- Cậu cứ đi trước đi. Hôm nay tôi không lên Văn phòng đâu... - rồi không cần chờ câu hỏi " Tại sao ? " được cất lên, mà chỉ cần thoáng thấy ánh mắt của Hoàng, nó đã tiếp tục - Giờ viết xong rồi, nộp dự thảo rồi, chỉ còn có mỗi tổ đọc thẩm định của cậu làm việc, chứ tôi đến Văn phòng làm gì ? Lát nữa tôi ra trường, cũng lâu rồi, không biết ở trường có chuyện gì mới không...
.
Sân trường Luật. Chín giờ sáng mùa đông. Lạnh ngắt...
Đang giờ lên lớp nên văn phòng khoa cũng chỉ có mỗi thầy Trung phó khoa ngồi trực. Thầy vừa rót được cho nó một cốc trà ấm, và hỏi thăm được vài câu xã giao, thì ngoài hành lang cô Hiền đã hớt hải chạy vào:
- Tôi phải xin nghỉ hai tiết sau thôi anh Trung ạ ! Con bé nhà tôi... - cô dừng lại khi nhìn thấy Tuấn, nó khẽ chào và cô gật đầu đáp lễ, rồi lại nói tiếp - Con bé nhà tôi bị sốt. Cô giáo nó vừa gọi điện cho tôi.
- Nhưng cả khoa bây giờ còn ai nữa đâu ? - Thầy Trung đăm chiêu. Rồi cả thầy và cô Hiền đều quay ra nhìn nó...
Rõ khỉ ! Thời gian nó nghỉ dạy để lên Văn phòng quốc hội đã gấp đôi thời gian nó đứng lớp trước đây ấy chứ. Giờ nó lại chưa chuẩn bị giáo án. Và nhất là Luật Hiến pháp không phải là môn của nó, nó dạy môn Lý luận Nhà nước và Pháp luật cơ mà. Nhưng dù gì thì khi nhắc đến chuyện đứng lớp nó đã thấy ngứa nghề. Và dù gì thì chính nó cũng là thành viên ban soạn thảo Hiến pháp mới cơ mà. Mấy hôm trước nó đã hỏi thẳng giáo sư rằng có phải ông nhận nó vào Ban chỉ vì nó quá giống bác Thanh hay không, ông đã cười mà bảo nó rằng nếu như vậy thì ông đã chỉ mất năm giây để xem ảnh chứ không phải tới năm phút để đọc hồ sơ và cân nhắc...
Hôm nay là giờ thảo luận ôn tập chuẩn bị thi hết môn. Nhanh thật - nó thầm nghĩ, vậy là đã sắp hết một học kỳ rồi đấy, thế mà số buổi nó đứng lớp tính chi li ra chắc mới chỉ được vài ba lượt của mười đầu ngón tay. Nó còn chưa biết chắc lựa chọn nghề giáo có hợp với nó không, nó còn chưa biết chắc nghề giáo có phải là cuộc sống của nó không ? Sau này sẽ ra sao nhỉ ?
Nó bước vào giảng đường, đặt balô lên bàn. Im phăng phắc. Một sự im lặng đáng ngạc nhiên. Một sự im lặng nó chưa bao giờ từng gặp khi vào giảng ở một lớp mới như thế này: sinh viên năm thứ hai thì ngoan ngoãn hơn năm thứ nhất mà nó vẫn quen dạy hồi trước sao ? Nó nhìn xuống. Một rừng mắt ngước lên nhìn nó, cái nào cũng to tròn, mở ra hết cỡ và đen xì ! Khỉ ! Nó bắt đầu ra mồ hôi tay rồi ! Phải mất mấy lần thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nó mới có thể bắt đầu buổi thảo luận... Mãi sau này nó mới biết cái thái độ lạ lùng của bọn trẻ lớp này là hệ quả của việc ảnh và thông tin nó được chọn vào Ban 17 đã lan truyền xôn xao trên khắp forum của trường...
.
