-Con tỉnh rồi ư, Việt Việt, có nghe mẹ nói không, đừng làm mẹ sợ - từ từ hé đôi mắt của mình, hình ảnh đâu tiên Việt nhìn thấy không phải là nhật mà là người mẹ
-Con…Con đang ở đâu??
-Con đang ở bệnh viện
-Bệnh viên??
-Tại con bị suy nhược. Mẹ biết con khôgn thể chịu đựng nổi chuyện đó. Mẹ xin lỗi
-Giấc mơ. Em ấy đi thật rồi…….-Việt không nói gì hết, quay mặt về phía cửa sổ.
-Đây là cuốn nhật kí của Nhật và một bức thư nó muón gửi cho con - Mẹ Việt vừa nói vừa lấy trong tui ra hai món đồ - là bố mẹ cậu ấy đưa- nói xong bà để lại đồ trên bàn mà ra khỏi phòng. Bà cần nghỉ ngơi. Đã mấy ngày qua bà đã không ngủ được vì bị lương tâm vò, bà hổi hận. Một phần cũng vì lo cho Việt
---------
Nét chứ vẫn còn đó, vẫn như ngày nào, nhưng người không còn nữa. Việt lật từng trang, cố ghi nhớ tất cả……..
“……..cuộc sống của em như vậy cũng đủ lắm rồi, có anh bên cạnh là điều hạnh phúc nhất đối với em. Em biết anh vẫn còn yêu em! Đúng không?
Chắc khi đọc bức thư này, em đã không còn cơ hội nhìn thấy anh nữa…. Anh à, đây là sự giải thoát của em, em biết điều này sẽ đối với anh là một cú sốc rất nặng. Em mong rằng, người mà em yêu không bao giờ yếu đuối. Anh hãy bắt đầu lại cuộc sống mới, một cuộc sống không có em. Đừng vì chuyện này mà trở thành một con thiêu thân nhé…
Hãy tiếp tục sống và làm những thứ tốt đẹp. Cứ xem như là anh vì em nhé. Vì em lần cuối. Anh à! Lúc em viết bức thư này em chỉ muốn được ôm anh một cái. chỉ một cái để kết thúc hạnh phúc này…
Em chỉ muốn nói, “Em Yêu Anh” “Mãi Yêu Anh”, Anh nhớ cố gắng mọi thứ nhé, Em sẽ luôn ở bên anh. Nếu kiếp tới thỳ em muốn được tiếp tục yêu anh……..”
Việt đọc xong bức thư không tỏ thái độ gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, một ánh nắng yên bình đang trở lại dần dần.
Chap8 –sát cánh
Kể đến đây, tuy cố gắng để những giọt nước mắt chảy ngược vào trong nhưng Việt vẫn khẽ nấc thành tiếng, đôi mắt rầu xuống. Nó cũng vậy……..
-Thế sau đó anh như thế nào? –Nó hỏi Việt
-Sau đó hả?...Anh trở nên như một con thiêu thân……suốt ngày ở trong phòng, nguyên tháng đó anh không tới trường, đi đâu cũng thấy hình bóng của cậu ấy, kể cả căn phòng của anh. Thấy vậy mẹ anh chuyển nhà đến một nơi khác, trường khác, một nơi khôgn còn kỉ niệm, hình ảnh cậu ấy. Nhưng lúc tới đây, lần đầu gặp em, anh đã tưởng chừng như Nhật đã sống lại..nhưng rồi, em vẫn là em, và cậu ấy vẫn là cậu ấy
-Chuyện qua rồi anh hãy để cho nó được trôi nhẹ nhàng.. em chắc Nhật cũng chỉ muốn anh nhớ về những kỉ niệm đẹp thôi…hãy giải thoát tâm hồn và con tim của mình - Dừng lại một lát, nó nghĩ về điều gì đó rồi nói tiếp – Tuy em không phải là Nhật và em cũng khôgn thể cho anh tình yêu mà Nhật có…nhưng với em, anh là một người anh hai, một ngừoi anh hai tuyệt vời
-Đúng một người anh hai, cảm ơn em nhé, cảm ơn em đã không bỏ lại một mình anh
Dưới bầu trời đầy sao, lại có 2 người cùng với 1 suy nghĩ đó là về cuộc đời……………
***
Việt và Nó –Bun – quay trở lại buổi dạ tiệc giáng sinh…nói là dạ tiệc nhưng đây cũng là một cuộc thi. chọn ra cặp đôi ăn ý và khiêu vũ đẹp nhất
-công nhận cặp đôi bên phải đẹp nha - Việt bình luận. bấy giờ Nó mới nhìn lên sân khấu, bây giờ chỉ còn mỗi 2 cặp. Một trong hai là hắn….Hắn, một tay đang nắm tay Huyền, còn tay kia vòng qua eo. Hai người khiêu vũ thật ăn ý…Sét về mọi khía cạnh 2 người thật xứng đôi vừa lứa….Nó chợt cảm thấy sống mũi cay cay. Nó muốn bỏ về….
