Hurt... Trang 4

chiến thắng một cách dễ dàng. Bộ nhớ của Satomi đã lập tức ghi lại mọi thứ và không mấy khó khăn, cô đã đánh bại được người thầy của mình.

Niềm vui chiến thắng chưa kéo dài được bao lâu, Satomi đã không còn dịp gặp lại ông lão. Sau đó cô bé mới biết ông lão nghèo khó ấy lại là vua mạt chược ở khu phố của cô, người ta nói ông rút lui khỏi giải thi đấu sau một lần thua và không ai nhìn thấy ông nữa. Sau khi ông lão biến mất, Satomi không còn chơi mạt chược, nhưng những bài học của ông cô bé không bao giờ quên được, cũng như cô bé không thể quên lời cám ơn dang dở chưa kịp nói.

Satomi chỉ lưu giữ lại nó như một phần ký ức đẹp trong đời, nhưng bà không ngờ có ngày sự gặp mặt vô tình ấy lại có thể giúp bà thay đổi số phận.

Bằng cách áp dụng những chiến thuật người thầy hữu duyên đã dạy, Satomi dễ dàng ẵm trọn một số tiền lớn trong tay chỉ bằng một ván cờ. Ai cũng nghĩ mẹ Sanae chỉ nhất thời may mắn và họ đặt nhiều hơn với mong muốn gỡ lại. Cuối cùng, tất cả đều trở nên trắng tay, ngoài Satomi.

Những người phụ nữ đó không dễ dàng bỏ cuộc, họ tiếp tục rủ mẹ Sanae đánh cờ, tiếp tục đặt cược với suy nghĩ: May mắn không bao giờ kéo dài được lâu.

Mỗi ngày họ thua, họ lại chờ đợi một cơ hội khác để gỡ lại. Mỗi ngày, họ lại giúp Satomi mở rộng thêm cánh cửa tự do của cuộc đời.

Kendo tận hưởng vinh quang ông giành lấy được. Satomi hưởng thụ sự vui thú từ những quân mạt chược. Ai cũng chìm đắm vào ham muốn của bản thân, đến nỗi họ không còn nhớ mình có một đứa con trai. Họ chỉ biết sống cho chính họ và không chịu hiểu cho cảm xúc của người khác. Ai cũng kiếm được tiền nên người này bắt đầu xem thường người kia, kết quả họ xích mích với nhau chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nhất.

Sống trong sự ích kỉ của người lớn, Sanae đã biết tự lo cho mình. Cậu đi học một mình, về một mình, dọn dẹp căn nhà trống không một mình, ăn một mình và ngủ một mình. Cậu đã quên ngôi nhà mình đang ở có tới ba người. Cậu không thể nhớ được giọng nói cha mẹ cậu, không thể nhớ họ thích cái gì, ghét cái gì, không thể nhớ lần cuối cùng cậu nhìn thấy họ cười với nhau là khi nào...... Sanae không cảm nhận được như thế nào là một gia đình. Với cậu những người sống ở đây chỉ như những con người xa lạ bị gán cho hai cái tên cha và mẹ.

Sanae giống như một cây con mọc trơ trọi giữa đồng hoang, không có gì nuôi nấng, che chở khỏi thiên nhiên khắc nghiệt. Cây con đó cũng không tha thiết sống, nó cứ tiếp tục cuộc đời cô độc như thế để chờ một ngày, những con gió lớn ập đến và chấm dứt số phận cho nó. Với Sanae, sống hay chết cũng không khác nhau là mấy.......

Cuộc sống của Sanae Hanekoma sẽ vẫn cứ tiếp diễn như thế nếu không phải một ngày nọ, sơ Marine- một người phụ nữ lớn tuổi với gương mặt hiền hậu, có công việc chăm sóc những đứa trẻ trong trại mồ côi- vô tình đi ngang qua nhà Sanae và nhìn thấy cậu. Ngồi gập người trên ghế sofa, gương mặt Sanae không chút cảm xúc nào, đôi mắt vô hồn đờ đẫn nhìn về phía bức tường đối diện, bỏ ngoài tai những lời cãi vã to tiếng của cha mẹ.... khiến sơ cảm thấy nỗi xót xa trào dâng trong lòng.