Hết giờ. Nó thở phào nhẹ nhõm. Bọn trẻ con ở lớp này cũng không đặt được ra nhiều câu hỏi phức tạp cho nó lắm. Ngồi nán lại ở bàn giáo viên đợi cho lũ nhóc ấy đi về trước ( nó có thừa kinh nghiệm rằng cố chen ra cùng với đám sinh viên đang đói ngấu lúc mười hai giờ trưa thì dễ bị đè cho bẹp ruột lắm ), thì có một thằng nhóc tiến lại và hỏi nó một câu mà đấy mới thực sự là đối thủ đáng gờm trong cả buổi giảng ngày hôm nay. Sau ba mươi giây suy nghĩ, nó bắt đầu giải thích:
- Vậy em đã đọc " Bàn về Khế ước xã hội " của Rousseau và " Tinh thần pháp luật " của Montesquieu chưa ? Tôi nhớ không chính xác lắm, nhưng trong hai tác phẩm ấy các tác giả đã trình bày thế này...
Thằng nhóc gật gù ra điều đã hiểu và cảm ơn nó. Còn nó thì mỉm cười thích chí vì bản thân đã không hề nao núng trước một câu hỏi móc máy như vậy. Dám đặt ra câu hỏi " tại sao " cho một vấn đề thuộc về nguyên tắc mà ai cũng công nhận, kiểu " tại sao 1+1=2 ? " như thế này, thằng nhóc chắc chắn sẽ có một tương lai không tồi đâu !
" Tại sao khi các cơ quan nhà nước biểu quyết lấy ý kiến thì lại theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số ? "- nó vừa đi ra nhà để xe giáo viên vừa lẩm nhẩm lại câu hỏi của thằng nhóc khi nãy. Và chợt nó dừng lại, bối rối. Ừ, tại sao nhỉ ? Tại sao thiểu số lại phải luôn phục tùng đa số ? Quyền lợi, ước mơ, hy vọng và cuộc sống, dù chỉ của một cá nhân thôi cũng không phải là cái đáng để trân trọng hay sao ? Nó đã giải thích cho thằng nhóc ấy bằng những gì mà người ta đã viết ra từ bao thế kỷ trước, bằng những gì mà xã hội đã áp đặt lên nó từ lúc nó mới sinh ra. Những điều ấy liệu có đúng ? Hay đã đến lúc cần phải nghĩ khác ?
Chap 16.
Sinh nhật nó vào một ngày cuối tháng Một, gió mùa về, mưa và cái lạnh cắt da cắt thịt bao trùm lên tất cả.
Tối hôm qua cả gia đình nó đã có một buổi tiệc nho nhỏ trên Sofitel Plaza mừng sinh nhật nó, dĩ nhiên là do anh trai của nó chi. Nếu buổi tiệc do nó tổ chức sẽ là một bữa cơm thân mật với những món do chính tay nó nấu; đồng lương nhà nước cùng với chính sách tự thắt lưng buộc bụng không cho phép nó bước chân vào những nơi xa xỉ như thế. Còn việc tổ chức một buổi liên hoan với bạn bè cũng không phải là điều nó thích thú, tính nó không ưa đàn đúm, nhậu nhẹt, nhất là liên hoan mừng sinh nhật, bởi với một nhà luật học như nó, ngày sinh chỉ đáng chú ý tới khi người ta cần xem xét kẻ phạm tội đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự hay chưa mà thôi.
Cũng vì thế mà buổi tối mưa gió ngày hôm nay nó dự định sẽ nằm dài ở nhà, xem ti vi hoặc lướt web, đọc vài mẩu tin về chứng khoán hay mấy bài phân tích tình hình thời sự quốc tế. Cho đến lúc một giai điệu quen thuộc vang lên:
" You raise me up, so I can stand on mountains
You raise me up, to walk on stormy seas
I am strong, when I am on your shoulders
You raise me up… To more than I can be "
Màn hình ngoài chiếc điện thoại cho nó biết người gọi chính là Khánh. Nó thấy phân vân không biết có nên bắt máy hay không. Cuối cùng thì nó cũng đã có quyết định của mình.
- Vâng, Nguyễn Anh Tuấn xin nghe !
- ... - tiếng cười quen thuộc - Mở cửa cho tôi đi ! Có quà sinh nhật cho cậu này !
