Chap 16. Âm thầm
Nó tỉnh dậy, nhìn xung quanh chỉ là một không gian yêu tỉnh không có một ai. Chủ nhâ của ngôi nhà này đi đâu? Đó là câu hỏi đầu tiên nổi lên trong đầu nó.
Rời khỏi cái giường ấm áp, nó đến bên cạnh cửa sổ, nơi nhưng tia nắng ban mai đang len lõi xâm vào, xâm chiếm không gian của căn phòng…
Nó hít thở một bầu không khí trong lành…. Không khí của ở nhà hắn có cái gì đó lạ lạ. Nó để ý nhà nó trồng rất nhiều hoa….. Từ nơi nó đang đứng có thể thấy bao quát ở khu vườn nhà hắn… Đập vào mắt nó bây giờ là hình ảnh một chàng trai đang đùa giỡn với chú chó của mình rất vui vẽ…Đó là hắn… ..
Hắn đem lại cho nó sự ấm áp khác lạ, nó khác hắn với chị nó, ba mẹ nó, thậm chí khác với con nhỏ và Việt… Ngoài sự ấm áp còn có sự gần gũi, sự tin tưởng… ở bên hắn, nó cảm thấy yên lành, được bảo vệ.
Nó đang tự hỏi… cảm giác của nó bây giờ là gì??/ đối với nó hắn là gì?.... Miên man với dòng suy nghĩ….
-này, làm gì mới sáng sớm đã như người mất hồn thế - giọng nói của hắn đã kéo nó về lại hiện tại
-Hả hả?? – nó ấp úng
-Coi cái mặt kìa… nhìn ý chang con khỉ - hắn trêu đùa
- khỉ kệ tui liên quan đến nền kinh tế eo hẹp của ông à..
-Hô hô, có đấy
-A….- nó giật mình khi nhớ ra chuyện gì đó – này 2 đứa mình hôm qua giờ không có tới trường…Chết rồi… bà cô Khanh sẽ lột xác mất
-Ông mà cũng biết sợ à
-Bộ ông không sợ sao
-tất nhiên
-Siêu nhân quá
-Nói thế chứ tui báo với con nhỏ Cọt xin phép rồi, tui nói ông bệnh..
-Tui bệnh thỳ có liên quan gì đến ông mà ông không đi
-Thì ông đang ở nhà tui mà.. Tui đi nhỡ mất vàng mất bạc gì đó thì sao
-Ông quá lo rồi đấy… nhà “nghèo” rớt mồng tơi mà đòi vàng đòi bạc… -Nhìn hắn và nó bây giờ.. Nó đang ở trong căn nhà lớn, gần bên chiếc cửa sổ tầng 2… Còn hắn đang ở dưới vườn..Chứng tỏ Nó là chủ và hắn là người làm..
-Thôi, chặt chém đủ rồi… ông rửa mặt quánh cái răng đi.. rồi ăn sáng..
--ai nấu?
-Tất nhiên là tui rồi
-tui có cần mua thuốc trước không?>
-Yên tâm…
Nhìn nó trong gương…nó biết nó đang thay đổi… một sự thay đổi mạnh mẽ.
***
Nó bước xuống nhà, hắn đã ngồi sẵn ở bàn ăn…..
-Trời ơi… cái này ông nói là ông nấu hả? con nít lên 3 cũng biết làm –Nó kinh ngạc về bữa ăn sáng mà hắn chuẩn bị…lúc đầu nó tưởng tượng sẽ có một bữa ăn sáng với món gì đó ngon ngon…nhưng bây giờ trên bạn chỉ là bánh mỳ, trứng ốp –la và 2 ly nước táo
-Thế này là ngon lắm rồi đó… tui cần gì, sau này có người khác nấu….
-Ai mà ngu ngốc nấu cho ông thế không biết…
-Ùm… ngu ngốc thật. – câu nói đậm nét buồn đang đánh vào không chỉ hắn và cả nó nữa.
-thôi ăn.. ông lảm nhảm nhiều quá đó
Một buổi sáng kết thúc yên lành.
