nếu cậu không thích, cứ nói thẳng ra"
"Tớ chưa bao giờ ăn kiểu này...." Bạn tôi nói và gắp thêm mì "....nhưng mà ngon lắm. Nếu được tớ muốn ăn lại ở đây lần sau"
"......." Thú thật phản ứng của Tadafumi khiến tôi bất ngờ. Cuối cùng, tôi lên tiếng sau một hồi im lặng "....ông lão ấy bán ở đây lâu rồi. Mỗi khi ở một mình tớ đều đến đây ăn, quán ông ấy nổi tiếng nhất khu này...."
"Ra thế! Thảo nào lại ngon đến vậy. Nhưng mà Sanae....." Cậu đặt tay lên vai tôi, cười ".....Sau này nếu muốn ăn, tớ sẽ đi với cậu. Chứ ăn một mình buồn lắm!"
Tôi không biết buồn là gì, có lẽ đó là một cảm giác đau đớn mà người ta luôn né tránh nó.
Nếu tôi có được cảm giác đó, ăn một mình cũng không làm tôi thấy buồn. Tôi đã đi, đã sống mười lăm năm nay chỉ có một mình. Tôi đã quen với nó từ lâu.
Nhưng lần này có cảm giác gì đó hơi khác, phải chăng vì tôi có Tadafumi bên cạnh, cười và nói với tôi.
Có thể cậu ấy đúng "Hai người vẫn tốt hơn một người"
Tadafumi và tôi không nói gì nữa. Chắc vì không muốn cắt ngang bữa ăn của tôi, cậu im lặng ăn, mắt nhìn về bóng đêm phía trước.
Tôi nhìn bạn tôi, nhìn đàn thiêu thân bay trên đầu cậu. Dưới ánh sáng trắng mờ mờ, chúng giống như những hạt bụi lung linh, trong vắt như thủy tinh. Hình ảnh đó làm tôi liên tưởng đến khung cảnh thần tiên trong một chuyện cổ tích tôi đã đọc từ rất lâu. Và cậu như một vị hoàng tử bước ra từ cây đũa phép của bà tiên tốt bụng được bao quanh bởi những hạt bụi màu lấp lánh.
Rồi hoàng tử bước đến gần công chúa, trao cho nàng tình yêu của chàng. Sau đó, họ sống hạnh phúc bên nhau.
Tadafumi có thể là vị hoàng tử đó, cậu đẹp trai, tốt bụng, lại giàu có. Nhưng tôi không phải là công chúa. Tôi không xinh đẹp, không dịu dàng, không có gì hết.....
Tôi chỉ là một con rối không có cảm xúc.
"Tại sao cậu lại muốn quen với một kẻ như tớ? Ai cũng thấy tớ là kẻ vô cảm lẽ nào cậu không nhận ra?"
"Tadafumi......" Cái ý nghĩ đó cứ liên tục lặp lại trong đầu tôi và vọt ra khỏi miệng trước khi tôi kịp kiểm soát.
"Gì vậy Sanae?" Cậu quay lại nhìn tôi, đôi mắt ấm áp.
"Không...." Tôi quay mặt vào hộp mì của mình, lắc đầu "Không có gì..."
Chợt Tadafumi đặt tay lên mặt tôi. Bàn tay to, ấm.
"Đứng yên một chút nhé Sanae!" Tay cậu dần di chuyển trên mặt tôi, gương mặt cậu cúi lại gần. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở của Tadafumi....rất gần.
"Xong rồi này!" Bạn tôi giơ một chiếc lá phong đỏ như ngọc hổ phách lên đưa tôi xem. Cậu cười.
Bất giác tôi không thể nhìn thẳng vào mặt cậu. Tôi đã nhìn nụ cười đó hai năm nay, nhưng sao lần này nó lạ quá, giống như tôi chỉ vừa mới gặp cậu lần đầu.
"Cậu có thể....đưa tớ chiếc lá đó?" Tôi chợt buột miệng.
"Chi vậy?" Tadafumi nhìn tôi. Nụ cười đó vẫn chưa tắt.
"Tớ muốn....giữ nó"
"Được thôi! Đây này" Cậu mỉm cười, chìa chiếc lá đỏ cho tôi.
Tôi biết lẽ ra tôi nên nói cám ơn, nhưng tôi đã không nói mà chỉ nhìn vào chiếc lá phong màu hổ phách trên tay. Những ý nghĩ mơ hồ đang dần định dạng trong đầu, những câu hỏi không biết từ đâu ra.
"Chúng ta nên đi thôi Sanae!" Tadafumi đứng dậy, quay đầu nhìn tôi.
