Trong khi đang thay trang phục, cả cô nhi viện bàn tán xôn xao về sự ra đi
của sơ Marine. Tôi đã mặc xong chiếc áo chùng đen, nắm chặt sợi dây chuyền thánh giá trong tay, tôi đứng lặng người trước cái tin dữ.
Ngày hai mươi mốt, tôi mất sơ Marine, Đức Cha mất đi một đứa con trung thành. Cũng ngày đó, niềm tin vào Chúa le lói trong tim tôi đã tắt hẳn, tôi nhận ra sự thật.
Chúa không thể cứu sơ Marine.
Lẽ ra tôi không nên tin vào bức tượng vô tri giác đó.
Giám mục Pete- người thành lập nên trại trẻ mồ côi của thành phố Himeji- đang cầm cuốn sách kinh thánh, đọc lên những lời tiễn đưa sơ Marine. Bọn trẻ chúng tôi cùng các sơ ai cũng mặc áo chùng đen, đeo dây chuyền thánh giá lên cổ, đứng vây quanh cỗ quan tài bằng gỗ thông đặt sâu xuống lớp cỏ xanh. Các sơ ai cũng rơi nước mắt, những đứa trẻ hầu như đều ngoan ngoãn im lặng, trong khi những đứa nhỏ nhất sợ hãi giấu mình sau vạt áo nữ tu của người lớn.
Giọng trầm khàn của cha rõ hơn bao giờ hết, vang vọng trong bầu trời lặng gió, khiến tôi có cảm tưởng cả hàng cây tuyết tùng tít đằng xa cũng có thể nghe thấy. Nhưng giọng cha không thể lọt vào đầu tôi, tâm trí tôi đang tự vẽ lại cái cảnh mỗi đêm tôi ở bên cạnh sơ Marine trong phòng cầu nguyện, giữa mùi khét của sáp và ánh sáng nóng bức nhưng le lói từ hàng chục chiếc đèn cầy. Tôi nhìn vào bức tượng Chúa Jesus, nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Ngài.
Ngài không nhìn lại tôi, Ngài cũng không nhìn sơ Marine....
Sau khi kết thúc bài kinh thánh, cha Pete cầm chiếc bình mạ vàng rẩy nước thánh xuống cỗ quan tài. Các sơ giục bọn trẻ đặt những bông hoa Lyly trắng xuống mộ sơ Marine, bọn trẻ răm rắp làm theo, ngoại trừ tôi. Cuối cùng, các sơ lùa chúng tôi đi theo cha Pete trở vào nhà thờ để tiếp tục làm lễ, trong khi ba người đàn ông khỏe mạnh dùng đất lấp lại cái huyệt.
Bên trong nhà thờ, cha giám mục vẫn tiếp tục đọc to lời dạy từ cuốn sách "Khải huyền" và tất cả cùng đọc theo cha. Cuốn kinh thánh nói về sự ra đi của một con chiên chỉ là để từ bỏ những tội lỗi nơi trần gian và họ sẽ được lên thiên đường. Nơi đó, không có sự xấu xa và bệnh tật, cũng không có đau đớn và nỗi buồn. Nơi đó, họ sẽ gặp được Chúa, Đức Cha sẽ mỉm cười nhân từ tha thứ tất cả tội lỗi của họ và Ngài sẽ cho họ bắt đầu lại cuộc sống mới trong một hình dạng mới. Một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mọi người tin vào Chúa, tin vào lời dạy của Chúa và tất cả cùng cầu nguyện cho sơ Marine đến được nơi thiên đường.
Có bao giờ mọi người ngừng một phút cầu nguyện, để nhìn xem Chúa có dõi theo cuộc đời của họ không? Có lắng nghe họ không? Và có bao giờ đáp lại lời thỉnh cầu của họ haỵ không?
Suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tất cả đều giống sơ Marine, suốt đời cầu nguyện chỉ để Chúa trời thực hiện duy nhất một mong ước của mình. Nhưng cuối cùng thì sao? Chúa đã làm gì được cho các con của Ngài? Chúa đã ở đâu khi sơ Marine cần Ngài?
Trong khi mọi người đang cầu nguyện, tôi khẽ đứng dậy và bước ra bên ngoài. Tôi không muốn hi vọng nữa và tôi cũng không muốn tin vào bức tượng được gọi là đấng Chúa trời đó nữa.
