Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid Trang 8

- Phi nè, con ở đây chờ chú với Phong tí nhé! Chú với thằng Phong vô đây mua đồ ăn với vé đi xem đại dương. Đừng đi đâu nhé. – chú dặn cẩn thận

Hai người bọn họ đi khuất tôi, ngoan ngoản đứng chờ. Bất chợt tôi phát hiện 1 khu cởi thú nhúng ở gần đó, tôi liền chạy đến đó xem, và nhanh chóng vào cuộc. Vì khá tiếng anh nên tôi có thể thích nghi rất tốt. Tôi chơi quá trời luôn, nhúng chắc cũng được 4 lần tôi sực nhớ đến anh và chú, tôi trở lại chổ đó mà sao khu nào cũng giống khu nào hết, hok biết chính xác chổ nào. Tôi bắt đầu thấy sợ, tôi không biết nên làm gì, đứng yên tại chổ hay là đi tìm anh và chú. Cảm giác của 1 đứa bé lạc mất người thân bỗng bao trùm lấy tôi. Bỗng đâu có 1 đám thanh niên người da đen bước đến, chỉ trỏ trêu chọc tôi càng làm cho tôi sợ hơn. Tôi sợ quá nên len vào 1 gốc và ngồi đó chỉ biết chờ. Tôi bắt đầu mếu và muốn khóc. Trong đầu tôi lúc này chỉ duy nhất 1 câu: “anh Bự ơi đến đây nhanh nhanh đi, em sợ lắm”. Ngồi đầm đìa nước mắt hơn nữa tiếng thì tôi nghe tiếng kêu.

- Phi, con đã ở đâu thế? Phong ah, nó ở đây nè. – là tiếng của chú.

Vừa thoáng thấy bóng dáng của anh, tôi không còn biết ai nữa, tôi òa khóc nức nở, thấy tôi như thế anh chạy lại ôm chầm lấy tôi, dường như anh đang muốn mắng tôi, nhưng phút chốc thấy tôi nức nở nên anh quên đi cơn giận ấy.

- Nhok đi đâu thế? Nhok có biết là Bự lo cho nhok lắm hok? Nhok có biết là Bự muốn điên lên luôn hok? Không sao rồi, Bự ở đây rồi, nhok đừng khóc nữa.

- Bự ơi, em sợ lắm...huhuhuhuhu – tôi càng nức nở hơn.

Thấy tôi và anh như vậy chú chỉ lắc đầu rồi chúng tôi ra về, trên đường về chú cho tôi biết là không tìm thấy tôi anh đã phát điên lên, anh như 1 người mất đi phương hướng. Không cần chú nói tôi cũng có thể biết được điều đó, và tôi càng biết rõ với anh tôi quan trọng đến mức như thế nào. Về đến nhà, tắm rửa xong 2 con mắt của tôi mỏi rã rời. Anh ngồi trên giường như muốn chờ tôi ra để hỏi tội.

- Hồi chiều thấy khóc nên hok hỏi? Bi giờ bình tĩnh rồi nghe Bự hỏi đây. Tại sao không nghe lời của Bự và chú mà đi lung tung vậy. – anh hơi nhiếu mài

- Tại...tại....tại em thấy thú nhúng. – tôi thật tình khai luôn.

- Trời bó tay nhok rồi. Thú nhúng còn quan trọng hơn bản thân luôn. Nhok ơi là nhok, nhok cứ như vậy làm sao mà Bự yên tâm đây hả nhok? – anh xổ 1 tràn.

- Bự biết rồi còn nói, em mê thú nhúng mà. – tôi còn cải.

- Vậy đi đã chưa ku. – anh nói lẫy.

- Êh hok có kêu bằng ku nha. Hok thix vậy nha. Chưa mới đi nhúng được có 4 lần hà. – tôi khờ khỉnh trả lời.