"Uh!" Tôi thả hộp thức ăn rỗng vào thùng rác bên cạnh, bước đi theo cậu. Tay vẫn nắm chặt chiếc lá.
Tại sao tôi lại muốn giữ vật này? Làm vậy có khác nào tôi lại nợ cậu ấy thêm một lần nữa?
Đến ngày Tadafumi nói chia tay, tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ những thứ thuộc về cậu ấy. Nhưng.... không phải chiếc lá này.
Suy nghĩ đó xuất hiện rõ nét nhất trong đầu tôi và tôi không biết tại sao mình lại nghĩ thế.
"Cậu luôn cười với tất cả mọi người...." Tôi hỏi khi đang đi bên cạnh cậu ".....đúng không Tadafumi?"
"Tất nhiên, nụ cười mang đến sự vui vẻ mà. Nếu cậu cười, cậu sẽ thấy thế giới này đẹp hơn..." Tadafumi nói rất vui vẻ ".....và cũng sẽ làm nỗi buồn của người khác tan biến phần nào đấy"
Cậu cười để làm thế giới này tươi đẹp hơn......
Cậu cười cho tất cả mọi người......
Cậu không cười.....
.....vì tớ......
"Tớ chưa thấy cậu cười bao giờ...." Cậu chợt quay sang nhìn tôi ".....tớ nghĩ nếu cậu cười lên, hẳn cậu sẽ đẹp lắm đó Sanae"
Tôi không đáp, đưa mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt.
Thế giới của tớ không đẹp như cậu..... Tớ có cười lên hay không, màu xám vẫn không biến mất.....
Tiếng cười là thứ xa xỉ trong thế giới đó.......
Mọi người sống trong thế giới tội lỗi ấy không bao giờ cười....
Họ không biết cười là như thế nào......
Ánh sáng không bao giờ xuất hiện ở nơi bóng tối che phủ vạn vật......
Ánh sáng không dành cho sự xấu xa.....
Và tiếng cười không dành cho kẻ như tớ......
"Thật ra tớ rất muốn được nhìn thấy cậu cười, dù chỉ một lần....." Tadafumi đưa tay gãi đầu, lộ vẻ bối rối ".....hah, nhưng nếu cậu không muốn thì đành chịu vậy"
Nếu tớ nói tớ muốn cười cho cậu, liệu cậu có tin không?
Tôi muốn làm gì đó cho bạn tôi, tôi muốn đáp lại những gì cậu đã làm cho tôi hai năm qua. Tôi biết một nụ cười không khó......
Nhưng.... tôi không thể.
Thấy tôi im lặng, Tadafumi hoảng hốt giải thích "Xin lỗi! Tớ chỉ nói đùa thôi. Đừng giận nhé Sanae!"
Tôi lắc đầu, bước đi. Cậu đi theo tôi, gương mặt không ngớt lo lắng.
Tôi không giận Tadafumi.
Tôi ghét bản thân mình.
Tôi luôn làm cậu lo lắng. Dù....tôi không hề muốn.
"Cậu có muốn đi đâu đó không? Hay muốn mua gì đó?" Giọng bạn tôi như một người hối lỗi, kể cả khi đó không phải lỗi của cậu ấy "Tớ sẽ đi với cậu!"
Tôi lắc đầu, lên tiếng "Tớ muốn về nhà"
"Sanae!" Tadafumi nhìn tôi, tuyệt vọng "Tớ....."
"Tớ không giận cậu đâu. Chỉ là...." Tôi hơi chậm lại "....tớ muốn về nhà"
"Thôi được...." Cậu thở dài bất lực ".....Cũng tối rồi, tớ sẽ đưa cậu về"
Dưới bầu trời thu trong vắt, hàng phong rung lên vì gió, tiếng dế vang lên khắp mọi nơi, không gian thoang thoảng mùi cỏ đẫm sương đêm, những ngọn đèn đường nằm rải rác quanh khu công viên soi sáng lối đi của Tadafumi và Sanae. Hai bạn trẻ lặng lẽ bước bên nhau, chân nghiến lên lớp sỏi phát ra âm thanh rào rạo như tiếng kính vỡ.....
"Nhà tớ ở trước mặt rồi, cậu nên về đi Tadafumi" Tôi lên tiếng, phá tan không khí im lặng tự nãy giờ.
"Nhưng.....tớ muốn đưa cậu đến tận cửa. Như thế mới yên tâm" Cậu chần chừ không muốn đi.
"Tớ không còn là trẻ con nữa, có thể tự vào nhà" Tôi gạt ngay "Đừng lo cho tớ!"
"Nhưng cậu không giận thật chứ?" Tadafumi đổi chân liên tục đầy lo lắng "Tớ không thấy cậu nói gì cả"
"Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện. Tớ thật sự không giận cậu chuyện gì hết" Tôi cố tạo vẻ mặt nghiêm trọng "Hay cậu không tin tớ?"
