Đứng trước hiên nhà Trang 15

16.

 

Cuối cùng, em đã tìm được anh.

Lúc đặt hành lý xuống chân chiếc ghế ngồi trên chuyến xe năm đó, Vũ Nguyên bỗng nghe có người nói như vậy. Giọng con trai, người thành phố, trầm ấm vang bên tai Vũ Nguyên vào buổi sớm đầu đông. Trên bầu trời, từng đàn chim kéo nhau bay về phương Bắc. Ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua cửa kính, đọng lại nơi vệt mắt Vũ Nguyên như một hạt sương sớm mai.

Người phía sau im lặng, chỉ dịu dàng đặt lên vai Vũ Nguyên một bàn tay. Một bàn tay xương xương với những ngón dài xạm nắng. Cậu ta không nói gì, cậu ta biết Vũ Nguyên không muốn nghe cậu ta nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, trên chuyến xe sắp khởi hành trở về thành phố.

Minh Phong, Vũ Nguyên chợt gọi, xoay người nhìn cậu ta chỉ sau một khoảnh khắc. Làn da xạm nắng, mái tóc nâu rối, làn môi mỏng, và cả đôi mắt đen sâu không thấy đáy, vẫn dịu dàng như mới năm nào. Minh Phong đứng phía sau Vũ Nguyên, đôi tay nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, dù không nói gì, cậu ta vẫn làm trái tim Vũ Nguyên choáng váng.

Vũ Nguyên, cậu ta nói, cuối cùng em cũng đã tìm được anh rồi.

Đôi mắt đen mệt mỏi, làn da nâu xám tái, kể cả gương mặt cũng trở nên góc cạnh hơn ngày hôm qua. Minh Phong mang bộ dáng của một người đã chịu đủ khổ cực sau cuộc rong ruổi. Những ngón tay xương hơn, giọng nói trầm thấp hơn, và điệu bộ cử chỉ cũng lặng lẽ hơn ngày trước.

Cậu ta bước đến gần Vũ Nguyên, chậm rãi đẩy cậu ngồi vào ghế, và thản nhiên chiếm giữ vị trí bên cạnh.

Cậu ta bảo, Nguyên, anh làm em lo sợ muốn chết. Em thậm chí còn nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Em tìm đến nhà trọ anh ở, nhưng ông chủ bảo anh đi rồi. Em không biết anh muốn đi đâu cả.

Suốt thời gian qua em đều đi tìm anh. Mọi nơi, mọi chỗ. Em không dám hỏi anh ở đâu, tự bản thân em cố gắng đi tìm. Vậy nên lúc nhìn thấy anh rồi, em sẽ không buông bỏ được đâu.

Vũ Nguyên, Minh Phong bảo, đã bước lên chuyến xe này rồi, anh là muốn trở lại bên em phải không?

Phải, Vũ Nguyên gật đầu, nhẹ giọng bảo. Anh về lại nhà, với em và Thanh Thi.
Nhưng mà, Vũ Nguyên ngập ngừng nói, em không đặt vé xe, chỗ này cũng không ngồi được. Xe sắp khởi hành rồi, mà Đông An cũng phải về lại thành phố nữa. Em hãy ra mua vé, và chờ đợi chuyến sau đi thôi.

Minh Phong nghe thế, vội vã lắc đầu, cậu ta bảo, em muốn đi cùng anh.

Nhưng em không có vé.

Anh nói lại với anh An một tiếng, bảo anh ấy nhượng lại cho em đi.

Vũ Nguyên bất đắc dĩ hỏi, sao em lại khó coi như vậy?

Còn Minh Phong thì chầm chậm mỉm cười.

Lúc Đông An lên xe, lại là một cảnh tượng như vậy. Chỗ ngồi đã bị chiếm mất, và hành lí cũng chịu cảnh nhồi nhét bên một góc chân. Trên tay anh là hai chai nước lọc, một túi quýt nhỏ cùng một bị thuốc dành cho người say xe. Đưa nước và thuốc cho Vũ Nguyên, anh nhìn Minh Phong, lẳng lặng nói.

Chỗ này anh mua vé rồi Phong à.

Giọng nói vẫn như trước, nhưng có chút trầm thấp không sao hiểu được. Vũ Nguyên nhìn anh, rồi lại nhìn Minh Phong, cũng chẳng biết làm gì hơn nữa, đành nhẹ nhàng kéo tay người bên cạnh.

Vũ Nguyên nói, Phong, em đi mua vé đi, chắc còn kịp chuyến mười lăm phút sau đấy. Anh về thành phố rồi, sẽ ngồi lại tại bến đợi em.

