Nghe được câu nói đó, anh biết tôi đã hết giận, anh bảo anh về ngay, anh về liền. Có lẽ anh đã rất vui khi nghe được câu nói đã. Đã gần 1 năm quen rồi mà đây là lần đầu tiên tôi nói nhớ anh. chắc anh sẽ vui lắm. 45 phút sau anh đã có mặt ở nhà cô tôi, anh gọi tôi ra và chở tôi đi vòng vòng, sao đó anh dừng lại 1 khu giải trí nhỏ, anh bảo:
- Có muốn vào đó chơi không? Lâu lắm rồi Bự không thấy nhok cười khi nhok đu ngựa và vào nhà banh. Có muốn vào không?
- Thôi em không vào đâu. Em chỉ muốn ngồi đi nhìn vào thôi. – tôi thỏ thẻ.
- Vậy chờ Bự một chút nhé. Bự đi đây mua cái này tí. – anh bảo.
Anh mở cửa đi đâu đó, còn tôi thì ngồi trong xe nhìn bọn trẻ chơi đùa cười thỏa thích. Vì lâu lắm rồi không ngồi trên xe hơi cùng anh nên tôi chỉ muốn ngồi lâu hơn thôi. Anh quay lại trên tay với 1 đóng thức ăn.
- Chúng ta ngồi trong xe vừa xem các bé chơi vừa xem phim và ăn bánh nhé! Chịu hok? - anh hỏi tôi.
- Dạ cũng được. – tôi đồng ý.
Ngồi trên xe anh nói biết bao nhiêu là điều, anh nói cho tôi biết về cảm giác không có tôi trong suốt những ngày không có tôi, và anh cũng giải thích với tôi về việc tối ngày hôm đó. Nghe anh kể và thấy được sự chân thành của anh làm tôi thấy mình cũng có lỗi. Bất chợt anh hỏi:
- Không có Bự bên cạnh chắc không ai phiền nhok hết đúng hok? Nhok với Minh sao rồi? – anh hỏi có vẻ đầy nỗi niềm.
Hóa ra anh tưởng rằng tôi và Minh đang quen hay sao ấy.
- Em và Minh hả? Chúng em vẫn vui vẻ bên nhau. Không có gì cả. – tôi lém lĩnh.
- Vậy Bự mừng rồi, mong rằng Minh đừng làm cho nhok buồn, Bự thì không sao đâu, Bự sẽ tập cho quen, nhưng lúc này Bự vẫn chưa chấp nhận được, Bự sẽ cố gắng quen và Bự sẽ không bỏ nhok nữa đâu, Bự sẽ ở bên nhok và ủng hộ nhok mà. – anh nói với vẻ mặt ụ xóm – Bự không ganh tỵ hay ghét bỏ Minh hay bỏ rơi nhok đâu, vì vậy nhok đừng....
Không để anh nói dứt lời tôi đã nhẹ nhàng quàng tay qua phía anh và kéo anh lại phía tôi. Tôi ôm anh thật nhẹ nhàng, như muốn nói với anh thật nhiều điều. Tôi cảm nhận được người đang trong vòng tay tôi đang nhỏ lại, và bỗng chốc tôi thương anh vô cùng và càng hiểu anh hơn. Tôi có thể lắng nghe được tâm trạng anh lúc này đang rất tệ. Không để anh suy nghĩ nhiều, tôi thỏ thẻ:
- Em với thằng Minh hok có gì đâu, Bự đừng hiểu nhầm, vì giận Bự nên em mới làm vậy thôi, chứ thật ra không có ai thay thế được Bự hết, mặc dù không thể đối với Bự như Bự đối với em, nhưng đối với em Bự rất quan trọng.
Nghe được câu nói ấy dường như anh rất yên lòng, anh choàng tay vào lưng tôi rồi ôm tôi chặt hơn, có lẽ anh đã hiểu được tình cảm của tôi dành cho anh, nó không phải là tình yêu nhưng nó cũng vượt ra khỏi tình anh em, nó là một tình cảm gì chính anh và tôi cũng không biết được, nhưng có lẽ chưa bao giờ anh hạnh phúc như lúc này.
