Nhưng sau đó, hắn không lăn quay ra ngủ như thường lệ mà nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Bỗng hắn thấy một cảm giác kỳ lạ ngày càng xâm chiếm mình, day dứt, cào xé khiến hắn không sao ngủ được. Y là ai??? Thằng con trai đã choán hết tâm tưởng cậu ta, khiến cậu ta quên bẵng kẻ đang cùng chung chăn gối với mình??? Càng nghĩ hắn càng thấy khó chịu! Thành thật mà nói, từ trước tới giờ bất kỳ cô em nào từng lên giường với hắn, bằng những thủ thuật đầy kinh nghiệm hắn đều dễ dàng cuốn hút và chiếm lĩnh hoàn toàn tâm trí họ. Thế mà giờ đây hắn lại bị hạ gục thê thảm bởi một thằng đàn ông xa lạ nào đó ngay trên giường của mình. Hắn bực cũng là điều dĩ nhiên, có mấy thằng con trai có thể dễ dàng tặc lưỡi cho qua khi người tình của mình gọi tên kẻ khác ngay trong lúc mây mưa?! Quay sang, cậu đã ngủ từ lâu, hơi thở rất mềm mại, bờ môi cong ướt át – chi tiết hắn yêu thích nhất trên cơ thể cậu – hơi hé mở. Một người như cậu ta có người yêu khác cũng không có gì là lạ.
Sự bực tức dâng lên trong lòng, hắn đột ngột tung chăn, đứng dậy quày quả đi vào nhà tắm. Hơi lạnh và tiếng ồn khiến cậu bừng tỉnh trong chớp mắt, rồi có vẻ an tâm khi thấy không có việc gì khác lạ, cậu tiếp tục buông mình vào giấc ngủ như một con mèo lười biếng trong buổi trưa hè oi ả.
Chưa đầy mười lăm phút sau, hắn khật khưỡng đi ra. Cái cách cậu cuộn mình trong chăn yên ả như không hề biết đến tâm trạng lúc này của hắn khiến hắn ngứa mắt thực sự. Hắn kéo tung cái chăn, chứng kiến cơ thể trần trụi của cậu phơi ra trong ánh đèn ngủ lờ mờ. Bị lạnh đột ngột, cậu hơi hé mắt, càu nhàu giật lại cái chăn trong tay hắn.
“Làm gì thế? Đi ngủ đi chứ…”
Hắn không đáp lại, dùng chính cơ thể mình thay thế chiếc chăn trùm lên người cậu. Sức nặng khiến cậu suýt ngạt thở. Dường như chưa nhận ra điều gì, cậu dùng tay đẩy đẩy cằm hắn, giọng ngái ngủ:
“Đừng đùa nữa mà! Tôi buồn ngủ lắm…”
Nhưng hắn có cách trả lời khác. Tay hắn luồn xuống dưới, quấy rối cậu rất nhanh. Cậu khẽ rít lên giữa hai kẽ răng, cảm thấy khó chịu nhiều hơn là kích thích. Phản ứng của cậu đã châm ngòi nổ cho một quả bom. Hắn đột ngột lật người cậu lại, mở rộng hai đùi cậu và xâm nhập vào bên trong trước khi người con trai đáng thương kịp nhận ra điều gì. Cậu thét lên hoảng hốt. Lần đầu tiên cậu cố gắng chống cự lại hắn:
“ĐỪNG!!! BUÔNG TÔI RA…TÔI KHÔNG THỂ…AAAAAAA…”
Nhưng cả hắn và cậu đều hiểu rằng van xin chỉ là vô ích. Hắn quơ vội đống quần áo ngay dưới sàn, trói hai tay cậu vào thành giường, thậm chí còn nhét giẻ vào miệng cậu. Thế là xong! Giờ cậu chẳng khác gì một con sex doll. Mặc cho cậu run rẩy, giẫy giụa, cầu xin hắn trong im lặng và nước mắt, hắn vẫn đẩy vào như điên. Lần này không chỉ là kinh tởm, hắn thậm chí còn phải ghê sợ chính bản thân mình, chính con quỷ máu lạnh đang giày vò không thương tiếc một sinh vật xinh đẹp và không có cách gì chống cự nằm bên dưới.