- Vậy giờ để Bự đánh đu cho, leo lên đi. – anh nằm co 2 chân

Vốn hổi nhỏ ba tôi hay đánh đu bằng chân cho tôi nên tôi biết ngay, tôi ngồi lên 2 bàn chân của anh để anh đẩy tôi lên xuống. Cảm giác cũng thích như chơi thú nhúng. bất chợt anh đẩy cao quá là tôi mất thăng bằng ngã nhàu xuống người anh. Anh nằm ngửa còn tôi nằm xấp đè thẳng nên người anh. Đôi bàn tay anh len đan xen vào đôi bàn tay tôi rồi anh nói nhỏ.

- Sau này đừng bao giờ buông tay Bự ra nhé. Bự sẽ luôn bên nhok để bảo vệ nhok. Nhok đừng bao giờ như vậy nữa. Bự sẽ điên mất đấy.

- Em biết rồi, em sẽ không bao giờ tách rời anh nữa bước hết. – tôi ngoan ngoãn.

Anh choàng tay ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của tôi như muốn nói với tôi rằng “chắc khóc mắt đau lắm Bự hôn để nhok hết đau nè”. Tôi cũng ngã đầu vào ngực anh như muốn nói “cám ơn anh vì đã bên em và tìm được em”. Tuy không nói ra nhưng có lẽ anh và tôi đều hiểu rằng hành động của chúng tôi cũng thay câu nói mà chúng tôi muốn dành cho nhau.

 

CHAP 12

Trở về Việt Nam sao 1 chuyến đi du lịch dài, tôi bắt đầu chuẩn bị cho năm học thứ 2, anh bắt đầu dẫn tôi đi mua quần áo và những đồ dùng cần thiết để chuẩn bị nhập học. Mọi thứ đã sẵn sàng tôi cũng đã vào học được 2 tuần, thì có 1 giáo viên dạy tôi môn Tư cách hướng dẫn, thầy ấy là người Anh và có nét rất bắt mắt, giờ học của thầy ai trong lớp tôi cũng rất thích thú vì thầy dạy rất thật thế và sôi động. Mấy ngày đầu tôi không để ý lắm về thầy, chỉ chăm chú bài giảng, nhưng khi được bạn bè nói lại rằng thầy hay nhìn tôi mỗi lúc giảng bài thì tôi mới để ý, quả thật là như vậy. Biết được thầy để ý mình như vậy tôi bắt đầu có cảm giác không thoải mái, và không được tự nhiên như bình thường. Giờ học kết thúc tôi nhanh chống bước ra khỏi lớp để tránh mặt thầy, bỗng nhiên thầy chặn tôi lại và bảo:

- Em có thể gặp thầy nói chuyện 1 chút không? (thầy nói bằng tiếng Anh nhưng mình dịch ra luôn).

- Thưa thầy John em có việc ở căn tin, nên chắc có lẽ để khi khác ạ! – tôi từ chối khéo.

- Không sao thầy có thể ra căn tin nói chuyện với em 1 lát thôi, cho thầy xin 5 phút thôi nhé. - thầy lại yêu cầu\

- Dạ, vậy ra căn tin thôi ạh! – tôi đành phải chấp nhận.

Ra đến căn tin của trường mà tôi cứ hồi hộp sợ anh Bự ảnh tới mắc công, nên tôi hỏi ngay:

- John ah, thầy có chuyện gì muốn nói với em ạh?

- Em thấy tiết học của thầy thế nào? Thầy dạy có dễ hiểu không? - thầy hỏi câu lãng nhách.

- Dạ tất nhiên là dễ hiểu, thầy không thấy các bạn ai cũng chăm chú nhìn thầy giảng sao? – tôi trả lời nản nản.

- Vậy còn Thomas (tên tiếng anh của tôi ở trường)?

- Dạ hiểu ạh, cám ơn thầy.

- Ai vậy Út? – anh đến và hỏi ngay 1 câu tiếng anh.

