anh làm gì thế? Trả lại cho tôi.

- Anh không thể làm thế. Em nằm xuống, ngủ tiếp đi. Anh chỉ muốn thăm em một lát, giờ anh đi nhé.

Anh đẩy mạnh tôi xuống giường rồi bước nhanh ra cửa. Tôi chạy theo, mở được cửa phòng ngủ ra thì tiếng xe đã vang lên và anh đi mất. Tôi giận điên người, cầm lấy điện thoại gọi ngay cho anh.

- Em vẫn chưa xoá số của anh à? - Giọng điệu cợt nhả của anh làm tôi càng mất bình tĩnh.

- Khốn kiếp. Trả lại nhẫn cho tôi ngay lập tức. Anh quay lại đây.

- Nói tục không hợp với miệng em đâu. Em đang nhớ anh nhiều qúa đấy. Thôi, ngủ đi. Ngủ ngon em nhé.

- Đừng có tắt máy.

Tín hiệu đã không còn. Thật không thể tưởng tượng là anh ta dám làm thế. Khốn kiếp thật. Khốn kiếp. Khốn kiếp. Tôi chửi thề lung tung. Ngày mai tôi phải nói với Tuyền thế nào? Rằng anh vào nhà lúc nửa đêm và tôi đã ngu muội bất cẩn tới mức để người ta rút cả nhẫn khỏi ngón tay à? Tôi sẽ phát điên lên mất. Phải bình tĩnh lại. Phải suy nghĩ kĩ đã.

Loading disqus...