"Không! Sao lại không tin chứ? Được rồi tớ về, nhưng nhớ cẩn thận nhé Sanae!" Đi được mươi bước, cậu quay lại hỏi tôi "Vậy....mai chúng ta có thể đi đâu đó sau giờ học được không?"
"Uh!" Tôi gật đầu và bước đi không ngoái đầu lại "Ngủ ngon!"
Nếu cậu cứ tin những gì tớ nói, rồi cũng sẽ có ngày cậu thấy hối hận.....
Tớ chỉ là kẻ.....dối trá!
"Tớ muốn về nhà!" chỉ là lời nói dối. Tôi thật sự không muốn trở về căn nhà của tôi một giây phút nào.
Với tôi, nó không khác gì.....địa ngục.
"Kẻ ngu ngốc như bà biết gì mà nói, kẻ chỉ biết ở nhà xài tiền như bà làm sao hiểu được tôi phải kiếm tiền khó khăn như thế nào? ĐỪNG LÊN MẶT DẠY ĐỜI TÔI!!!!" Giọng một người đàn ông quát lên.
"ÔNG NÓI THẾ MÀ NGHE ĐƯỢC HẢ? Ông kiếm ra tiền rồi thì sao? Ông có lo cho cái nhà này đâu. Suốt ngày chỉ ở ngoài đường với lũ trí thức giả ấy đi uống rượu. Có bao giờ ông làm việc nhà chưa? Có bao giờ ông ở nhà ăn cơm một bữa chưa? Có bao giờ ông hỏi thăm thằng con ông học hành ra sao chưa? Ông làm chồng, làm cha như vậy đó à? ÔNG CÓ TƯ CÁCH GÌ NÓI TÔI????" Tiếng phụ nữ đốp lại.
"Tôi nói cho bà biết nhé! BÀ CŨNG CÓ PHẢI BÀ MẸ TỐT ĐÂU? NẾU TÔI KHÔNG ĐI LÀM, TIỀN ĐÂU CHO BÀ SANG ĐÁNH BÀI VỚI HÀNG XÓM? TIỀN ĐÂU CHO BÀ ĐI MUA SẮM? BÀ CŨNG CÓ BAO GIỜ ĐI HỌP CHO THẰNG CON HAY KHÔNG MÀ NÓI TÔI? NẾU KHÔNG CÓ THẰNG NÀY CẮM ĐẦU ĐI LÀM BÀ LÀM GÌ CÓ ĐƯỢC NGÀY HÔM NAY?????"
"GÌ CHỨ? ÔNG THỬ ĐẬP PHÁ ĐỒ ĐẠC Ở ĐÂY XEM TÔI CÓ MUA LẠI ĐƯỢC KHÔNG? THỬ PHÁ NÁT CĂN NHÀ NÀY XEM AI CHỊU THIỆT CHO BIẾT!!!!!!!"
"ĐỒ KHỐN!!!! BÀ NGHĨ TÔI KHÔNG DÁM À????" Người đàn ông nóng mặt, chụp ngay chiếc bình bông bằng sứ bên cạnh.
"NÉM ĐI! TÔI THÁCH ÔNG ĐÓ, CÙNG LẮM RA NGOÀI ĐƯỜNG Ở THÔI CHỨ GÌ? ĐỪNG NGHĨ TÔI SỢ ÔNG!!!!"
Kế đến là tiếng đổ vỡ vang lên chát chúa khắp nhà. Bố mẹ Sanae lại tiếp tục miệt thị nhau, đồ dùng trong nhà là nạn nhân cho cuộc cãi vả của bố mẹ cậu. Càng tức giận, họ càng chửi gay gắt. Càng chửi, họ càng mất kiểm soát, đập hết tất cả những thứ họ tóm được trong tay.
Những cuộc cãi nhau như vậy thường kéo dài đến sáng, và thường không phân thắng bại. Lý do cho việc này thường rất vô lý, có khi chỉ vì ngứa tai gai mắt người còn lại mà cả hai bắt đầu to tiếng, rồi quay sang mạt sát nhau, ai cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Cuối cùng, đồ đạc là kẻ chịu trận. Còn Sanae là người phải đứng ra dọn dẹp bãi chiến trường vào sáng hôm sau.
Đây cũng là lý do cậu chưa bao giờ mời bạn bè đến nhà, hay để họ đứng trước nhà mình. Cậu không muốn bất cứ ai nhận ra gia đình mình vốn đã không còn là một gia đình từ lâu rồi.