- Dạ đây là thầy John giáo viên môn Tư cách hướng dẫn. – tôi trả lời.

- Chào thầy, tôi là Tony (tên của anh khi ở Úc) là anh 2 của Thomas. - anh chào thầy tôi

- Hi! Toney, lâu quá không gặp! Cậu khỏe không? – thì ra thầy tôi biết anh

Sau khi chào hỏi tôi xong họ không nói tiếng nào, mà chỉ nhìn nhau, đôi mắt ai cũng như bắn ra tia lửa điện để giết chết đối phương. Tôi có cảm nhận như vậy.

- Xin thầy từ đây đừng bao giờ gặp riêng Thomas nữa, có gì hãy nói trên lớp. – anh khẳn giọng với thầy tôi.

- Thomas ah, có gì không hiểu cứ gặp riêng thầy để hỏi nhé. - thầy phớt ngang câu nói của anh, rồi bước đi và để lại 1 nụ cười quái đảng.

- Chuyện gì vậy Bự? Sao lại nói với thầy em như vậy? – tôi hok hiểu gì hết

- Từ đây sắp tới Bự cấm nhok không dc đến gần thầy John nghe chưa? – anh lớn tiếng.

Tôi im re mà không biết trời trăng mây nước gì hết. Tôi lủi thủi theo anh ra về mà thắt mắc nhiều thứ lắm. Anh và thầy quen nhau sao? Tại sao không khí của 2 người lại như vậy? Đang suy nghĩ lung tung thì bổng anh lên tiếng:

- Không hiểu trường nhok thế nào mà mời cái thằng đó về dạy nữa. Haiz!

- Có sao đâu Bự, thầy John dạy hay lắm đó, ai trong lớp cũng thích thầy đó. – tôi thành thật.

- Ai thích cũng được nhưng nhok thì không được, từ đây nhok phải cẩn thận với thằng đó, và tuyệt đối không được gặp hay đi riêng với thằng đó nghe chưa. – anh gằn giọng.

- Em biết rồi, anh đừng như vậy? – tôi cúi cùi im lặng.

Từ khi biết tôi là em của Bự, thầy John có vẻ kết thân với tôi nhiều hơn, thầy hay gọi tôi trả lời, hay cười với tôi. Và tỏ thái độ quan tâm với tôi nhiều hơn làm tôi cũng thấi sợ sợ. Thầy luôn tìm cách chạm vào người tôi, nhưng cũng mai còn có thằng Minh, nó biết nên nó cứ nhảy vô phá đám nên ổng cũng hok làm gì được tôi. Về nhà tôi kể lại cho anh nghe về những cử chỉ và thái độ của thầy, nghe xong mặt anh đỏ rần lên, tôi cảm nhận được máu anh đang sôi sùng sục.

- Thằng khốn, sao nó lại thế chứ, nó muốn làm gì đây, đồ khốn kiếp. - lần đâu tiên tôi thấy anh chửi 1 ai đó.

- Bự ah, anh sao thế? Có chuyện gì hả anh? – tôi ngơ ngác.

- Nhok nè, từ đây sắp tới em phải cẩn thận, muốn đi đâu em phải kêu ku Minh đi chung với em nhé, tuyệt đối không được đi 1 mình đó. – anh dặn tôi.

- Có chuyện gì Bự có thể nói với em, sao lại úp úp mở mở như thế hả? – tôi hơi quạo.

- Không có gì đâu, nhok chỉ cần nghe lời Bự là được rồi. Bự sẽ tự tìm cách giải quyết.

Nói xong anh lập tức gọi điện thoại cho Minh và căn dặn Minh rất kỷ là phải luôn theo sát tôi, không để tôi 1 mình. Vì chuyện tôi và anh chỉ có 1 mình Minh là biết, Minh cũng đã tìm dc 1 chàng trai để yêu vì thế cậu ta cũng hiểu dc tâm trạng của anh. Và dường như anh cũng đã kể với Minh chuyện gì đó, nên Minh luôn theo sát tôi khi tôi ở trường. Một buổi chiều tôi và Minh tan trường, vừa mới bước ra cổng tôi thấy anh đang đứng nói chuyện với thầy John, không khí có vẻ căng thẳng lắm. Tôi vội chạy lại, kéo anh về.