****
-này các ông tính định ăn lẽ phải hem?? Khai ra tối thứ 7 đi đâu?? - vừa vào đến lớp nhỏ đã khởi tố 2 bị cáo nó và hắn
-tui nói rồi, tại thằng Bun nó tự nhiên khùng khùng nổi bệnh - hắn chống chế
-Tui khùng khi nào, ưng ăn đấm à – nó đưa tay làm nắm đấm doạ hắn
-Thằng Bun bệnh sao ông nghỉ? – con nhỏ tiếp tục tra khảo
-Thì bạn bè phải giúp nhau chứ, hoạn nạn mà
-Ài chà chà, bạn bè giúp nhau…..-con nhỏ lém lĩnh- anh Duy ơi, em thấy mình không được khoẽ, anh đỡ em được không?? – con nhỏ trêu hắn
-Thôi nha… - hắn ngượng ngùng…
-Chào mọi người - Huyền từ đâu xuất hiện chào thân thiện với nhóm nó – nghe nói lớp trưởng bị bệnh à có sao không?
-ờ.. ờ… Mình ổn.. – Nó choáng váng khi thấy Huyền như vậy, khác hẳn với đêm hôm trước
-Vậy à…may quá..chứ lớp trưởng mà không ổn có người lo phải biết – cái giọng Huyền khích đễu
-Cảm ơn Huyền đã quan tâm… Cọt đi mua đồ với tao – nó nói xong quay sang con Cọt
…….
Bây giờ Huyền trở nên đáng sợ với nó và cả hắn nữa.
************************************************** ****
Càng ngày hắn và nó không còn nói chuyện nhiều như trước nữa… Không phải là do Hoàng hay Huyền hay là nó mà là do hắn… Kể từ đêm sau đó… hắn quyết định sẽ để mối tình đơn phương này cất sâu vào tim đi vào di vãng… Và hắn và nó chỉ có thể là bạn bè…
-Này, mày thấy Duy đâu không? – nó hỏi khi 15 phút đầu giờ không thấy hắn đâu hết
-Không biết… Từ sáng đến giờ đâu thấy hắn - nhỏ trả lời thản nhiên
-hắn đi đâu nhỉ? Mày thử gọi ổng xem
-Lúc nãy tao có gọi rồi mà máy tắt… Chắc hắn lại trốn học đi bay nhảy đâu đó thôi
-Ừm - tuỳ vậy nhưng nó có cảm giác gì đó bất an
Những ngày tiếp theo hắn vẫn không đến lớp
-Hoàng… Ông thấy Duy đâu không? Mấy ngày nay tui không thấy đi học.. – Nó hỏi Hoàng
-Anh ấy ở Hà nội..Bà Ngoại anh ấy mất..- Hoàng nói chuyện nét rầu,
-Vậy à, cảm ơn..
Nó thấy bực mình… Bình thường có chuyện gì hắn cũng nói cho nó biết hết. Dù đó là vui hay buồn.. Còn bây giờ thì ngay một cuộc điện thoại hay 1 tin nhắn cũng không có. Nó để ý dạo này, hắn ở lớp hay ở nhà đều như muốn tránh nó… 2 đứa nói chuyện lớp thỳ nhiều, chuyện riêng thỳ 1-2 cậu… hắn luôn là người kết thúc câu chuyện trước. Hắn không còn đi cùng với nó và nhỏ vào buổi sáng nữa… Hắn luôn tìm mọi cớ bận bịu thể không phải đến học thêm.. Chuyện gì đang xảy ra.
Hắn đã nghĩ học hơn 2 tuần, số đt của hắn hình như đã đổi, nó không thể gọi được..
Trong lòng nó nao nao, có cái gì đó khó chịu… Bây giờ nó muốn nói chuyện với hắn, cười đùa với hắn, nghe nhưng câu điên khùng từ hắn… Toàn bộ..chỉ là về hắn… Ngồi trong lớp, nó vẫn hay nhìn sang chỗ ngồi đó, chỗ của người mà nó đang nhớ.. Đúng rồi! là cảm giác này, cảm giác nhớ nhung… cảm giác mong mỏi.. Nó chỉ muốn hắn trở về nhanh chóng..Nó gần như nhận ra được.....Thiếu hắn… mọi thứ trở nên vô nghĩa
*****
-Anh Việt này… cái cảm giác nhớ nhung một người, mong mỏi một người, chỉ muốn người đó ở bên cạnh. Ở bên người đó thì thấy rất bình yên, rất âm áp.. Đó là gì?