Nhưng Minh Phong vẫn không động đậy. Cậu ta cứ ngồi yên đó, nhỏ giọng bảo Đông An.

Anh An nhượng vé này lại cho em đi. Dù là việc bận gì, mười lăm phút vẫn có thể đợi được. Em đã không gặp Vũ Nguyên thật lâu, anh xem, anh nhượng lại vé này cho em được không?

Đông An lắc đầu, anh bảo, về lại thành phố rồi muốn hàn huyên tâm sự gì thì tùy. Vũ Nguyên đến đó rồi anh thật khó mới gặp lại nó. Phong đừng ở đây ngăn cản nữa.

Phong đừng ở đây ngăn cản nữa. Nghe Đông An nói, Vũ Nguyên chợt giật mình. Lời anh nói thật nặng, hoàn toàn không có ý nhượng bộ, thậm chí có đôi chút giống đang khơi mào cuộc chiến. Minh Phong cũng bắt đầu cự lại, đứng lên tranh cãi chỗ ngồi này nên thuộc về ai. Hai người cứ vậy dùng dằng nơi lối đi, hành khách trên xe cũng bắt đầu chê cười. Vũ Nguyên vừa giận lại vừa xấu hổ, vội vàng giật tay Minh Phong, nhỏ giọng bảo: Thôi đi Phong, này rõ ràng là lỗi của em rồi. Mau xin lỗi Đông An và xuống xe mua vé ngay thôi.

Nhưng Minh Phong vẫn ương bướng lắc đầu.

À đúng rồi, Vũ Nguyên chợt nghĩ, một người cao ngạo như cậu ta thì chẳng thể nào lại chịu lên tiếng xin lỗi Đông An cả đâu. Và bỗng nhiên thấy buồn vì tính nết ngang ngạnh không sao cứu vãn được. Đã biết rằng mình sai đấy, đã biết rằng mình đuối lý rồi đấy, vậy mà vẫn nghiêm túc trừng mắt nhìn như thể người ta mới là kẻ gây sự. Tính cách thể này, Vũ Nguyên vừa thấy thương lại vừa thấy giận.

Cũng chẳng biết làm sao cho Đông An đừng phải buồn lòng.

Vũ Nguyên vừa nghĩ vừa nhìn Minh Phong, chỉ lặng lẽ nén tiếng thở dài.

Được rồi Vũ Nguyên, cuối cùng, Đông An bỗng nói, đặt nhẹ tay lên một góc vai cậu. Những giọt nắng đầu đông nhảy múa trên gương mặt anh, đọng lại trong đáy mắt một mảnh xao động. Anh nói với Vũ Nguyên, anh không muốn làm em khó xử. Rồi chậm rãi quay sang nhìn Minh Phong, anh bảo, thôi được rồi, Phong cứ ngồi lại và về cùng Vũ Nguyên đi thôi.

Rồi cả hai còn chưa kịp nói gì, Đông An đã tiến gần, thúc một nắm tay vào bụng Minh Phong. Đánh rất mạnh, khiến cậu ta đau đến quằn người. Vũ Nguyên giật mình, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh.

Thôi thì, Đông An bảo, em tiễn anh một chốc đi chứ?

Vũ Nguyên nhìn Minh Phong đang đau đến méo mặt. Cậu con trai này cũng có lúc thật hiền. Biết mình sai, cũng không dám đánh lại, chỉ tỏ ra tội nghiệp ngước nhìn Vũ Nguyên. Vũ Nguyên gật nhẹ đầu với cậu ta, rồi theo bước tiễn anh xuống đường.

Đi phía sau, Vũ Nguyên chợt nhận ra bờ vai Đông An thật gầy. Có phần lạc lõng, lại có phần cô đơn.

Sao cứ như mùa đông năm nay không còn an lành được nữa.

Lòng bỗng nhiên sợ hãi, Vũ Nguyên đưa tay về phía trước, vội vã bắt lấy một góc chiếc áo len màu đất đang ôm lấy người anh.

Chiếc áo len này, là Vũ Nguyên mua được ở một phiên chợ đêm miền núi.

Áo đan bằng len dày, họa tiết quấn nổi, chạy dọc từ phần cổ xuống hết chân áo. Màu nâu sậm, tựa như vạt đất ướt đẫm sau cơn mưa đêm. Vũ Nguyên thích màu sắc này, cũng thích chất liệu này. Không mềm mỏng, không êm ái, lại có chút lấn cấn của những họa tiết trải dàn, vậy mà chạm vào lại khiến cậu yêu thích không sao buông xuống được. Vậy là cứ thế, nghĩ rằng chắc cũng do duyên, mới quyết tâm mua tặng Minh Phong chiếc áo cậu ta gần như sẽ không bao giờ mặc.

