- Thôi, anh đi mua có 1 thứ nhỏ thôi, em ngồi trong xe trông xe luôn, anh ra ngay mà. – anh lại bảo.
- Uhm anh đi nhanh nhanh nha.!- tôi đành để anh đi.
Khoảng 15 phút sau anh quay ra với một cái bao đen thui to đùng, không biết đó là cái gì, tôi tò mò lắm. Anh bỏ nó vào ghế dưới của xe mà không cho tôi biết đó là cái gì hết. Về đến nhà tôi, anh đưa cho tôi cái bịch đen đó và bảo vào nhà hãy mở ra xem. Anh chào tôi và bảo mai sẽ đến sớm đón tôi đi học. Vào nhà tôi ù ngay lên phòng nhanh chóng mở ngay cái bao đen đó ra xem là thứ gì. Thật thích vì đó là 1 con masimaro bằng bông to thật to, nó có thể được dùng để làm ghế dựa để ngồi, đặt nó xuống ngồi lên 2 cái chân của con thú bông mà tôi chỉ bằng phân nữa của nó. Món quà còn kèm theo 1 trang giấy nhỏ: ”hy vọng là nhok thích món quà này của anh, hãy ôm nó khi cảm thấy buồn nhé, và hãy tâm sự với nó khi không có anh bên cạnh nhé. Anh iu nhok lắm ^^”. Nội dung của tờ giấy là thế, đọc xong tôi chỉ biết cười, đang tận hưởng niềm vui đó thì anh gọi.
- Sao nào thix hok nhok, phải nhớ là con thú đó là anh khi anh không có bên cạnh nhok đó nhé. Ở ngoài thì có anh về nhà thi có nó, phải thương nó như thương anh đấy nhé.
- Hứ! Anh là anh còn thú là thú sao mà giống nhau chứ. Mà em thix thú bông hơn thix anh. Pleu pleu. – tôi giã lã.
- Nhok đang làm gì đó, chuẩn bị ngủ chưa? – anh hỏi
- Chưa ngủ được, đang nhớ thằng bạn. – tôi trả lời
- Hả? Cái gì? Nhớ ai? Thằng bạn nào? Bởi vậy, chẳng bao giờ nhok nói nhớ anh, vậy mà lại nhớ đến mấy đứa bạn của nhok. Hứ! Buồn 5 phút. – anh giận.
- Hok phải tại bạn em nó mất rồi, nên tự nhiên lại nhớ nó mà. Sao anh lại cà nanh với những người đã mất nhỉ. – tôi lên giọng.
- Ủa vậy hả? Ai biết đâu. – anh cười.
- Đang ghen hả? Sao quạo vậy? – tôi đùa.
- Uhm! Ghen đó hok được hả? – anh tấn tới.
- Thôi em đi ngủ đây, em mệt quá rồi, mai còn đi học sớm nữa. Anh cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon nhé anh! – tôi mệt mỏi
- Uhm, nhok iu của anh ngủ thật ngon nhé, hẹn sáng mai gặp.- anh nhẹ nhàng.
Sáng hôm sau cũng như thường lệ anh cũng đến đón tôi đi học và cũng ăn sáng với nhau, hôm nay lớp tôi có 1 bạn sinh viên chuyển đến, nghe nói là chuyển từ ngoài Đà Lạt vào, ai cũng nháu nhàu chờ xem mặt. Các bạn nữ thì nôn nóng lắm, vì nghe nói bạn trai ấy rất đẹp. Cậu ta vừa mới vào cả lớp đã ồ lên thật lớn. Cậu ta cao và cũng rất điển trai. Phòng công tác sinh viên dẫn bạn ấy vào và bảo bạn ấy lựa chọn chỗ ngồi. Trong lớp tôi vốn trong rất nhiều chổ, và bên cạnh tôi cũng trống, vì trước giờ tôi chẳng cho ai ngồi chung. Bất chợt bạn ấy bước đến:
- Xin lỗi mình có thể ngồi ở đây được không?
Vốn tôi đã không thích bạn mới này, vì chưa gì hết mà bước vào đã làm xôn xao lớp học cướp mất vị trí “sao” của tôi nên tôi hok thix.
- Không được bạn ah, chỗ này có người ngồi rồi, xin lỗi bạn ngồi chỗ khác nhé.- tôi từ chối.
- Chỗ đó có ai ngồi đâu bé, bé cho bạn đó ngồi đi, ngồi ở cuối lớp sao mà học được. - cả lớp nháu nhào năng nĩ tôi.
