Chẳng thèm đợi tôi nói hết câu, có vẻ như mặt tôi tiết lộ một chữ “đần” về xe cộ, mà Quân đã dựng xe cậu ấy, xuống xem xét bạn Jupiter của tôi rồi.
Một cậu học sinh áo đồng phục trắng không cắm thùng, tóc ngắn hơi bù xù tự nhiên (khá giống tôi đấy), cặp kính nhỏ, một vài dòng mồ hôi lăn trên má cậu trong khi cậu chỉ chăm chú vào chiếc xe. Khuôn mặt đáng yêu lắm, nhất là khi được chiếu sáng bằng nắng màu cam thế này... Cạnh cậu là một anh chàng chẳng có vẻ gì là đã đi làm công ăn lương, đứng ngẩn ra chỉ biết đưa tay lên gãi đầu gãi tai một cách ngại ngùng. Hai bóng người đổ dài trên con đường Nguyễn Chí Thanh đông như mắc cửi trong giờ tan tầm. Vậy mà âm thanh còi xe... hôm nay sao thấy nhẹ nhàng... tôi cá rằng tôi còn có thể nghe được tiếng gió thu vi vu làm bay bay đuôi áo của Quân...
_ “Anh mới đi xe máy à?” Cái gì cơ, tôi đi cũng dăm năm rồi đó.
_ “Nếu không có tiền trong tài khoản, anh có mua được cổ phiếu không?” Quân hỏi tiếp, giọng cậu ấy vui. Có gì mà vui cơ chứ, tôi đang gặp xui nè. Mà liên quan gì tới tiền, tới cổ phiếu?
_ “Ơ... không... nhưng...?”
_ “Vậy xe không có xăng anh có chạy xe được không?” Quân cười. Tôi dám đánh đổi nhiều thứ lắm, để được nhìn lại nụ cười bằng cả mắt và miệng như thế... Gãi đầu gãi tai đến mấy giây tôi mới hiểu ra vấn đề. Ặc, quê muốn chết... cái kim báo xăng đúng là đã nằm im cận kề giới hạn đỏ.
_ “Anh đợi đây, tui đi kiếm tạm cho anh ít xăng nhé!” Quân vừa nói vừa leo lên xe phóng đi, không kịp để tôi có bất kỳ phản ứng nào. Tôi vui, vui lắm. Cậu ấy thật tốt vậy ư, với tất cả mọi người ư? Có lí do nào không nhỉ? Cậu ấy nhớ tôi làm ở công ty chứng khoán sao?... Chưa kịp tự trả lời cho cả tá câu hỏi của chính mình thì tôi đã thấy bóng dáng Quân quay lại trên chiếc Nouvo đen khi nãy. Người đâu mà nhanh nhẹn quá vậy ta!
_ “Anh đổ xăng vào đi.” Quân dừng xe và đưa cho tôi một chai nhựa đựng chất lỏng màu xanh lá nhạt. Tôi đón lấy nó mà đổ vào bình chứa. Vừa làm vừa thấy bối rối khi hành động của mình cứ bị theo dõi, có khi còn bị đánh giá nữa.
_ “Lần sau anh phải chú ý mà đổ xăng sớm. Mà nếu có không nổ máy được thì cũng phải nghĩ tới chuyện xe hết xăng chứ. Người lớn gì mà...” Cậu ấy vừa nói vừa nheo nheo đôi mắt, xem ra không đánh giá tôi là người lớn đâu. Hừm.
_ “Tôi... biết rồi.” Tôi đành lắp bắp. Vẫn cầm cái chai rỗng trong tay, tôi nhớ ra: “Tôi gửi tiền xăng cho cậu...” Tôi lục túi quần kiếm cái ví.
_ “Thôi khỏi, không đáng bao nhiêu... Với lại, tui... tui thích có người mắc nợ tui cơ...” Cậu ta nói một cách nghiêm túc, làm tôi không biết là đùa hay thật.
_ “Nhưng... tôi thì không thích thiếu nợ ai cái gì!” Tôi khẳng định, điều này thì tôi sẵn sàng nói ngay, tính tôi vốn cực sòng phẳng mà.
_ “Hừm... dù gì anh nợ tui lần này là lần thứ hai rồi đó. Tôi sẽ ghi sổ. Không có chạy được đâu mà lo!” Quân đáp lại với ánh mắt ma mãnh.
_ “Cái, cái gì cơ, tôi thiếu nợ gì cậu, lần nào?...” Bực rồi đó.
