Lời hứa 5 - Lỡ hẹn Trang 3

Tối đến ba đi nhậu, chỉ có tui với nó ở nhà, tui ngồi xem tivi còn nó thì làm bài tập, nghĩ đi nghĩ lại cũng phục thằng này học gì mà lắm thế, đã giỏi thế thì cần chi học thêm nữa cho mệt cứ tà tà cho khỏe cái thân, như tui nè chẳng cần học nhiều vẫn có thể lên lớp như ai, mà nhắc vụ học mới nhớ gần tới thi giữa kì rồi.

Điện thoại reo nó đi tới bắt máy, tui mắt xem tivi nhưng tai cũng nghe ngóng xem ai gọi.

- Dạ con.

- “…………………………….”

- Dạ, con khỏe.

- “…………………………….”

- Dạ, ba với em đều khỏe.

Nghe là biết bà dì gọi điện rồi, bày đặt ba với em nữa đấy, ghét thì nói thẳng ra đi, ôm trong lòng chi cho thêm ấm ức.

- Khi nào mẹ về.

- “……………………………...”

- Dạ, không sao, con hỏi vậy thôi.

Nó cúp máy thấy có vẻ hơi buồn, nhân cơ hội này tui ngu gì bỏ qua liền chọc nó.

- Ôi, mới mấy câu đã muốn khóc rồi, nhớ mẹ quá hả, huhuhuhu.

Nó nhìn tui đôi mắt nheo lại, thấy ánh mắt nó tui cũng chợt chột dạ, tự dưng tui không nói thêm được lời nào, cứ như đang bị nó thôi miên.

Nó úp tập lại đi thẳng lên lầu, đâu đó trong lòng tui có cảm giác tội lỗi, hình như tui đã hơi quá đáng.

7.

Thằng Đông cho tui đụng vào cái ấy của nó, tui khoái trí sờ mó cầm nắm vật ấy trong tay, cả người tê rần vì cảm giác sung sướng, đang trong hạnh phúc ấy thì bất chợt.

- Dậy nhanh, trễ giờ rồi.

Nghe giọng nó gọi chát chúa tui giật mình tỉnh giấc, mẹ kiếp đang mơ ngon lành thế mà, tui thầm luyến tiếc vì bỏ lỡ giấc mơ lúc nãy, trước giờ có được như thế đâu thằng ôn khốn nạn, phải chi được thêm chút nữa thì tốt biết mấy.

Tui kéo tấm chăn ra, của tui dựng đứng như cổng chào, thế này làm sao xuống nhà được đây, lỡ bị nó thấy thì quê chết được, nghĩ thế nên tui nấn ná chưa muốn xuống, cứ dạo qua dạo lại trong phòng, mà càng muốn quên thì đầu tui càng nhớ hết những gì diễn ra trong mơ, hậu quả là cái ấy không chịu xuống. Tui lẩm bẩm chửi thề.

Quần lót thì để trong nhà tắm hết rồi, làm sao đây ta lại thêm thằng giặc đang hối dưới nhà nữa. Hết cách … đành ôm chiếc cặp ngang bụng che đi phần dưới rồi lững thững đi xuống. Mới bước tới gần chân cầu thang thì thấy nó mặc đồng phục đứng chờ sốt ruột.

- Hôm nay chào cờ đầu tuần, mày không lẹ muốn bị nhốt ở ngoài hay sao?

Ý chết bà, đúng là hôm nay chào cờ tui bị phạt đứng, quên mất rồi, nghỉ thế tui quên hẳn cái vụ kia quăng cái cặp qua một bên tui phi như bay vào tollet, nó nhìn theo tui mà con mắt cứ trố ra, khỉ thật giờ này quê mẹ gì nữa, thích nhìn tao cho nhìn thoải mái.

Mặc đồ xong tui đi ra thì thấy nó nhìn tui cứ cười thầm, biết hẳn nó đang cười vụ gì nhưng vì quê nên tui cũng gắng im lặng cho qua chuyện, làm lớn ra thì chỉ thiệt về mình.