Mồ hôi thi nhau túa ra, cả người hắn và cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhắm nghiền mắt nhưng nước mắt chảy ra không ngừng cho hắn biết cậu vẫn còn tỉnh. Cậu không ngất đi như thường lệ. Bàn tay cậu nắm vào thành giường đến mức đỏ ửng lên, trông rõ từng đường gân. Mái tóc xổ tung, bết lại thành từng lọn nhỏ. Hai dòng chất dịch trắng và đỏ thi nhau rơi xuống nệm. Hắn thấy mắt mình mờ dần. Lạ thay, bên tai hắn bỗng văng vẳng tiếng guitar:
Sorry
Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like sorry like sorry
Forgive me
Is all that you can’t say
Years gone by and still
Words don’t come easily
Like forgive me forgive me
Oh Chúa! Lại là “Baby can I hold you” - hắn rủa thầm. Nghĩ đến một bản tình ca trong lúc như thế này có phải là phi lý không??? Hắn cố gắng xua nó ra khỏi đầu bằng cách tập trung chú ý vào cảm giác ở phần dưới cơ thể nhưng thật là vô ích. Âm thanh quái quỷ ấy vẫn còn chờn vờn trong óc hắn cho tới tận khi hắn ngã gục xuống và nhanh chóng thiếp đi.
9. Hắn thực sự cho rằng cậu ta phải có họ hàng với super man chứ chẳng chơi, khi hắn mở mắt vào trưa hôm sau và kinh ngạc thấy cậu đã tỉnh, đã tắm rửa và mặc quần áo. Chỉ khác là hôm nay cậu ta không thể ngồi trên giường mà nằm cạnh hắn, đầu gối lên tay, đôi mắt trong trẻo hướng về hắn nhưng cứ như nhìn một nơi nào xa xăm lắm. Hắn bất giác đưa tay vuốt nhẹ má cậu - một cử chỉ dịu dàng hiếm có – nhưng vẫn không làm đôi mắt đen ấy lay động chút nào.
Hắn thôi không nghịch nữa, nằm thẳng người ra, chợt cũng cảm thấy hơi ran rát ở dưới. Chẳng mấy khi hắn lại điên cuồng như thế. Có lẽ hắn đã tiêu tốn hết tinh lực dùng cho một tuần. Ngay cả đứa con gái khiến hắn thấy có hứng nhất từ trước đến nay cũng không thể làm cho hắn kiệt quệ như bây giờ. Làm tình với con trai có lợi hơn với con gái ở điểm, bọn con trai mạnh khoẻ hơn - giống như một cái hồ rộng hơn – mà hắn có thể thoả sức vẫy vùng. Hắn láng máng nhớ lại rằng, hắn đã từng nghe một thằng bạn nào đấy lảm nhảm trong khói cần sa, đại ý là sex với bọn cùng giới cũng giống như thuốc phiện, thử một lần rồi thì khó bỏ, hoặc bỏ rồi vẫn có thể nghiện lại như chơi. Lúc đó hắn chưa thử, hắn vẫn luôn nghĩ rằng chừng nào hết gái theo hắn thì hắn mới thử đến giai – mà đợi một thằng như hắn hết gái theo thì chỉ khi bố hắn phá sản hoặc hắn sắp chui xuống lỗ mà thôi; thế nên hắn không mấy bận tâm đến những lời đó. Giờ nó lại tự nhiên xuất hiện, thật đúng lúc đúng chỗ. Hắn nghiện rồi sao??? Trước giờ hắn chưa từng nghiện thứ gì, đó là lý do hắn không bao giờ có ý định thử bất kỳ loại ma tuý nào mặc cho bạn bè hắn lôi kéo, rủ rê, thậm chí là khích bác. Hắn không muốn phải phụ thuộc vào cái gì quá mức. Hắn chỉ muốn lướt qua chỗ này một tí, nếm thử cái kia một tí, gọi là cho đời nó thêm phần thi vị mà thôi.