- Bự ah, em tan trường rồi mình về thôi Bự, em chào thầy ạh!

Tôi kéo anh đi mà anh cứ nhìn quay đầu lại nhìn thầy, còn thầy thì kênh kênh với gương mặt đểu tráng. Tôi biết nếu không kéo anh đi thì thế nào lát cũng có chuyện. Sao dạo này tôi có cảm giác chuyện chẳng lành tí nào cả, sao mà tôi luôn thấy bất an nhưng tôi cũng không nói cho anh biết vì sợ anh lo lắng. Mấy hôm nay mặc dù có Minh đi chung nhưng thầy John luôn bày đủ trò để tiếp cận tôi, nhìn thấy tôi thấy rùng mình, sao mà tôi thấy thầy ghê tửm quá, thấy anh không thích thầy nên tôi cũng luôn tìm cách tránh mà càng tránh thì ổng lại càng theo. Đã đến tuần học rèn luyện thể chất của học kỳ 3, chúng tôi ai cũng háo hức hết, vì tuần này không phải học gì mà chỉ toàn chơi là chính. Tôi háo hức được mặt bộ đồng phục học thể dục của trường, vì nói rất đẹp và 1 ăm chỉ được mặc có 2 tuần thôi nên thấy tiếc. Giờ học thể chất càng nguy hiểm hơn khi chính thầy John sẽ dạy môn bóng rỗ, thầy được phân công dạy lớp của tôi, vì thế Minh càng bám sát để bảo vệ tôi nhiều hơn theo lời của anh Bự. Chúng tôi bắt đầu học ngày đầu tiên, khi vào trường thay đồ, tôi cảm thấy khó chịu khi có mặt thầy trong đó, thầy cứ luôn dán mắt vào tôi, trong khi body tôi rất bình thường, ốm thon và không đô. Thấy thế Minh bay sọc vào che tôi lại.

- Phi nè, cậu phải cẩn thận đó, tôi thấy ông thầy này hok ổn đâu, bạn muốn làm gì hay đi đâu phải gọi tôi đó, không là anh Phong hok tha cho tôi đâu. Tôi lãnh trách nhiệm dòm chừng cậu rồi đó.

- Uhm, Phi biết rồi, Minh yên tâm đi.

Ra học bóng rỗ thầy luôn tìm cách chạm và ôm tôi, tôi cảm thấy cực kỳ bực mình, không hiểu sao lại như vậy, thấy tình trạng bất ổn Minh bỗng gọi điện cho anh, anh nhanh chóng chạy tới thì đúng lúc thầy bị ngã nhào đè lên người tôi. Chạy tới thấy cảnh đó, anh nóng lên lôi thầy sang một bên.

- Đồ khốn nạn, mày định làm cái gì đấy hả? Tránh xa em tao ra? Mày mà đụng tới nó là không yên với ta đâu. (đúng là anh chửi bằng tiếng anh nghe vẫn hay)

- Mày sẽ làm gì tao nào? – tôi bất ngờ khi nghe thầy nói câu nói đó.

- Dừng lại, 2 người làm gì vậy? Anh Bự buôn tay ra. – tôi quát

Anh lôi tôi sang một góc rồi quát:

- Nhok điên hả, sao nhok lại làm như vậy? Sao lại để thằng khốn đó đè lên người nhok hả?