Lúc Đông An nhìn thấy chiếc áo ấy, anh buột miệng bảo, nó quá cổ lỗ sĩ em à. Và lập tức im lặng khi bắt gặp ánh mắt Vũ Nguyên. Vũ Nguyên cũng không cãi anh, chỉ lặng lẽ xếp gọn chiếc áo, đặt xuống dưới đáy chiếc ba lô bám bụi.

Cậu bảo, em thấy nó cũng có đến nổi nào đâu anh.

Thì, Đông An có chút lúng túng, anh bảo, cũng không phải anh chê nó xấu. Chỉ là, anh hơi nghiêng đầu, dường như đang cố tìm một lời giải thích nào đó, chắc nó không hợp với thằng nhóc ấy đâu. Cuối cùng, Đông An nói như vậy. Lặng lẽ nhìn chiếc áo nằm im lìm trong ba lô, anh bảo, thằng nhóc màu mè ấy sẽ chẳng thể nào thích chiếc áo dành cho người đáng tuổi ông nó thế này.

Thôi thì, anh bảo, em cứ đưa cho anh đi. Dù gì thì Minh Phong cũng sẽ chẳng mặc.

Vũ Nguyên nhìn anh, rồi lại nhìn chiếc áo len nâu sậm, chậm rãi lắc đầu.

Đông An, sao anh lại nói thế. Vũ Nguyên hỏi anh.

Thì, Đông An thở dài, ánh nắng yếu ớt xuyên qua ô cửa nhỏ, rọi lên gương mặt anh một mảng nhợt nhạt, anh bảo, thì anh có còn gì nữa đâu. Không có em, cũng không có gì cả. Anh chỉ muốn giữ lại duyên nợ với em thôi Nguyên. Em còn có thể mua cho Minh Phong hàng trăm chiếc áo, còn anh, anh không thể giữ lại dù chỉ là một chiếc áo của em. Dĩ nhiên, em cũng có thể mang cho anh những chiếc áo khác, anh sẽ hạnh phúc lắm, nhưng anh không cần chúng. Bởi lẽ anh chỉ cần một thứ anh tự mình lấy từ tay em thôi Nguyên.

Anh đã thua Minh Phong ván bài mà vật cược chính là Vũ Nguyên. Anh đã thua em cho Minh Phong mất rồi. Nên có lẽ anh muốn thắng cậu ta, dù chỉ một chiếc áo. Như vậy cũng không được sao Nguyên?

Đông An, sao anh lại thích nói dối như thế? Vũ Nguyên hỏi anh, sao anh lại đem Minh Phong tiến vào, trong khi cậu ấy chẳng thể ảnh hưởng gì đến anh và em cả.

Bởi lẽ không phải vì Minh Phong mà em không yêu anh, mà là em không yêu anh trước, rồi mới vương vào chiếc bẫy mang tên Minh Phong. Yêu cậu ta, là điều em luôn luôn tâm niệm. Và nó sẽ không bao giờ thay đổi dù cho nhiều năm tháng trôi qua. Bởi lẽ không phải em chọn Minh Phong trong số bảy tỉ người trên thế giới này, mà là tình yêu đã chọn em anh à. Em không thể kháng cự, cũng không thể thay đổi số mệnh. Là em được chọn, để đến với Minh Phong lúc này. Cậu ta là người em không thể rời xa, cũng như anh, là người em không thể dứt bỏ.

Vậy nên Đông An, anh có mất đi em đâu anh.

Chiếc áo này, Vũ Nguyên thì thầm, áp nó vào lòng anh, anh hãy cứ giữ lấy. Nhưng nó chẳng đại để cho thứ gì cả. Vị trí Đông An trong em sẽ không bao giờ thay đổi, và vị trí em trong tim Đông An, lại có thể nào sẽ đổi thay chỉ vì một mảnh áo?

Em đã trưởng thành rồi Nguyên. Cuối cùng, Đông An nói, và bật cười trong nắng chiều thu. Anh cầm tay Vũ Nguyên, đôi mắt buồn da diết, anh bảo, anh yêu em, Vũ Nguyên.

Anh thật sự rất yêu em.

Dù rằng em không cần anh nữa, anh vẫn sẽ ở tại nơi này chờ em.

Vũ Nguyên cúi đầu, nhẹ nhàng rút khỏi tay anh, chỉ lẳng lặng bảo, em xin lỗi, Đông An.

Cuộc đời này, Vũ Nguyên làm anh buồn nhiều lắm.