Cũng may là kịp lúc, vào đến lớp tui quăng cái cặp lên bàn thì phóng thẳng ra sân đứng sẵn dưới cờ, các lớp bắt đầu tập trung đông đủ, biết bao nhiêu cặp mắt dòm ngó, hôm trước nghĩ thì không sao nhưng bây giờ thì đúng là có xấu hổ thật, tui chỉ biết nhìn xuống cái nền gạch dưới chân chứ chẳng dám ngẩng lên.

Sau những báo cáo về tuần qua dài lê thê lết thết rồi những dự định cho tuần này dài lết thết lê thê, dư chút thời gian thì cái nhóm văn nghệ rỗi hơi ra múa và hát, cái lũ tụi nó chắc thấy tui bị phạt vui lắm hay sao mà lại hát hò. Đồ cái đám ăn cơm nhà lo việc chợ, rãnh việc.

Nhìn xuống lớp tui thì thấy con Bích lẫn thằng Lộc bụm miệng cười trêu chọc, đợi đấy chút nữa ông cho tụi mày biết tay, rồi bỗng dưng tui thấy thằng Đông làm nhớ lại giấc mơ lúc sáng, khỉ gió đang chào cờ mà cái ấy cũng chào theo mới khổ chứ, bà mẹ mày ra, xuống nhanh dùm tao. Dù rằng có mặc quần nhỏ bên trong nhưng nó vẫn nhô ra mới khổ đời chứ.

Cũng may là khoảng cách của tụi kia ngồi bên dưới cũng khá xa nên không thấy được, tui nhìn qua lớp của nó thì thấy nó đang nhìn tui chăm chú, bắt gặp ánh mắt tui thì nó quay đi. Chắc sướng lắm khi thấy tui đứng thế này chứ gì, vui thì cười đi, cười to lên để lên đây chung.

Buổi chào cờ kết thúc cặp giò của tui muốn rã ra vì mỏi, lần này cạch tới già, chẳng bao giờ dám quay cóp bài thêm lần nữa.

Trưa về nó chở tui mà hỏi một câu làm tui cũng khó mà trả lời.

- Sáng đứng mỏi chân không?

- Mỏi … hay không mặc tao, nói mỏi thì mày thích thêm chứ gì.

- Làm gì có. – Nó đáp nhẹ nhàng.

Tui cũng ngạc nhiên vì lời nói của nó, tự dưng cũng biết quan tâm đến tui nữa chứ.

…………………………………………� �…………………………………………� ��….

Hôm ấy tui đi chơi game lúc trưa, xui làm sao mà ba lại về sớm, không thấy tui ông đi tìm kiếm khắp mấy quán game và cuối cùng bắt gặp tui đang ngồi trong đấy, hậu quả là một trận đòn tơi tả xảy ra, tối đó tui ê ẩm cả người, vừa tức mà vừa ức chắc hẳn là nó chứ không ai, chỉ có nó báo lại thì ba mới biết là tui đang ở đâu thôi.

Tui bỏ xuống nhà thì thấy nó đang ngồi xem tivi tỉnh bơ, biết ba đang trong phòng làm việc tui nhào tới kiếm chuyện liền. Tắt cái tivi tui nhìn nó với ánh mắt thách thức, nó như không hiểu việc gì cứ im lặng mà nhìn tui, chừng vài giây sau nó mới hỏi.

- Mày làm gì thế? Muốn gì nữa à? Trận đòn chưa đủ no hả?

- No cái con khỉ, mày tọc mạch cho ba phải không?

- Phải thì sao? Ham chơi thì lãnh hậu quả, đã cái tay thì ê cái mông, chuyện gì phải ức.

- Muốn nhiều chuyện không? Giỏi thì chơi tay đôi với tao, núp trong tối mà chọt là thằng hèn.

- Đánh nhau ngu như mày tao chẳng có hứng.

- Mày giỏi thì theo mẹ mày đi khỏi nhà đi, ở lại làm gì.

Cái giây phút tui lỡ miệng làm không thể rút lại lời nói kịp, nó nhìn tui ánh mắt buồn da diết, tui thấy chột dạ … sao tự dưng lại nói như thế, nó chỉ đứng dậy đi ngang qua tui nói thầm.

- Không vì mẹ tao cũng không muốn ở đây đâu.