Ngôi mộ sơ Marine đã hoàn toàn nằm sâu dưới lớp cỏ xanh mượt. Bên trên, ba người đàn ông đặt một bia đá khắc tên sơ cùng năm sinh và năm mất. Sau cùng là một cây thánh giá to bằng đá được dựng đứng lên khỏi nền cỏ. Giống như những ngôi mộ khác, sơ Marine trở thành một phần của nghĩa trang nhà thờ. Niềm tin mãnh liệt và ước mơ dang dở của sơ Marine đã được chôn theo sơ. Đứa bé sơ từng hi vọng sẽ thay đổi được số phận của nó giờ đây đang đứng trước mặt sơ, vẫn bị bóng tối bao phủ. Vẫn không có gì thay đổi.
Trời bỗng nhiên nổi gió mạnh, những hàng cây xanh mướt và nhọn hoắt bao quanh khu nghĩa trang rung lên dữ dội, lá cây va đập vào nhau phát ra âm thanh như tiếng hét. Tôi nắm chặt bông hoa Lyly trong tay và chạy về phía bóng người đứng khuất sau rặng cây tuyết tùng.
Tôi trao bông hoa của mình cho bóng đen và người ấy mỉm cười nhận lấy. Tôi nhìn dáng người quen thuộc, nụ cười quen thuộc và đang cố ghi nhớ chúng. Sau này, hẳn tôi sẽ nhớ những hình ảnh này lắm. Những hình ảnh mà tôi không còn cơ hội nhìn lại.
Cả tôi và bóng đen đứng trong gió, im lặng nhìn nhau. Tiếng gió đưa tôi trở lại ngày đầu tiên sơ Marine gõ cửa nhà tôi và những ngày tháng tôi sống ở cô nhi viện. Tất cả ký ức mờ ảo lướt chậm qua đầu tôi như một đoạn phim trắng đen cũ.
Cuốn phim cứ chạy và dừng lại tại hình ảnh đám tang tôi vừa dự khi nãy. Tôi lên tiếng, nói với bóng người trước mặt ý nghĩ tôi đã cất giấu ngay từ lần đầu quen biết sơ.
"Sơ biết không sơ Marine.... Con không tin vào Chúa. Chưa bao giờ....Ông ấy không cứu giúp được sơ, ông ấy không cứu được ai hết.....Chúa chỉ là một bức tượng....."
Nếu như trước đây khi nghe những lời nói này của tôi, sơ sẽ lập tức bảo tôi hãy từ bỏ suy nghĩ đó và học cách đặt niềm tin vào một người. Nhưng bây giờ sơ Marine không đáp lại. Dù trang phục sơ mặc toàn màu đen và dù bóng cây tuyết tùng đã che khuất gương mặt sơ, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đôi mắt và nụ cười sơ Marine đẫm buồn.
Buồn vì những lời nói ngu ngốc của một thằng bé như tôi? Hay buồn vì sơ nhận ra lời nói của tôi là đúng?
Gió tiếp tục thét gào. Sơ Marine vẫn tiếp tục đứng im lặng nhìn tôi......
"Sanae! Sanae!" Sơ Violetta đứng từ xa, cất giọng gọi tên tôi. Sơ nói khi thấy tôi quay đầu lại ".........Lại đây đi Sanae! Chúng ta phải đi về đấy"
Tôi gật đầu ra hiệu đã nghe thấy và quay lại với sơ Marine, tôi muốn nói lời tạm biệt. Nhưng sơ Marine đã không còn đứng ở đây nữa.
Sơ đã đi và mang theo bông hoa Lyly tôi tặng.
Tôi không biết mọi người sẽ đi về đâu sau khi họ đã chết. Nhưng chắc chắn nơi đó không có Chúa như lời người lớn đã nói.
"Con ở đó làm gì vậy?" Sơ Violetta hỏi khi tôi chạy về phía sơ.
"Con thăm một người bạn!" Tôi đáp, cởi sợi dây thánh giá ra khỏi cổ.
"Bạn con à Sanae? Sao ta không thấy?" Sơ nhìn về phía hàng cây tuyết tùng trống không, nơi tôi và sơ Marine gặp nhau. Lần cuối.
"Người ấy đi rồi!" Tôi đưa sợi dây cho sơ Violetta rồi chạy về phía chiếc xe hơi đang chờ ngoài cổng nhà thờ.
"Hey! Con phải mang cái này cho đến khi về nhà chứ" Sơ gọi với lại và bước theo tôi.
Nhìn thấy những đứa trẻ trong xe đang cười nói, tôi nhận ra tôi sẽ không còn thức cùng sơ Marine mỗi đêm để thắp lên một niềm tin hoang đường, không còn ngửi mùi khét và chịu đựng cái hơi nóng do những ngọn đèn cầy mang lại. Tôi cũng sẽ không còn nhìn thấy bức tượng thạch cao của Chúa Jesus.