Trong mắt sơ Marine, Sanae giống như một bức tượng mang vẻ đẹp bề ngoài làm dao động lòng người.....nhưng bên trong thì hoàn toàn trống rỗng. Càng đau xót hơn khi sơ nhận ra tâm hồn của đứa bé không bao giờ bình lặng, cơ thể nhỏ bé của cậu luôn bị một làn sương xám mù mịt bao phủ. Màn sương của sự cô độc và những suy nghĩ u ám.

Kể từ ngày gặp Sanae, sơ Marine luôn bị ám ảnh bởi ý nghĩ ngày nào đó, con quái vật trong chính tâm hồn cậu bé đáng thương ấy sẽ nuốt chửng lấy cậu. Đọc kinh thánh, thuộc nằm lòng những lời dạy của Chúa để làm gì khi không thể bảo vệ được một đứa bé yếu đuối? Điều này khiến sơ luôn bị dằn vặt mỗi đêm.

Sau cùng, lương tâm của một người lương thiện quyết định cứu lấy đứa bé. Sơ hạ quyết tâm như vậy và bước đến gõ cửa ngôi nhà đầy sóng gió của Sanae. Sơ Marine đề nghị cha mẹ cậu gửi cậu vào nhà trẻ mồ côi, để ở đó sơ có điều kiện chăm sóc cậu nếu cha mẹ cậu không thể. Bỗng dưng có người gánh hộ trách nhiệm cho mình, Satomi và Kendo đồng ý ngay, họ hối bà đem cậu bé đi càng sớm càng tốt. Khi được hỏi đến ý kiến của mình, Sanae cũng không có biểu hiện phản đối, với cậu thì sao cũng được.

Cái ngày sơ Marine đến đón Sanae đi, sơ có thể nhìn thấy sự nhẹ nhõm trong đôi mắt của hai bậc cha mẹ, khi họ đã có thể trút bỏ được một gánh nặng. Từ bây giờ, họ đã có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống tự do, giàu sang mà không bị ràng buộc bởi bất cứ ai. Cuộc đời với họ chưa bao giờ đẹp hơn thế.

Trước biểu hiện của họ, sơ Marine lắc đầu chán nản "Những người cha người mẹ này thật vô trách nhiệm!" rồi sơ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sanae và bước đi nhanh hơn, để tránh xa khỏi hai con người ích kỷ ấy.

Sanae thì không có phản ứng nào, bởi cậu vốn đã quen với nó. Cậu chỉ muốn hỏi tại sao sơ lại phải ra đi vội vã, tại sao bàn tay nắm chặt tay cậu lại run lên và tại sao gương mặt sơ lại tràn ngập sự thất vọng.... Nhưng cuối cùng Sanae quyết định giữ lại những câu hỏi cho riêng mình. Dù sao đó cũng không phải là chuyện cho một đứa con nít như cậu xen vào, và cậu cũng không muốn hiểu những câu chuyện phức tạp của người lớn. Như câu chuyện của cha và mẹ.

Không một ai nói với nhau câu nào, sơ Marine và Sanae lặng lẽ bước đi trên con đường gạch hướng về phía núi có ánh mặt trời đang le lói, chiếu những tia sáng màu cam dịu như dát vàng xuống lớp gạch đỏ, khiến đôi chân Sanae cảm nhận được sự ấm áp cậu chưa bao giờ có. Trong mắt cậu, hoàng hôn thật đẹp, đẹp đến mức cậu có cảm giác nó không thuộc về thế giới u tối của mình.

Vừa bước đi trong buổi hoàng hôn vàng Sanae vừa nhìn người đi bên cạnh cậu, nhìn gương mặt trải bao sự đời của bà sơ già- người đã nói sẽ cứu cậu ra khỏi lớp vỏ bọc của chính cậu. Sanae nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của bà, im lặng không nói gì. Cậu vốn không tin vào quyết tâm đó.