_ “Xem kìa, thế ai chỉ anh mua 10 Tê-A-Xê và...” Cậu ta giả vờ lẩm bẩm tính toán: “... xem nào... hôm nay bán đi... vị chi là lời... hơn 500k.” Tôi chỉ còn nước há hốc mồm, không nói nên lời, oan quá trời ơi...
_ “Ơ... tôi mua thì tôi hưởng, sao lại nợ cậu chứ?... Tôi trả tiền xăng nè.” Tôi đưa ra đồng hai chục, tôi có cảm giác tai tôi nóng nóng. “Nhưng... nhưng sao cậu biết là tôi, công ty có đến chục nhân viên trực điện thoại mà?” Ừ, tôi thắc mắc điều này.
_ “Chứ anh nghĩ, người lớn nào nói chuyện cũng ơ, ô, ui , a, ups... như anh à?” Cậu ta đáp lại một cách cũng hơi cao giọng, không thèm liếc đồng tiền màu xanh trên tay tôi đến một lần.
_ “Anh vẫn nợ tôi hai lượt, tôi sẽ đòi sau đó.” Nói tiếp với cái mặt ngó lên trời không thèm nhìn tôi, ánh mắt sáng ra vẻ hài lòng lắm. “Tôi về trước đây.” Rồi cậu ta phóng xa đi rõ nhanh, bỏ lại tôi vẫn đứng với đồng tiền trên tay và miệng có một chữ o liên hồi... Tôi, tôi chưa kịp nói lời cảm ơn nữa, Quân...
_ “Tôi... sẽ trả mà...” Lẩm bẩm, cười một mình và nổ máy xe một cách ngon lành, tôi chậm chạp hòa vào dòng người đi về hướng mặt trời lặn. Lúc này ánh nắng đã nhuộm một màu hồng cháy...
Chap 4:
Hà Nội đang bước sang những ngày đầu thu tháng mười, thời tiết trở nên dễ chịu lắm. Bầu trời cao và trong xanh. Nắng tươi ngập tràn nhưng không còn chút gì gay gắt của nắng mùa hạ. Nắng dịu nhẹ và mượt mà trải lên cây lá cho nó xanh lại càng thắm xanh. Sức sống của mùa thu cũng đang nuôi lớn triệu triệu nụ hoa sữa còn nhỏ xíu mà phải ai tinh mắt mới nhìn thấy được...
Thời tiết thì đang ủng hộ con người như thế, vậy mà anh bạn già Jupiter thì không ủng hộ tôi chút nào. Vụ “hỏng... hụt” hôm trước chỉ như là một sự khởi đầu nhẹ nhàng mà thôi. Ngày thứ nhất sau hôm đó, nó làm tôi trễ giờ làm việc hơn 10 phút vì chết máy liên tục giữa đường. Ngày thứ hai thì còn bi đát hơn nhiều: trễ làm 15 phút và cuốc bộ dắt xe gần một cây số về nhà.
_ “Mi hành hạ ta quá lắm rồi đấy nhé. Hsju%87$...” Bực khủng khiếp và mồ hôi nhễ nhại, tôi vẫn không quên thỉnh thoảng ngó lại phía sau tìm một bóng dáng áo trắng. Hứ, để xem lần này có tài thánh hắn cũng không chữa được, có thể tôi sẽ cười nhạo một chút để trả đũa vụ “quê mặt” hồi hôm. Hơi hả hê với cái ý tưởng này khiến tôi bỗng động lòng một chút với anh bạn Jupiter.
_ “Uh thì, cũng không biết là ai hành hạ ai nhỉ....?” Có khi chính mình mới là người đang hành hạ những ngày thu mát mẻ muốn nghỉ ngơi của nó lắm chứ! Được..., thích thì chiều, ngày mai ta sẽ đi xe bus, xem nhà ngươi muốn đình công tới bao giờ?
Một-ngày-thu-không-xe-Jupiter đúng là yên ổn dễ chịu từ sáng tới... 3h30 chiều! Phòng giao dịch tối sầm, không phải vì mất điện, mà vì từ đâu mây đen kéo tới giăng khắp bầu trời thu... đã từng xanh trong.
