Chap 2
Sáng. Nó lờ đờ chui ra khỏi cái chăn ấm áp, ngáp ngắn ngáp dài trong lúc làm vệ sinh buổi sáng. Lạnh buốt! Nước tràn vào da nó như mới lấy ra từ ngăn đá tủ lạnh. Tay nó tê tê, đỏ hồng. Nó run rẩy chạy về phòng khoác vội cái áo len rồi thay quần áo chuẩn bị đi học. Vẫn lạnh! Nó rờ tay lên đầu giường kiếm cái khăn rắn-hổ-mang-đen-trắng quen thuộc. Nhưng chiếc khăn mà nó vừa túm được thì đen tuyền, mềm mại. Cuối khăn, chữ Vic được đan cách điệu với tông màu trắng nổi bật. Nó nhớ lại vụ tối qua, định bỏ khăn xuống. Nhưng màn sương trắng xóa mờ mịt bao quanh cửa sổ khiến nó rùng mình mà bất giác đưa khăn lên quấn một vòng quanh cổ. "Dài quá", chiếc khăn quá khổ so với chiều cao chỉ nhỉnh hơn 1m60 của nó. Nó quơ tay quấn khăn thêm hai vòng trước khi phóng xuống nhà, nhét hộp xôi mà mẹ nó mua cho vào cặp rồi chạy ra bến xe buýt. Ấm!
Ca học của nó trôi qua một cách chậm chạp. Bốn tiết đầu còn khiến nó tập trung được vào bài giảng. Nhưng hai tiết Triết cuối thì tệ kinh khủng. Chất giọng đều đều của vị giảng viên được lưu trữ lại trong bộ nhớ thì ít mà ghé qua Recycle Bin thì nhiều. Đầu nó ong ong mấy câu "nó là nó , nó không phải là nó, nó là chính nó" mà rốt cục cũng không biết "nó" là cái gì. Nó thẫn thờ tiếc rẻ sao nãy không ngủ luôn. Tụi bên cạnh đã gà gật hết rồi. Nó mà ngủ nữa thì...hơi bất lịch sự. Thế là nó đành ngồi thơ thẩn nghịch. Chữ Vic trên chiếc khăn một lần nữa đập vào mắt nó. Những thắc mắc về con người kia lại chiếm đầy bộ nhớ.
Tan lớp, nó lang thang ra cổng trường chờ đến ca học Quản trị mạng buổi chiều bên Bách Khoa. Mấy thằng bạn đã kéo nhau qua ngõ Cột Cờ chiến game. Nhưng cái đầu đau nhức bắt nó phải rời xa cái khu ồn ào bất kể giờ giấc kia. Còn lại một mình, nó ôm cuốn giáo trình dày cộp định kiếm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Xịch.
Tiếng xe ngay sát bên khiến nó giật bắn. Và theo quán tính thì rất có thể nó đã tiếp đất không an toàn với tiếp điểm là khuôn mặt. "Rất có thể" thôi nhé! Vì may cho nó, một cánh tay rắn chắc đã kéo nó lại vi trí thăng bằng. Nó ngoảnh lại tìm "thủ phạm" đồng thời là "ân nhân" của vụ thử nghiệm hiện tượng vật lí vừa xong: một hình ảnh không hẳn là lạ hoắc. À, vừa gặp tối qua thì sao mà "lạ" được. Chưa kể màn "cướp cạn" khó hiểu của anh ta. Nó nhìn anh, không phải với cái nhìn theo kiểu vừa phát hiện ra loại virut máy tính mới nữa, mà phải nói là như khi nó vừa phát hiện ra cái computer của mình tràn đầy virut.
- Chào!
- ...
- Này! Cậu nhìn người ta chằm chằm như thế là bất lịch sự đấy!
- ...
- Cường này...
- Bộ tôi có cái gì giống anh và anh muốn đổi nữa hả?
Bộ dạng của nó khiến anh phì cười. Nó vẫn ngó anh trân trân bằng đôi mắt nâu mở to, trán nhăn lại và môi thì mím chặt.Trông nó không khác gì con thỏ ngốc trước con cáo gian ác.
- À, nhà tôi có người giống cậu và tôi muốn đem cậu về!
Treo máy! Giờ thì bộ nhớ của nó đã quá tải thật sự. Nó đứng đơ ra, trán nhăn hơn và mắt thì mở to hết cỡ. Trong lúc CPU của nó chưa hoạt động lại thì anh kéo nó lên xe, đội cái mũ bảo hiểm vào đầu nó, phóng đi.
Đến lúc nó hấp thụ được câu nói đùa của anh thì anh với nó đang trên đường Lê Duẩn. Một bên, công viên Lênin xanh mướt với những hàng cây khó xác định dáng điệu đang rì rào khiêu vũ cùng gió đông. Một bên, đường ray xe lửa thẳng tắp liền kề dãy phố đông đúc những cửa hiệu đông đúc.
- Này! Anh đưa tôi đi đâu đó?
- Đi ăn. Coi như tôi bồi thường cho cậu vụ hôm qua. Không người ta lại bảo tôi bắt nạt trẻ con.
-Tôi không phải con nít! Mà nếu anh có ý định bồi thường thì trả cho tôi cái khăn. Nếu không tôi sẽ bị rắc rối lắm!
Ngã tư Kim Liên. Anh rẽ phải rồi dừng lại trước một nhà hàng hai tầng trang trí khá nổi bật với tông màu đỏ - đen. Nó ngó lên dòng chữ neon màu vàng to tướng: BANANA.
- Bộ ông chủ quán này không còn cái tên nào chuối hơn chắc?
- Này cậu! Ông chủ quán mà cậu vừa nói là tôi đấy!!