Hé mở cánh cửa gỗ, vừa thò đầu ra ngoài thì... môi nó lại biến mất trong đôi môi tham lam của Khánh; tay Khánh lại đẩy nó vào trong phòng, xô cánh cửa đóng lại, và Khánh lại ôm lấy nó, chặt cứng...
.
Nó đẩy Khánh ra, kèm theo một cú đấm vào giữa mặt Khánh. Bản năng nhà võ giúp Khánh dễ dàng tránh được. Cườm tay của nó chỉ sượt qua và để lại một vết đỏ trên má Khánh. Giữ lấy bàn tay vừa lỡ đà của nó, Khánh dằn nó vào trong lòng mình, và rít lên:
- Tại sao cậu lại làm thế, Tuấn ?
- Nói yêu tôi đi, nếu cậu muốn tiếp tục những gì mà cậu đã bắt đầu !
Khánh rùng mình.
Nó cũng rùng mình vì những gì nó vừa nói ra. Sự hiếu thắng trong tranh luận của những nhà luật học ! Lần này nó đã thắng tuyệt đối, với chỉ một câu nói thôi cũng đã buộc được người đang đứng trước mặt nó đây phải im lặng. Nhưng chiến thắng ấy không ngọt ngào một chút nào cả, mà ngược lại, chỉ làm cho tim nó nhói đau lên...
- Tôi và cậu... kết thúc rồi Khánh ạ...
- Vì người lần trước đưa cậu về có phải không ?
- Phải thì sao mà không phải thì sao ? Cậu cũng đâu còn tình cảm gì với tôi ?
Im lặng.
- Thôi... tôi về đây...
- ...
- Mai Hương xin được việc rồi, cuối tuần này sẽ tổ chức... Mà thôi... tôi về đây...
Nó vẫn đứng trơ lại ở giữa phòng, nhìn Khánh biến mất sau cánh cửa gỗ, và nhìn Khánh ngã xuống sàn hành lang sau một tiếng " Bốp " rất mạnh... Nó nhào ra cửa. Hoàng đã đứng đó từ bao giờ, đôi mắt đang nhìn Khánh nằm trên sàn vằn tia máu.
Khánh sau cú bị tấn công bất ngờ, đã kịp trấn tĩnh, và đang đứng dậy:
- Mày là thằng nào ? Sao lại đánh tao ?
- Tao đánh mày vì Tuấn ! Vì mày không biết gần bốn năm qua lúc nào trong mắt Tuấn cũng có một nỗi buồn; vì mày không biết rằng những lần mày làm Tuấn thất vọng, Tuấn đã uống nhiều đến mức nào, và trong cơn say đã khóc, đã gọi tên mày ra sao...
Nó bước trỏ lại phòng. Ngoài kia là tiếng của hai con người đang lại lao vào nhau. Nó không quan tâm. Nó thả mình xuống sàn, lưng dựa vào cánh cửa gỗ. Nó khóc...
.
" Cốc, cốc, cốc "
- Tuấn ơi ! Mở cửa ra đi ! Có nghe tôi nói không đấy ! Mở cửa ra đi !...
Hết gọi cửa rồi đến gọi điện.
Nó rút dây điện thoại bàn và tắt máy điện thoại di động, rồi nhảy lên giường, lấy chăn gối che kín đầu. Nó vẫn khóc, khóc mãi, khóc mãi, cho đến khi thiếp ngủ đi...
.
Sáng hôm sau nó tỉnh dậy. Rét buốt !
Quàng thêm lên người chiếc áo khoác, nó vào bếp định nấu đồ ăn sáng, nhưng hộp mỳ pasta của nó đã trống trơn. Ném chiếc hộp giấy rỗng vào thùng rác, thôi thì lâu lâu xuống tầng một ăn cái gì đó cũng được vậy. Nó mở cửa phòng. Nặng trịch. Hoàng đang tựa lưng trên cánh cửa gỗ, ngủ co ro trong chiếc áo khoác. Nhẹ nhàng đưa Hoàng vào phòng, đưa lên giường và đắp cho Hoàng chiếc chăn ấm, nhìn gương mặt vẫn còn đọng những vết máu khô từ cuộc xô xát tối qua, nó lại như muốn trào nước mắt.