Mặc dù không thích nhưng bị bạn bè lật tẩy thẳng như vậy tôi cũng không còn cách nào khác đành phải cho bạn ấy ngồi. Ngồi bên cạnh, tôi mới có dịp nhìn cậu ta kỹ hơn, bạn ta đẹp thật, có 1 nước da thật đẹp, đúng là người ở xứ lạnh có khác. Còn cậu ta thì cứ hỏi tôi hết cái này đến cái kia, tôi không ưa tí nào, không muốn trả lời luôn đó. Ra về cậu ta cũng lót ngót đi theo tôi hỏi này hỏi nọ, thấy tôi có người đi kè kè anh Phong có vẻ không hài lòng lắm.
- Ai vậy nhok? – anh hỏi
- Àh một người bạn vừa mới chuyển đến lớp em ấy mà. – tôi nhanh nhảo đáp.
2 người bọn họ chào nhau rồi anh chở tôi về. Anh bảo lát nữa 8h anh sẽ qua đón tôi đi xem phim. Hì, tôi thix lắm vì vốn tôi mê đi xem rạp lắm. Tôi về nhà nhanh chóng tắm rửa và ăn bận thiệt đẹp để lát anh đến đón. Ngồi chờ cả buổi mà vẫn không thấy anh đến, tôi quạo quọ gọi cho anh:
- Anh đang ở đâu thế? Anh có đi xem phim với em không? Sao anh bắt em chờ cả buổi thế? Anh đang ở đâu?
- Anh xin lỗi nhok, anh có việc đột xuất nên không đi với nhok được, anh xin lỗi, mình sẽ đi xem phim vào khi khác nhé. – anh xin lỗi.
- Anh có việc gì hả? Ít ra anh cũng phải gọi báo với em sớm hơn chứ, có đâu mà anh để em chờ thế hả? Anh thật quá đáng – tôi cáo và quát.
- Em đừng giận, anh xin lỗi mà, anh có việc đột xuất không bỏ được nên mới thất hẹn với em, em đừng giận mà. – anh khẩn thiết.
- Thôi được rồi, anh muốn làm gì thì làm đi, em đi 1 mình không cần anh nữa. – tôi dập máy ngang.
Buồn lắm, vì chuẩn bị mọi thứ mà bị người khác cho leo cây nên tôi rất khó chịu, tôi đi lang thang ra khu vui chơi ở công viên Lê Văn Tám chơi. Đi lang bang tình cờ tôi gặp cậu bạn mới chuyển đến lớp tôi tại đó.
- Ủa Phi, Phi đi đâu vậy? – Minh (tên cậu ta) hỏi.
- Nhà tôi ở gần đây mà, tôi ra đây chơi không được àh? – tôi trả lời
- Vậy hả, nhà Phi gần ở đây ah, hì. Thix nhỉ, Minh cũng ở gần đây. Ah, Phi đi 1 mình hả? – cậu ta lại hỏi.
- Không thấy sao còn hỏi hả trời. – tôi gắt gỏng
- Vậy Phi có muốn đi cùng Minh hok? Minh đang định đi mua 1 ít đồ với lại đi xem phim. Đi chung nhé.
Mới đầu không muốn đi vì tôi có ưa gì thằng này đâu mà đi, nhưng không đi thì biết làm gì bây giờ, nên đi luôn với nó. Đi chung và tiếp xúc 1 lúc thấy nó cũng được, cũng không khó ưa như mình nghĩ. Chúng tôi đi xem phim thì nó chở tôi về. Ra lấy xe tôi loáng thoáng thấy bóng dáng của anh. Anh cũng vào nhà xe ở rạp Hòa Bình lấy xe, tôi núp vào 1 góc để nhìn kỹ xem có phải là anh không? Quả đúng không sai, đó là anh. Anh vừa dắt xe ra thì có 1 người con trai nhàu lại ôm chầm lấy anh rồi ngồi phía sau để anh chở đi. Tôi nóng hết cả người, kịp lúc đó Minh cũng dẫn xe ra, tôi năn nĩ nó chở tôi rượt theo xem anh đi đâu. Chạy một hồi tôi thấy anh dừng xe tại 1 cái quán, nhìn lên bảng hiệu tôi giật mình vì đó là vũ trường Maxim. Xe anh dừng lại thì có người coi xe dẫn vào, anh và người thanh niên đó cặp kè nhau đi vào đó. Không muốn đứng ở đó thêm 1 giây phút nào nữa, tôi kêu Minh chở tôi về mặc dù thằng nhỏ hok biết chuyện gì hết. Về đến nhà tôi gọi ngay cho anh nhưng cố tỏ vẻ không có gì:
- Ủa anh đang ở đâu vậy? – tôi cố gắng lắng nghe xem có tiếng nhạc xập xình không.