Anh nhăn mặt khi nghe nó nói thế. Nó lại nhìn anh. Mớ bòng bong trong đầu thì ngày càng vĩ đại thêm.
Anh nắm tay nó lôi vào quán. Tầng một khá đông đúc và ồn ào. Anh kéo nó lên thẳng tầng hai vắng vẻ, yên tĩnh hơn. Có vẻ anh là chủ quán thật. Mấy nhân viên trong quán nhìn anh và cúi chào với vẻ cẩn trọng hơn. Anh đẩy nó vào cái bàn bên cạnh cửa sổ, nhìn thẳng ra công viên, rồi chạy ra chỗ quầy Bar. Nó ngó quanh. Không gian trong quán khá rộng và thoáng. Cách bài trí trang nhã với những chiếc sofa êm ái màu vàng nhạt trái ngược hẳn với dáng vẻ và màu sắc ấn tượng bên ngoài. Tất cả tạo ra một cảm giác thoải mái và ấm áp.
- Lần đầu tiên cậu đến đây hả?
Anh trở lại bàn cùng lon bia và ly nước cam, phía sau là cô gái phục vụ với chiếc khay đầy ắp mấy món fastfood.
- Tôi là sinh viên chứ có phải đại gia như anh đâu mà vào đây đốt tiền?
Anh cười, ngồi xuống ghế đối diện rồi đẩy cái hamberger đến trước mặt nó. Giờ thì nó mới để ý kỹ anh, dù trước đó nó đã nhìn anh chằm chằm không dưới 2 lần. Nãy thì nó chỉ thấy là anh cao, ít nhất là hơn nó một cái đầu. Và cho dù nó có thấp bé gần nhất lớp thì bọn bạn nó cũng không cao đến thế. Anh cũng khá vạm vỡ với chiếc áo sơmi trắng và quần jeans. Anh nam tính hơn nó, hiển nhiên, cho dù nó đã cố gắng tống mình vào mấy lớp thể hình mà vẫn không thay đổi được vóc dáng nấm lùn. Khuôn mặt anh góc cạnh và…đẹp trai. Mắt anh màu xanh nhạt, một màu mà chắc chắn không một người Việt Nam gốc nào có. Và tóc thì nâu, không hẳn là gọn gàng nhưng hợp với khuôn mặt.
- Này! Cậu vẫn hay nhìn người ta như thế à? Ăn đi chứ! Tôi nói là tôi bồi thường cho cậu rồi còn gì? À, mà cậu đeo khăn của tôi cũng hợp đấy chứ nhỉ? Nhưng sao có vẻ to thế?
- Tôi là người máy hay sao mà trả lời được nhiều câu thế một lúc? Có mỗi một cái khăn thì anh lấy rồi! Không quàng khăn anh để làm xác ướp trong thời tiết này chắc? Mà cái khăn này thì dài chết được!!
Nó nhìn cái hamberger, ngán ngẩm, rồi lại quay ra nhìn anh. “Sao người ta cứ khoái làm cái hamberger to thế không biết!?!”
- À! Tôi chưa biết tên anh đó?
- Tưởng cậu không cần biết luôn? Tôi tên Sơn, Phạm Thanh Sơn_Victor pham.
- Đó là lý do vì sao trên cái khăn này có chữ Vic? _Nó chỉ vào chiếc khăn đang đeo trên cổ.
- Ừ!
- Còn tôi là Cường.
- Đỗ Việt Cường! Sinh viên năm hai học viện Kĩ thuật quân sự.
Anh nhấp ngụm bia rồi nhìn nó tinh quái. Còn nó thì lại nhìn anh chằm chằm. Hình như với con người này nó chỉ biết có nhìn thôi hay sao ấy.
- Ăn đi chứ!! Cậu không đói à?
- Làm sao anh biết?
- Ăn hết cái hamberger đó rồi tôi nói cho!
Tò mò là một thói xấu. Và đôi khi nó thường hay mắc phải thói xấu, dù cố tránh thế nào đi nữa. Thế là, với sự dụ dỗ của anh, nó cố nhồi nhét cái hamberger to ụ kia vào bụng, dẫu rằng trước đó chẳng có ai ép được nó ăn đến nửa cái. Nhưng anh lại là một con cáo già. Anh nhanh chóng chuyển đề tài đến tên tuổi và chiếc khăn. Rồi nó cũng quên luôn mục đích ban đầu của mình. Anh ép nó ăn thêm vài miếng pizza và uống sạch cốc nước cam trước khi gọi người dọn dẹp. Nó thả người trên ghế sofa, gối đầu lên tay. Ghế bên kia, anh cũng ngồi dựa lưng thoải mái. Nó và anh nói chuyện cho đến khi giọng anh nhẹ nhàng đưa nó vào giấc ngủ.
4h chiều. Anh gọi nó dậy. Đã đến giờ nó phải đi học.
“AAAAAHHHHHHHH…. Sao mình ngủ được trước mặt người lạ cơ chứ?” Nó hét lên trong tiềm thức. Trước đến giờ, nó chỉ cảm thấy yên tâm khi ngủ yên tĩnh một mình. Và khi nó còn đang đấu tranh nội tâm, anh lấy xe rồi gọi nó xuống. Anh đưa nó sang bên Bách Khoa, nơi nó đang theo học để trở thành một chuyên viên An ninh mạng.
- Cậu là một người thú vị đấy!!
- Còn anh thì kì quặc!!!
Nó vênh mặt lên khi anh nhìn nó trêu chọc, rồi chạy vào sân trường, suýt vấp ngã với cái dây giày. Phía sau, anh nhìn nó phì cười, lắc đầu. Anh trai của nhóc em gái kết nghĩa, đúng là… hai anh em!
End chap 2~~~