Cú vấp ngã thứ 3 - Định mệnh I... Trang 4

Trường chuyên Lê Hồng Phong trong màn đêm nỗi bật lên với bao nhiêu ánh đèn, phá tan sự tĩnh lặng của âm nhạc….từng đoàn người đang bước qua cánh cổng khoác trên mình nhưng bộ dạ tiệc thật đẹp, lung linh, huyền ảo.

Hắn và nó cùng bước vào…..Từ xa hắn đã thấy bóng giáng của người mà hắn đã thất hẹn lúc chiều tối…Nàng ta đang mang trên người chiếc váy trắng tinh và điều làm không riêng gì hắn mà tất cả mọi người ngạc nhiên là từ mái tóc xoăn tự nhiên mà ai cũng muốn có đã trở nên thẳng tắp. Điều đó không khiến cô ta bớt đi mà còn tăng thêm vẻ đẹp sẵn có của mình. Hắn chợt có cảm giác có lỗi với nàng

-tui đến đây một lát nha! Mà ông tính sau đây? định ngồi một mình à? buổi tiệc dài lắm đó- hắn quan tâm hỏi.

-không sao, tui định đi dạo một lát, ông cứ đi đi, xem kìa bạn gái ông tới đó - hắn nhìn theo hướng nó nói. Đúng, cô nàng đang bước từ từ với dáng vẻ thướt nha (bay đó, hehe) – Thôi tui đi đây, lát 11h gặp ông ở cổng trường

……..

-Lúc chiều anh bận gì vậy?- bước đến bên hắn Huyền nhẹ nhàng hỏi

-À, nhà anh có chút việc – hắn nói dối ko chớp mắt dù là một cái rung nhẹ

-Vậy à! - Huyền nói nhỏ nhưng đủ để hắn nghe. “Sao anh ấy lại nói dối” Huyền tự hỏi chính bản thân mình

-Mình đi thôi em…-Hăn chống tay lên cho Huyền khoác vào, cặp đôi này đang cùng nhau bước vào sự hỗn độn của đêm Giánh Sinh

***

Thực ra nó đã có kế hoạch, nó và Việt đã hẹn nhau ra phía sau trường, cái nơi mà 2 người vẫn hay chuyện trò

-Nhóc đến rồi à?

-Anh đến lâu chưa?

-Cũng mới thôi

-Nhóc hôm nay bảnh trai quá ta, hôm nay đúng là “thành người” -Việt nhấn mạnh từng từ một

-vậy mấy hôm trước em là khỉ chắc?

-cái này là em nói nha… khôgn phải anh! Hahaha- Việt cười lên sảng khoái

-Anh chỉ có tài ăn hiếp là giỏi

-Ăn hay là hiếp gì cũng ok hết a

-nói năng như anh có ngày em cho đi sửa nguyên hàm, mà anh định nói với em chuyện gì - nhắc đến đây nụ cười rạng rỡ của Việt được thay thế bằng một nụ cười nhạt, nhạt đến nỗi đắng. Việt rút trong ví ra một tấm anh và đưa cho nó. Tấm ảnh là một cậu con trai trông bằng tuổi nó và có chút gì hơi hơi giống.

-Ai vậy anh? – nó thắc mắc

-Là người anh yêu nhất!

-Em trai?

-Không! Là người đã cướp mất trái tim này - vừa nói Việt vừa đưa tay chạm vào ngực nơi chứa con tim đang quạnh đau

-Ý anh là??....-Nó như đã hiểu ra lờ mờ

-Đúng! Anh là Gay- Nó căng to đôi mắt nhìn Việt – Bây giờ em ghét anh lắm à?

-Không…Không….Không có , chỉ là hơi bị sốc tí thôi. Nhìn anh manly như vậy ai mà nghỉ….

-Em nói cũng đúng…

-Vậy cậu ta đâu rồi?? – sự tò mò của nó hình như đã làm đau một ai đó

-Cậu ấy đã đi rồi?

-Đi đâu? – nó khù khờ hỏi tiếp

-Đi một nơi thật xa, một nơi không thể quay về được

-ý anh là cậu ấy đã chêt – nó vội bịt miệng khi biết mình đã lỡ nói ra điều gì đó không hay – Em xin lỗi

-không sao! Dù gì anh cũng muốn kể cho em nghe chuyện này mà

-sao anh lại muốn kể cho em?