Nó biết tình cảm của Hoàng dành cho nó chứ, nó đâu phải là thằng ngốc. Nhưng nó không thể đáp lại tình cảm của Hoàng được, kể cả bây giờ, khi nó đã khẳng định chia tay với Khánh, khi nó đã chắc chắn tình cảm mình dành cho Hoàng đã cao hơn một tình bạn rất rất nhiều rồi...
Chap 17.
" Sao lại phải làm thế hả Tuấn ? "
Nó gập điện thoại lại. Đúng là... tại sao nó lại làm như thế nhỉ?
.
Sau khi để Hoàng nằm lại trên giường, nó mua cho Hoàng một gói xôi để trên bàn ăn rồi ra khỏi phòng. Kỳ thực thì cả buổi sáng nó chỉ ngồi trong quán cà phê đối diện với tòa nhà chung cư của nó, để đến gần trưa, lúc Hoàng đi ra sau khi có lẽ đã hết hy vọng nó sẽ về phòng, nó mới uể oải nhấc mình dậy để ra về... Gói xôi vẫn ở đó, đã nguội lạnh, bên cạnh là mầu giấy với lời nhắn lại của Hoàng: " Cảm ơn, nhưng tôi sẽ chỉ ăn những món do tôi, mẹ tôi hay chính tay cậu nấu mà thôi ".
Đến tối Hoàng lại đến. Nhưng chỉ cần nhìn thấy tấm chăn mỏng được xếp đặt gọn gàng bên ngoài cánh cửa gỗ là đủ để Hoàng hiểu rằng đừng cố sức vô ích, vì chắc chắn nó sẽ không mở cửa cho Hoàng vào phòng đâu. Điện thoại bàn thì nó đã rút dây nối, điện thoại di động thì nó đã đưa số của Hoàng vào danh sách từ chối nhận cuộc gọi; mấy lần Hoàng mượn máy người khác để gọi cho nó, nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng Hoàng ở đầu dây thôi là nó dập máy ngay lập tức...
Rồi sáng nay nó ngủ dậy thật sớm, nấu nướng bữa sáng rồi đi làm bằng xe buýt, và không quên đặt lại trước cửa phòng một đĩa pasta.
.
Tin nhắn vừa rồi cho nó biết Hoàng đã đến, và đã thất vọng ra sao khi thấy nó đã đi rồi. Nó tựa đầu lên tấm kính cửa sổ xe buýt. Thở dài ! Tại sao nó lại làm như thế nhỉ ? Ừ, tại sao nhỉ ? Chính nó cũng không thể tìm được ra câu trả lời. Nó chỉ mông lung cảm thấy giữa nó và Hoàng có một rào cản vô hình nào đó. Đó không phải là Khánh, chắc chắn là không phải. Bởi hai ngày qua là đủ cho nó nhận ra rằng: tình cảm giữa nó và Khánh đã héo úa và tàn lụi từ lâu rồi, chỉ là do cả hai không dám đối diện với sự thật ấy, và do những kỷ niệm dịu dàng của một thời học sinh đã níu kéo hai người ở lại với nhau mà thôi. Thế cái rào cản vô hình kia là gì ? Nó không biết. Tâm trí nó chỉ có thể mường tượng ra rằng cái đó giống như những tấm gương - hai con người ở hai chiều của gương có thể nhìn thấy nhau, có thể chạm vào nhau, có thể đi bên nhau đến suốt cuộc đời; nhưng vượt qua gương để thuộc về nhau, dù chỉ là một giây phút thôi cũng là điều không thể. Tại sao lại thế nhỉ ? Có phải vì hai con người ấy quá giống nhau không ?
.
Nó xuống xe ở bến gần Bảo tàng Hồ Chí Minh, nó phải đi bộ từ đây đến khu Văn phòng Quốc hội, đơn giản vì trục đường Hùng Vương không có một tuyến xe buýt nào cả.
Hôm nay cả Ban 17 sẽ nghe báo cáo bản dự thảo lần đầu của Hiến pháp mới. Vì là một ngày quan trọng như vậy nên nó mới phải cố đến Văn phòng, nếu không đã nghỉ nằm nhà, vừa ấm áp hơn vừa đỡ phải mang bộ mặt bí xị này ra cho mọi người nhìn.