Ở cái tuổi của một đứa bé, lẽ ra Sanae không cần phải lo lắng bất cứ gì, cậu được quyền sống trong sự bảo bọc, dạy dỗ của người lớn giống như bao đứa trẻ khác. Nhưng cậu không được may mắn ấy, cậu bé không có gì ngoài những ước mơ. Sanae mơ rất nhiều, từ những mong ước nhỏ bé nhất cho đến hoang đường nhất, nhưng không một cái nào trở thành sự thật. Cậu chỉ mơ ước rồi nhận lấy thất vọng. Dù vậy, Sanae vẫn tiếp tục ước mơ. Cậu tự nói với chính mình.... ít ra.....

....cậu cũng còn có một lý do để....

...... tồn tại.

Chapter 3 : Ngày thứ hai mươi mốt

Đã gần một tuần kể từ khi tôi sống ở cô nhi viện, mọi thứ vẫn như cũ. Không một đứa trẻ nào đến gần bắt chuyện hay muốn làm bạn với tôi. Tất cả những gì tôi cảm nhận được là cái ánh nhìn căm ghét, khinh thường của những đứa trẻ ở đây.

Những đứa trẻ ở cô nhi viện ghét tôi vì họ nghe rằng tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, họ ghen tỵ vì tôi có người thân, họ nghĩ tôi hẳn không được bình thường mới đến nơi này trong khi vẫn còn cha và mẹ. Họ khinh thường tôi vì tôi có thứ họ không có, và vì tôi không cùng chung một thế giới với họ. Họ như những chủ nhà khó chịu vì sự có mặt của người khách không mời. Họ khó chịu vì sự có mặt của tôi.

Ngày qua ngày, tôi quan sát cuộc sống của những đứa trẻ cùng trang lứa trong cô nhi viện, họ không có cha mẹ nhưng có rất nhiều bạn. Tất cả lớn lên cùng nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng cười, cùng chia sẻ mọi thứ..... Cuộc sống có lúc vui lúc buồn, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nụ cười tắt trên gương mặt trẻ con của họ.

Chỉ tiếc là những đôi mắt ấy không nhìn thấy tôi và những nụ cười đó không dành cho tôi.

Tuy sống cùng một căn nhà, nhưng tôi giống như tù nhân bị xiềng xích trong bốn bức tường đá lạnh lẽo, còn họ như những tia nắng ung dung nhảy múa bên ngoài và nhìn tôi đầy chế giễu. Thứ ánh sáng tôi có thể nhìn thấy nhưng không bao giờ chạm tới.

Tôi chứng kiến những đứa trẻ ở đây lớn lên trong sự chăm sóc của các sơ, rồi lần lượt từng người trong số họ được người lớn nhận nuôi. Họ chia tay các bạn, từ giã nơi này để đến với hạnh phúc của chính mình. Rồi lại có những đứa trẻ mới xuất hiện trong cô nhi viện, họ sống vui vẻ bên bạn bè và hạnh phúc lại đến đón họ đi..... Cuộc sống trong trại trẻ mồ côi cứ tiếp tục như thế, số phận những đứa trẻ cứ thay đổi như thế......

Và tôi vẫn chỉ có một mình. Vẫn chỉ là cái bóng sống vật vờ trong ngôi nhà rộng lớn này. Tôi cũng không quan tâm có ai nhận ra sự có mặt của mình hay không. Bản thân cái bóng cũng dần quên mất rằng nó đang tồn tại.

Một đêm như thường lệ, tôi nằm trên giường, nhìn về phía bầu trời đêm không trăng và tiếp tục nghĩ về những mơ ước. Rồi chúng nhanh chóng bị gián đoạn bởi tiếng bước chân bên kia cánh cửa, dù rằng tiếng động rất nhỏ nhưng cũng dễ lọt vào tai tôi giữa không gian tĩnh lặng. Thế là tôi thôi mơ mộng, nhìn về phía cửa ra vào và bắt gặp một thứ ánh sáng yếu ớt khẽ lướt qua. Không suy nghĩ, tôi bước xuống giường, xỏ đôi dép vào và đi ra khỏi phòng.