Nhưng mùa thu đã đi qua rồi. Đông năm nay đến, chắc đàn chim sẽ bay về phương Bắc. Em và anh cũng phải trở về nhà đi thôi. Mẹ anh đang đợi, mà Minh Phong và Thanh Thi chắc cũng chờ em lâu lắm.

Mình hãy quay về nhà thôi anh.

Vũ Nguyên nói thế, và Đông An lặng thinh đứng dậy, lặng lẽ đặt vé tàu xe.

Anh không muốn làm Vũ Nguyên khó xử. Vũ Nguyên biết điều đó. Giống như ngày xưa, lúc rong ruổi bốn phương tám hướng tìm cậu, cũng giống như bây giờ, lúc anh lặng lẽ ra đi. Vũ Nguyên biết, anh chỉ yêu Vũ Nguyên, và cũng chỉ có thể yêu một mình Vũ Nguyên. Nên khi không còn cậu rồi, cũng chẳng biết anh sẽ ra sao nữa.

Thật sự, Vũ Nguyên thấy mình nợ anh nhiều quá. Vì vậy mà thấy thương anh nhiều quá.

Và Vũ Nguyên chợt nhận ra, anh, người đàn ông này, cũng sẽ cô đơn lắm.

Bởi lẽ mùa thu đã qua đi, đông đến rồi, mặc áo len chắc anh vẫn lạnh.

Vũ Nguyên nghĩ vậy, và buồn lòng nắm lấy tay anh, lặng im đứng giữa ngã tư thị thành.

Cứ như thế, đến lúc xe gần chạy, Đông An mới lên tiếng, giọng buồn còn hơn mưa đổ. Anh bảo, thôi, em về đi. Không thôi lỡ mất chuyến này.

Vũ Nguyên gật nhẹ đầu, rồi hỏi, về thành phố, em ngồi đợi anh ở bến, anh nhé?

Đông An lắc đầu, anh bảo, anh còn công việc, về rồi sẽ lập tức đi luôn. Em cứ cùng Minh Phong về nhà. Rồi dừng lại một chút, anh nói, có việc gì, em cũng phải gọi điện thoại cho anh. Đứa nhỏ này còn trẻ như vậy, sẽ chẳng thể nào hiểu hết trái tim em như chính anh được. Làm khổ nhau, chính là mang tội với tình yêu và trái tim mình.

Nên có việc gì, em hãy gọi anh nhé.

Dù ở bao xa, anh cũng sẽ quay về.

Để đến bên em.

Vũ Nguyên lặng lẽ gật đầu.

Lúc trở lại xe, Minh Phong vẫn ngồi đó. Bồn chồn và lo sợ. Như thể một đứa trẻ làm sai đang chuẩn bị chịu phạt. Vũ Nguyên không mắng cậu ta, cũng không phạt, chỉ im lặng dựa lưng vào ghế, đưa mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.

Mây đã tan, và mặt trời thì vô cùng ấm áp. Cũng chẳng thể nhận thấy mùa thu đã vô tình trôi qua. Đông đến rồi, áo len Minh Phong đem tặng lúc ngày hạ cũng có dịp mang ra dùng. Nhưng mà, có lẽ, Vũ Nguyên sẽ chẳng dám mua cho cậu ta một chiếc áo nào nữa đâu. Bởi cảm giác tình yêu đơn lẻ, Vũ Nguyên đã trải nghiệm một lần, và chẳng dám lần thứ hai nhấn Đông An chìm vào buồn khổ.

Yêu Vũ Nguyên, là anh đã chịu phạt, bởi lỗi lầm dành cho những cô gái khác. Và Vũ Nguyên biết, mình cũng sẽ có lúc phải nhận lấy một hình phạt như vậy.

Nhưng trên đời này, ai mà chẳng có lúc bất đắc dĩ làm người yêu mình đau khổ?

Bởi lẽ tình cảm đơn phương nào cũng thật buồn vậy thôi.

Vũ Nguyên nghĩ, và khi bàn tay bị ai đó nắm lấy, cậu cũng không cựa quậy. Minh Phong cẩn thận siết lấy tay cậu, cậu ta bảo, em xin lỗi, Nguyên.

Anh đừng giận em, là lỗi của em, em biết em sai mà.

Vũ Nguyên không trả lời, Minh Phong càng rối. Gương mặt xanh xao đỏ bừng, đôi mắt cũng đã hoe hoe. Cậu ta bảo, em biết sai rồi.

Anh ơi.

Vũ Nguyên nhè nhẹ lắc đầu, một lát sau mới bảo, anh rất vui, vì Minh Phong đã đến đây.