-Thứ nhất, ở em luôn có một cái gì đó khiến cho người ta tin tưởng, anh có thể trút bầu tâm sự . Thứ hai em……..em….em rất giống với cậu ấy

-em? Thật hả?

-Ờ…Em có biết hôm nay là ngày gì không? Giáng sinh là ngày anh nói ra lời yêu, cũng chính ngày này anh đã ra lời chia tay, cũng là ngày này, anh đã đánh mất cậu ấy mãi mãi –khoé mắt Việt bắt đầu rung nhẹ - Để từ từ anh kể cho em nghe.

Việt bắt đầu câu chuyện của mình: “Em giống cậu ấy sự bướng bỉnh nhưng cũng đáng yêu. Ngày đầu tiên anh gặp cậu ấy là ở một sân bóng hoang…………..”
-cậu ấy tên là Nhật. Lúc đó anh đang học lớp 11 và cậu ấy học lớp 10. Trường anh và cậu ấy sát nhau.

…………….**Flash back**…………………………

-Trời gì mà nóng khiếp - Việt hét lên khi trên đường về nhà với với đám bạn sau khi đánh bóng. Đi ngang qua cái sân bóng đá được bỏ hoang lâu năm không ai ngó đến

-Đánh nó cho tao, mẹ kiếp, dám cản đường của tao hả?- Trước mắt Việt và đám bạn của của cậu là 2 người trung niên đang đánh một đứa nhóc…cả 2 người đó hình như đã ngấm rượu.

-Đánh chết cho tao - thằng to nhất nói

-Dừng tay lại - cả đám Việt hét lên, nhìn thấy cảnh như vậy không hét mới lạ

-Tụi bây là ai, cũng định cản đường ông à? Hay là bây muốn chết - hắn lè phè bằng cái giọng đầy mùi rượu

-Tui bảo ông dừng lại- Việt chạy đến cầm lấy tay người trung niên đang đánh thằng nhóc, cả bọn cùng bay vào và khơi đậy cuộc chiến. Nhóm Việt có đến 5 người, làm sao khôgn đánh nổi 2 thằng nát rượu. Chúng biết thế thua, đành bỏ chạy.

-này nhóc có sao không? – nhóc ta không nói gì. Bây giờ mới thấy kĩ nhóc đang ôm một chú chó con.

-Này, sao ku cậu lại bị mấy thằng kia đánh thế? -Một thằng trong nhóm Việt bay ra hỏi nhưng thằng nhóc vẫn không nói gì, ôm chặt chú chó

-Thôi về bây - một đứa khác nói- Ùm về

Cả bọn cũng nhau ra về, và thằng nhóc vẫn im lặng như thế..Việt vừa đi, vừa ngoảnh mặt nhìn lại…không biết sao nhưng có gì đó thu hút anh ta cứ nhìn về phía cậu nhóc

***

Sáng hôm sau, sau một hồi chải gần hết hộp Gel, Việt đến trường vời hàng trăm con mắt nhìn vào -chuyện thường ngày xảy ra ở huyện. Dù gì đi nữa, Việt cũng đẹp trai mà, con nhà giàu, body chuẩn, thể thao cực giỏi, nói chuyện có duyên, là mẫu người mà ai cũng ước ao chiếm đoạt được. Đang đứng ở hành lang “tám” chuyện với mấy thằng bạn về trận bân hôm qua, bổng một rang kêu lên

-Ê, tui bây cái thằng nhóc hôm qua kìa….-Cả bọn nhìn theo. Đúng là cậu ta. Cái dáng lũi thũi một mình vừa đi vừa cúi gầm mặt… Việt khôgn hiểu sao cứ nhìn chằm chặp theo nhìn dáng nhỏ bé đó

-VIỆT! VIỆT!.....-tiếng mấy thằng bạn kéo Việt về với hiện tại

-Ngắm em nào mà say đắm thế mày? -Tụi bạn xúm lại tra khảo anh ta

-đâu đâu có, tao đang suy nghĩ nên….nên…à.. ăn gì tối nay thôi – anh ta không tìm được một lý do nào chính đáng hết

…………………………………

Sau buổi học hôm đó, trên đường về, Việt lại vô tình gặp lại nhóc. Dắt con ngựa sắt Việt tiến lại gần cậu ta

-Này nhóc, hôm qua nhóc có sao không? - Việt tỏ vẻ quan tâm

-……….