****
-này ông đi đâu nảy giờ? - vừa thấy nó hắn vội chạy theo
-À à à tui đi dạo thui. Ông kiếm tui có chuyện gì?
-Trời! ông ở trên cũng trăng xuống à, đã hứa là sẽ chở ông về rồi mà, đâu thể cho ông đi bộ, làm người ai làm thế - hắn bắt đầu giở chiêu
-Nhưng làm thế mới là người, haha…ông điêu không bằng tui đâu
-Tại hạ thật là bái phục đó nha- hắn dùng cái chiêu của các nhân sinh ngày xưa,, 2 tay chắp lại, hơi cúi người xuống – Ông đi đâu nữa không hay mình về
-Ừ, tui cũng mệt rồi, về thôi
Hắn dắt con xe ra, đèo nó về, hình ảnh này lại một lần nữa đập vào mắt của một người con gái – là Huyền…
***
Ngồi sau lưng hắn, nó lại nghĩ về chuyện lúc nãy, chuyện tình của Việt, nó lại cảm thấy buồn. Vòng tay ra phía trước, nó khẽ tựa đầu vào lưng hắn. Còn hắn, cảm giác khi nó dựa vào thật là…khác hẳn với khi Huyền hay những cô gái khác chạm vào….Hắn nở một nụ cười thật tươi….Phải chăng ở đâu đó trong trái tim 2 con người này đang thay đổi???
Trước của nhà nó,
-Cuối cùng cũng đến nơi, ông cho tui xin tiền lộ phí, hehe - hắn nở nụ cười gian manh
-Chính ông đòi chở tui rồi bây giờ nói vậy hả?- nó nổi khùng
-Hỳ hỳ, giỡn thôi ông làm gì quá vậy, hehe
-này, ông rãnh không đi dạo cũng tui đi
-Ok được thôi, dù sao đã làm người tốt thỳ làm cho đến nơi
-Ông mà tốt, tốt như con khỉ
-Tui là con khỉ đẹp trai thông minh, vui vẻ, không giống như ai kia, luôn nhăn nhăn nhó nhó - Hắn làm cái mặt nhăn lại trêu nó
-Ai kia là ai? Ông muốn ăn đấm à, còn không dắt xe vào nhà đi, để ngoài mất tui không chịu trách nhiệm đâu a.
-Nhà ông đi đâu hết rồi?
-Ba mẹ tôi đi vào bắc kí hợp đồng rồi, còn chị gái tui đi chơi với bạn rồi!
-Thế à! Hèn gì tui thấy nhà trống không
-Đi thôi, nói nhiều quá đấy – nó giả bộ tò mò
***
Tối nay, trời thật đẹp, tuy tháng 12 nhưng trời vẫn chưa lạnh lắm, nói đúng hơn là mát mẻ, Nó và hắn cùng bước trên con đường vắng giữa 2 hàng cây lớn.
-À, ông định tham gia đội tuyển không? - Tiếng nó phá vỡ sự im lặng của 2 bên
-Thôi, thôi, đau đầu….