- Anh vừa mới về tới nhà. – anh trả lời điềm tĩnh.
- Hôm nay anh đi đâu vậy anh. – tôi cố gắng nén giận vờ như không biết.
- Àh, hôm nay anh đi gặp một vài người khách hàng ở công ty, nên giờ mới về nè. – anh giã dối.
- Vậy ah, có thật là anh đi gặp khách hàng ở công ty không anh? – tôi hỏi gặn lại.
- Thật mà! Mà có gì không nhok, sao nhok lại hỏi vậy? – anh tò mò.
- Anh là đồ dối trá. – tôi hét lớn rồi dập máy.
Thấy tôi bức xúc mà anh không biết nguyên do, anh gọi lại liên tục nhưng tôi không bắt máy, sốt ruột quá nên anh chạy thẳng đến nhà cô tôi để gặp. Cô tôi gọi tôi xuống nói anh đợi ngoài cửa, tôi không muốn ra, nhưng cô tôi mắng như vậy là bất lịch sự. Bước ra gặp anh mà tôi bực bội và muốn oánh anh một chập vì anh đã lừa tôi.
- Sao nhok lại mắng anh như vậy? – anh hỏi
- Tôi không rãnh mà mắng anh, chỉ cảm thấy tôi thật ngu ngốc để bị anh lừa thôi. – tôi quạo
- Anh lừa nhok cái gì? Anh không hiểu nhok đang nói gì hết? – anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
- Có thật là anh đi gặp khách hàng ở công ty không? Hay gặp nhau ở Hòa Bình rồi lại dẫn nhau vào vũ trường Maxim hả anh? Khách hàng gì mà gặp nhau ở những chỗ đó hả anh? Tôi đâu có ngốc đâu mà gặp khác ở đó. Công ty của anh là những chỗ đó đó hả?
Lúc này anh cứng họng, anh không biết nói gì mà chỉ biết lắng nghe tôi trúc giận, khi tôi đã nói hết anh mới hạ giọng:
- Anh xin lỗi, anh không muốn dối nhok đâu, nhưng vì thằng bạn anh đang có chuyện buồn, nó muốn gặp anh tâm sự nên anh mới gặp nó. Nhưng sợ nói với nhok thì nhok sẽ giận và nói với nhok đi những chỗ đó nhok sẽ có ác cảm với anh nên anh không nói.
- Anh không cần giải thích, và cũng không cần mắc công giải thích, tôi không muốn nghe gì hết. Tin anh một lần đã đủ để tôi bán lúa giống rồi. Tôi không muốn tin anh nữa, xin anh về cho. – tôi cáo.
- Anh nói thật anh với người đó không có gì mà, chỉ là nó muốn tới những chổ đó nên anh mới đưa nó tới, xong anh ra về liền mà. – anh giải thích.
- Tôi không cần biết anh và người đó có gì không, điều đó không liên quan đến tôi, vào những chỗ đó mà không có chuyện gì có mấy thằng ngốc mới tin. – nói xong tôi bước ngay vào nhà.
Vào nhà anh nhắn tin cho tôi: “anh nói thật mà, nhok tin anh đi. Anh với anh ta không có gì hết. nếu anh và anh ta có gì với nhau thì cho ngày mai anh sẽ không còn trên trần gian này nữa. Em hãy tin anh mà”
Sáng hôm sau, tôi đi học, vừa mới mở cửa tôi đã thấy anh đứng đấy, vẫn bộ đồ ấy, vẫn gương mặt ấy. Dường như đêm qua anh đã đứng suốt ở đó. Nhìn thấy anh máu tôi đã tức lên, tôi không thèm chào hỏi là đi phớt qua như không nhìn thấy, tôi đi 1 mạch đến trạm xe bus mà cứ xem như không có sự có mặt của anh và mặt cho anh muốn làm gì thì làm. Anh vẫn đi theo, vẫn chạy kè kè theo xe bus, vẫn đứng ở trường đợi tôi, vẫn như những ngày đầu theo tôi. Giờ ra về tôi biết thế nào anh cũng còn đứng ở đó nên tôi đã cố ý đi ra cùng lúc với Minh, tôi cặp tay cậu ta, đi sát bên cậu ta, nói chuyện cười cười và đùa giỡn đủ thứ. Nhìn thấy tôi bước ra với mình tay trong tay, anh buồn lắm:
- Nhok àh! Ta về thôi.