-Này bộ nhóc điếc à?

-Anh nhiều chuyện quá đấy – năm từ thôi nhưng Việt cũng biết khó khắn lắm mới nhận được mặc dù nó không làm cho anh ta mấy là vui

……………………….

Từ sau ngày hôm đó, sau buổi học nào, Việt cũng chờ cậu ta về đi cùng. Dần dần cậu nhóc cũng thay đổi (làm cho Việt mừng hết lớn) nói chuyện nhiều hơn với Việt (người ta nói có công mài sắt có ngày thành hột xoàn mà, à nhầm nên kim hehehe, t/g mê hột xoàn lắm a à). Nhóc cho Việt biết hôm đó là vị cứu chú chó con nên mới để bị đánh. Câu trả lời làm cho Việt ngạc nhiên thật sự. “nhóc này thật là thú vị” Việt nghĩ. Và không biết từ bao giờ trong long việt đã bắt đầu yêu đó, Yêu là yêu thật sự nhưng nó khác với mọi người xung quanh….Đó là yêu một cậu con trai

Ngày Giáng Sinh đã đến, Việt quyết định nói ra toàn tâm tư của mình với nhóc và sung sướng hơn anh ta đã nhận được một khuôn mặt đó chin với một cái gật đầu dễ thương. Việt và nhóc chính thức yêu nhau sau đêm giáng sinh. Hai người nhận ra không thế thiếu nhau dù thế nào đi nữa. Nhưng nếu nói số phận đã an bài thỳ không biết có đúng không nữa. Mẹ Việt đã biết chuyện. Bà đã tìm mọi cách để chia rẽ 2 người này, nhưng không thế, cuối cùng bà đành phải dùng đến chiêu cuối cùng.

-Hoặc là con tiếp tục với nó, hoặc là không bao giờ nhìn thấy người mẹ này trên cõi đời này nữa - mẹ hắn, một tiền bối, đang làm một chuyện ít khi có, bà đang quỳ trước mặt con trai của mình và hăm doạ anh ta bằng một con dao thái đang kề ngang cổ mình. Hắn thực sự bất lực

Ngày Giáng Sinh một lần nữa cũng đã đến…đã một năm…kể từ khi Việt nói lời yêu cậu nhóc đó và chính ngày này là ngày …………..

-Nhật à! Một năm rồi đó, em còn nhớ lúc mà anh nói lời yêu em không? – Trên bãi cõ non, dưới ánh trăng và bầu trời sao thật đẹp, đang có 2 người ngồi bên nhau, nhưng với 2 tâm trạng

-……………..-gật gật cái đầu

-Nhật à, Anh muốn gọi tên em mãi

-Hôm nay anh sao vậy – hành động của Việt đang là cậu nhóc lo sợ

-Anh…………Anh…….. Anh có chuyện muốn nói với em, nhưng trước hết em hãy bình tĩnh

-Anh..Chuyện gì?..-cậu nhóc bắt đầu lo sợ

Việt đứng dậy, không nhìn thẳng vào mặt nhóc, chỉ nhìn thằng lên bầu trời và nói

-Chúng ta chia tay nhé –

-Anh…..Anh đang đùa phải không?

-Không….Anh nói thật, chúng ta nên chấm dứt ở đây

-Không,không, EM KHÔNG TIN, ANH HÃY NHÌN EM ĐÂY NÀY, NHÌN THẲNG VÀO, rồi nói cho em biết đi, nói cho em biết, đó không phải là sự thật, ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT??- Cậu nhóc đứng bật dậy, xoay người Việt và hét lên thật lớn. Đây là lần thứ 3 Việt thấy nhóc khóc…. bởi vì nhóc luôn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt Việt. Nhìn nhóc như vậy trái tim của Việt như đang bị ai bóp nát.

