Nó ngồi nhìn tui ăn mà cứ cười mãi, rồi nó bắt chuyện.
- Thế so sánh xong thì thấy ai hơn ai? – Nó hỏi mà miệng cứ mỉm cười.
Tui bất giác đỏ mặt lên, sao thằng này bạo dạn quá vậy trời ... nhưng mà nó nghĩ vậy thì càng tốt.
- Tui hơn. – Tui trả lời bình tĩnh.
- Thế à. – Nó nói mà vẫn còn cười.
- Chứ sao. Nhỏ xíu bày đặt. – Tui nói dối, dù rõ rằng nó hơn tui.
- Anh không tin. Lời nói một phía vô hiệu.
Thế là cuộc nói chuyện trở nên bình thường, tui không còn cảm giác e ngại nữa. Chút nữa ăn cơm xong phải chơi game trên máy tính mới được.
- Thế tối nay có qua phòng anh ngủ nữa không?
- Không cần, ngủ bên này được rồi, hôm qua nghe sợ tui mới qua thôi.
- Ừ, tại chiều ba nói anh ngủ với em nên anh mới hỏi thế.
Mới thoát nạn này xong thì ngu sao tui lại dính qua cái nạn mới chứ, ngủ bên ấy mà không cầm lòng được mà làm thêm lần nữa thì hết còn lý do nào để biện hộ. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng mà ... xong việc này thì tui cũng ngán tới việc kia ... ngủ một mình có được không đây.
Cơm nước xong thì tui rửa chén bát, nó dọn dẹp. Xong việc hai đứa ngồi xem phim, nửa chừng nó lên phòng để làm bài tập làm cho tui cũng phải tắt phim phóng lên theo với lý do là chơi game.
Ngồi chơi game đến chán thì tui bắt đầu thấy buồn ngủ, nó học xong liền lên giường ngồi cạnh bên để xem tui chơi, thấy nó khen tui cũng tự hào và ra vẻ mình tài giỏi, lâu lâu qua được cảnh nào khó là nó xoa đầu khen tui hay, như trước kia thì đời nào cho nó làm thế còn bây giờ điều ấy làm tui rất thích tuy rằng không nói ra miệng.
Càng về khuya tui càng buồn ngủ nhưng nửa muốn về nửa thì muốn ở lại, lỡ về bên ấy mà sợ không chịu được thì sao, lúc ấy càng làm trò hề hơn nữa, thấy nó nằm dài xuống giường có vẻ muốn ngủ, tui bèn vực nó dậy.
- Ê, chơi cờ caro đi, chơi không?
- Caro hả? Sao em không chơi game đi.
- Chán rồi, giờ có chơi không? – Tui bực tức, đã hạ mình rủ chơi mà còn làm giá nữa à.
- Chơi thì chơi, để anh lấy giấy viết đã.
Ngồi chơi được chừng chục ván tui thấy nó chơi cũng khá nhưng chắc không bằng thằng Đông được, đánh thì đánh những nước hay nhưng kết thúc thì quá dở chẳng thấy được đường thắng, nếu là thằng Đông đi thế này thì tui thua sớm.
- Sao? Thua chưa? Nãy đường kia tới mà không thấy hả?
- Không thấy, em đi hay hơn anh.
- Tất nhiên rồi, vua cờ caro cấp trường mà.
- Dữ ta, ai phong cho em vậy? – Nó hỏi mà mặt trêu chọc.
- Trước ở trường cấp hai có đứa nào chơi lại tui đâu, không tin đi hỏi đi.
- Có lẽ thế, nhưng chắc em chưa gặp đối thủ thôi.
- Xì, cỡ thằng Đông lớp tui thì tui còn ngán chứ chưa ngán ai cả.
- Đông nào, đứa lớp trưởng của em hôm ấy tới nhà chơi ấy hả?
- Ừ, nó đấy, nhưng nó cũng mém chết với tui mấy lần.
- Thế thì chơi với anh một ván nữa đi, mình cược ... ai thua làm cho người thắng một điều.
- Tự tin quá ta, xài gì mà tự tin ghê thế, vậy mấy bàn thua nãy giờ thì sao?
- Thì chơi ván quyết định nè, em dám không?
- Tội gì không dám, chơi thì chơi à. Thua là phải làm một việc đúng không? Ok.