Bởi lẽ không phải ai yêu cũng sẽ được đáp lại. Gặp được nhau, lại có thể ở bên nhau, đã là trọn vẹn duyên phận của một đời người. Và dù muốn hay không, nếu ta yêu một ai đó, cũng phải có lúc phụ bạc hay làm một ai đó khác đau khổ. Anh không trách Minh Phong, cũng không trách chính mình, bởi lẽ chúng ta không thể quyết định được đích đến của trái tim. Chúng ta không thể yêu theo cách mà lí trí chúng ta sai bảo được.

Nếu có thể, anh thật không muốn phụ bạc anh An. Vũ Nguyên nói, nhìn đôi mắt Minh Phong hoe đỏ. Bầu trời mùa đông vẫn mang một màu xanh ngát, sương sớm trên cỏ đã tan. Còn Minh Phong thì vội vã siết tay Vũ Nguyên.

Vũ Nguyên cười, và nói với cậu ta rằng: nhưng anh yêu Minh Phong, anh yêu Minh Phong vô cùng.

Tình cảm này có thể sẽ chết đi, hoặc sẽ trường tồn vĩnh viễn dẫu cho năm tháng trôi qua. Nhưng ít nhất, đã có một giây phút, mà tất cả trong anh đều yêu thương em vô cùng. Vũ Nguyên nói, rồi khi Minh Phong chưa kịp trả lời, cậu lại bảo, mà lần sau gặp lại, em phải xin lỗi anh An đấy nhé.

Minh Phong không tình nguyện gật đầu. Dựa vào một bên vai Vũ Nguyên, cậu ta bảo, Nguyên, cuối cùng em đã gặp lại anh rồi.

Khi tìm anh, lòng em buồn vô hạn. Sợ hãi vô hạn.

Có khi nào em sẽ chẳng thể gặp lại anh không.

Em đã nghĩ, và bỗng nhiên nhận ra, em yêu anh, vô cùng yêu anh.

Vũ Nguyên.

Mùa đông đã đến rồi anh à, và đàn chim cũng đã bay về phương bắc. Thôi ta hãy về nhà, em sẽ nấu món chè hạt sen anh thích, và cùng nhau chia sẻ từng miếng nhãn nhục ngọt lành. Em sẽ đưa anh đi xưởng vẽ mỗi sáng, và cùng nhau ăn món cháo nấu vội bằng nồi cơm điện mỗi lúc tối khuya. Khi Thanh Thi trưởng thành, chúng ta sẽ tuyển lựa người tình cho con bé, và họ sẽ cùng nhau đi tiếp cuộc đời này. Giống như chúng ta.

Và anh ơi, nếu có lúc anh về muộn, thì em sẽ lại vừa thắp đèn vừa đàn hát trông ngóng.

Cho đến lúc anh trở về, và đứng trước hiên nhà.

Nha anh.

 

Hết.

 

 

Minh Phong tìm đến phòng, nhẹ nhàng ôm Vũ Nguyên vào lòng, nói, tớ cần cậu, Nguyên.

Vũ Nguyên biết, trái tim mình rất chóng vánh. Sau một giấc ngủ dài, tỉnh dậy, đến bản thân mình còn không biết có còn thuộc về mình nữa hay không, làm sao tin được tình yêu này sẽ tồn tại vĩnh viễn? Tình yêu của Vũ Nguyên rất ngây thơ, cũng rất đơn giản. Chỉ cần nhìn thấy Minh Phong, quan sát cậu ta, ngắm nhìn nụ cười cậu ta dành cho mình, chỉ như thế, với Vũ Nguyên đã là quá đủ rồi. Vũ Nguyên không cần nhiều hơn, cũng sợ có nhiều hơn. Một người mà ngay đến tình cảm của mình cũng không chắc chắn, làm sao dám ôm tình yêu của người khác nhảy vào những cuộc thử nghiệm?

Quả thật là như vậy. Sau cái buổi sáng nhận ra tình yêu của mình không thể vãn hồi được nữa, Vũ Nguyên thấy mình như người say vừa tiêu pha hết hơi rượu. Tĩnh táo và hờ hững đến lạ.