Bảo hắn thích cậu á??? Cũng có lẽ! Người ta không thể sex với một người quá ba lần nếu không có tí tình cảm gì, hắn đảm bảo thế. Nhưng bảo hắn nghiện cậu, cái này thì hơi khó thừa nhận đấy! Thế sao hắn lại có cái cảm giác ấy - cái cảm giác mà hắn tạm gọi là “ghen” - khi nghe cậu gọi tên người khác??? Hắn biết, thường thì “ghen” sẽ gắn với “yêu”, như kiểu trong phim tình cảm khi mà hai nhân vật chính cứ lần chần mãi không chịu thừa nhận tình cảm của mình với đối phương thì đạo diễn sẽ đẩy thêm nhân vật thứ ba, thứ tư vào và nhờ đó, hai nhân vật kia sẽ có động lực mà tiến lại gần với nhau hơn. Nhưng mà ở đời đâu phải cái gì cũng đơn giản thế. Một đứa bé khóc đòi bố mua cho món đồ chơi mà thằng bạn hàng xóm đã có, thế thì chả phải cũng là “ghen” còn gì!!! Thế nhưng mà tại sao hắn…
“Anh trả tiền đi để tôi còn về. Muộn rồi.”
May mà cậu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, chứ nếu để thêm lúc nữa chắc đầu hắn đã nổ tung như quả bóng bị bơm quá tay rồi. Hắn với tay sang cái áo khoác vắt trên ghế, rút ra cái ví, quăng về phía cậu mà không cần nhìn.
“Đấy! Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Cậu mở ví. Giấy tờ thì hầu như không có, chỉ có card visit của một số vị tai to mặt lớn và rất nhiều tụ điểm ăn chơi nổi tiếng đất Hà thành, ba tấm thẻ ATM của ba ngân hàng lớn đều đứng tên hắn, năm tờ 100$, còn lại là polymer VND không tờ nào có mệnh giá dưới 100.000. Cậu nhìn mác ví: Louis Vuiton. Liếc mắt sang hắn đang phì phèo phun khói thuốc, cậu băn khoăn không biết phải lấy bao nhiêu. Ít nhất thì sau đêm qua, cậu khó có thể còn sức mà bon chen trên xe bus mà phải gọi xe ôm về và chắc chắn phải nghỉ học ít ngày.
Rốt cuộc cậu cũng lấy được một số tiền. Cậu trả lại cái ví cho hắn, khoác áo khoác và bước ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại.
Cậu đi được một lúc, hắn mở ví ra, thấy toàn bộ số tiền VND đã biến mất. Hắn bật cười chua chát:
“Thông minh thật!”
Sau khi rời khỏi nhà nghỉ, gọi cho người nhà đến đem xe máy về còn hắn bắt taxi đi ăn trưa ở nhà hàng Osteria Il Grill trên đường Bà Triệu. Hôm nay hắn ăn mà không cảm thấy có chút hứng thú nào. Buổi chiều, hắn ghé qua Megastar Vincom xem một bộ phim bom tấn để giải khuây. Hắn tắt điện thoại để từ chối bất kỳ cuộc gọi làm phiền nào trong lúc này. Năm giờ chiều, hắn cảm thấy hai mi mắt trĩu nặng, buồn ngủ không chịu nổi. Khi ngồi trên xe taxi, hắn gật gà gật gù nhưng lại không thể ngủ được ở bất cứ đâu ngoại trừ giường, hắn định bảo tài xế dừng lại lúc đi qua khách sạn Nikko nhưng hơi chậm trễ nên xe đi quá. Cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào hắn quyết định bò về nhà để ngủ.
Vừa bước vào nhà, hắn đã biết ngay là mình phạm sai lầm. Ông bố hắn đang chình ình ngay trong phòng khách, dán mắt vào màn hình LCD 120 inches trên tường chỉ để xem một trích đoạn sân khấu chán ngắt. Hắn ước gì đã đủ tỉnh táo để kịp nằm xuống và nhẹ nhàng bò lên gác như một con thằn lằn, nhưng giờ thì quá muộn, người mà hắn không muốn gặp nhất thế gian đã sớm tia được thằng quý tử mắt nhắm mắt mở, ngáp ngắn ngáp dài, vất vưởng đi từ ngoài cổng vào nhà như một con nghiện thiếu thuốc. Ông chỉnh lại kính, đạo mạo hỏi hắn bằng cái giọng của một vị chánh án:
“Con vừa đi đâu về đấy?”
Nào, kinh nghiệm là phải trả lời thật nhanh để đối phương không biết là mình đang nói dối. Hắn có thể khẳng định rằng tất cả thời gian rảnh rỗi ngoài học hành và ăn chơi ra là hắn suy nghĩ mọi tình huống để đối đáp với bố hắn.