Nó trốn trong phòng làm việc của nó và giáo sư. Giáo sư không thấy đâu cả. Nó cố bấm từng giây một cho đến giờ họp của cả Ban. Nhưng hoàn toàn trái với ý muốn của nó, người ta báo rằng sẽ phải hoãn cuộc họp ấy đến buổi chiều. Thế đấy, cái kế hoạch tránh mặt Hoàng của nó đã hoàn toàn đổ bể. Và vì không còn một kế hoạch dự phòng nào khác, nên khi Hoàng tìm thấy nó đang trốn sau những quyển sách che kín mặt và những giá sách cao quá đầu trong thư viện, chẳng hiểu lúng túng thế nào mà nó lại buông ra một tiếng ừ nhận lời khi Hoàng rủ nó đi xuống Điện Biên Phủ uống cà phê...
Hai đứa đi bên nhau trong im lặng. Chúng bước đi trên thảm lá vàng trải dài trên mặt đất. Chúng bước đi giữa hai hàng sấu già cao vút và đang thẫm đen lại vì ướt đầm mưa lạnh. Giữa cái khoảng không gian chỉ rực lên hai sắc vàng và đen ấy, chúng bước đi bên nhau. Thỉnh thoảng chúng nhìn nhau, suy tư như đang định nói điều gì, nhưng từ đôi môi ấy chỉ thoát ra một làn hơi mỏng. Không một âm thanh. Chỉ có cái lạnh bao trùm lên tất cả. Rồi:
- Tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé Tuấn ? - nó không gật mà cũng không lắc đầu. Hoàng tiếp - Ngày xửa ngày xưa, có một cậu nhóc đỗ vào trường đại học theo mong muốn của cả cha và mẹ nó. Còn nó ?Nó cũng không biết mình có thích trường đó không, vì với cái tuổi còn trẻ con của mình, nó đã hiểu được hết bản thân nó đâu ? Với tí năng khiếu thể thao, nó tham gia vào đội bóng đá, rồi bóng rổ, rồi điền kinh của trường. Nó gặp may và giành được vài chiến thắng. Rồi bạn bè, nhất là đám bạn gái cứ vây lấy nó. Vài ba lần bốc đồng, và thế là ngay trong năm đầu tiên nó đã có tới bốn năm mảnh tình vắt vai. Dù rằng tới tận cô nàng cuối cùng nó vẫn chả hiếu thế nào là yêu. Rồi thì năm học cũng hết, nó phải thi lại đến vài môn. Và đúng cái ngày nó lên văn phòng khoa xem lịch thi lại, nó gặp cậu bạn học giỏi nhất lớp. Với tính sĩ diện của trẻ con, lúc cậu bạn ấy hỏi sao lại ở đây, nó đã nói dối không ngượng mồm rằng nó đang xem danh sách đề tài nghiên cứu khoa học để hè này làm thử chơi ! Và bất ngờ với nó làm sao, khi cậu bạn học giỏi và chưa từng chơi với nó bao giờ mà nó vẫn nghĩ là khinh khỉnh và tự kiêu ấy, đã rủ nó cùng tham gia vào nhóm nghiên cứu của cậu. Cả mùa hè nó ở bên cậu bạn ấy, ban ngày trên thư viện, buổi tối trên mạng, và đêm trước khi đi ngủ là qua tin nhắn điện thoại. Nó nhận ra rằng cậu bạn ấy rất thông minh và tinh tế, nó nhận ra rằng cậu bạn ấy rất tình cảm và biết quan tâm tới mọi người. Nó nhận ra rằng mỗi khi không gặp cậu nó nhớ cậu rất nhiều, và khi gặp được cậu rồi nó thấy vui vui đến lạ kỳ... Chỉ có cậu là không cười nhạo những sai lầm ngu ngốc của nó, chỉ có cậu là biết tìm ra, động viên và khuyến khích những mặt mạnh của nó. Nó thay đổi, nó tốt lên, hoàn toàn nhờ cậu. Nó biết rằng nó lớn lên được chỉ khi có cậu ở bên mà thôi...
- Vậy trong mắt nó cậu bạn ấy là một thiên thần đúng không ?
- Phải, một thiên thần.