Cuộc sống của tôi sẽ trở lại như trước, trở lại với bóng tối, với sự cô độc. Và không có sơ Marine.
Dù cho cuộc sống có thay đổi ra sao, tôi cũng sẽ không tin vào Chúa.
Không bao giờ...........
Chapter 4 : Pocho và tôi
Cho đến bây giờ cũng vậy, tôi vẫn không thể tin vào Chúa. Chúa không giúp cha mẹ tôi trở lại như xưa và cũng không giúp sự tồn tại của tôi hiện hữu trong mắt họ.
"Giờ con phải đi học. Mẹ tự lo được chứ ạ?" Tôi lên tiếng khi mẹ đang ngồi nhẩm lại số tiền cược cho cuộc chơi sắp tới.
"Uh được. Nhưng tối nay mẹ không về nhà đâu, mẹ sẽ ở bên nhà dì Jojin trễ đấy" Bà trả lời, mắt vẫn không ngước lên một lần nào.
"Con biết. Khi đi mẹ nhớ khóa cửa cẩn thận nhé" Tôi thở dài, quàng túi xách lên vai và bước ra khỏi cửa.
Thế giới này mãi sẽ không thay đổi. Cha mẹ tôi cũng vậy......
"Chào buổi sáng Sanae!" Tadafumi cười và vẫy tay trong khi tiến nhanh về phía tôi.
"Chào cậu Tadafumi!" Đáp bằng cái gật đầu, tôi nhìn cậu, trong lòng cảm thấy ghen tị. Cậu có thứ tôi không thể có: nụ cười rạng rỡ trên gương mặt điển trai.
"Hôm nay chúng ta có thể đi đâu sau giờ học không?" Tadafumi nhìn tôi với nụ cười quen thuộc. Tôi đã quen nhìn khuôn mặt này, nụ cười này hơn hai năm nay, nếu một ngày phải mất chúng, hẳn tôi sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, cứ như tờ giấy có một lỗ hổng. Bạn tôi gãi đầu, bối rối trước cái nhìn đăm đăm của tôi "Bởi vì......tối qua cậu nói tụi mình có thể......"
"Uh. Tớ nhớ...."
Tôi lấp lửng và phóng mắt ra xa nhìn bầu trời xanh trong vắt cùng những đám mây trắng trôi hờ hững.Tôi muốn được như chúng, có thể thả mình để mặc cơn gió thổi đi tứ phương mà không cần phải lo lắng về bất cứ chuyện gì.
Tôi cũng muốn nhìn thấy những thứ gì khác với thế giới tối tăm của riêng tôi, những thứ đẹp đẽ, yên bình như bầu trời xanh này. Nó làm tôi nhớ lại cái buổi hoàng hôn tôi đi cùng sơ Marine ra khỏi ngục tù của chính mình. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối tôi nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhận ra nó thật đẹp nhưng cũng thật buồn. Rồi khi sơ ra đi, tôi đã trở lại nơi này và không còn dịp ngắm nó nữa. Tôi không còn nhớ rõ rệt khung cảnh ngày đó, chỉ còn sót lại thứ mang ấn tượng sâu đậm là những tia nắng vàng nhảy múa trên nền gạch đỏ, cùng làn gió nhẹ mơn man chạy dọc cơ thể, như xuyên cả vào máu thịt. Ấm.
Tôi muốn được cảm nhận lại cảm giác này, dù chỉ là một lần.
Tôi bước đi, nhắm mắt lại hồi tưởng về làn gió ấm và bầu trời xanh. Tất cả hòa lẫn vào nhau như một bức tranh sơn dầu dang dở, tạo nên một phong cảnh quen thuộc đến từ quá khứ, nhưng dường như vẫn đang thiếu đi một cái gì.
"Sanae! Cậu muốn đi đâu sau giờ học?" Tadafumi lên tiếng khi thấy tôi chợt dừng lại.
"Tớ không biết nữa. Tớ muốn đến một nơi có gió, nắng và mây...." Tôi đáp, vẫn tiếp tục chờ đợi cái khung cảnh mờ ảo xuất hiện trong đầu mình để xem đó là đâu. Nhưng tôi không thể nhận ra được gì ngoài lớp sương mù giăng kín bức tranh sơn dầu. Tôi không thể nhìn thấy gì, ngoài màu xám.
Tại sao tôi lại không thể nhìn thấy những thứ đằng sau màn sương của kí ức?
Phải chăng vì nó quá mơ hồ? Hay do trí nhớ của tôi kém?
Hay vì nó không thuộc về thế giới của tôi?