“Con đi thi thử đại học về.”
“Thi thử?!”
Bố hắn nhìn hắn từ đầu đến chân.
“Thi ở đâu? Sao không mang giấy bút gì?”
“Ở cái trung tâm luyện thi gần trường Bách Khoa. Giấy người ta phát, bút con mua ở đấy, thi xong quăng đi rồi.” – hắn đáp tỉnh bơ.
“Thi thế nào?” - bố hắn vẫn tiếp tục tra hỏi.
“Làm được. Chỉ có bài thưởng điểm hơi mắc chút xíu. Con nghĩ được tầm 9 đến 9,5.” - người ta vẫn nói con hơn cha là nhà có phúc. Điều này đúng, trên nhiều phương diện.
Bố hắn vẫn còn ngờ vực nhưng không tìm được chứng cứ nào thuyết phục khả dĩ kết tội thằng con. Nó khôn như chấy và ranh như cáo, ông biết thừa. Ông tiếp tục tấn công sang hướng khác:
“Mày lại mới đổi xe đấy hả? Tiền chứ có phải cỏ rác đâu... Hoang phí thế người ta lại nói ra nói vào.”
“Người ta chả nói ra nói vào ông thì thôi chứ…” - hắn thầm nghĩ, nhưng miệng lại trả lời khác:
“Con Vespa mẹ chê là nữ tính quá nên con đổi sang PS. Bố thấy đấy, con toàn đi xe máy chứ có dùng ôtô như mấy đứa bạn con đâu.” - mẹo là hãy lái câu chuyện sang người không có mặt.
“Chắng phải ở nhà đã có hẳn một cái Mercedes rồi sao? Đi đâu thì bảo tài xế chở đi chứ.”
“Như thế không tiện vì con phải di chuyển khá nhiều. Hơn nữa bây giờ người ta mốt Ferrari mui trần cơ, đi Mer thì lúa quá bố ạ.” - hắn cười khì khì, lòng chỉ mong chấm dứt cuộc đối thoại, không, cuộc tra khảo này càng nhanh càng tốt.
“Con với cái…” - bố hắn lầm bầm, chịu không còn gì để nói. Tuy nó là thằng ăn chơi ngất trời, nhưng vẫn còn khá là học hành tử tế, ít khi gây ra chuyện tày đình khiến ông bẽ mặt như nhiều cậu ấm khác. Ông mắng nốt nó vài câu vớt vát:
“Mẹ mày chiều mày lắm cơ! Tiền cứ vung như giấy, một tháng mà tiêu hàng chục triệu. Đúng là con hư tại mẹ!!! Liệu đấy, không thì tao cắt hết, khỏi ăn chơi…”
Hắn nhếch môi. Chục triệu thôi á? Trăm triệu còn ít đấy! Bõ bèn gì so với số tiền ông kiếm được mỗi tháng.
Bố hắn phẩy tay, ra hiệu cho hắn lượn đi cho nước nó trong. Lẽ dĩ nhiên là hắn sung sướng biến ngay lên phòng riêng, chỉ kịp bật điều hoà lên là chui tọt vào đống chăn, ngủ thẳng cẳng.
10. Nhưng tới nửa đêm thì hắn tỉnh dậy. Hắn nhìn đồng hồ. Đúng 8 tiếng từ lúc bắt đầu ngủ. Đói cồn cào vì chưa ăn bữa tối, hắn mò xuống bếp. Tủ lạnh nhà hắn lúc nào chả ngập đồ ăn, cái này thì khỏi lo. Hắn vừa ăn vừa xem một chương trình gameshow nước ngoài trên tivi bởi như đã nói, trình tiếng Anh của hắn không tồi. Xem một lúc, chán, hắn chuyển kênh liên tục. Ngẫu nhiên thế nào trên kênh [V] lại đang phát một clip khác của Tracy Chapman: “Give me one reason to stay here”.