-Đúng, đó là sự thật, anh xin lỗi

-Anh không được nói câu đó, ANH KHÔNG CÓ QUYỀN. Tại sao? Tại sao? TẠI SAO CƠ CHỨ? LÀM SAO CÓ THỂ NHƯ VẬY ĐƯỢC? BỘ ANH COI TUI LÀ ĐỒ CHƠI CỦA ANH SAO HẢ, HẢ, HẢ, ĐÚNG KHÔNG? ĐÚNG KHÔNG? Đúng rồi, tui là đồ chơi của anh…haha –Nhóc, cậu ta đang rất mất bình tĩnh

-Chát…..,Em dừng lại đi, đúng đó em chỉ là thứ đồ chơi của tui thôi, vì vậy em nên tìm một người khác, một người tốt hơn tui, yêu em hơn tui. EM HIỂU CHƯA HẢ?

Cái tát của Việt làm cậu nhóc bình tĩnh lại hơn…

-Tui hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền anh. Nếu sau này anh gặp lại tui thỳ đừng có tỏ ra là quen biết. cảm ơn anh vì 1 năm qua đã cho tui biết cảm giác hạnh phúc là thế nào..- Nhóc nói một mạch và bỏ chạy.

Việt không chạy theo kéo cậu lại. Anh ta vẫn đứng đó. Đứng đó……….

-Làm sao anh có thể yêu em trogn khi mẹ mình đem tính mạng mình ra đổi…-Việt nói lên lí do nhưng làm sao nhóc có thể nghe được

--------------

Tưởng chừng như thế là đã xong, thật không ngờ

-mày dám bước chân về đây hả, thằng con mất dạy kia?-vừa bước chân vào nhà, cậu đã nghe được tiếng ông bố mình

-Con đã làm gì sai thưa bố? - Cậu không hiểu chuyên gì, chỉ thấy bố nó rất tức giận, và mẹ nó thỳ đang ngồi khóc

-mày ….mày xem đi –Nói xong bố cậu qoăng 1 cuốn số đến chân cậu

-đây đây…đây…là..là… - Cậu nói không nên lời, đó là cuốn sổ nhật kí của cậu nơi cậu ghi lên nhưng dòng cảm xúc của mình

-Mày là đứa con bất hiếu, tao nuôi mày ăn học đến tận bây giờ, mày trả ơn cho tao như vậy ư hả, thằng bệnh hoạn….-vừa nói bố cậu vừa đánh mặc cho mẹ cậu van xin dùm. Cậu có thể nói gì nữa đây…vừa chia tay với Việt xong đã là một cú sốc đối với cậu và bây giờ…

Cậu đã bị đuổi ra khỏi nhà. Bước lang thang trên con đường vắng. chỉ có tiếng lá xào xạc. lúc đó khoảng 9h. Cậu….cuối cùng đã suy sụp. Khôgn chỗ dựa khôgn tình yêu, không gia đình, cậu đã mất tất cả. Và cậu đã quyết định

-Cô ơi bán cho cháu cuốn sổ, cây viết và cái dao lam ạ - Cậu tỏ ra vẻ mặt thân thiên nhất mà cậu có thể làm, cố gắng hết sức khôgn để người ta phát hiện

…..

Cậu viết trên tờ giấy trắng nhưng dòng nhật kí cuối cùng….và viết một vài chữ cho Anh (là Việt) và một vài dòng cho bố mẹ. Cậu đến bên cây ngô đồng – nơi mà cậu và Việt đã nói lời yêu nhau..Ngắm bầu trời đêm một lần nữa để rồi, cậu ……………..từ giả cuộc đời này……….Sáng hôm sau, bên cạnh cây ngô đồng có một cậu nhóc trên môi vẫn con in một nụ cười nhưng cậu đã thực sự không còn nữa

Cả ngày hôm sau, Việt ở mãi trong phòng và anh ta chưa biết rằng cậu nhóc của mình đã không còn nữa……………đến chiều….mẹ Việt về….bà ta vừa bước vào nhà liền cất tiếng nói…

-Con à, ta xin lỗi, có lẽ ta đã sai thật rồi…….-Bà nói rồi khóc lên, từng giọt nước mắt rơi xuống của người hối lỗi