-Cái đó à! Đó được gọi là yêu… Tình yêu luôn mang lại nhưng cảm giác này. Chẳng lẽ em đã yêu ai rồi à? - Việt hỏi ngược lại
-ừ Không..không… em chỉ hỏi vậy thôi – nói xong nó bỏ đi một mạch..
****
Nó về nhà mới tâm trạng không tốt.. từ khi hắn đi Hà Nội, nó đã mang tâm trạng này và kéo dài đến bây giờ. Nằm trong bồn tắm, nó suy nghĩ…
“Cái đó được gọi là yêu? chẳng nhẽ mình đã yêu hắn?” nó khẽ lắc đầu rồi gụp mặt xuống nước…
Nó nhớ lại những kĩ niệm với hắn trước đây… bây giờ nó muốn nhìn khuôn mặt và nụ cười của hắn. Qua điều tra từ Phong và Hoàng, con nhỏ đã có được số đt mới của hắn.. và dĩ nhiên nó cũng có.
Ngồi trên lan can tầng 2, nó nhìn bầu trời đêm lung linh huyền ảo…tay cầm chiếc phone và một tờ giấy. Nó muốn gọi cho hắn..
-01657….
Hắn…đang đau thương về sự mất mát đi người bà mà hắn yêu quý nhất… hắn sống với bà từ nhỏ. Nhưng do công việc làm ăn của bố mẹ hắn nên phải cchuyển vào TPHCM. Bà luôn là người chia sẽ mọi niềm vui nỗi buồn của hắn, là người dạy cho hắn bao nhiêu lẽ sống, là người nhân từ, hiền lành và hết sức yêu thương cháu. Nhưng giờ đây bà đã không còn, hắn hụt hẫng…
Ra Hà Nội ngoài để tang bà, hắn còn có mục đích khác. Đó là cố quên tình cảm dành cho nó.. Vì vậy hắn mới đổi số điện thoại… Nhưng bây giờ trên điện thoại hắn là số của nó, cái số mà hắn đã học thuộc lòng từ rất lâu
Hắn sợ không nhấc máy nhưng lại rất muốn nghe giọng nói nó…đã hơn 2 tuần hắn có được nghe giọng nói đó đâu.
-Alo
-Alo – Chính là giọng nói này..
-Ai đấy? - hỏi vậy chứ hắn biết rõ là ai mà
-Tui mà ông không nhận ra à? Bun đây
-ờ ờ, Bun à…sao?
-Ông hỏi câu mất phê nhỉ? Sao lại đổi số đt mà không báo cho anh em biết rồi chuyện gia đình ông nữa.. Chia buồn nha
-Ừm không sao! à.. à. Máy tui bị mất nên không biết số của mọi người - hắn nói dối chứ nếu muốn hắn có thể hỏi Hoàng hoặc Phong là ra mà – mà ông còn chuyện gì nữa không?
Tui đang bận .
-ừm thì…tui chỉ muốn hỏi thăm thôi.. Ông bận à..vậy..vậy thôi…- Giọng nó trìu xuống
-vậy tui cúp máy nha
-ừ
Đường dây bên kia đã cắt, nó hình như đang nuối tiếc điều gì, nó muốn nói với hắn nhiều lắm mà.. Nó suy nghĩ 1-2 phút rồi nhanh tay bấm số vừa gọi
-Chuyện gì nữa ông?
-à à…
-Sao??
-à…
-Ông bị cái gì mà cứ à à suốt thế
-Tui. Tui nhớ ông- nó nói ra một mạch, mặt nó bây giờ đã đỏ
-….-hắn mỉm cười, nó nhớ hắn, con tim của hắn bây giờ cảm thấy rất hạnh phúc, từ lúc bà mất đến giờ, hắn luôn chìm trong sự u sầu.
-Ông, ông về nhanh nhé- nói xong nó cúp máy không để cho hắn nói gì thêm.
….