"Ah! Vậy thì tớ biết một chỗ....." Mắt Tadafumi sáng lên ".....tớ có thể dẫn cậu tới đó. Nếu cậu muốn".
"OK! Tớ sẽ chờ cậu sau khi tan học" Tôi gật đầu, bước đi trên con đường trải đầy lá vàng.
Những cơn gió nhẹ lại thi thoảng thổi qua, cuốn lá phong vàng lên cao, nhảy múa trong không trung, rồi lại đáp xuống mặt đất theo hình xoắn ốc. Gió thổi vào tóc tôi, vào tóc Tadafumi.
Nhưng gió không thể thổi tan mây mờ che phủ hình ảnh trong trí nhớ tôi. Một bức tranh phong cảnh cũ huyền ảo.
Sau khi đi khuất khỏi con đường đông đúc, giờ đây trước mặt tôi là bãi biển xanh màu ngọc, lớp bọt trắng liên tục ào lên bãi cát rồi nhanh chóng rút đi, để lộ những hạt cát phản chiếu ánh nắng chiều lấp lánh như ngọc trai. Hướng về phía bên phải là những hòn đá đủ kích cỡ nằm xếp chồng lên nhau thành những hình thù kì quái nhưng hùng vĩ. Bên trái là hàng cây bách mọc thẳng tắp trải dài dọc bờ biển. Trên bầu trời xanh, những con nhạn biển giang rộng đôi cánh bay lượn lờ như những con diều giấy đầy tự do.
Cảnh vật trước mắt đẹp như một thiên đường, vượt trên cả giấc mơ tôi thường có. Bức tranh mờ ảo trong đầu tôi nhanh chóng bị thay thế bởi những thứ đang bày ra trước mắt. Tôi muốn lưu lại khung cảnh rực rỡ, sống động thay cho bức tranh sơn dầu ảm đạm tôi luôn phải đối mặt ban nãy.
Nhưng tôi sợ thiên đường trước mặt tôi chỉ là ảo ảnh nhất thời. Và khi một cơn gió lướt vụt qua, tất cả sẽ biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
Tôi sợ rằng mình lại chỉ đang mơ. Một giấc mơ hoang đường nào khác.
"Đừng đứng đó Sanae! Lại đây nào" Trước gương mặt ngạc nhiên của tôi, Tadafumi nắm lấy tay tôi và bước về phía biển.
Rồi bạn tôi tháo đôi giày đen ra, ném xuống bãi cát dưới chân cậu, tôi nhìn thấy và làm theo. Chân tôi chạm vào lớp cát trắng mịn cộng thêm những làn gió mang hương vị biển tràn vào mũi, tất cả tạo lại cảm giác giống như những tia nắng vàng cam trong buổi hoàng hôn đầu tiên. Thật ấm áp và dễ chịu.
Hai đứa tôi ngồi im lặng trên bãi cát trắng, đưa mắt nhìn ra bãi biển xanh lấp lánh ánh nắng chiều, để mặc làn gió mang mùi muối biển phả nhẹ vào mặt.
Ngay lúc này đây, tôi muốn được thấy lại cảnh mặt trời lặn một lần nữa. Cùng Tadafumi Sato.
"Cậu thích nơi này chứ Sanae?" Cậu bất chợt lên tiếng, kéo tôi ra khỏi sự mơ mộng.
"Uh!" Tôi xác nhận và hỏi lại "Nhưng sao cậu biết được một chỗ như thế này?"
Tadafumi nhìn tôi khẽ cười "Đây là nơi bí mật của riêng tớ. Tớ luôn đến đây mỗi khi có chuyện không vui, nó đã trở thành thói quen của tớ từ nhỏ cho đến bây giờ......"
"Ah! Ra thế"- Một người luôn nở nụ cười như cậu cũng có lúc buồn sao?- Tôi muốn biết nỗi buồn của cậu ra sao. Nó có giống hay là khác với của tôi? Tôi thật sự rất muốn biết.......
"Cậu có hay đưa bạn bè đến đây không?" Tôi hỏi cậu, nhưng mắt lại nhìn ra những cơn sóng nhỏ ngoài khơi, dường như chờ đợi chúng sẽ đem câu trả lời vào bờ cho mình "Họ sẽ cùng ngồi lắng nghe câu chuyện của cậu..... Và cậu sẽ không thấy buồn nữa"
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?" Tadafumi hỏi lại, tuy không nhìn qua, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt cậu không khỏi ngạc nhiên.
"Gi....giống như cậu đã làm với tớ......" Giọng tôi đột nhiên trở nên ấp úng,