Nó bỏ đi lên phòng, với tui đứa trẻ mới mười lăm tuổi chưa biết lời nói đó làm đau người đối diện thế nào, có lẽ … đối với tui đó là lời nói làm tui ân hận nhất mãi về sau, không thể nào gột sạch được.

…………………………………………� �…………………………………………� ��..

- Anh thiệt quá đáng, em còn phải tức. Sao lúc ấy anh hư hỏng thế.

- Anh còn ghét chính mình khi ấy mà em, có lẽ do một phần ganh tỵ vì ba chia sẻ tình thương cho người khác, một phần vì đố kị với anh ấy, một phần vì cái trẻ con được nuông chiều quá mức của mình.

- Để rồi anh trở nên điềm tĩnh chững chạc như hôm nay à?

- Cũng nhờ anh ấy dạy anh cách làm người, dạy anh sống và dạy anh yêu đấy em.

…………………………………………� �…………………………………………� ��…

Sáng hôm sau không có tiếng gọi tui dậy như thường lệ làm tui mém dậy trễ, phóng nhanh xuống nhà mặc đồ vào nhanh lẹ tui nhìn quanh nhà thì không thấy nó, chiếc xe đạp còn dựng đấy, có lẽ nó đã đi học trước rồi, đàn ông con trai mà thích giận dỗi, ok thích dỗi cho mày dỗi. Xem thằng nào thiệt cho biết.

Đạp xe đi vào trường, đứng chờ gởi xe lâu làm sốt cả ruột, chán thật mọi khi toàn nó làm hết chứ tui có gởi bao nhiêu lần đâu, lâu lâu làm lại thấy oải ghê.

Vừa định đi về lớp nhưng lòng tui thấy lo lo, không biết nó đã tới trường chưa và đi bằng cách nào, nghĩ thế tui cũng chạy lên lầu đi tới lớp nó xem thử.

Đứng cạnh cửa sổ tui thấy nó ngồi nói chuyện với mấy đứa bạn vui vẻ bình thường, tự dưng lòng tui cũng thấy nhẹ bớt, rồi như sực tỉnh vì không nghĩ mình lại có những phút yếu lòng như thế, tui nghĩ thầm không được mềm yếu … không được mềm yếu.

Vào đến lớp nghe thằng Đông phổ biến về nội dung ngày 20/11, cả lớp chăm chú nghe nó nói, tui cũng nghe nhưng nghe bằng tai còn mắt thì nhìn về chỗ khác trên người nó, lạ thật sao càng lúc tui lại càng bệnh hoạn thế này, con mắt không thể dứt ra khỏi chỗ ấy được, cứ càng nhìn lâu thì tui lại càng tưởng tượng thêm, mệt quá là mệt.

- Mọi người đóng cho thủ quĩ nhé, hạn là thứ năm tuần này phải xong. Để cán sự lớp còn lên danh sách mua quà gì nữa. – Thằng Đông kết thúc.

Lớp lại nhao nhao lên như cũ, thằng Lộc ngồi sau thúc vào lưng tui.

- Ê, sáng đi học một mình hả? Anh mày đâu?

- Éo biết, kệ bà nó, tao chẳng quan tâm.

- Mày nói chuyện riết khó ưa quá, sao mày ghét anh mày dữ vậy.

- Thì đáng ghét nên tao ghét, mày không biết gì thì đừng nói.

- Cự cãi cho lắm, rồi khi vắng ổng mày mới thấy cái cảnh buồn.

- Tao làm gì mà buồn, bày đặt nói thánh nói tướng cứ như biết hết.

- Mày nghĩ đi, ba mày đi làm suốt, ổng mà không ở nhà thì mày có thấy vắng không?

- Trước kia tao sống được thì giờ sống được, tội tình gì nghĩ cho mệt óc.

- Trước kia mày sống được là mày quen ở một mình, nhưng giờ mày quen với không khí có hai người chung một nhà, mà … mà tao cũng chẳng hơi đâu giải thích cho mày nữa. Óc heo.

- Khỏi cần, ai mượn mày giải thích, óc bò. – Tui đáp lại.