2 ngày sau cái đêm điện thoại đó
-Hi, mọi người.. - hắn đã trở lại với nụ cười toe toét
-Ông ổn chứ?? - nhỏ hỏi thăm
-ừm, bt thui - hắn nói và nhìn sang nó và cũng bắt gặp nó đang nhìn mình…
-Ông khoẽ hok? - giọng của hắn nghiêm chỉnh hơn
-ừ tui khoẽ, còn ông
-Như voi này…
Hắn đã về, xoá tan mọi sự nhớ nhung, bực mình trong người nó..
****
Hắn không còn né tránh nó nữa, hắn không muốn cất sâu tình cảm của mình nữa.. Bởi vì hắn biết, hắn không thể sống thiếu nó..
****
Nó và hắn đang chơi bóng rỗ ở cái sân hoang mà 2 đứa cất công dọn dẹp
-Này, hôm nay cho tui ở lại nhà ông ăn tối nha - hắn đề nghị
-Có tiền thỳ ok
-tính toán giữ thế???
-có gì đâu!! chuyện xảy ra thường ngày ở Huyện
-HIX
****
Nhà nó, phòng nó.
-Ông kiếm gì làm đi, tui đi tắm
-ừ ừ, mà nhà ông chán như con gián a
-chán thì mời về, không tiễn
-Thôi thôi , đi lẹ đi cho rồi
30 phút sau
Nó bước ra từ phòng tắm , đập ngay vào mắt đâu tiên là hình ảnh 1 anh chàng lãng tử đang nằm ngủ với cuốn truyện trên ngực. Nó tiến lại gần.. bây giờ nó nhìn thật kĩ khuôn mặt đó… Tim nó đập mạnh lên khi nó tiến lại gần..2 khuôn mặt gần sát nhau.. nó có thể cảm nhận được hơi thở của hắn… Nó khẽ chạm môi mình lên chiếc môi kia… bây giờ nó thực sự biết.. Nó đã yêu hắn mất rồi
Nó đã quên đóng của phòng và hình ảnh vừa rồi đã vô tình lọt vào mắt của ai đó………….
Chap 17. vỡ lẽ
-Dậy rồi đấy à, nhà tui mà ông tự nhiên gớm
-Trời! không biết kiếp trước ông làm nghê gì nữa? chắc cho vay nặng lãi
-Tui có cho ông vay chưa mà ông nói?
-Ờ thì…
-Cái không hơn thì đừng cãi….xuống ăn cơm, chờ tui đem hầu nữa à?
Hắn và nó bước xuống nhà… chị nó đã ngồi sẵn ở bàn ăn..
-Bây làm cái gì mà lâu thế hả? định cho bà chị này chết đói à..
-Chị thì lúc nào cũng ăn với uống..
-Tao sao kệ tao
Hắn thấy nó và chị nó giống nhau như đúc (tính cách a)…
-Cho ông này, dạo này thấy ông hơi xanh xao – Hắn gắp cho nó miếng thịt gà to và thơm ngon nhất…
-Ông mà cũng tốt thế à? - vẫn cái giọng châm chit (sướng chết ngồi đó mà khích)
-Tui tốt từ nhỏ mà
Hành động của nó và hắn đã được bà chị nó quan sát từ đầu đến cuối….Bà chị nó hôm nay khác lạ… Có vẻ đăm chiêu hơn.
-Tui với ông đi dạo nha- nó đề nghị khi cả hai đã xong buổi tối của mình
-Ừ
Trời đã tối, trăng đã lên cao, hôm nay sao nhiều hơn tạo nên một khung cảnh lung linh và huyền ảo trên bầu trời đêm. Gió thổi nhẹ…tiếng lá khô xào xạc trên đường…
Không gian trở nên tĩnh lặng… Nó và hắn…. không nói một lời nào cả….kiên nhẫn ….suy nghĩ là bây giờ cả hai nên làm…
Kể từ hắn trở về sau chuyến đi Hà Nội… Nó dành dành cảm nhận được tình cảm ấm áp mà hắn dành cho mình.. Hắn cũng vậy… Nhưng đó chỉ là cảm nhận từ 2 trái tim đang yêu của nó và hắn. Cả hai vẫn chưa thổ lộ tình cảm của mình.. Đó có phải là điều khó khắn…
Nó và hắn đang suy nghĩ một điều rất giống nhau.. Về người đang đi cạnh bên mình, về gia đình, về tương lai... Nó nhớ lại câu chuyện của Việt.. Nhật.. Liệu nó sẽ như cậu ấy không?