Tui bắt đầu tấn công tới tấp, thấy chưa nó đỡ muốn hụt hơi rồi kìa, nghĩ lại tình cảnh nãy giống hôm trước tui với thằng Đông chơi quá, cũng là thằng Đông tấn công còn tui phòng thủ, rồi kết quả cũng thế thôi.
Càng về sau tui thấy nước đi của nó càng lạ, không như mấy ván trước, nó đánh nguy hiểm hơn nhiều, sao lạ vậy ta? Chẳng lẽ nó giấu nghề, chết rồi ... nó có đường tới rồi, mà chắc nó không thấy đâu, mấy ván trước nó cũng không thấy nổi.
Nghĩ là thế nhưng thực sự không phải thế, nó phát hiện ra nước đi và kết thúc ván cờ. Tui thua.
- Hà hà, thắng rồi, thắng rồi.
- Sao mà ... nãy đánh đâu có hay như thế này.
- Nãy khác, giờ khác, có cược vào thì anh phải đánh hay lên chứ, không thì thua sao.
Tui bỏ bút xuống, đúng là thua thật rồi, chỉ hơn chục ngày mà thua đến hai đứa, lúc này chắc lụt nghề.
- Vậy là em phải làm theo anh một điều nhé.
- Tất nhiên, nói là làm, tui không nuốt lời đâu. Muốn gì nói ra đi, rửa chén, nấu cơm, quét nhà ... hay sao?
- Không cần mấy việc đó đâu, anh yêu cầu nhẹ nhàng lắm.
- Là cái gì? – Nó hồi hộp, làm gì mà úp mở thế không biết.
15.
- Không được quá đáng đấy nhé, tui không làm những điều vô lý đâu à.
- Không, dễ lắm. Em chỉ cần gọi anh là anh và xưng em thôi, không được gọi là “mày, tao, tui, đây, đó” hay gì hết.
Nghe nó nói mà tui chưng hửng, sao thằng này ngu dữ vậy không chịu kêu làm việc nào hay ho chút, chẳng hạn như ... lại suy nghĩ bậy bạ nữa rồi. Nhưng chỉ là cách xưng hô thì dễ quá rồi.
- Vậy thôi hả? Ngu dễ sợ vậy. Không kêu làm việc khác.
- Không, chỉ cần thế thôi, em có làm hay không?
- Làm thì làm, không đổi ý nhé, thế gọi bao lâu, một ngày hay một tuần.
- Tất nhiên là gọi hoài, việc dễ mà làm một ngày hay một tuần thì nói làm gì.
- Gọi hoài hả, không được. Tui quen ... gọi kiểu kia rồi. Không mày tao là đã gắng lắm đấy.
- Em định nuốt lời à, nếu em không muốn thì anh không ép. Xem như nãy giờ không có cá cược gì hết. – Nó nói mà mặt thoáng buồn.
Chỉ vậy thôi mà sao nó nghiêm túc quá vậy không biết, nhưng lỡ rồi thì phải chịu thôi.
- Gọi thì gọi. – Tui nói một cách bất đắc dĩ.
- Ừ, vậy thì thực hành đi.
- Thực hành cái gì?
- Gọi anh đi.
- Tự dưng gọi anh, bộ điên hả?
- Mới đó đã quên rồi, thế nên anh nói em không cần phải ép mình đâu, thôi vậy.
Nó đúng là muốn chọc tui mà, rõ rành rành chẳng chối đi đâu được.
- Anh. – Tui gọi.
- Hả? – Nó hỏi lại.
- Thì anh chứ hả gì?
- À, à.
Nó nằm lăn lộn trên giường cười ngặt nghẽo, tui nóng mặt lên buộc miệng chửi thề.
- Đ ... m ... tao không giỡn à.
- Đấy, đấy, thấy chưa. Mới đó đã thế rồi. – Nó lại cười tiếp.
Mặt tui từ từ đỏ lên, nhào thằng vô định đập vô mặt nó thì nó chụp tay tui lại xoay người tui nằm xuống giường, hai tay bị nó nắm chặt không cử động được, tui đưa chân đạp lung tung, miệng thì chửi um xùm.
- Đ ...m ... bỏ ra coi, không giỡn với mày nữa.
Bất ngờ nó hôn lên trán tui một cái, rồi nói nhẹ nhàng.
- Em không ngoan gì hết.
Nó thả tui ra nhưng không cười nữa, ngồi qua bàn nó suy nghĩ mặt thoáng nét buồn. Thấy thế tui cũng hụt hẫng sao vừa rồi còn cười như thế mà tự dưng lại đổi thái độ 180 độ rồi, lúc nó hôn lên trán tui thấy mặt nóng lên hết, cơn giận cũng tan mất. Có gì đó khác lạ len lỏi trong lòng.