CHAP 9
Thời gian cứ như thế mà lặng lẽ trôi, 2 năm rồi, một thời gian không phải ngắn nhưng cũng không phải là dài. Hôm nay anh gọi tôi đến nhà anh, vì anh có 1 buổi tiệc party nhỏ. Mặc dù anh không nói nhưng tôi cũng có thể đoán được đó là party kỷ niệm 2 năm chúng tôi gặp nhau. Biết anh chuẩn bị rất chu đáo nên tôi cũng ăn mặc thật đẹp, tôi chọn bộ đồ mà anh tặng tôi hôm sinh nhật để diện, trông tôi đẹp ra phết. Đang lui cuôi sửa soạn thì anh gọi:
- Xuống đi người đẹp, tôi tới đón rồi nè.
Tôi lật đật chạy xuống, thấy tôi anh cười cười:
- Trời ơi! Ai đây, nhok của ai mà đẹp thế này nhỉ. Nhìn xinh zai ra phết.
- Nhok của Bự chứ của ai, hok thix hả, vậy thôi em lên thay đồ khác. – tôi lém lĩnh.
- Uhm, thôi được rồi, Bự thix lắm, nhok lên xe đi. – anh hối tôi.
Phóng lên xe anh, anh chạy 1 cái vù nhanh như gió cuốn. Đến nhà anh, tôi đã chuẩn bị tinh thần vì biết anh hay làm quá. Bước vô trong căn nhà, thì tối mịt, tôi thấy hơi lạ, định quay sang hỏi anh thì anh đã bước vào bật cái công tắt điện. Một lố đèn chợp tắt cháy thay phiên nhau trông rất lạ mắt rồi đùng một cái ánh đèn vàng mở lên. Ôi chao ôi tôi không thể nào tưởng tượng được, trên nhữn tấm tường là những tấm hình Sticker ngày nào tôi và anh chụp đều được phóng to ra và dán lên, xung quanh thì những dây vôn và kim tuyến được đính lấp lánh, cả căn phòng toát lên một không khí như 1 cung điện. Đôi mắt tôi nhìn anh long lanh:
- Bự àh, anh đã chuẩn bị cái này từ khi nào vậy? Sao em không biết, hôm qua em vẫn ở đây mà, mọi thứ đâu có.
- Bự đã thức suốt đêm qua để chuẩn bị đó! Hì! Nhok thix hok? Nhok thấy thế nào, dễ thương hok? Đúng ý của nhok hok? – anh mong 1 lời khen từ tôi
- Đẹp lắm, em không thể ngờ Bự lại làm như vậy đó! Hì! – tôi vui lắm.
- Chưa đâu còn nhiều thứ bên trong nữa kìa, từ từ sẽ được khám phá. – anh bí ẩn.
Chưa nói dứt câu anh đã kéo tôi vào phòng khách, trên bàn toàn là những món mà tôi thix, và trên cái khung cắm nến còn có 1 cái hộp hình ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi tò mò nhanh chóng chọp lấy cái hộp vì muốn tháo nó ra, nhưng anh đã khẻ vào tay tôi 1 cái quá mạng.
- Nè, ăn xong thì mới được mở, chưa gì mà ham hố thấy sợ luôn.
- Hehehe, quà trước mắt hok mở sao ăn ngon được. Thấy nó lừa thừa trước mắt ngứa mắt muốn chết...hihihi – tôi lém lĩnh.
Nhưng không tài nào tôi thuyết phục anh cho tôi mở cái hộp ra trước khi ăn, ngồi ăn mà tay chân tôi bức rứt, tôi ăn vội ăn vàng để mong được sớm mở cái hộp. Nhìn tôi như vậy anh cười cười. Ăn xong anh cho phép tôi được mở cái hộp, tôi mở thật cẩn thận để không làm rách cái hộp bao xinh xắn ấy. Ah, thì ra là 1 sợi dây chuyền có mặt ngôi sao bằng đá.
- Nó là đá đổi màu đó. Tùy theo nhiệt độ của thời tiết mà nó sẽ chuyển màu khác nhau đó. – anh nói.