Lần này thì hắn phải công nhận Tracy là một ca sỹ cực có tài, guitar đỉnh, hát hay, ca từ ý nghĩa. Kể ra cậu ta cũng có khiếu nghe nhạc đấy chứ. Hắn vốn vẫn xem gu âm nhạc như một trong những cách xét đoán con người. [V] chiếu liền hai clip “Give me one reason to stay here” và “Fast car”. Hắn thích “Fast car” hơn hẳn, nó có cái gì đó giống tâm trạng của hắn:
You got a fast car
But is it fast enough so we can fly away
We gotta make a decision
We leave tonight or live and die this way
I remember we were driving driving in your car
The speed so fast I felt like I was drunk
City lights lay out before us
And your arm felt nice wrapped ’round my shoulder
And I had a feeling that I belonged
And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone…
Có lẽ đó là lý do tại sao hắn luôn thích lao như điên trên những con đường dài rộng, bởi vì lúc đó hắn “had a feeling I could be someone” , hắn thoát ra khỏi những ràng buộc và ngột ngạt thường nhật.
Bài hát làm hắn nhớ đến cậu, đến chuyện đã xảy ra tối hôm trước. Hắn bắt đầu thấy băn khoăn về cậu. Suy cho cùng, một người đầy lòng tự trọng như cậu chắc chắn phải gặp vấn đề gì bức bách lắm mới đi làm cái nghề mạt hạng đáng khinh này. Hắn ngồi vuốt cằm suy nghĩ mất một lúc rồi quyết định hành động ngay lập tức.
Chạy lên phòng, bật máy tính, hắn copy mấy cái hình hắn dùng điện thoại di động chụp lén cậu vào máy rồi dùng photoshop cắt chỉnh lấy khuôn mặt. Dĩ nhiên hắn không bao giờ quay lại những sex scene giữa hai người và luôn cố tình để mắt xem trong các căn phòng trọ có đặt thiết bị nào khả nghi là máy quay trộm hay không; ngay cả hình trong di động của hắn cũng đặt ở chế độ bảo vệ, có khoá và mật khẩu, không thể xem trực tiếp cũng không thể dễ dàng copy. Xã hội đã có quá đủ những tấm gương tày liếp. Tuy hắn không thuộc loại tiếng tăm khắp cả nước như cô em nào đó, nhưng danh tiếng của bố hắn phải sánh ngang Bộ trưởng. Là một thằng có đầu óc, hắn không bao giờ để xảy ra những chuyện ngu ngốc không đáng có. Sau khi xử lý làm tăng độ nét của tấm ảnh, hắn send vào nick một vài bạn bè đáng tin cậy, kèm theo lời nhắn nhờ họ tìm giúp thông tin về người sinh viên trong bức ảnh. Ngẫm nghĩ một lát, hắn ghi thêm tên của thằng con trai cậu đã từng gọi, đề nghị họ tìm hiểu thêm về quan hệ giữa hai người. Xong đâu đấy, hắn chuyển sang chơi PES online tới sáng.
Mạng thông tin nội bộ của hắn đã phát huy tác dụng tích cực. Không đầy bốn ngày sau, hắn nhận được email khá chi tiết về cậu và tên kia. Dù đã chuẩn bị trước, hắn vẫn thấy khá shock khi biết cậu thực sự đang theo học ở một khoa danh giá của trường đại học danh tiếng hàng đầu đất nước. Cậu có một cái tên rất đẹp, dân Hà Nội gốc, bố mẹ mất sớm phải ở với nhà bác. Nhà bác cậu ta nằm ở một khu chung cư thuộc quận Ba Đình, tuy không phải giàu có nhưng cũng thuộc loại có của ăn của để. Lẽ dĩ nhiên cậu hoàn toàn không phải một nàng Lọ Lem thế kỷ XXI, không hề bị hắt hủi trong ngôi nhà ấy mà được nuôi dạy tử tế, cho ăn học tới nơi tới chốn, mọi người trong nhà cũng đối xử với cậu rất bình thường. Cậu được đánh giá là một sinh viên giỏi, ngoan ngoãn, quan hệ tốt với bạn bè, thỉnh thoảng còn tham gia một số hoạt động tập thể. Nói chung là một lý lịch bình thường không tì vết.
Còn y, thằng con trai đáng ghét ấy, nó học cùng khoa cùng trường cậu, chỉ khác khoá. Thằng này là người nơi khác tới Hà Nội học, nhưng cũng là một sinh viên thuộc hàng top, liên tục nhận học bổng của trường, bí thư đoàn khoa, đẹp trai, cuốn hút, có nhiều tài lẻ, hoà đồng, thân thiện. Một cá nhân gần đạt tới mức hoàn hảo, chỉ trừ điều là người ngoại tỉnh và nhà rất nghèo.
