Người tình ở Bar Gay
tác giả: sưu tầm
nguồn: vườn tình nhân
*************************
Hôm nay là ngày cuối tuần nên các Bar đều đông nghẹt khách. Khi Nhật và Vũ vào bar đã không còn chỗ trống nào. Tuy nhiên không khí trong bar rất trầm lắng, mọi người đều lịch sự, nhã nhặn, ăn nói nhẹ nhàng. Vũ nói phần lớn khách ở Bar này là trí thức thuộc tầng lớp thượng lưu ở UTS. Nhưng Nhật có cảm giác những người ở đây có gì đó rất khác thường.
- Đắng quá! – Nhật nói – Sao soda ở đây vừa đắng vừa nồng thế này?
- Vì Nhật vừa uống ly Rum của anh đó! – Vũ phì cười.
- Ủa, em lấy nhầm rồi, xin lỗi anh! - Nhật nói.
- Không có gì, em thích là được rồi. – Vũ nói.
- Sao nhiều người trong Bar lại nhìn em vậy? Mặt em có dính gì hả anh? – Nhật ái ngại nhìn xung quanh và đứng nép vào gần Vũ hơn.
- Oh, chắc tại họ thấy em đáng yêu quá đấy mà. Em lại đi cùng người đẹp trai như anh, người ta không nhìn sao được! – Vũ cười.
- Ơ… em… - Nhật ngượng ngùng nhìn đi nơi khác. Anh kinh ngạc tột độ khi trông thấy ở một góc quán, có hai người đàn ông đang kiss nhau một cách đắm say, nhìn kỹ một lượt khắp quán, toàn là đàn ông, ai cũng có đôi có cặp và cử chỉ vô cùng tình tứ với nhau.
- Anh Vũ này, sao trong quán toàn là đàn ông không vậy? - Nhật ngây thơ hỏi.
- !!? – Vũ trố mắt nhìn Nhật. Trời hỡi! Nhật đúng là một… đứa con nít (dù trông bên ngoài là một thanh niên tuấn tú 18t rồi). Thật là… bó tay! Nhật đòi đi theo Vũ đến Bar Gay mà lại hỏi tại sao trong quán toàn là đàn ông? Hết biết trả lời luôn.
- Sao anh không trả lời mà lại nhìn em cười? - Lại giọng trong trẻo của Nhật.
Vũ chợt thở phào. May mà Nhật đi với Vũ, chứ nếu đi với người khác, không chừng bị… làm thịt từ lâu rồi.
- Quán này dành cho dân Gay mà! – Vũ đáp.
- Ah, ra là thế! - Nhật nói, mặt rạng rỡ như vừa khám phá ra một điều rất thú vị. – Hèn gì mấy anh đó trông kỳ kỳ làm sao. Giờ em hiểu rồi. Ở Sydney toàn dân Gay không hà!
- Kể cả Nhật hả? – Vũ cười.
- Em không phải. - Nhật khẳng định - Thế còn anh?
- Anh phải! – Vũ thành thật.
- …… - Nhật chợt im lặng.
- Em sợ anh rồi hả? – Vũ nói.
- Không phải sợ. Chỉ là, em đang nghĩ, nếu em không phải Gay, thì có thể vẫn làm bạn với anh Vũ được không? - Nhật nói.
- Tất nhiên là được! – Vũ gật đầu.
- Nghĩa là mình sẽ còn gặp lại nhau, phải không anh? - Nhật mừng rỡ.
- Ok. Có gì em cứ phone cho anh, anh sẽ đến ngay. Mình là đồng hương xa xứ, phải gắn bó hỗ trợ cho nhau, em nghĩ đúng không? – Vũ nói.
- Vâng. Em thật may mắn khi vừa mới đến Sydney, đã quen được một người đồng hương tốt như anh. Anh lại đẹp trai nữa. Mình nhất định sẽ gặp lại nhe anh? - Nhật nói.
- Ừ. Anh sẽ đến, nếu em cần anh! – Vũ cười bí ẩn.
2.Vũ sống ở Sydney cũng gần mười năm rồi, từ lúc anh tốt nghiệp trường News South Wales uni, khi đó anh là một chàng trai 22t đầy ước mơ và khát vọng. Nhưng Vũ không phải chạy đôn chạy đáo tìm việc như nhiều người VN khác muốn bám trụ lại Sydney. Bố Vũ cùng hợp tác với những người bạn Úc mở một công ty công nghệ phần mềm, ngay giữa trung tâm Sydney, nên vừa ra trường, Vũ đã được vào làm trong công ty của bố.
Vũ có cảm giác mười năm nay anh chỉ ngồi một chỗ trong văn phòng, rị mọ viết hết phần mềm này đến phần mềm khác, và cuộc đời sẽ đóng khung như thế, kết thúc như thế… là một chuỗi nhàn nhạt, trống vắng và đau khổ ghê ghớm khi Vũ biết trái tim mình có một chỗ khác với những người bình thường.
Nhiều lúc Vũ như phát điên, một mình giữa căn phòng lặng ngắt, cố tìm kiếm một chút gì đó ủi an nhưng không bao giờ tìm được, Vũ lạc lõng nơi xứ người với trái tim cô độc, không có một người bạn nào, không có ai hiểu Vũ. Những người tình đến rồi đi không hẹn trước, ai cũng găm vào tim Vũ một vết thương rồi bỏ Vũ mà đi, như người ta quẳng không thương tiếc những chiếc áo mới dẫu chỉ mới mặc một lần… nếu kéo dài mãi, thế nào Vũ cũng đi tự sát, tốt nhất là leo lên tầng mười của toà nhà trung tâm, rồi nhảy xuống, có lẽ kiếp sau Vũ sẽ đỡ khổ hơn.