_ “Ối mèn ơi, mình không mang áo mưa...” Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa là thế này đây. Tôi không thích cảm giác trời sắp mưa to mà mình chưa có mặt ở nhà một tẹo nào. Ngẩn tò te trước viễn cảnh đi bộ từ trạm xe bus về tới nhà và ướt như chuột lột, giọng nói ấy phiên nữa lại khiến tôi giật mình:
_ “Anh... Jupiter ơi, cho tôi rút tiền.” Giọng nói đùa chững chạc và khuôn mặt cười tươi xua những đám mây đen kịt ra khỏi đầu tôi, nhanh hơn cả vận tốc nó kéo đến ngoài trời. Quân đã đứng bên quầy giao dịch ngay trước mặt tôi lúc nào, hai tay khoanh trên mặt quầy, trên một cái túi tài liệu màu xanh nữa...
_ “Ư... ơ... Hi cậu... tôi... tôi không phải là kế toán, cậu sang bàn bên kia,... chị Tâm...” Nghĩ một đằng, nói một nẻo là sao? Mắc gì làm mình hồi hộp quá... cảm giác nóng nóng bốc lên ở tai nữa... Tôi chỉ tay ra bàn kế toán cho Quân.
_ “Ồ... vậy... cảm ơn anh.” Cậu ta hiểu ý, đi qua bên kế toán.
Còn tôi chỉ biết ngó theo cậu học sinh áo trắng, hai tay áo xắn lên cao đầy năng động ấy. Có điều gì ở cậu thu hút sự chú ý của tôi thì tôi cũng không thể trả lời, mà chỉ biết dõi theo như một bản năng vậy thôi. Thích cái cách cậu ấy nói, cười, chăm chú viết giấy rút tiền, rồi đi khỏi. Lưng áo trắng, quần xanh khuất sau cánh cửa... Xanh... cái cặp tài liệu màu xanh còn trên quầy giao dịch của tôi... là của...
_ “Ups... tài... TÀI LIỆU CỦA CẬU...” Hét rồi mới thấy... hớ. Tôi đang đứng lên và thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp và khách hàng. Xấu hổ quá đi thôi.
_ “Cậu ấy bỏ quên đồ...” Tôi thanh minh và không chần chừ cầm cái cặp nhựa lao ngay xuống cầu thang để tìm trả cho chủ nhân. Chạy nhanh nhất có thể xuống tới giữa sân, tôi phải gập người chống hai tay vào đầu gối mà thở dốc và nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng áo trắng hay chiếc xe màu đen. Nhưng sân vắng chỉ có gió mạnh đang bốc bụi và lá loạt soạt theo chiều xoáy, vài hạt nước đã lấm tấm trên sân, trên lưng tôi... những hạt mưa thật lạnh...
Tôi viết báo cáo trong suốt thời gian làm việc còn lại, lát lát lại ngó tập tài liệu màu xanh, tự hỏi sao chủ nhân của nó không tới lấy. Rồi thì cũng hết giờ, làm xong báo cáo, nhìn quanh thì mọi người đã về hết từ lúc nào.
_ “Ôi không phải thế chứ...” Mưa rào rào giữa mùa thu, mưa trắng trời, trắng đất, ra sức đập xuống sân xi măng đã sũng ra vì chưa kịp thoát rồi. Từng lớp nước mưa theo những cơn gió mạnh tuôn như thác, chốc chốc lại tạt vào hiên nơi tôi đứng. Ẩm ướt, lạnh ngắt... trên má tôi. Tôi thích mưa lắm, nhưng không phải trong khung cảnh này... không phải... không phải thời điểm này...
Brừm... tiếng xe máy... Brừm... tiếng xe máy Nouvo màu đen thì chính xác hơn lao vào sân nhanh như bay, đỗ ngay trước mặt tôi. Người lái xe mặc áo sơ mi trắng, à không, áo sơ mi kiểu bó sát vì sũng nước thì đúng hơn, gạt liền chân chống, bước hai bước lớn đã vào trong hiên, đứng ngay bên tôi. Mái tóc đen đã bão hòa H2O, đang chảy ròng ròng nước xuống khuôn mặt thanh tú làm cậu có vẻ ngây thơ hơn, nhất là lần đầu tiên tôi thấy cậu hơi lúng túng. Quân gỡ cặp kính của mình ra và lau lau nó vào vạt áo: tất nhiên là chẳng thu được kết quả gì.
Tôi chăm chăm nhìn theo những hành động của cậu ta nãy giờ. Cậu chưa chỉnh trang xong bản thân nên cũng không muốn nhận ra sự có mặt của tôi. Mình cần làm gì đó...