Mà thử kiểm nghiệm lại lời nói của thằng Lộc cũng đúng, tui đã quen với những cuộc cãi vả với nó rồi, giờ mà thiếu đi cũng buồn, nhưng cần chi lo lắng những chuyện ấy, không phải bây giờ nó vẫn còn chường cái mặt ra đó sao.

8.

Ra về, tui đứng nấn ná lại chờ nó, sao mà lâu quá không thấy nó ra nữa, bà mẹ đã hạ mình chờ rồi mà nó còn bắt đợi, ghét … tao về chẳng cần phải lo làm chi.

Về đến nhà tui đã thấy nó ở trong bếp làm cơm, sao nó về với ai mà nhanh thế không biết, tui định hỏi nhưng cục tự ái to đùng trong bụng không cho phép làm thế, tui bỏ đi lên lầu không để ý thêm.

Cơm nước dọn ra, ngồi ăn mà tui chẳng biết nói lời nào với nó, giận dỗi đếch chịu được.

- Sáng mày đi với ai?

- ……………………………

- Tao hỏi sáng đi với ai? Sao không gọi tao.

- Đi với bạn. – Nó đáp.

- Sao không gọi tao dậy.

- Tao để xe cho mày tự do, muốn dậy lúc nào dậy, ràng buộc nhiều chỉ tổ làm mày ghét thêm.

- Tưởng giờ tao ưa mày lắm à?

- Ừ, tao biết, chẳng cần được mày ưa tao vẫn sống.

Tui hí hửng vì dù sao nó cũng biết đốp chát lại từng lời nói của tui, thôi kệ nó thích đi với ai thì đi, mình cứ tà tà ngủ cho sướng mắt.

Tối đó ba về tới, ngồi sau xe ba là bà dì tức mẹ nó … nó cũng ngạc nhiên mặt ánh lên vẻ vui mừng nhưng không vồn vả, thằng xạo … mừng thì cứ biểu hiện đi bày đặt.

- Mẹ về hồi nào sao không nói gì hết.

- Lúc chiều, mẹ định cho con bất ngờ thôi. Sao rồi học hành tốt không?

- Dạ tốt.

Nó ngồi bấm tivi chuyển kênh liên tục, hứ … thấy mẹ là nhắng nhít lên cứ như xa cả năm trời ấy, vậy mà cứ tưởng cũng biết kiềm chế lắm chứ.

- Bé Tân học hành sao rồi, có ngoan không con.

- Dạ, có. – Tui đáp cho qua chuyện.

- Mẹ có mua mấy món đồ cho hai đứa, mà giờ nhà mình đi ăn đã nha, mẹ đói quá.

- Con có làm cơm rồi … mà chắc không đủ. – Nó nói.

- Thôi hôm nay nhà mình ra ngoài ăn, Vũ chở em được không? – Ba nói với nó.

Nó nhìn qua tui rồi đáp.

- Dạ được.

Tui thầm cười trong bụng, ghét thì nói ghét đi giấu làm gì cho khổ vậy anh bạn.

Thế là cả nhà ra ngoài ăn, ngồi sau lưng tui chọc nó.

- Nhớ mẹ quá, huhuhuhu. Khóc rồi nè.

- Trẻ con. – Nó đáp lại.

- Thấy mẹ về cuống quít lên hết, huhuhu, nhớ lắm hả? Tội nghiệp quá đi à.

- …………………………………..

Nó im lặng làm tui cũng chẳng có hứng để chọc thêm, chán thiệt.

Trong bữa ăn, mẹ nó gắp đồ ăn cho hai đứa rồi nói chuyện với ba về công việc hiện thời của bà tiến triển thế nào, lần này về bà được ở lại chừng hai tuần rồi sẽ đi tiếp. Nghe đến đó tui nhìn qua nó thì thấy nó cười nhưng nụ cười thoáng chút buồn. Cũng tội nghiệp, nhưng đừng lo mẹ nó đi thì còn có ba tui với tui sẽ chăm sóc nó thật kĩ lưỡng, haha.