-đau đầu cái gì mà đau…ông học cũng không tệ mà
-thôi, tui để phần thường cho ông với con nhỏ đo, tui không có hắm lợi đâu
-kệ ông! – nó bổng nhiên chuyển đề tài – sao không thấy ông giới thiệu Huyền với chúng tui và con nhỏ?
-Giới thiệu làm cái gì cơ chứ? - Hắn ngạc nhiên khi nó hỏi vậy, hắn đang nghĩ tại sao nó lại nhắc đến Huyền chứ
-Thỳ ông là bạn tụi tui, Huyền là bạn gái ông thỳ ông phải giới thiệu chứ, coi bộ tui và nhỏ Cọt không đáng rồi – nó khích hắn, nhưng nó cũng không hiểu sao muốn nhìn cái mặt hắn khó xử
-……- Hắn giữ im lặng thấy vậy nó cũng không nói gì luôn
***
-Này 2 thằng oắt con- Hình như có tiếng đang gọi hắn và nó, qoay đầu ngoảnh lại, từ trong bóng tối bước ra một đám lưu manh, với những bộ mặt khủng khiếp
-các…các… ông muốn gì….-Nó nói mà miệng cứ lắp bắp
-Muốn gì à? Đơn giản thôi! Anh em đâu nói cho chúng nghe - thằng này chắc là đại ca, với cái đầu trọc lóc
-Dạ! - một trong mấy thằng bước ra nói- Đơn giản thôi, thứ nhất là tiền, thứ 2 là cho tụi bây vào nằm thăm viện một thơi gian
-Không nói nhiều làm gì, tóm tụi nó cho tao - tiếng thằng đại ca hét lên
Hắn và nó đang bị bao bây với một đám người kì lạ từ đâu đến. Cả bọn xong vào định tóm cổ cả 2. Nó tuy miệng thỳ lúc nào cũng khoẽ nhưng sức thỳ không chọi nổi nên đã bị bọ kia tóm được. Còn hắn do được học võ từ nhỏ nên vẫn kháng cự được.
-Này thằng kia, nhìn bạn của mày neỳ - Hắn xoay mặt theo hướng gọi một cách quán tính và sơ xuất để bọn chúng đánh vào chân quỳ hẳn xuống. Trước mặt hắn, nó đang bị giữ bởi 2 thằng to con, mặc cho nó vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được
-mày nghĩ thế nào hả thằng ranh con kia - thằng đại ca nói với hắn
Hắn đứng dậy hùng hổ xong tới định cứu nó nhưng….
-Đứng lại nếu mày không muốn nhặt xác của nó ngay bây giờ - Hắn chột dạ. Nó đang bị tên đại ca cầm dao kề cổ
-TỤI BÂY ĐỊNH LÀM GÌ? THẢ CẬU ẤY RA - Hắn hét điên lên
-Hahaha, chơi đùa một tí thôi mà cưng haha, bây đâu đánh gãy chân nó cho tao
Một gậy bất ngờ làm hắn không kíp đỡ
-Á……- hắn kêu lên một tiếng
-DUY - bầy giờ đến lượt nó-CHẠY ĐI CHẠY ĐI TÌM NGƯỜI ĐẾN CỨU TUI
-Tui không bỏ mặc ông được – Bây giờ hắn mới hiểu được con tim của mình, hắn đã biết được ai là người hắn thực sự yêu. Hắn tìm ra tại sao hắn thường hay nhìn trộm nó, rồi cái cảm giác tức giận khi nhìn thấy nó thân mật với Việt. Tất cả chỉ vì …hắn yêu nó
………
-này bọn kia - từ đâu trong bóng tối lại xuất hiện thêm 1 đám người nữa nhưng lần này lại là......
-Chết, dân quân đại ca ơi -tiếng một thằng đệ tử vang lên
-Rút. Nhanh- Tiếng thằng đại ca
-Còn 2 thằng này
-mày muốn chết cả lũ à, thả nó ra, chạy nhanh lên.
Cả đám dân quân chạy theo rượt bọn lưu manh đó. Số của hắn và nó còn hên
Nó chạy đến bên hắn
-Ông có đau không? Sao lúc nãy không chạy đi
-Ông nghĩ tui bất nhân bất nghĩa vậy sao?