Tôi giật nhẹ cặp kính từ tay Quân - vẫn đang cố lau khô nó bằng vạt áo ướt mèm của mình. Quân nhìn theo tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cậu không phản đối. Cầm cặp kính và lôi vạt áo thun bên trong của mình từ trong quần ra, tôi lau cái kính cho nó chắc chắn khô, hơi ngại, nhưng tôi có thói quen như vậy, đôi khi vẫn lau miệng bằng vạt áo nữa kìa ^^
_ “Thế một cổ phiếu ướt mèm, cậu có dùng tờ tiền polyme để lau khô được không?” Tôi tính trả đũa câu ẩn dụ của Quân hôm rồi khi đưa lại cặp kính cho cậu và khuyến mại thêm một nụ cười tươi.
_ “Ơ... không, không rồi... tôi... cảm ơn anh.” Quân nhận lấy, lần này tới lượt cậu ta bối rối, đeo kính lên, gãi đầu gãi tai và cười mỉm. Trông dễ thương và trẻ con không thể tả.
Chap 5:
Mưa lạnh vẫn cứ ào ạt tuôn rơi chẳng thèm quan tâm ai ngóng ai chờ. Dòng nước chen nhau chảy từ mái hiên xuống sân liền mạch không dứt – mưa như chưa muốn nói tới điểm dừng. Bao trọn không gian nhìn từ cái hiên nhỏ này ra ngoài chỉ tồn tại duy nhất một màn mưa trắng xóa hòa cùng với gió. Chúng đánh lộn vòng trên tán tán lá bàng xanh lục sẫm màu đang cô đơn chống chọi.
Mưa giờ dữ dội hơn lúc trước nhiều, nhưng tôi thấy nó mạnh mẽ, vĩ đại và cũng du dương nữa - phải – vào lúc này đây. Sự thay đổi vì tôi không còn đơn độc. Hai đứa con trai, một khô ráo, một ướt từ đầu đến dép xăng-đan cứ đứng lặng yên ngắm trận cuồng phong diễn ra như một cảnh đấu xảo có nhiều pha hấp dẫn.
Đậm đặc mùi mưa ngoài kia, phảng phất mùi mồ hôi mặn và mùi con trai ấm nồng hòa tấu trong khíu giác... Quân bên tôi... cậu cao hơn tôi một chút, chắc chỉ vài phân thôi nhưng trông lại càng có dáng một vận động viên nhỏ khi bất đắc dĩ xuất hiện trong bộ đồ đồng phục thấm nước ôm sát vào cơ thể...
Không gian cứ độc tấu duy nhất màn âm thanh của thiên nhiên cho tới khi tôi lên tiếng:
_ “Cậu quay lại tìm thứ này phải không?” Tôi rút từ trong cặp ra tập tài liệu màu xanh và đưa nó cho Quân.
_ “Vâng, cảm ơn anh.” Cậu đáp lại một cách hiền lành biết ơn và đón nhận nó, bằng hai tay.
Tôi nhìn vào mắt Quân, mỉm cười thân thiện. Quân cũng thế, nhìn vào mắt tôi và chuyển sang cười nhe hàm răng. Có bình thường không nhỉ?
Lại chỉ có tiếng mưa đổ.
_ “Mà... mà sao anh chưa về? Anh đợi ai hay không có áo mưa?”
_ “Tôi đợi... mưa tạnh. Tôi không có áo mưa cho cậu mượn đâu.”
_ “Ai thèm mượn anh?” Cậu ta to tiếng một chút rồi không hiểu sao lại đổi giọng lí nhí: “Tôi thích... đứng đây đó.”
_ “Để chi vậy?”
_ “Để... ngắm mưa, chứ sao. Đâu phải khi nào cũng có một cơn mưa giữa thu như thế này. Lại còn được tắm mưa nữa, anh không thấy hả?” Nó vắt vắt cái áo vẫn đang mặc vì mưa đang ngớt dần, ngớt dần ở ngoài kia.
_ “Ups... cầu vồng kìa!” Tôi phát hiện ra và chỉ tay về phía cao cao trên tán lá bàng. Mưa chỉ còn lác đác, bầu trời sáng trong ra trông thấy, và cái vòng cong cong bảy màu xuất hiện đẹp tuyệt trần ai.
_ “Đâu? Đâu?” Quân chạy xô qua bên tôi, nhìn theo hướng tôi chỉ. “Đâu cơ?” Mặt nó ghé sát vào mặt tôi rồi.
_ “Trên ngọn cây bàng kìa, mau, mau không nó mất.” Tôi cuống lên như trẻ nít, không muốn người bạn mới bỏ mất một kỳ quan. Thiên nhiên luôn là một niềm cảm hứng mãnh liệt mà tôi muốn chia sẻ với tất cả mọi người.