Về nhà thì bà soạn đồ đã mua ra cho hai đứa, quà của tui là cái máy chơi game mới cáu cùng với những bánh trái lặt vặt khác, còn của nó thì … ôi trời ơi một cái máy tính xách tay. Cái này phải nói rõ thời ấy cái máy tính xách tay phải nói là hiếm vô cùng, tin học chưa phát triển lại thêm giá cả đắt đỏ nên máy tính xách tay là một món đồ xa xỉ.

Nó cầm mà thích thú, ba tui cũng hài lòng vì nghĩ rằng nên cho nó tiếp cận máy tính dần để cho quen vì ông nghĩ về sau công nghệ về máy tính sẽ rất phát triển, tui nhìn cái máy tính thèm thuồng.

- Để đợt sau về nếu có dịp mẹ mua cho Tân một cái.

Tui gật đầu máy móc, đợt sau thì biết là bao lâu, tui chỉ muốn sờ vào cái máy tính ngay bây giờ thôi, phải chi … nhưng mà tui biết nó không dễ gì cho đụng vào cái máy của nó đâu. Vì những cái máy game của tui nó cũng chẳng được đụng vào.

Tối đó nằm trên phòng mà đầu óc cứ nhớ tới cái máy, sao tui thích quá, trong lớp chẳng có đứa nào có được cái máy, nếu mình mà có thì tụi bạn nó thèm lắm.

Nghe có tiếng gõ cửa, giọng nó nói vào.

- Ngủ chưa? Anh vào được không?

Tui ngạc nhiên, mẹ về cũng thay đổi luôn cách xưng hô nữa đấy, tưởng thế là hay à.

- Làm gì, biến đi, anh với chả em. Nghe phát rùng mình.

- Mở cửa cho anh đi, cho xem cái này.

Nghe nói thế tui chợt nghĩ đến chiếc máy, chẳng lẽ nó cho xem … không thể nào. Lòng phân vân nửa muốn mở cửa ra, nửa muốn không …

- Không mở anh về phòng à, chơi một mình đấy.

- Đợi chút coi.

Tui mở cửa ra, đúng là chiếc máy tính rồi, ôi thích quá. Nó bước vào phòng, đặt chiếc máy xuống bàn, tui cũng lần mò ngồi kế bên.

- Chiều thấy em nhìn, anh biết em cũng thích.

- Nên định đem qua chọc tao hả? Mơ rồi tao …

- Làm gì có, nhìn nè.

Nói rồi nó thao tác trên máy, tui nhìn mà không chớp mắt, rồi nó cho tui chạm vào, tui di chuyển con chuột vào những game để chơi thử, mở word ra đánh văn bản, tui chỉ lo chơi say mê, không biết rằng nó nhìn tui cười hạnh phúc.

9.

Rồi tui với nó làm hòa khi nào không hay, đi học về tui chỉ biết chúi mũi vào cái máy tính của nó, biết tui thích nó cũng mua đĩa để cài thêm khá nhiều trò chơi vào máy để tui chơi, thằng này thế mà cũng được đấy, tuy bị ba mắng vì cứ xài máy của nó nhưng nó nói không sao nên riết rồi tui cũng lờn mặt.

Dần dần tui cũng cảm thấy không còn ác cảm nhiều với nó, tui nói chuyện dễ nghe hơn tuy có đôi lúc không thiếu những câu văng tục, nhưng với nó tui đã hạn chế khá nhiều câu nói đấy.

Ngày mẹ nó chuẩn bị đi sing, trước đó mấy ngày.

- Em định cùng thằng Vũ về quê ngoại chơi mấy hôm, cũng lâu rồi em chưa về thăm mẹ. – Bà nói với ba tui.

- Ừ, em đi đi, anh bận việc quá không đi với em được, có gì thăm sức khỏe mẹ dùm anh.

- Em biết rồi.

Nghe nó đi tui cũng thấy hơi vắng vắng trong lòng. Tối đó ngồi chơi game nó nói với tui.

- Anh để máy ở nhà, em chơi cho đỡ buồn. Anh không mang theo đâu.

- Cám ơn. – Tui đáp gọn.

Hôm đầu tiên không có nó ở nhà, đi học về tui hăng hái lao vào máy chơi game thỏa thích, chơi đến chiều thì ba đi làm về rồi mua cơm ăn, ăn xong tui lại lên phòng chơi đến khuya.