- Giận tui ... em hả – Chợt biết lỡ lời nên tui im bặt.
- Không có, em làm gì đâu mà anh giận. Tại anh thấy hơi buồn thôi.
- Nhớ mẹ hả? – Tui vô tư hỏi.
- Không phải.
- Vậy sao buồn?
- Khuya rồi, ngủ thôi. Mai còn đi học nữa. – Nó đứng dậy.
Tui quay lại định bước về phòng thì nó hỏi.
- Em đi đâu thế?
- Về phòng ngủ chứ đâu.
- Sao không ngủ bên đây, em ngủ bên ấy không sợ à?
- Sợ gì mà sợ, tui đâu phải con nít.
- Thôi đừng giấu anh nữa, về phòng thức sáng đêm cũng vậy à, lên giường ngủ đi, anh nằm ở dưới.
Nói rồi nó lấy mền trải ra rồi nằm xuống, không hiểu sao như có ai sai khiến tui cũng nằm lên giường, mà đêm ấy dù có nằm ở phòng nào tui cũng ngủ không được. Vì sao tui cũng chẳng biết.
.................................................. ........................................
Thi học kì xong chúng tui bắt đầu được xả hơi, thời gian ấy vô lớp tuy nói là học chương trình của học kì hai nhưng thầy cô cũng thả lỏng vì mới thi xong, thế là trò caro trong hộc bàn trở nên phổ biến.
Ngồi một mình một bàn tui thèm được chơi chết đi được nhưng đành phải nén lại dòm ngó tụi nó, con Bích với con An thì chơi như chim sổ lồng(không hiểu bậy nhé) tiết nào nó cũng đánh cờ, đánh đến nỗi chỉ hai ngày mà hết một quyển tập.
- Ê, nghe đâu cô Nhung sắp lấy chồng đó. – Con Bích nói với chúng tui.
- Cô dễ thương với hiền, lấy chồng xong không biết có đổi tính không nữa. – Tui thêm vào.
- Chắc là có rồi, ê lớp trưởng không méc cô vụ tụi này nói xấu nhé. – Thằng Lộc nói.
- Đời nào. – Thằng Đông cười toe toét.
Cả bọn đang nói vui vẻ thì nhỏ Tuyết đi lại cầm ba tấm thiệp mời trên tay, chắc là sinh nhật của nó.
- Ngày mốt sinh nhật tui, mọi người nhớ đi nha.
- Ừ. – Tui đáp nhưng nhìn qua thằng Lộc thì thấy nhỏ không đưa thiệp mời cho nó.
- Sao Tuyết không mời Lộc? – Thằng Đông thắc mắc.
- Khỏi, mời tao cũng không đi đâu. – Thằng Lộc trả lời.
- Biết thế tui cũng đâu mời làm chi cho tốn thiệp. – Nói rồi nhỏ Tuyết cười giọng đáng ghét.
- Vậy tao không đi. – Con Bích nói.
- Tui ... cũng vậy. – Thằng Đông nói tiếp.
Nhỏ Tuyết nhìn nhóm tui mà giận đỏ cả mặt, mà cũng đúng thôi nếu là tui mà bị quê như thế thì cũng bực. Không biết nói gì thêm nhỏ Tuyết đi về chỗ ngồi cúi mặt xuống bàn ... có lẽ là khóc.
- Mà tụi mày cũng kì quá, không đi thì thôi nói ra vậy cũng tội nghiệp nó. – Tui nói.
- Nói cho nó biết, dù gì cũng là bạn bè chung lớp mà nó làm vậy không phải quá đáng hả? Rõ ràng nó đem lại mời tụi mình chủ yếu để chọc thằng Lộc thôi. – Nhỏ Bích nói.
- Rồi Tân đi không? – Thằng Đông hỏi tui.
- Mấy đứa mày không đi tao đi làm gì.
- Phải thế chứ chúng ta là nhóm bạn cùng tiến, nhịn ăn thì nhịn ăn cả bọn, có phúc cùng hưởng, có họa thì tụi mày tự chia. – Nhỏ Bích nói.
Cả nhóm cười rôm rả, tui nhìn qua chỗ nhỏ Tuyết ... cũng thấy tội tội.