Những buổi sáng rời nhà thật sớm và trưa trưa lang thang nơi các quán ăn ven đường, những buổi đêm mù mịt trên con đường đèn chiếu vắng tanh. Minh Phong gọi đến cũng không buồn trả lời. Cơm không ăn chung, nhà không cùng dọn, khi Minh Phong về là Vũ Nguyên xách đồ rời đi, đợi khi cậu ta ngủ mới len lén trở về. Mỗi khi ngang qua phòng Minh Phong chỉ khẽ dừng lại một chút, để ý xem cậu ta có thể đang làm gì, rồi lại về phòng đóng chặt cánh cửa. Có những ngày Minh Phong được nghỉ học, cố ý ngồi ngoài cổng chơi đàn để bắt chuyện mỗi lần Vũ Nguyên đi qua, nhưng Vũ Nguyên chỉ làm ra vẻ vội vàng, chạy ngang qua Minh Phong và biến mất. Có những đêm ở xưởng vẽ về muộn, Minh Phong đến đón, Vũ Nguyên ngồi trên xe cũng không muốn ngồi gần, cứ sợ lỡ tay chạm phải Minh Phong, cậu ta sẽ nhận ra tình yêu này của mình mất.

Minh Phong càng đuổi theo, Vũ Nguyên càng trốn chạy. Minh Phong dừng lại, Vũ Nguyên lại thấy tiếc nuối, thấy xót xa. Tình yêu có lẽ chính là như vậy. Chưa chính thức yêu đương, Vũ Nguyên đã thấy sợ hãi.

Có người nói với Vũ Nguyên, Nguyên, em biết không, tính cách em như vậy, em rồi sẽ cô đơn cả đời.

Cô gái nói những lời đó chính là Thanh Thảo, một người khách đến xem tranh.

Thanh Thảo xuất hiện vào một buổi sáng chủ nhật, giống như buổi sáng cái ngày mà Vũ Nguyên lần đầu nhìn thấy Thiên Thanh. Nắng sớm chiếu rọi khoảng sân trống trước xưởng vẽ Vũ Nguyên theo học, mọi người đã đến trung tâm thành phố phụ giúp buổi triễn lãm của Vĩnh Huy, chỉ còn Vũ Nguyên ở lại. Thanh Thảo đứng trước hiên nhà, nhấn chuông, nhìn Vũ Nguyên mà cười, nói.

Em, chị bảo, mở cửa cho chị.

Thanh Thảo giống Thiên Thanh, giống đến mức trái tim Vũ Nguyên cảm thấy lúng túng. Nhưng Thanh Thảo thì không như vậy. Chị tự tin, chị xinh đẹp. Đôi mắt chị sáng lấp lánh, làn môi chị thơm mềm, dáng vẻ chị mang chút ngạo nghễ của người con gái đẹp.

Chị không giống Thiên Thanh, chị chỉ có tay trái.

Vũ Nguyên nhận ra điều này khi đưa tay đỡ Thanh Thảo lúc chị vấp ngã. Tay áo trống rỗng làm cậu cảm thấy sợ, vội vàng rụt tay lại.

Thanh Thảo nhìn Vũ Nguyên một lúc, chầm chậm nói, em rất ngây thơ.

Ngây thơ? Vũ Nguyên hơi nghiêng đầu hỏi.

Phản ứng của em, Thanh Thảo cười nhạt, ngây thơ. Người yêu thương em sẽ nghĩ em thật ngây thơ, những người còn lại, người ta cảm thấy em quá bất lịch sự. Em e ngại chị chỉ có một cánh tay, hay là, em cảm thấy ghê tởm khi phải chạm vào nó?

Vũ Nguyên im lặng nhìn chị, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

Không phải, em chỉ là giật mình.

Tốt nhất là như thế, Thanh Thảo lấy lại nụ cười cao ngạo, bàn tay trái béo béo má cậu. Đừng khinh thường chị, trước kia chị vẽ rất đẹp.

Thanh Thảo mỉm cười, tay trái vờ như đang cầm bút phác thảo vài nét vào không khí. Chị bảo, chị vẽ bầu trời rất đẹp. Lúc trước khi chưa mất cánh tay này, chị vẽ bầu trời rất đẹp. Có rất nhiều, rất nhiều người đến xem tranh chị. Em có biết “Đại dương xanh thẳm”? Chính là tập tranh vẽ bầu trời phản chiếu nơi biển xanh, nó, chính là của chị.

Rồi chị quay lại nhìn Vũ Nguyên, dịu dàng nói, Nguyên, em biết không, tính cách em như vậy, em rồi sẽ cô đơn cả đời.

Lúc nói những điều này, môi Thanh Thảo hơi cong lên, chị bảo, nhìn ánh mắt em khi chị kể chuyện vẽ tranh, chị biết, em sẽ lận đận trong chuyện tình cảm.

Vũ Nguyên hơi ngỡ ngàng, nhìn chị, đôi mắt chị thật giống Minh Phong. Sáng trong và tinh tường quá. Vũ Nguyên mỉm cười, gật đầu với chị. Một lúc sau mới nói, tay chị… là làm sao?