Email còn đính kèm file hình của y. Hắn nhìn y từ đầu đến chân, còn zoom vào bức hình để xem cho rõ. Mẹ kiếp, ra là thằng này!!! Dù hắn không phải là thằng giỏi nhớ mặt người khác, nhưng cái thằng nhà quê thỉnh thoảng hắn bắt gặp ở Hồ Gươm Xanh này thì lẫn đi đâu được. Hắn nhớ nó vì hôm đầu tiên hắn diện đôi giày Nike mới toe giá bốn triệu rưởi, sản phẩm mới ra mắt ở Châu Âu cách đó một tuần và chỉ nhập về Việt Nam năm đôi vào buổi sáng hôm ấy, thế mà y lại có một đôi y chang thế mặc dù hắn có thể đảm bảo là kiểu giày này chưa hề có hàng nhái trên thị trường. Tuy vậy, hắn biết thừa thằng này không phải dân ăn chơi máu mặt, ít ra chỉ là loại nhà giàu mới nổi thôi, vì những thằng thuộc đẳng cấp như hắn thường tiêu tiền mà không bao giờ phải giở ví ra đếm. Thế thì thằng này nhà nghèo ở chỗ nào, con ngoan trò giỏi ở chỗ nào???
Đọc kỹ profile, bạn hắn còn cung cấp thêm thông tin: dạo gần đây thằng này có vẻ thay đổi rất nhiều, xài đồ hàng hiệu, đổi xe số sang xe ga, mua được cả laptop và thường xuyên thấy xuất hiện ở một số nhà hàng vũ trường lớn. Vì y là một sinh viên giỏi nên mọi người đều dễ dàng tin rằng y đang tham gia cộng tác với các dự án lớn giá bạc tỷ. Quan trọng hơn, y và cậu còn có một mối quan hệ khá mờ ám, tuy trên giảng đường hai người ít thể hiện sự thân mật nhưng bạn hắn khẳng định từng bám theo và thấy hai người bí mật gặp nhau tại phòng trọ riêng của tên kia.
Hắn ngả người ra ghế. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ hơn nhiều rồi. Chúng ta có một kịch bản rất quen thuộc thế này: một cậu bé tuy sống đầy đủ về vật chất nhưng vẫn thiếu tình thương của bố mẹ, cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Lớn lên một chút, cậu ta phát hiện mình là gay, càng đau khổ hơn và không dám nói với ai trong gia đình. Vào đại học, cậu gặp y, bị sét đánh với vẻ ngoài hấp dẫn và tử tế của y. Tên kia cũng thuộc dạng thông minh, nhận ngay ra tình cảm đặc biệt của cậu nhưng không gào tướng lên như nhiều thằng ngu khác, mà cố tình ban phát cho cậu chút hy vọng để rồi lợi dụng cậu đi bán thân xác của mình về lấy tiền cho y tiêu xài. Hoàn hảo, hả??? Gay cấn, hả??? Đáng dựng thành phim lắm!
Hắn cần tắm. Ngay lập tức. Lũ ngu này làm hắn thấy nực quá chừng. Bồn tắm rộng với mười vòi phun massage làm hắn thấy thoải mái hơn một chút. Hắn nằm dài trong bồn, còn nhâm nhi một cốc bia và xem truyền hình trực tiếp Bundesliga trên màn hình tivi treo tường ngay trong nhà tắm. Hắn cố đẩy những gì đã đọc, đã xem ra khỏi đầu, nhưng hắn không thể không bận tâm về đoạn clip ngắn mà bạn hắn cung cấp, quay cảnh cậu cười với y, ôm y, nói chuyện vui vẻ với y. Khốn kiếp! Hắn còn chưa bao giờ được thấy cậu cười. Khuôn mặt rạng rỡ của cậu đối lập hẳn với đôi mắt đen trống rỗng vẫn thường nhìn hắn vào mỗi tối thứ sáu. Trong mắt cậu hắn là cái gì chứ??? Một cọng rơm đặt lên cái cân với đối trọng là y - một cục vàng - chắc??? Cậu dùng hắn để so sánh với y??? Y đáng sao??? Dù hắn không phải là một thằng tử tế gì, hắn thừa nhận, nhưng hắn cũng không phải loại lừa lọc, bẩn thỉu như thằng kia. Hắn sòng phẳng, dù là tình hay tiền. Một kẻ như y đáng để cậu phải tự huỷ hoại bản thân mình đến thế sao??? Nếu không phải là với hắn, cậu sẽ qua đêm với bao nhiêu thằng đàn ông đủ loại, mạt hạng, với giá chỉ một vài trăm một đêm, để rồi nhận vài con virus HIV vào mình??? Hắn thương hại cậu, mặc dù hắn vốn luôn cho rằng một thằng ngu thì không đáng để được thương hại. Hắn mong là cậu bị lừa. Phải rồi, cậu bị lừa vì quá tin tưởng vào cái vỏ bọc đạo đức giả của tên kia!!!