-Để tui dìu ông về
Bầy giờ hắn không thể về nhà được, chân của hắn rất đau. Với tới nhà, nó đỡ hắn lến phòng. Để hắn ngồi một mình trong phòng nó đi đâu đó. Một lát sau quay trở lại với hộp cứu thương trên tay……….
-kéo ống quân lên, tui xem nào.- nó ra lệnh
-đã nói tui không sao đâu
-không cãi, kéo lên- Giọng nó kiên quyết khiến hắn phải làm theo
-Chảy máu vậy mà bảo là không sao – nó vừa sát trùng
-đã nói không sao mà….Á…á…-hắn khẽ kêu lên
-thế mà không đau hả- nó nói nhưng mắt và tay đều tập trung vào vết thương. hắn thỳ mỉm cười nhẹ, tuy bị vậy nhưng hắn cũng cảm ơn bọn lưu manh, nhờ bọn đó mà hắn nhận ra được tình cảm của mình và còn được nó chăm sóc như thế này nữa
-Ông ở lại tối nay đi- Giọng nó vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn
-hả? ngủ đây? Thôi tui không sao đâu-hắn định dứng dậy nhưng chân đau quá, không đứng vững được đành phải ngồi xuống lại
-Thôi đi, sao ông cứ hay cãi tui là thế nào? quyết định vậy đi – nó nói không kịp để cho hắn chen vào
****
-Ông nằm trong hay ngoài vậy - giọng nói của hắn vang lên lúc 2 đứa chuẩn bị đi ngủ
-Ông nằm phòng này, tui sang phòng khác ngủ - cấu nói làm hắn hụt hững
-Thôi, ông rủ tui ở lại rồi để tui một mình vậy à, ngủ ở đây cho vui đi
-Ngủ vậy sao được? – nó hỏi ngơ ngác
-Sao không được, ông sợ tui ăn thịt à? Hay là sợ cái gì?
-Cái gì là cái gì, chỉ sợ cái chân của ông thôi
-Trời à, nó có phải gãy đâu mà ông lo dữ vậy, qua đây, tui nằm ngoài, ông nằm trong, cấm cãi- lần này đến lượt hắn cương quyết
****
Mắt của nó mắt đầu ríu xuống chợt nghe tiếng nó thỳ thào.
-Ông ngủ chưa?
-ngủ rồi
-Ngủ rồi sao nói chuyện?
-Ma nói đó
-Ông nhảm quá hi
-Ông lo ngủ đi
-Ông biết sao tui không giới thiệu Huyền với 2 người không?
-làm sao tui biết được, tui đâu phải cái đầu của ông mà biết ông nghĩ cái gì
-là vì Huyền không phải là người tui yêu
-Ông nói thật hả? tin đồn về ông quả thật không sai
-Đồn gì?
-Thỳ ông là kẻ lăng nhăng số một, đừng có bao giờ tin những gì ông nói. Cái tên lãng tử của ôgn cũng không phải vô duyên mà có đâu
-Ừ thỳ, nhưng lần này là thật đó….
-Ai vậy? ai mà cướp giật được trái tim ông thế?
-một kẻ ngốc
-Hả một kẻ ngôc?- nó ngạc nhiên hỏi lại
-Ùm
-Thôi, dẹp mấy chuyện vớ vẩn đi, tui ngủ - nói xong nó nhắm mắt lại và chuẩn bị cho những giấc mơ tuyệt vời
-Ùm, ngủ ngon
****
Giữa đêm khuya, có một người ngủ say như chết có người vẫn chưa chợp mắt được. Nó có biệt tài là ngủ, đặt người xuống là ngủ…Nó khẽ xoay người và vô tình hắn cũng vậy. 2 khuôn mặt đối diện nhau, thật gần, nhhưng chỉ có hắn là biết. Hắn nhìn thật kĩ khuôn mặt thiên thần đang nằm bên cạnh. Khẽ chạm tay lên mái tóc nó, hắn mỉm cừoi nhẹ….