Sanae đã quá quen với chuyện này, cậu chứng kiến hầu như mỗi ngày. Vì vậy, bước vào nhà, thứ chào đón cậu là tiếng đồ vật rơi loảng xoảng như thường lệ, cậu khẽ đóng cửa lại rồi bước lên phòng, nhốt chặt mình trong đó. Cậu cố gắng xem như chưa có gì xảy ra.
Mỗi lần như thế Sanae lại ngồi thu mình trên giường, đưa đôi mắt đen trống rỗng nhìn ra bầu trời đêm, cố quên đi những tiếng động ở nhà dưới thi thoảng vang lên tận đây.
Cậu ước một ngày nọ, mình sẽ được ở với thế giới yên lặng và những ngôi sao lấp lánh ngoài kia. Ngày đó, cậu sẽ không phải trở lại ngôi nhà này lần nữa.
Sanae ngồi bất động nhìn ra ngoài, nghĩ về mong ước của mình cho đến khi nó đi vào trong giấc mơ. Cậu bé nghĩ đó là câu chuyện cổ tích duy nhất cậu còn có thể nhớ. Cổ tích của chính cậu.
Điều ước đó theo Sanae từ nhỏ, không đêm nào cậu không nghĩ về nó, không đêm nào cậu không mong nó trở thành sự thật.
Mười lăm năm đi qua, ước mơ của cậu vẫn chỉ nằm trong trí tưởng tượng. Cậu dần mất lòng tin vào nó, nhưng vẫn tiếp tục mơ ước. Chỉ để an ủi chính mình.
Sau mười lăm năm, Sanae đủ lớn để học cách chấp nhận cuộc sống hiện tại, để học cách bằng lòng với những gì mình đã có.
Để hiểu...... cái ngày cậu mơ ước không bao giờ đến.
Để nhận ra.....
.......cổ tích mãi chỉ là cổ tích............
Chapter 2 : Câu chuyện của mẹ
Sau khi dọn dẹp tàn tích của ngày hôm qua, Sanae buớc vào nhà bếp nấu bữa sáng. Cha cậu đã đi từ sớm mà cũng có thể đã ra khỏi nhà ngay sau khi cãi nhau. Mẹ cậu vẫn nằm trong phòng, một mình như mọi khi.
Khi Sanae và mẹ hoàn tất bữa cơm sáng, cậu lặng lẽ đi lấy hộp sơ cứu và ngồi xuống băng lại cổ tay bầm tím của mẹ, trong khi bà tiếp tục nhắc lại chuyện hôm qua.
Ngày qua ngày, tất cả mọi chuyện đều lặp đi lặp lại giống hệt nhau, cứ như được lập trình sẵn trong máy tính.
"Mẹ thật sự không thể nào sống cùng một nhà với bố con nữa. Lẽ ra ngay từ đầu mẹ phải nhận ra ông ta là một kẻ ích kỷ, mẹ thật ngu ngốc khi lấy ông ta. Con có thể chịu đựng một kẻ như vậy không Sanae ?"
Tôi phải trả lời như thế nào đây ? Tôi muốn nói với mẹ và cả cha rằng họ không nên đổ lỗi của chính mình cho người khác. Tôi muốn nói cho họ biết tôi ghét họ như thế nào. Tôi ước gì mình không được sinh ra trên đời, để không phải bước vào đây và chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong căn nhà này.
Tôi ước sao tôi không phải là con họ.
Nhưng dù tôi có ước gì đi chăng nữa, hai nguời lớn truớc mặt tôi vẫn là cha mẹ tôi. Sự thật đó không bao giờ thay đổi.
"Mẹ nghĩ có lẽ đã đến lúc mẹ và bố con nên tính đến chuyện ly dị… " Bà tiếp tục nói mà không cần chờ cậu con trai trả lời "….khi đó con nên đi theo mẹ. Mẹ sẽ chăm sóc cho con tốt hơn ông ta"
Vậy sao? Có thật mẹ sẽ lo cho tôi hơn khi bà không còn sống chung với cha nữa? Có phải mẹ sẽ quan tâm đến tôi hơn khi bà không còn người để cãi nhau mỗi ngày?
Những đứa trẻ khi nghe cha mẹ chúng ly dị, có lẽ chúng sẽ buồn và thậm chí là shock, nhưng trong thâm tâm chúng cũng nhen nhóm hi vọng ít ra sẽ có thứ gì đó thay đổi sau cuộc hôn nhân tan vỡ này. Có lẽ người cha hoặc người mẹ sẽ tốt với con mình hơn lúc truớc. Có thể như thế thật……
Nhưng tôi không nghĩ phép màu đó xảy ra với tôi. Tôi hiểu bố mẹ tôi, bản tính của họ đến chết vẫn không bao giờ thay đổi.