Thứ sáu này, hắn sẽ lại gặp cậu. Hắn sẽ nói ngay cho cậu biết toàn bộ sự thật. Rồi cậu sẽ khinh bỉ y như cậu đang khinh bỉ hắn. Dẫu cậu không yêu hắn đi chăng nữa, hắn cũng không muốn thấy cậu dành tình cảm cho bất kỳ ai khác.
Hắn muốn cậu, khi ở trên giường cùng hắn, sẽ chỉ luôn nghĩ về hắn, gọi tên hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi.
11. Cả ngày thứ sáu ấy hắn sống trong tâm trạng phấp phỏng. Hắn thậm chí còn ăn tối ở nhà hàng KFC ngay cạnh Bờ Hồ để đợi tới giờ hẹn.
Tám giờ, hắn lấy xe dạo quanh hồ.
Chín giờ kém mười, chỗ hẹn vẫn trống trơn.
Cậu thường không bao giờ đến muộn quá tám rưỡi. Sốt ruột, hắn định trèo lên Highland café làm một cốc nhưng lại sợ cậu đến mà không gặp. Hắn cứ luẩn quẩn ở đó tới tận mười một giờ, dù biết chắc cậu chưa từng đến muộn như thế. Hai người không có cách gì để liên lạc với nhau. Hắn cũng chưa từng phải chờ đợi ai lâu như thế này.
Cuối cùng, đêm đó hắn không về nhà mà đến vũ trường làm một trận say bí tỉ.
I don't want no one to squeeze me
They might take away my life
I don't want no one to squeeze me
They might take away my life
I just want someone to hold me and rock me through the night
(Give me one reason to stay here – Tracy Chapman)
Hắn đã ngủ một giấc dài, mỏi mệt, với những cơn mộng mị ám ảnh… Khi tỉnh dậy, hắn thấy bên mình là một đứa con gái lạ hoắc, môi còn vương vệt son, tóc uốn xù rũ rượi… Chẳng cần cố gắng để nhớ ra cô ả làm gì, hắn lặng lẽ đi tắm. Lúc trở ra thấy cô nàng vẫn ngủ say như chết, hắn chán nản, rút tờ 100$ đặt lên bàn, xong biến thẳng. Con PS vứt đâu mất sau cuộc vui đêm qua, hắn cũng chẳng bận tâm. Hắn gọi một chiếc xe taxi, bảo người tài xế lái đi vòng vòng Hà Nội.
Khi ngồi trên xe, như chợt nhớ ra điều gì, hắn bấm máy gọi cho thằng bạn đã cung cấp tin về cậu trước kia. Nó ngập ngừng mất một lúc, mới khẽ khàng bảo hắn rằng đêm qua thằng khốn nạn kia tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, dĩ nhiên là cậu cũng có mặt. Nó còn bảo, hình như y đã có bạn gái, tuy chưa chính thức, con gái ông phó hiệu trưởng trường nó, giàu nứt đố đổ vách.
Không cần nghe thêm nữa hắn cũng đủ hiểu.
Cậu sáng mắt ra chưa??? Giờ thì cậu sắp bị quăng ra ngoài đường rồi đấy!!! Cậu đối với y chỉ là một cái máy ATM thôi, cậu hiểu chứ???