Tai nạn giao thông, Thanh Thảo bảo. Chị đi trên một chuyến xe, đi du lịch, người tài xế vô ý để xảy ra tai nạn giao thông. Rất nhiều, rất nhiều người đã chết, riêng chị, chị còn sống. Chị lại nói, em biết không, người tài xế đó chỉ lấy của những người kia mạng sống, còn chị, ông ta lấy của chị cuộc đời.

Ông ta lấy của chị cuộc sống, Thanh Thảo nói, một cuộc sống tươi đẹp, một tương lai rộng mở, một tình cảm chân thành, một tình yêu. Chị hơi ngừng lại, nhìn Vũ Nguyên, lắc lắc mái tóc đẹp rồi nói, ông ta lấy đi Vĩnh Huy của chị.

Thì ra, Vũ Nguyên nghe nói, chị đã từng là người Vĩnh Huy yêu thương. Chị đã từng là người mà người con trai lạnh lùng ấy yêu thương, một người con trai với làn môi mỏng nhạt nhòa. Vậy nên trong khi nụ cười chị ngạo nghễ như thế, đôi mắt chị sáng trong như vậy, giọng nói chị lại mang một sắc thái mênh mang cay đắng của một người đã trải qua hết đắng cay của cuộc đời.

Nhưng mà, em biết không, chị bảo, Vĩnh Huy không còn cần chị nữa, chị cũng không dám để Vĩnh Huy cần chị nữa. Chị đã trở nên vô dụng rồi. Chị không còn gì, cái gì cũng không còn, cái gì cũng không có. Bây giờ đến cả mặc một bộ quần áo cũng phải khoác thêm áo dày để che đi khuyết điểm của đôi tay này, còn nói gì đến vận những bộ váy lộng lẫy mà cười nói giữa chốn phồn hoa đô thị.

Thanh Thảo nhìn cậu, giọng nói càng nhẹ tênh.

Nguyên, em biết không, Vĩnh Huy bảo chị, em đừng đến buổi triễn lãm của anh, được không? Có được hay không, em nói xem, chị có thể nói ‘không’ hay không.

Có, Vũ Nguyên nói, nhìn vào mắt chị. Sao chị không nói ‘không’?

Thanh Thảo nhẹ nhàng cười, lắc đầu, Vĩnh Huy sẽ không thích.

Chị rất yêu cậu ấy?

Vĩnh Huy không yêu chị.

Chị bảo chị là người yêu của cậu ấy.

Nhưng Vĩnh Huy chỉ thích Minh Phong.

Nói đến đây, Thanh Thảo lại cười. Trái tim Vũ Nguyên lạnh lẽo. Thanh Thảo bảo, Vĩnh Huy chỉ thích Minh Phong. Thì ra, người con trai lạnh lùng này chỉ đem trái tim mình quăng vào lửa nóng, giống Vũ Nguyên, để cho Minh Phong thiêu rụi. Vĩnh Huy không phải không yêu Thanh Thảo, ngoài Minh Phong, chị là người cậu ta yêu thương nhất. Nhưng như thế thì có làm sao, Thanh Thảo cười nhạt, trái tim Vĩnh Huy chỉ tình nguyện được ngọn lửa nơi Minh Phong thiêu cháy. Cháy thành tro, giống như Thiên Thanh.

Thiên Thanh? Vũ Nguyên giật mình nhìn chị. Chị biết Thiên Thanh?

Biết, Thanh Thảo mỉm cười.

Chị rất giống Thiên Thanh, Vũ Nguyên nói.

Không, Thanh Thảo ngắt lời, là Thiên Thanh giống chị.

Em biết không, Nguyên, là Thiên Thanh quá giống chị, vậy nên con bé mới trở thành người yêu của Minh Phong.

Chị vừa nói vừa men theo cầu thang đi lên lầu trên, chân chị nhịp trên nền gỗ như đang nhảy múa, mái tóc xõa rối mềm mại chảy theo từng bước chân. Vũ Nguyên vẫn còn ngơ ngẩn trong những lời nói của chị, chỉ có thể im lặng theo sau.

Thanh Thảo dừng lại ở tầng ba, ra hiệu cho Vũ Nguyên mở toang hai phiến cửa sổ, chị lại nói.