Theo hướng ánh sáng ngang qua vừa nãy, tôi lần mò trong đêm tối rồi cứ thế tiến thẳng về phía trước. Mãi đến một lúc sau, tôi mới nhìn thấy có ánh sáng hắt ra từ một căn phòng cửa để mở. Với bản tính tò mò của một đứa bé, tôi liền mở cửa bước vào trong.

Căn phòng tôi đang đứng chói lòa khiến tôi phải lấy tay che lại. Khi mắt đã quen dần với ánh sáng, tôi nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng rất đỗi quen thuộc. Phòng cầu nguyện.

Đó là nơi các sơ đưa tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đến đây vào mỗi buổi sáng để cầu nguyện và mong Chúa ban phước lành. Tôi cũng đến đây mỗi ngày, nhưng không phải để cầu nguyện như mọi người. Tôi đến chỉ vì tất cả đều tập trung ở đây và chỉ có ở đây tôi mới có được cảm giác là một người trong số họ, một người sống giữa những người khác, một người nhận ra được sự tồn tại của mình không phải là điều không tưởng.

Tôi cũng không cầu nguyện. Vì tôi không tin vào Chúa.

Cái ánh sáng chói chang tôi vừa thấy khi nãy chỉ là thứ ánh sáng le lói phát ra từ hàng chục ngọn đèn cầy cắm quanh bức tượng bằng thạch cao của Chúa Jesus. Dưới chân ngài là một sơ đang quỳ gối thành tâm cầu nguyện, là người đã hi vọng số phận tôi sẽ thay đổi khi đến đây.

Thật kỳ lạ! Tại sao sơ lại cầu nguyện vào giữa đêm khuya như thế này?" Sơ Marine chú tâm đến nỗi bà không nhận ra sự có mặt của tôi. Giữa những lời cầu nguyện, tôi nhận ra có những tiếng nghẹn và thỉnh thoảng là những tiếng nấc khiến giọng đọc bị đứt quãng. Tôi còn nhận thấy vai sơ Marine run lên như đang sợ hãi thứ gì đó. Trong đầu tôi đầy những câu hỏi, chúng như đang nổi loạn và chỉ chờ nhảy ra ngoài để tìm câu trả lời.

"Sơ Marine!" Tò mò, tôi lên tiếng hỏi, quên mất mình là kẻ bí mật lén vào đây.

Sơ Marine khẽ giật mình, tiếng cầu nguyện ngừng lại. Bà quay về phía vang lên giọng nói và bất ngờ khi nhìn thấy tôi.

"Sanae! Tại sao con không đi ngủ mà lại ở đây?" Sơ đi về phía tôi, gương mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên.

"Con nhìn thấy sơ đi ngang qua phòng con. Con liền đi theo vào đây và nhìn thấy sơ đang cầu nguyện......" Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của bà, hỏi ".... Sao sơ lại khóc vậy sơ Marine?"

"Ah..... ta đâu có khóc...." Nghe tôi nói, bà vội lấy vạt áo chùi mắt.

"Ai làm sơ khóc vậy?" Tôi vẫn không nghĩ mình đoán sai.

"Không....không có ai làm ta khóc cả....." Sơ chối một cách vụng về "....chỉ là ta....."

"Có phải chính ông ấy làm sơ khóc không?" Tôi hỏi và chỉ tay về phía bức tượng của Chúa. Khi đó, một đứa trẻ như tôi không nhận ra gọi Ngài như thế là một sự mạo phạm. Tôi chỉ nói những gì tôi nghĩ.

Sơ Marine không trách tôi vì lời nói trẻ con đó, dường như câu hỏi của tôi nói đúng chuyện của sơ. Không kiềm chế được nữa, Sơ nhìn Ngài và khóc, khóc như một người nhận ra mình mất tất cả.....chỉ trong một đêm.