-Không phải lỗi tại mẹ đâu, là con quyết đinh…

-Việt à, con…híc …. bình tĩnh nhé, mẹ ….híc …..có chuyện muốn nói với con…-Bà nghẹn ngào

-Mẹ cứ nói đi, không sao đâu – Việt tỏ ra cứng rắn như khoogn có chuyện gì

-Con……Thằng Nhật….nó… -bà không thể nói lên bất kỳ chuyện gì, bà khóc thật lớn

-Con đã nói rồi, con và cậu ta không còn gì nữa cả, mẹ yên tâm đi, con vào phòng đây- Một bước chân kẽ bước

-NÓ CHẾT RỒI – mẹ Việt hét lên thật to. Anh ta không thể nhấc bước chân của mình được nữa

-A…a.ai?? Mẹ nói ai cơ? –Việt cố gắng dữ bình tĩnh nhất có thể

-Là nó, là thằng Nhật…..huhuhu- bà khóc

-Mẹ đùa con à…, phải không – không ai nghĩ trong lúc này anh ta có thể mở được một nụ cười, nụ cười đau khổ, nụ cười đang xé tan con tim, Việt chạy thật nhanh ra khỏi nhà mình, và chạy mãi, không biết nơi nào là đích. Nhưng rồi Việt dừng lại tại một nơi, ở đó chỉ có tiếng khóc, nước mắt và ở đó cái tên của nhóc - NHẬT- người đã bao phủ toàn bộ trái tim Việt – đang được gọi lên.

Việt núp sau cây bàng lớn nhìn vào ngôi nhà….Anh không dám bước đến….Anh không muốn tin điều đó là sự thật.

Mưa, mưa từ đâu đến, mưa rơi tí tách trên đường…Ở con đường đó, con đường định mệnh ngày xưa, một thanh niên ủ rũ, bước đi như những người điên, nhưng những người khờ dại…

-Nhật à, em có thấy không, mưa rồi đấy, em từng nói em thích mưa lắm mà…- Việt nói như người bây cạnh là Nhật . Bây giờ là mưa rơi hay là giọt nước mắt rơi………

-Nhật, anh đang gọi em đó…em nhìn này, anh đang đi trên con đường mà lần đầu anh gặp em đó.

Từng bước, từng bước âm thầm dưới con mưa nhạt nhoà….Việt quỳ xuống, nước mắt chảy nhiều hơn mưa…….mặn đắng ở khoé môi

Việt đã không về nhà, không tham dự đám tang, lúc chôn cách Nhật, Việt cũng đã không đến.
Sau khi mọi người ra về trong niềm thương tiếc….Một chàng thanh niên…Mặt mũi bơ phệch, bước đi lếch nhếch đến bên ngừoi mình yêu đang nằm..

-Dậy đi em, sao em ngủ lâu vậy, đã mấy ngày rồi, anh không gặp em….Anh nhớ em lắm..em nhớ anh không? ……-Việt nở một nụ cười, nhưng lòng anh lại đang xát muối con tim, ngước lên trời cao – Ông trời! Tại sao em ấy lại bỏ tôi ra đi? Tôi là thằng khốn nạn phải không? Tại sao ông lại để tôi một mình lại đây, tại sao ông lại khiến cho con tim tôi mất đi linh hồn? tại sao tại sao chứ? Huhuhu- Việt khóc lên như một đứa trẻ và rồi anh đã ngất trên mộ của người mình yêu.

………………………….

-Nhật em con sống ư…-Việt không biết mình đang ở đâu, chỉ thấy xung quanh là một khung cảnh rất đẹp và đẹp hơn nữa, trước mắt anh là cậu nhóc của mình. Nhưng sao cậu không nói gì với anh, có phải cậu vẫn còn giận anh? Đang suy nghĩ lan man, Việt không biết cậu đang dần đần biến mất trước mắt mình.

-Nhật, em đi đâu vậy?? ủa, em đâu rồi? Nhật Nhật Nhật –Mặc dù không có tiếng đáp lại nhưng Việt vẫn cố chạy và gọi tên nhóc- Nhật! Nhật Nhật

…………………………………………�� �……………..

- Á…….Á……….Á……………Á………� ��Nhật!

Loading disqus...