Minh Phong yêu chị, Nguyên, nhưng chị chỉ yêu Vĩnh Huy, Vĩnh Huy không yêu chị, nhưng anh ta yêu Minh Phong. Anh ta không cho chị đi vào lửa nóng, anh ta dùng tình yêu trói buộc không cho chị chạm tới Minh Phong mà anh ta yêu thương. Nhưng anh ta không ngờ Thiên Thanh xuất hiện, con bé không đẹp, nhưng nó ngây thơ, nó cũng đủ sâu sắc để trói buộc tình yêu Minh Phong ở tại bên mình. Nguyên, Minh Phong quen Thiên Thanh chỉ vì nó giống chị. Vĩnh Huy tức giận, Vĩnh Huy ghen tuông, Vĩnh Huy muốn đuổi chị đi khỏi thành phố này. Anh ta đặt vé xe, đẩy chị lên xe, anh ta bảo, em hãy đi du lịch một thời gian cho thoải mái. Nhưng chuyến xe đó đã cướp hết của chị tất cả rồi. Cả tình yêu của Vĩnh Huy, cả cánh tay này.

Chị quay sang nhìn tay áo trống rỗng, nhẹ nhàng cười.

Thiên Thanh cũng chết rồi, nó không tự sát, nó là bị giết rồi. Bị tình yêu của Vĩnh Huy giết rồi. Anh ta ngoài Minh Phong thì không cần ai hết, anh ta đem tất cả tình yêu của cậu ta đi hủy, anh ta đem chị, đem Thiên Thanh đi hủy. Và anh ta cũng sẽ hủy hoại cả em nữa, Nguyên.

Vũ Nguyên cúi đầu, không nhìn chị.

Một lúc sau, cậu nói, Vĩnh Huy tuy lạnh lùng, nhưng cũng rất dịu dàng.

Đừng để giả dối của anh ta đánh lừa.

Cậu ta đối xử với em rất tốt.

Thanh Thảo bật cười, chị nhìn chăm chăm vào Vũ Nguyên như thể nhìn vào người điên, chị bảo, em không ngây thơ, em rất ngu ngốc. Một người ngay cả tình yêu của mình cũng không dám đối mặt thì chính là kẻ điên rồi. Một người mà ngay cả cơ hội nghi ngờ một thứ gì đó cũng không tự cấp cho mình, cuộc sống của em rồi sẽ bị hủy thôi.

Chị nói, tiến tới dựa vào Vũ Nguyên, đưa tay trái ra trước mặt cậu.

Cho em, Thanh Thảo lên giọng, gỡ ra đi.

Đó là một chiếc lắc tay màu bạc đã cũ, Vũ Nguyên hơi chần chừ, nhìn chị một lúc mới nhẹ nhàng đưa tay lên gỡ.

Cái này…?

Em ra ngoài được không, một lát thôi, chị muốn yên tĩnh một mình.

Chị?

Thanh Thảo nhìn Vũ Nguyên, mỉm cười, mười lăm phút nữa thì vào đây, chị cho em xem một thứ.

Vũ Nguyên gật đầu, quay lưng bước ra ngoài. Bóng dáng thanh mảnh của Thanh Thảo vẫn in sâu trong mắt cậu, chiếc lắc tay bằng bạc lạnh giá. Vũ Nguyên nghĩ, người con gái này thật khổ. Người con gái này thật quá bi thương. Chị không cho mình cơ hội, chị không cho mình lối thoát.

Giống như chị nói, một người ngay cả tình yêu của mình cũng không dám đối mặt thì chính là kẻ điên rồi. Vũ Nguyên chợt nghĩ, chị chính là tự nói mình, không phải nói Vũ Nguyên. Chị chính là trách móc cuộc đời quá tàn nhẫn với tình yêu của chị.

Đồng hồ hẹn giờ mười lăm phút bắt đầu vang lên tiếng bíp, Vũ Nguyên chợt nghe tiếng hét thật lớn từ xa, mở cửa ra, Thanh Thảo đã không còn đó rồi.

Cánh cửa sổ Vũ Nguyên mở sẵn còn đó, bầu trời trong xanh sáng chủ nhật còn đó, chỉ có chị, chị đã đi đâu mất rồi.

Trong trí nhớ Vũ Nguyên bỗng hiện lên hình ảnh Minh Phong ngồi trước cửa nhà đợi cậu. Nụ cười Minh Phong, ánh mắt Minh Phong, giống chị, cũng nhạt nhòa như chị. Tất cả đều thật đến như thế, chỉ vừa buông tay ra đã hoàn toàn biến mất. Trước mắt giống như sập xuống một tấm màn, một tấm màn tựa như thứ người ta buông xuống khi buổi diễn kết thúc, không gian tối đen bao trùm tất cả. Vũ Nguyên gọi, Minh Phong, nhưng không ai trả lời.

Minh Phong không trả lời cậu.

Loading disqus...