Thoáng nhìn lên trên cổ anh, tôi thấy 1 cái khung ngôi sao bằng đá giống như của tôi. Hình như cái của tôi là cái ruột của ngôi sao, còn anh là cái khung ngoài của ngôi sao.
- Ủa Bự ơi! Cái của em với của Bự hình như là 1 cặp đúng hok? Sao mà nhìn nó giống giống nhau sao ấy. – tôi hỏi thử.
- Uhm, nếu lấy cái ngôi sao mặt dây chuyền của nhok gắn vào thì sẽ khớp với cái khung mặt dây chuyền của Bự. Bự là khung bên ngoài sẽ bảo vệ nhok mãi mãi. – anh nhẹ giọng.
Nghe câu nói của anh tôi chỉ biết cười trừ chứ không biết nói gì. Ngồi tám với nhau đến 10h khuya thì anh chở tôi về. Trên đường đi, tôi cứ huyên thuyên mãi, anh cười sặc cười sụa mà quên chú ý đường. Bỗng đầu rầm, anh vừa va phải 1 chiếc xe máy, anh thắng gấp làm đầu tôi va vào thành xe hơn 1 cái quá mạng. Tôi và anh lật đật chạy xuống xem người bị đụng có sao không? Cũng may không có máu gì, chỉ trầy xướt nhẹ và ngã xe thôi. Tôi lấy làm lạ vì người mà xe của anh đụng phải chính là 1 người mà anh quen
- Trời ơi An! An có sao không? – anh có vẻ hốt hoảng
- Ủa Bự quen anh này hả? – tôi thắc mắc
- Uhm, Bự quen, An là bạn thân của anh trước đây. – anh trả lời. – An không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không vậy?
Tôi thấy anh dường như có vẻ rất lo lắng, nhưng thôi họ là bạn thân của nhau mà. Tự trấn an mình để không khó chịu, bất chợt anh bảo tôi đón taxi về đi, để anh đưa An vào bệnh viện kiểm tra thử. Tôi hơi đớ người nhưng cũng không muốn gây chuyện làm gì vì đó cũng là 1 việc nên làm. Tôi đóng taxi ra về mà trong đầu như 1 mớ bồng bông, tôi suy nghĩ rất nhiều về con người này. Sáng hôm sau, anh điện thoại cho tôi nó anh không đến đón tôi đi học được vì bận, ngày thứ 2 cũng vậy, ngày thứ 3 cũng vậy, tôi bắt đầu thấy hơi tò mò không biết chuyện gì. Sáng ngày thứ 4 tôi được nghĩ học, tôi mò đến công ty của anh để gặp anh, nhưng mọi người trong công ty bảo là 3 ngày nay anh Phong không đến làm việc, ảnh xin nghĩ vì nhà có việc. Tôi không biết nhà có chuyện gì mà tại sao anh lại không nói với tôi, lạ thật. Tôi nhấn máy gọi cho anh:
- Bự đang ở đâu vậy? Sao mấy hôm nay Bự không đi làm, nhà Bự có việc gì ah. – tôi hỏi chận đầu.
- Ah, Bự đang trong bệnh viện Gia Định, An bạn của Bự bị chấn thương chân rồi. Bự đang ở trong này với anh An nè. – anh trả lời.