- Em có làm gì đâu, tại trật chân nên té thôi mà. – tôi nói thật

- Còn nói không có gì nữa hả, vậy đợi người ta hiếp nhok xong rồi nhok mới nói có gì hả? Sao con người của nhok lại như vậy – anh nói mà không suy nghĩ

- Em thế nào, anh nói em như vậy đó hả anh thật quá đáng, phải đó, em là vậy đó, em như thế đó, em dễ giải như thế đó. Được không? Em còn sẽ đồng ý nếu thầy hiếp em nữa kìa. – tôi tức quá.

“Bóp” anh tán vào mặt tôi một cái như trời gián, Minh đang định bước đến thấy như vậy cậu ta cũng chết trân. Tôi ôm gương mặt của mình nhìn anh với vẻ căm giận, tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ đánh tôi, thế mà hôm nay anh lại.

- Anh....anh đánh em.....? Anh..... đánh em sao?

Ôm gương mặt nhìn anh và nói, nước mắt trên đôi mắt tôi tuôn trào thác đổ, tôi bỏ chạy đi mà không biết mình sẽ đi đâu, tôi chạy ngang qua Minh, cậu ta giữ tôi lại nhưng tôi đã hất tay Minh và chạy đi. Tôi chạy đi, còn anh thì đừng chết trân và nhìn bàn tay đã đánh vào má của tôi. Theo như Minh kể lại, mặt anh buồn lắm, đôi mắt anh long lanh như bên trong ấy nước mắt đang muốn tuôn ra. Trong khi bên đó thầy John đang cười hớn hở. Sao khi bình tâm lại, anh đuổi theo tôi nhưng tôi đã xin phép về, tôi về nhà tắt hết chuông nhà và tắt luôn điện thoại, anh đã đến nhà nhưng tôi cũng không gặp. Tôi khóc vì mình bị đánh, và càng khóc nhiều hơn khi người đánh tôi lại là anh, người mà tôi chưa bao giờ tưởng tưởng người đó sẽ cho tôi 1 cái tát tay. Nguyên đêm đó tôi đã không ngủ được vì hình ảnh lúc chiều. Sáng hôm sao tôi cố ý đi học thật sớm mà không chờ anh đến đón, tôi đến trường thật sớm và biết được thế nào anh cũng đến nhưng sẽ chậm hơn tôi thôi. Hôm nay là lịch trực thư viện của tôi và Minh. Nhưng tôi đến sớm quá nên trường vẫn chưa có ai. Thư viện trường tôi rất kín và được cách âm rất tốt, nên có thể ngủ để chờ Minh mà không bị ai làm phiền. Bất chợt tôi nghe tiếng cà thẻ, tôi tưởng Minh đến nên chạy ra xem, thì ra là thầy John, tôi bắt đầu thấy sợ, thầy cười rất nham nhở.

- Sao thầy đến trường sớm thế, vẫn còn sớm mà? – tôi hỏi

- Thầy ở lại trường mà, thầy ở tầng 3 của trường. Ở đây chứ đâu mà sớm hay muộn. - thầy cười cười.

- Thầy vào đây có chuyện gì hok? thầy cần tìm sách ah? – tôi hỏi để bớt sợ

- Uhm... ờ... thầy vào đây tìm sách, em có thể tìm giúp thầy không? Thầy tìm quyển sách Business skill. Em tìm giúp thầy nhé. - thầy nói

Tôi lại góc thư viện leo lên ghế tìm sách cho thấy bất chợt thầy ôm tôi và giật tôi xuống, người tôi té xuống, thầy đè lên người tôi xé rách hết cả áo của tôi mà hôn vào vai vào má, tôi la lối chống cự đều không nhầm nhò gì với ổng vì ổng quá to, ổng đã trần tuồng như nhọng chỉ còn có cái nội y, tiếp đó ổng choàng tay kéo dây kéo của tôi và tuột chiếc quần tôi xuống 1 ít, tôi đấm tôi đá chống cự mà không được vì không có thế để dùng sức. Tôi khóc la um sùm mà không ai nghe thấy vì là cửa cách âm, bất chợt.

Loading disqus...