Nếu có kiếp sau, Vũ mong mình được là một người bình thường, được yêu mà không phải giấu giếm, được yêu mà không bị bỏ rơi, không bị phản bội… Vũ cứ nghĩ mãi về kiếp sau… cho đến khi Vũ gặp được Nhật. Nhật như một cơn mưa mát lành tưới đằm lên chuỗi ngày khát cháy trong cô độc của Vũ.
Chính Nhật đã khiến Vũ tin rằng, kiếp này mới là kiếp hạnh phúc nhất, là kiếp đáng sống nhất.
Nhật vừa mới nhập học tại trường NSW uni, là trường mười năm trước Vũ đã học. Trong buổi làm việc với phòng công nghệ của trường, Vũ bắt gặp Nhật đang đứng ngơ ngác và bối rối giữa sân trường, dường như đang tìm một ai đó, tìm Vũ thì phải! Vì Nhật cứ đứng ngó vào phòng nhìn Vũ hoài.
Vũ cố nặn óc nhớ lại trong số bạn bè ở Việt Nam của anh, có ai đẹp trai như thế không. Hình như không. Nhưng cuối cùng Vũ cũng đi ra bắt chuyện với Nhật. Thì ra Nhật đang tìm văn phòng để làm hồ sơ nhập học. Nhật sợ mình nói tiếng Anh không chuẩn nên nãy giờ không dám bắt chuyện với ai. Thấy Vũ giống người VN nên Nhật muốn làm quen với Vũ (để hỏi chuyện cho đỡ sợ, chứ ở đây người nước ngoài không, Nhật nhìn ai cũng sợ hết).
“Điểm thi TOEFL của bạn là bao nhiêu?” – Vũ hỏi. “590, có gì không anh?” - Nhật thành thật. – “Nghĩa là tiếng anh của bạn còn giỏi hơn tôi đó. Ngày trước tôi thi chỉ đạt trên 550 một chút. Bạn nên tự tin với khả năng của mình. Người với người cả mà sợ cái gì!” – Vũ khuyên.
Cũng hơi buồn cười, vì trông Nhật, thì Vũ chợt nhớ lại Vũ của mười năm trước, lúc mới sang đây, cũng ngơ ngác như nai. Chỉ khác là lúc đó Vũ đã không may mắn gặp được một người đồng hương tốt nào. Nhật thì may mắn hơn, vừa sang đây đã gặp được Vũ , mà hỏng biết Vũ có phải ‘người tốt’ không nữa. Nhưng dù có là người tốt thật, gặp Nhật rồi cũng hoá sói thôi! ^_^
3. Thế là Vũ đã bỏ cả công việc buổi sáng để dẫn Nhật đi làm thủ tục, và bỏ cả buổi chiều luôn. Do phải đến Đại Sứ Quán trước, rồi mới quay về trường làm thủ tục nhập học, rồi đến khu nhà trọ dành cho du học sinh VN tại NSW làm thủ tục.
Nhật chẳng biết làm gì hết, toàn là Vũ làm giùm. Vũ hỏi có phải ở VN Nhật là công tử không? Chắc từ nhỏ tới lớn toàn ở trong nhà, có xe đưa rước tận trường, rồi từ trường về nhà, việc gì cũng có người làm giùm nên thành ra, chẳng biết gì hết?
-Vâng, cũng gần như vậy! - Nhật thành thật nói. - Lẽ ra phải có người nhà đi cùng bạn chứ? – Vũ hỏi.
– Người nhà em làm cho cơ quan nhà nước, hôm nay họp Hội đồng nhân dân, nên bố mẹ không đưa em đi được. Tính dời ngày đi lại, nhưng em muốn lên đúng ngày nhập học, nên đã tự đi (!), có lẽ giờ ở nhà đang la em…- Nhật nói.
Vũ nghe xong bó tay, bó chân, bó… chiếu. Trời đã xẩm tối, sương mù bắt đầu giăng mờ ảo khắp các khu phố ở Sydney. Sau khi dùng bữa tối, Vũ đưa Nhật về lại nhà trọ. Không về phòng vội, Nhật nói muốn đi dạo một chút cho quen đường. Không thể để Nhật đi một mình (giữa nơi nguy hiểm đầy lang sói như thế này) Vũ ‘đành’ cùng đi với Nhật.
Họ cùng sánh bước chầm chậm dọc theo đường Oxford, đâu đó có những đôi tình nhân người Âu, Úc cầm tay nhau rẽ vào các bar quen, hay các khu mua sắm. Những người Á thì trầm lặng hơn, khi đi cùng nhau, họ luôn cố nén kìm những yêu thương trong đáy mắt.
- Bên kia đường bán cái gì mà đông người thế anh? - Nhật cứ hỏi suốt trên đường đi. Gặp cái gì cũng chỉ trỏ, gặp gì cũng ngạc nhiên. Có lẽ Nhật bị nhốt trong nhà lâu năm, giờ mới được giải thoát nên mới vậy.