_ “Aaa, đẹp quá đi, tôi thấy rồi. Lâu lắm mới thấy cầu vồng đấy.” Quân cười tươi, ánh mắt cậu sáng lên niềm vui thích thú và ngây thơ con trẻ. Tôi cảm thấy như tìm được một bản sao của chính mình. Một bản copy gần gũi...
Và hai thằng con trai cứ nhếch mắt lên ngắm tới tận khi bảy sắc màu biến mất dưới nền trời xanh nhạt. Mưa tạnh. Trời quang.
_ “Ups... tôi phải chạy đây, không có lỡ xe. Chào, chào cậu nhé!” Tôi nói rồi vội vã bước qua mặt Quân.
_ “Anh... sao anh không đi xe à?”
_ “À, xe tôi h...” Tôi chợt nghĩ ra cái này: “... xe tôi đang ngon lành, thế mà sau cái hôm cậu đụng tay đụng chân vào, thì nó lành ra lợn què rồi kìa, giờ đang đắp chăn đắp chiếu ở nhà...” Tính chọc cho tên này để “trả đũa cả gói”.
_ “Làm gì có chuyện!” Nó sắp bực cơ đấy. “Tôi có làm gì đâu, xe hết xăng cơ mà. Anh đi xe mà chả hiểu gì về xe, phá xe thì có. Giờ tới ngày nó... quật, thì... đổ vạ cho tui hả?”
_ “Tất nhiên là tại cậu rồi. Tôi đi xe giữ gìn lắm, sao giờ nó ngáp lên ngáp xuống vậy?”
_ “Tôi sao biết được chứ?”
_ “Thôi thế này. Xe tôi, tôi sửa nhưng coi như ta hết nợ nha. Không còn ai nợ ai gì nữa?” Tôi bỗng mồm mép láu cá thấy sợ, tại hôm nay mình được ở thế chủ động mà. Kha kha.
_ “Aaa, lanh nhỉ? Đúng là broker chuyên nghiệp ha? Nhưng mà còn lâu. Tôi không đồng ý. Trái lại, hôm nay anh sẽ nợ tôi tổng cộng 3 lần!” Nó nói một cách tự tin.
_ “Cái gì cơ?” Tôi bất ngờ. “Nợ, nợ gì... ai nợ ai?” Nên nhớ tôi hơi dị ứng với chữ nợ, bệnh nghề nghiệp đấy.
_ “Lên xe đi, tôi chở anh về nhà!” Tôi nghe mà trố mắt nhìn.
_ “Nhìn gì mà khiếp thế? Đi nào, tôi... tôi nói thật mà.” Giọng nói chuyển sang ngọt ngào và khó từ chối, giống như một lần tôi đã nghe trong điện thoại...
_ “Tôi không mắc nợ nữa đâu!” Đầu không muốn nhưng mà... trái tim thì cứ đập loạn xạ đòi leo lên xe rồi... Tôi phải làm sao bây giờ?
_ “Xe bus giờ này rất là đông và trễ. Đường thì tắc. Anh mà đi có khi 7h tối chưa về đến nhà được đâu...” Quân đã ngồi lên xe, khởi động máy và nói thêm ba cái lý do xem chừng hơi bị đúng để thuyết phục nốt mấy nơ-ron còn i ỉ phản đối trong đầu tôi.
Cảm giác được một hotboy đèo trên chiếc scooter mới cũng không tệ, nếu không muốn nói là tuyệt vời. Ui, bỏ ngay cái ý nghĩ này đi. Xe lướt êm ru trên con đường sạch bóng. Gió mát mẻ lùa vào mái tóc mà tôi tự hào, thổi mùi hương thân quen của người ngồi trước vào mũi. Cây lá hai bên đường xanh óng ánh vẫy chào chùm nắng sót vấn vương. Cái bộn rộn bon chen của cuộc sống thủ đô giờ tan tầm đi đâu? Mà hôm nay hình như không đến nỗi khó chịu, trái lại: tươi vui và tràn đầy sức sống. Tôi có thể thấy nụ cười trên môi bao nhiêu người đi đường. Và... họ có đang thấy... nụ cười hạnh phúc của chính tôi không nhỉ?
_ “Nhà anh ở đâu? Không nói sao tôi chở về được?” Kẻ phá bĩnh dòng tưởng tượng của mình.
_ “Tôi ở chung cư Mỹ Đình. Nhà CT-2A. Cậu biết đường không?”
_ “Aa, ngay sau lưng nhà tôi. Tôi và anh... có duyên đấy! Haha.”