"Sơ Marine....." Tôi muốn hỏi nguyên do Ngài làm sơ khóc, nhưng nỗi đau của sơ như lan vào tim tôi khiến tôi nín lặng.

"Ta đã cầu nguyện mỗi ngày kể từ khi còn nhỏ.....Ta luôn tin tưởng vào Ngài và không lúc nào ta phản bội lại Đức Cha....." Sơ Marine gạt nước mắt, giải thích cho tôi "......Vậy mà cách đây ba ngày ta nhận được giấy báo của bác sĩ.....nói rằng bệnḥ ung thư....máu..... của ta không thể chữa khỏi.... Ta chỉ còn....chỉ còn.......hai....hai mươi ngày..... để cầu nguyện Ngài tha thứ cho.....cho sai lầm của ta......"

"Vậy sơ đã hết bệnh chưa?" Tôi ngu ngơ hỏi, không biết "ung thư máu" là gì, nhưng làm người ta lo sợ thì có lẽ nó là một thứ bệnh có thể lấy đi tính mạng của sơ Marine. Cho nên sơ mới phải ở đây cầu nguyện mỗi đêm.

"C....Chưa....nhưng sẽ hết thôi..... Nhất định là thế...." Sơ mỉm cười với tôi, nhưng tôi thấy nụ cười đó chứa đầy sự đau đớn ".......Ngài nhất định sẽ nghe lời cầu nguyện của ta và giúp ta..... Đức Cha rất nhân từ, Ngài sẽ không bỏ rơi con của Ngài..... Hơn nữa ta còn rất nhiều việc phải làm, ta còn phải sống để giúp con không còn bất hạnh..... Ta sẽ không chết đâu..... chưa phải bây giờ...."

Sơ Marine kiềm chế tiếng nấc nghẹn và quay lại tiếp tục công việc cầu nguyện. Sơ còn mười bảy ngày để chờ Chúa cứu rỗi.

Tôi đứng im lặng nhìn sơ run rẩy đọc kinh thánh, rồi nhìn sang bức tượng Chúa bị đóng đinh trên đầu sơ Marine.

Có thật bức tượng thạch cao này sẽ nghe lời thỉnh cầu của sơ và cứu sơ thoát khỏi bệnh tật?

Trước sự thành tâm của sơ, Ngài không có vẻ gì là động lòng. Ngài chỉ đứng bất động và nhìn xuống đứa con của mình đang sợ hãi. Im lặng.

Trong lòng đứa trẻ không tin tưởng phép màu như tôi nhen nhóm một niềm tin nhỏ bé. Lần đầu tiên tôi thử đặt hi vọng vào ngài và cầu nguyện, tôi mong Đứa Cha sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu của sơ Marine và đừng để bệnh tật mang sơ đi, để sơ có thể ngày ngày lại được cầu nguyện cho Ngài.

Từng ngày trôi qua, mỗi lần sơ cầu nguyện đều có tôi bên cạnh. Cả hai đều có cùng một lời thỉnh cầu và đều mong Chúa sẽ nghe được. Sơ như một con chiên ngoan đạo lạc bước trong bóng tối, chờ đợi Đức Cha mở đường dẫn ra ánh sáng.

Mỗi ngày, thời gian của sơ dần hết, sơ Marine lại càng cầu nguyện nhiều hơn. Mỗi ngày, tôi lại chỉ càng thấy sơ tiến sâu hơn vào trong bóng tối. Mỗi ngày, niềm tin mới nhen nhóm trong lòng tôi lại càng nguội dần.....

Ngày thứ hai mươi, sơ Marine không tới cô nhi viện. Sơ không còn cầu nguyện nữa.

Ngày thứ hai mươi mốt, sơ trưởng thông báo cho toàn trại trẻ mồ côi biết sơ Marine đã qua đời, và yêu cầu toàn bộ bọn trẻ phải mặc lễ phục đến nhà thờ Golden để làm lễ an táng sơ.

Loading disqus...