Ra về tui thấy nó đứng chờ, đang đi tới thì nhỏ Tuyết đi qua mặt tui chạy lại chỗ nó, đưa cái thiệp, nó nhận lấy rồi gật đầu cười cười. Hình như nó định đi hay sao ấy.
- Bộ con Tuyết mời anh đi sinh nhật à. – Tui hỏi khi hai đứa trên đường về.
- Ừ, có mời em không?
- Có, nhưng không đi đâu.
Tui kể lại cho nó nghe chuyện lúc nãy, nó cũng đồng ý kiến với tui là làm thế thì hơi quá đáng.
- Thôi thì em cứ đi đi, bạn bè không mà, chia nhau ra chơi riêng lẻ làm gì.
- Không được, em mà đi tụi kia biết được là không xong. Nó nạo tới óc.
- Ờ thì tùy.
- Rồi anh có định đi không?
- Đi chứ, anh lỡ nhận lời rồi.
Thật ra tui cũng không muốn nó đi, vì tui biết nhỏ Tuyết cũng thích nó. Nhưng không lẽ kêu nó không đi thì sao được, lúc đó nó hỏi ngược lại thì trả lời thế nào. Thôi mặc kệ vậy tới đâu thì tới.
16.
Trước ngày sinh nhật nhỏ Tuyết tui cũng làm mặt giận hầm hầm với nó, đúng là cái đồ mê gái, hết ủi đồ rồi lại đi mua quà gói cẩn thận, làm như con nhỏ ấy là bạn gái của nó không bằng. Biết tui không thích nên khi có mặt nó gắng ra vẻ chiều chuộng không muốn tui buồn. Mà tính tui thì đó giờ là vậy rồi, càng được nước thì càng làm tới.
- Đồ ủi thẳng quá luôn ha, trời ơi láng cóng à. – Tui nói mỉa mai.
- Sao em nổi cáu với anh hoài vậy? – Nó hỏi.
- Quà gói xong chưa, xịt nước hoa vô cho thơm một xíu.
- Anh xịt rồi, em đừng lo. – Nó đáp tỉnh bơ.
Nghe nó trả lời tui tức muốn cành hông, không hiểu sao chẳng khi nào tui muốn nó đi cạnh nhỏ Tuyết cả, cứ ghen tức thế nào ấy.
- Tuyết nó nể anh là anh trai em nên nó mời, chứ có gì đâu mà em ghét, dù gì nó cũng là bạn học của em mà.
- Nó không phải nể anh là anh trai tui mà nó muốn đeo theo anh, mở con mắt ra nhìn cho rõ đi. Đúng là ngu như gì ấy. – Tui đáp.
- Đeo theo anh làm chi? – Nó hỏi mặt ngớ ra.
- Anh học cho lắm vào rồi cũng thế, nó thích anh mà cũng không biết à?
- Làm sao em biết Tuyết thích anh?
- Nhìn vô thấy rõ rồi, chưa in chữ lên mặt thôi.
Cả buổi chiều hôm ấy tui giận chẳng thèm muốn nói chuyện gì với nó cả, thấy nó ở đâu là tui lảng đi chỗ khác. Nó cũng không biết vì sao tui giận nên nhìn mặt của nó lúc ấy khổ hết sức chịu đựng.
- Nếu em không muốn thế thì em cũng đi luôn đi.
- Làm gì không muốn, tại tui không ưa con nhỏ đó nên nói thế thôi, anh đi hay không thì mặc kệ.
Tối hôm đó ba dẫn một người bạn về nhà để nhậu, nó thì lấy xe chạy đi mua bia cho ba. Tui ngồi xem tivi chốc chốc lại ngó ra cửa xem nó về tới chưa, dạo này tui có cái tật hễ nó đi đâu mà hơi lâu xíu là lại ngồi ngóng, ngóng hoài thì bắt đầu thấy bực trong người.
- Thằng Tân giờ lớn quá ha. Mày còn nhớ bác không? – Ông bạn của ba nói với nó.
- Dạ ... bác Hùng phải không? – Tui nhớ lơ mơ rồi nói đại.
- Bậy, bác Quỳnh chứ, dạo này học hành sao rồi con?
- Dạ, con đang học lớp mười, cũng tàm tạm ạ.
- Thằng Tân con em thì nó học cũng được thôi anh Quỳnh, còn mê chơi quá, có thằng Vũ thì học khá lắm, năm nay nó mười hai rồi.
- Ủa? Anh nhớ mày có mỗi một đứa mà.
- Dạ, thì năm nay em cũng mới tái hôn ...