Chợt… có gì đó chạm vào tay nó và nắm chặt lại. Nó cảm nhận hơi ấm được truyền từ đó.. Là tay hắn… Nó nhìn sang. Hắn vẫn nhìn thẳng không nói gì.. Nó cũng vậy và nắm chặt tay hắn lại…
Cả hai đến khi về tới nhà nó vẫn không nói gì… Thực ra có nhưng chỉ là tiếng nói từ con tim.. Cả hai thả tay nhau ra khi đứng trước nhà nó.. Khuôn mặt nó thoáng nét đỏ và hắn cũng thoáng nét ngại ngùng..
-Tui, tui về nhé…- Hắn lên tiếng phá vỡ im lặng
-ừ, ừ, ngủ ngon..
-Tui về..
Cả hai nhìn nhau một lát, vẫn trong im lặng.. Rồi hắn lên xe ra về…. Cả hai đều nuối tiếc gì đó.. Nó sờ bàn tay của mình, bàn tay mà hắn đã nắm chặt và truyền hơi ấm lúc đi tản bộ.. Hình ảnh đó lại tiếp lục lọt vào một người đang cố ý muốn biết…
****
-Anh Việt này, hình như em thực sự đã yêu một người – nó, Việt vẫn chỗ đó, cây bàng to sau trường.
-Là Duy phải không?
-Sao anh biết? – Nó mở to mắt nhìn Việt
-Nhìn kĩ là nhận ra thôi - Việt cười nhẹ
-Em nên làm gì bây giờ? Nói hay không? – nó cúi mặt xuống, cầm trân tay chiếc lá vàng lật đi lật lại
-Cậu ấy yêu em???? – Việt hỏi nó
-Em không chắc, nhưng em cảm nhận được điều đó – nó nhìn về phía mặt trời
-Hãy làm theo con tim em mách bảo… Đừng để sau này phải hối hận – Việt đang nghĩ về chuyện của mình
-Em không biết nữa… Anh và Hoàng thế nào rồi?? – Nó không muốn nghĩ về chuyện này nữa
-Hì… Cậu ấy thật dễ dương… hình như anh cũng yêu cậu ấy rồi thì phỉa?
-Thế con Nhật – nó đột nhiên hỏi, và liền xin lỗi ngay sau đó – Xin lỗi em không cố ý
-Không sao. Tuy nói anh yêu Hoàng nhưng Nhật anh sẽ không quên. Nhật sẽ vẫn mãi tồn tại trong tim anh và anh nghĩ Nhật cũng sẽ muốn như vậy
-Em cũng nghĩ vậy..
Cuộc nói chuyện kết thúc khi tiếng chuông reo vào học
****
Sau cái đêm đó, hắn biết nó thực ra cũng có tình cảm với mình … Hắn suy nghĩ đến chuyện thổ lộ tình cảm với nó…
Mở học bàn ra, có 1 chiếc hộp mà hắn đã muốn tặng nó hôm 14/2 đêm tình nhân, nhưng lại bị Huyền phá hoại… Nếu không bây giờ hắn không ra nông nổi này…
Đã đến lúc… hắn sẽ không lãng phí bất kỳ một cơ hội nào nữa… Nghĩ đến đây, chiếc điện thoại được lôi ra và dưới bàn tay khéo léo, số điện thoại của nó đã được hiện lên.
------
Nó đang ngồi trên lan can tầng hai.. vẫn chưa ngủ…. dù sao ngày mai là chủ nhật.. nó không phải nát óc để hoàn thành bài tập hau ngồi căng thẳng với mấy bà mấy ông khó tính trên trường. Nó đang nghe nhạc, thưởng thức buổi tối yên bình… Bỗng con dễ của nó rung lên…..màn hình hiện tên hắn
-Alo
-Bun hả?
-Số đt của tui thì là tui chứ ai
-hì hì
-Ông gọi tui làm gì thế?
………Cả hai im lặng