Không nói một lời nào tôi cúp máy. Tôi quay trở về nhà mà không biết đó là cảm giác gì cả: Ghen? Hay Ganh Tỵ? Là cái nào? Tôi nghĩ ghen cũng có 1 ít, mà ganh tỵ thì nhiều, tôi có cảm giá như mình bị giành đi tình thương của anh. Nhưng đúng lễ nghĩa thì tôi cũng nên ghé thăm cái anh tên An đó 1 tiếng. Không hẹn mà tôi tự mò tới bệnh viện, ì ạch vác xác đi thang bộ, vừa lên đến cửa phòng mới hé cửa tôi bàng hoàng, anh và cậu An gì đó đang ôm nhau. Không muốn bước vào nữa, tôi lẵng lặng ra về mà lòng buồn không thể tả. Thật ra cái tôi thấy là gì? Về đến nhà, tôi cũng lân la hỏi được một vài thông tin về cái người tên An kia. Anh ta là bạn thời học cùng với anh Phong tại Úc, và là người mà anh Phong thix khi còn học tại đó, nhưng vì do anh An này đã có bạn trai nên anh Phong đành thix đơn phương. Nghe nói anh An vừa mới chia tay với bạn trai, có lẽ vậy mà bây giờ như vậy. Tôi không biết phải làm sao? Không biết làm thế nào cả? Vốn đã khẳng định mình không hề thix anh và cũng chẳng thể thix anh, vì vậy cũng không thể cấm anh tiếp xúc với anh An. Tôi không muốn mình làm anh khó xử hay chen chân vào phá hoại anh, vì bi giờ là cơ hội cho anh – tôi nghĩ như vậy. Không liên lạc với anh nữa, và âm thầm đến nhà anh, tháo sợi dây chuyền bỏ lại vào hộp và kèm theo 1 tờ giấy với dòng chữ:
- “em nghĩ hạnh phúc đã tìm đến với anh rồi đó, anh hãy chợp lấy nó. Em nghĩ em không phải là chủ nhân của sợi dây chuyền này nữa, hãy tặng nó cho người nào mà anh yêu và anh thật sự muốn bảo vệ. được không anh. Em chúc anh luôn hạnh phúc. – nhok của anh!”.
Sau khi gửi lại dòng tin nhắn là cũng là lúc mùa hè đổ ào về. Có lẽ anh đã ở suốt trong bệnh viện để chăm sóc người đó mà chưa về nhà, và anh cũng quên khuấy đi sự tộn tại của tôi. Tôi rời thành phố đi đến 1 nơi để quên đi 1 nỗi buồn, tôi không về quê và cũng chẳng cho mẹ tôi biết là tôi đi đâu. Sau khi tôi đi được 3 hôm thì anh gọi cho tôi:
- Nhok làm gì thế? Nhok nói gì thế? Sao nhok lại làm vậy? Nhok đang ở đâu thế? Sao lại để lại vật kỷ niệm ở đây là sao?
- Em đã nói quá rõ trong thư mà Bự, Bự đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi, người đó là anh An không phải là em, và em nghĩ sợi dây chuyền đó sẽ hợp với anh An hơn, Bự không cần phải lo lắng và cũng không cần tìm em, em chỉ đi thay đổi không khí thôi. – tôi nhẹ nhàng đáp.
- Nhok nói cái gì kỳ cục vậy? Sao nhok lại nghĩ thế? Anh với An chỉ là bạn bình thường thôi. – anh giải thích.
- Em không sao thật mà. Thôi em dập máy đây.- tôi dập ngang.
Mặc dù hơi buồn và mặc dù nhớ anh nhưng tôi không dám nói mà phải nén lòng. Tôi không biết 2 tuần tới tôi sẽ sống như thế nào trên mãnh đất Long Thành này (nhà của chú tôi) mà không có anh. Ngày ngày trôi qua tôi đi lên rừng lấy mũ cao su với chú và thím của tôi. Rồi ngày thứ 8 tôi ở đó, sáng sớm tinh mơ khi mơ màng thì tôi nghe tiếnh trò chuyện ồn ào trước mái hiêng nhà của chú, nhưng vì còn say ngủ nên tôi cũng không để ý. 7h sáng tôi đã sẵn sàng để chuẩn bị lên rừng để làm việc, bổng tôi nghe 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ trong bếp:
- Chú ơi! vậy hôm nay thằng Út nó sẽ hướng dẫn con hả chú, vậy chú có đi với tụi con hok?
- Không, anh em nhà bây đi đi, chú không đi đâu, chú ở nhà làm việc khác. – chú tôi trả lời người hỏi.
Trời ơi thì ra là anh. Sao anh lại có mặt ở đây nhỉ, tôi nhớ là tôi đã giấu tin tức kỹ lắm mà ta. Anh nhìn tôi cười cười, còn tôi thì chẳng nói chẳng rằng gì cả, cứ coi như là không thấy nhau vậy. Sau khi nghe lời dặn dò của chú, anh kéo tay tôi chạy 1 phát vào thẳng trong khu rừng cao su. Suốt đoạn đường anh chỉ nói đúng 1 câu duy nhất: anh nhớ em nhiều lắm, nhok nhok ơi.