Thế là ba kể lại chuyện quen với mẹ nó như thế nào, rồi hai nhà nhập một ra sao. Nghe đến đó ông bạn của ba nói liền.
- Mày làm vậy ổn không, cơ ngơi làm ăn của mày mà lại kiếm vợ có con lớn thế, sau này tài sản chia ra con mày lại chịu thiệt.
- Dạ, nói gì chứ em không nghĩ tới chuyện đó đâu, dù gì ...
- Mày không nghĩ thế nhưng người ta có nghĩ thế đâu, lỡ như chỉ muốn vào để dòm ngó cái nhà của mày thì cũng khổ.
- Anh nói quá, em biết vợ em thế nào mà, với lại thằng Vũ em xem nó như thằng Tân, sao lại ...
Tự dưng tui nghe đến thế thì cảm thấy thương ba vô cùng, nếu như là tui trước kia thì đừng hòng sẽ dễ chịu đến thế được, còn ngược lại thì thấy ghét ông bạn này kinh khủng, làm như ai cũng như ông ấy vì tiền bạc hết, tui biết chắc mẹ nó với nó không bao giờ có ý nghĩ đấy đâu. Còn vì sao chắc chắn thì ... tui cũng chẳng biết, với lại tui tin nó mà.
- Vì mày xem nó như thằng Tân nên càng khó nữa, sau này con ruột mày sẽ chịu thiệt ...
- Thôi, anh đừng nói chuyện đó nữa. – Bỗng dưng ba nói lớn lên làm nó giật cả mình, dường như ba giận lắm.
Có lẽ thế, một phần vì ba giận và một phần vì thấy nó về tới đã nghe được loáng thoáng câu chuyện, ông khách cũng biết hơi quá lời nên quay qua nói chuyện với nó. Ông ngoắc nó lại.
- Con năm nay mười hai hả? Thế định thi trường nào?
- Dạ, con định vào kinh tế. – Nó đáp.
- À, kinh tế khó đậu lắm à, đẹp trai đấy, con có bạn gái chưa?
- Dạ ... – Nó đáp lần ngần.
- Nói gì chứ nó lo học lắm anh Quỳnh ơi. – Ba đỡ lời.
- Mười hai rồi mà nhỏ gì nữa, thời của bác là lấy vợ hết rồi đó con, nhầm đứa bạn của bác còn có con nữa, mà nếu mày chưa có bác giới thiệu cho một đứa, con bác – nó cũng bằng tuổi con đấy.
Tui nhìn ông bạn của ba càng lúc càng phát bực, quá mặt dày lại còn chai nữa, mới nói nó thậm tệ giờ lại đổi thái độ nhanh như gì ấy, ba thấy thế cũng lắc đầu rồi cười.
- Dạ, con có người con yêu rồi ạ.
- Thế à, có rồi à? Ờ, có thì có nhưng cũng lo học hành đó nghe con. - Ổng vỗ vai nó.
Nó gật đầu rồi lấy bia ra nhà sau cho vào tủ lạnh. Tui ngồi đó nhìn theo nó mà tim nhói đau từng cơn, nó mới nói là có người yêu rồi, người đó ngoài con Tuyết ra thì còn ai nữa chứ. Sao mà tui thấy buồn lắm ... chỉ muốn khóc.
Tối đó khi dọn dẹp xong tàn tích cuộc nhậu của ba, tui lên phòng làm bài tập thì nó mở cửa đi vào.
- Hôm nay không qua chơi game à?
- Sao vô phòng mà không gõ cửa, biết lịch sự không? – Tui quát nó.
- Làm gì khó với anh thế, thấy em không qua phòng chơi game nên anh đem máy qua cho em mà.
- Khỏi, đem về đi. – Tui quay lên bàn làm bài tập tiếp.
- Vậy à, em làm bài đi ... anh về. Mà em có chơi không anh để máy lại.
- Đem về đi. – Tui nói lạnh lùng.
Nó đi ra khỏi phòng nhưng trong lòng tui thì lại thấy hối hận vì lời nói quá đáng lúc nãy, lúc chiều ông bạn của ba nói nó như thế thì đáng ra lúc này tui phải an ủi mới đúng vậy mà ... nhưng lúc đó không phải nó nói có bạn gái rồi sao, muốn an ủi thì qua tìm con Tuyết ấy. Tự dưng tui thấy ghét nhỏ Tuyết dễ sợ.
.................................................. ...............................................