Giữa đêm khuya, có một chàng lãng tử đang ôm thiên thần của mình ngon lành…
Chap9. Âm mưa bán cô
Mặt trời đã lên, những tia nắng bắt đầu len qua những ô cửa sổ, tiếng chim hót líu lo trên nhưng nhành cây cùng với nhưng chiếc lá được điểm lên bởi nhưng giọt sương mai lấp lánh. Đó sẽ là một ngày đẹp trời……………
Từ từ kéo bờ mi lên cao, trước mắt nó bây giờ là gì nhỉ? một chàng trai lãng tử! Hắn bây giờ vẫn còn ngủ say… Lúc này nó mới để ý, mình đang còn ở trong vòng tay của hắn. Hắn ôm mình ngủ cả đêm sao? Vòng tay của hắn thật là vứng chắc….nó nghỉ “mình yếu đuối như vậy sao”. Lắc đầu, khẽ rời khỏi vòng tay ấm áp đó…
1s….2s….3s…4s…
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA- Một tiếng hét long trời lỡ đất từ trong nhà vệ sinh phát ra làm hắn tỉnh giấc, nhưng hắn vẫn nằm đó, mắt vẫn nhắm như không có chuyện gì.
Trong nhà vệ sinh, chiếc gương đang phản chiếu một con gì đó với một đôi mắt thật khủng khiếp, 2 vòng tròn to và đen, được quấn quanh đôi mắt đó. Thỳ ra đêm qua, thừa lúc nó ngủ say, hắn đã giỡ trò “đen tối” nhằm phá đi nhan sắc của thiên thần này
***
Ngày hôm đó sau khi đưa hắn về, nó có ghé qua nhà hỏi thăm nhỏ…Nhỏ đã đỡ hơn rồi và ngày mai có thể đi học. Nó đã bị xưng hai cái lỗ tai vì phải nghe lời than vãn của con nhỏ tối qua không đi dạ tiệc được
****
-Này tụi bây, tin mới đây, tinh sốt dẻo đây - Thằng Tiến (tổ trưởng tổ thông tin) từ đâu chày vèo vèo tới
-Chuyện gì mày? Hôm nay lại định đưa tụi tao đi thám hiểm ở đâu đây?- tiếng con nhỏ vang lên. Tuy mới khoẻ lại nhưng cái thanh quản vẫn khoẽ như ngày nào
-Theo như nguồn tin đáng tinh cậy từ hàng xóm chúng ta, lớp 12A1 thỳ, cô chủ nhiệm thân iu của chúng ta và ông thầy chủ nhiệm lớp đó đang có những hành động mờ ám
-Thật hả mày?-Cả lớp bắt đầu nháo lến
-100%. Và điều đáng nói ở đây, 2 người này có một đặc điểm rất giống nhau là đều thuộc dòng giống quỷ dữ, gặm nhắm học sinh rất kỹ càng.
-Tin này hay đây
-này này, tao có ý này…-Con nhỏ bắt đầu nở nụ cười nham hiểm. Nếu nói về nhỏ, con này luôn có một đống mưu kế được cất dấu trong bụng, lúc cần dùng, chỉ cần mổ ra và lấy thôi
-Ý gì? Ý gì? Nói tụi tao nghe coi - cả lớp sáp sáp gần con nhỏ. Nhỏ chuẩn bị vang lên mưu kế thỳ
-E hèm!! Các anh và các chị định có âm mưu gì? –tiếng bà cô ở đâu văng vẳng
-AAAAAAAAAAAA……………..- cả bọn hét lên và nhất là thằng tiến và con nhỏ là hét to nhất
-NÍN – Thanh quản bà cô này còn tốt và khoẽ hơn con nhỏ nữa – Hành động của các người thật là quỷ qoái….nói, có âm mưu gì? – bà cô nhíu mày gặt hỏi
-Dạ Dạ, tụi em không có gì…..Hỳ hỳ- Cả lớp nở nụ cười đẹp mà không chói loá nhìn bà cô cho qua chuyện. Nhưng đã nói ngay từ đầu, bà này không phải là một tay vừa