Hắn ước gì cậu đang ở đây, để hắn có thể gào vào mặt cậu những lời đó. Để hắn được hả hê khi thấy cậu gục xuống, khóc lóc, đau đớn. Để hắn có thể quăng cậu lên giường, lột sạch quần áo, chứng kiến đường cột sống chạy dọc theo tấm lưng thon phẳng lì, cặp mông tròn chắc nịch, đôi mắt đen sẫm màu nhìn hắn đam mê... Và rồi hắn sẽ khiến cậu phải thét lên tên hắn, đôi môi ướt mím chặt, móng tay cào lên vai hắn, đôi chân dài mảnh giơ cao, chìm ngập trong tiếng rên rỉ và thứ mùi tanh tưởi… Hắn nóng lên một cách khó hiểu. Mỗi tuần một lần, bốn lần một tháng, khó có thể nói là đủ cho nhu cầu của một thằng con trai đang tuổi dồi dào sinh lực. Dù chen giữa những khoảng thời gian ấy là sex với gái, vẫn là hai phạm trù khác hẳn, không thể lấy cái này mà bù đắp cho cái kia.
Một tuần nay hắn không đến trường. Hắn chỉ làm việc theo cảm hứng, mà hiện tại hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào chui vào giữa cái hộp bê tông rộng ba mươi mét vuông với năm chục con người, vật vã lên xuống với những bài giảng chán ngắt và nghe những gì hắn đã được học từ tận năm ngoái. Hắn xuất hiện trên lớp không nhiều, số ngày nghỉ chắc chắn đã vượt quá quy định nhưng nào có hề gì, có tiền là thay đổi được quy định ngay. Nếu muốn tiếp thu kiến thức, hắn đã có gia sư riêng. Hắn chẳng cần gì ở trường học ngoài một cái bằng tốt nghiệp chính quy và nơi để show hàng với bọn “thường dân”.
Hắn có hứng thú với cái này cái kia, nhưng đều không đặc biệt. Bằng chứng là hắn thích đua xe, nhưng một tháng nay thậm chí hắn ngồi ôtô còn nhiều hơn xe máy. Hắn đi bar, lên giường với gái, nhưng có khi hắn lại trốn ở nhà, lướt net, viết một vài phần mềm vớ vẩn, chơi bida. Hồi lớp mười, hắn tập tành định lập một band nhạc; thì bố hắn chẳng nói chẳng rằng, đập vỡ cây đàn của hắn, lại còn bảo tay chân đánh cho bạn hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Từ đó, hắn làm cái gì cũng lướt lướt, không đặt nhiều công sức quá bao giờ.
Hắn cũng không đặc biệt quý mến ai. Không phải hắn thù ghét con người hay có vấn đề về tâm lý, hắn chỉ không tìm thấy người đồng cảm. Bạn bè của hắn nhiều đấy, cái super sim của hắn cũng sắp đầy chật, nhưng hắn không nhớ được quá ba mươi cái tên trong đó. Hắn có thể ngồi tán gẫu với một vài người hàng giờ những câu chuyện không đầu không cuối, để rồi nó chẳng lưu lại trong óc hắn thậm chí là một từ.
Họ hàng thân thuộc thì phân tán khắp nơi. Có đến nhà hắn cũng chỉ để nhờ vả gì đó, khúm na khúm núm. Bà nội, người cho hắn định nghĩa gần gũi nhất về gia đình, cũng đã qua đời từ hồi hắn bảy tuổi. Ký ức về bà trong hắn bây giờ chỉ là một khoảng không mờ mờ, trăng trắng và ấm áp…
Mọi thứ trôi qua hắn hàng ngày, vô vị, tẻ ngắt, không màu, đơn điệu, như thể dòng suối cuốn qua một tảng đá. Hắn đã từng thử đặt cược cho một vài mối quan hệ nhưng đều không thành công. Bởi vì hắn sinh ra đã quá thừa mứa vật chất, hắn quen coi tiền như chìa khoá vạn năng, nên hắn không phải cố để đạt được thứ gì bao giờ. Hắn cũng không biết cách bày tỏ cảm xúc, bởi hắn đã quen chiếm đoạt bằng tiền tài hoặc vũ lực. Không ai quan tâm đến hắn bao giờ, nên lẽ dĩ nhiên hắn cũng chả biết học ở đâu cách quan tâm.