Đến ngày hôm sau, tui cũng vẫn còn chơi game nhưng dường như cảm thấy thiếu thiếu gì trong lòng, đi xuống nhà thấy vắng nó tự dưng hơi buồn, còn ba bốn hôm nữa nó mới về nhà.

Qua những ngày sau, tui chẳng còn đụng đến máy game, tui thầm trách sau nó đi lâu quá không chịu về, cứ chiều là tui ngồi bắt tivi xem mà chẳng xem được tí ti gì. Giả bộ hỏi thăm ba khi nào Dì về hay Dì có gọi về không? Ba trả lời câu nào cũng y chang câu nấy, còn nhìn tui ngạc nhiên sao tự dưng biết quan tâm đến người khác quá vậy.

Hôm nay đã là ngày thứ năm rồi mà nó không về, mấy hôm nay tui vào lớp cứ bực bội mãi, đúng như hôm trước thằng Lộc nói khi quen có hai đứa rồi thì đến lúc vắng sẽ trở nên cô đơn, tui không muốn tin lời thằng Lộc nhưng đúng thật hiện thời tui đang có suy nghĩ này.

Ngồi chán ngán suy ngẫm thì điện thoại reo, tui bắt máy.

- Alo.

- “Tân hả? Anh đây, ở nhà chơi game vui không?”

Tui nghe tim thót nhẹ lên từng nhịp khi nghe giọng nó nói, nhưng lấy lại bình tĩnh tui đáp tỉnh bơ.

- Vui chứ sao không? Ngày nào không chơi.

- “Ừ, chơi đi chứ ở không buồn lắm.”

- Rồi chừng nào về?

- “Mai anh về, có gì không em?”

- Thì … mấy cái trò chơi chán rồi, về sớm sớm cài trò khác.

- “Ừ mai về anh cài trò mới cho.”

Tui cúp máy, ngồi xuống ghế hát bâng quơ, ba về thấy thế cũng ngạc nhiên, vậy là mai nó sẽ về đến rồi, sao tự dưng mình muốn nó về nhanh làm gì thế không rõ, chỉ biết muốn được cãi nhau, muốn được nó chở đi học hàng ngày. Cảm giác ghét bỏ giờ chẳng còn mà chỉ tồn tại tình cảm khác mà tui không thể diễn tả nên lời.

…………………………………………� �…………………………………………� ��…..

- Rồi đấy, theo mày, cái này nên đi thế nào?

- Đi vậy cho tiện.

- Ờ, được đấy, còn thế này.

- Thì tao đi qua đây.

Ngồi đánh cờ caro với con Bích mà tui cứ ngóng ra cửa mãi, sao giờ này mà nó vẫn chưa về vậy, trễ quá rồi. Con Bích cứ lo suy nghĩ nước đi tiếp theo trong ván cờ nên cũng không hơi đâu mà để ý thái độ sốt ruột của tui, hết ngồi thở dài tui lại đứng lên, đứng lên đi vòng vòng tui lại ngồi xuống thở dài.

- Đánh xong chưa, thua tới rồi suy nghĩ hoài. – Tui nạt con nhỏ.

- Để từ từ, gần thua thì tao phải tính đường khác chứ. Đây nè.

- Nghĩ lâu vậy mà đi nước ngu bà cố, thua đi.

Con nhỏ gãi đầu thấy mà tội, thua đến nơi rồi mà - cố quá rồi cũng quá cố thôi.

- Mà mày làm cái giống gì đi ra đi vô như có kiến bò vô háng vậy hả?

- Tao chờ ba tao về. – Tui đáp bừa.

- Chừng nào về tới thì hay, chờ làm gì, với lại ba mày về tụi mình chơi không được tự nhiên cũng chán lắm.

- Thằng Lộc cũng lâu nữa, toàn là mấy người ngâm như giấm, chẳng ai mau lẹ như tao cả. – Tui trách bừa, ý cũng là trách nó luôn.

- Mày ngồi xuống đi, chơi ván khác, chút nó về tới liền bây giờ ấy. – Nhỏ kéo tui ngồi xuống.

Loading disqus...