- Anh về đi, hôm nay Minh sẽ chở tôi về, phải không Minh – tôi tự quyết định.
- Ah, uhm. Đúng rồi, Phi nhờ em hôm nay đưa Phi về. – Minh cũng hiểu ý của tôi.
- Nhưng anh đã đến đón nhok rồi, nhok không cần phiền đến Minh đâu. – anh buồn buồn và nói.
- Không, tôi đã bảo là hôm nay Minh sẽ chở tôi về, vì tôi có tí chuyện muốn nhờ Minh giúp. – tôi gắt gỏng.
Thấy tôi có vẻ khó chịu, anh không nói một lời nào nữa. Tôi phóng lên xe Minh và ôm vào eo nó. Nhìn sang gương mặt anh lộ lên một vẻ buồn khó tả, anh lủi thủi dẫn xe ra về mà trên gương mặt rất nhiều nỗi niềm. Thấy anh đã mất dạng, tôi quay sang cám ơn Minh vì đã hợp tác rồi chào nó mà ra trạm xe đón xe bus mà về. Mặc dù là Minh cũng có ý đưa tôi về, nhưng tôi đã từ chối vì tôi không quen lắm khi ngồi xe của người lạ, và hơn nữa đó không phải là xe của anh. Tình trạng ấy kéo dài suốt 3 ngày, tôi đã thấy được nét tiều tụy hiện rõ trên gương mặt của anh, tôi cũng buồn không kém anh, nhưng việc anh lừa tôi thì tôi chưa thể bỏ qua được. Ngày thứ 4 anh đã không đến nữa, không có anh tôi thật sự giống như đi học mà thiếu cặp sách, thiếu mất 1 thứ quan trọng của chính mình. 3 ngày không có anh đến, tôi buồn thấy rõ, không nói không cười với bất cứ 1 người bạn nào trong lớp. Tôi bắt đầu thấy nhớ anh, nhớ anh lắm, vì chưa có lúc nào mà tôi không gặp anh suốt mấy ngày như thế. Tôi đánh liều lén đến nhà anh để nhìn anh cho đỡ nhớ, nhưng cửa đã khóa, tôi đến công ty thì họ bảo cả tuần nay anh đã không đi làm. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, tôi không biết mình nên làm gì, gọi điện cho anh thì mình hạ mình sao, còn không gọi thì chắc tôi sẽ điên mất vì lo. Mượn đt thằng Minh tôi bấm số của anh thử. Điện thoại báo không liên lạc được, tôi bắt đầu đứng không vững và có cảm giác choáng. Tôi tưởng tượng bao nhiêu thứ trong đầu, mọi thứ đều là điều xấu. 10 hôm rồi, 10 hôm không có 1 miếng tin về anh, tôi đi đến khắp những người bạn của anh mà tìm nhưng họ nói là không liên lạc được với anh hơn 1 tuần nay. Tôi bắt đầu khóc vì sợ và vì nhớ. Tôi trở về nhà với một tinh thần mệt mỏi, tôi thật sự đuối lắm rồi, cái mệt, cái lo, cái nhớ trộn lẫn vào nhau như cắt lòng. Bỗng điện thoại reo, tôi trông chờ người gọi là Bự (tên thân mật tôi đặt cho anh trong điện thoại) nhưng số lạ, hoắc tôi nhận máy:
- Dạ alo, Phi nghe ạh.
- ......- không thấy một tiếng nào trả lời.
- Dạ alo, Phi nghe ạh. – tôi lập lại một lần nữa.
- Nhok khỏe không? - giọng của anh tôi nhận ra ngay.
Không trả lời câu hỏi của anh, tôi xổ 1 sọc:
- Bự ở đâu vậy? Bự đang làm gì? Sao em gọi cho Bự hok được? Bự đang ở đâu. Sao Bự hok nói gì với em hết vậy? Huhuhu – tôi khóc òa.
- Nhok sao thế? Có chuyện gì với nhok hả? Nhok sao thế, nhok đừng khóc, từ từ nói Bự nghe xem nào? – anh cũng cuốn lên như tôi.
- Sao Bự đi mà không nói gì hết, em lo cho Bự lắm, em sợ Bự có chuyện gì? Em gọi điện cũng hok được? Bự định bỏ em luôn đúng hok? –tôi tức tưởi.
- Đâu có đâu, Bự đâu bỏ nhok, tại Bự buồn quá nên mới về quê chơi với ba mẹ nhok nè, điện thoại hết pin mà hok có đồ sạc nên Bự để luôn để người khác không làm phiền. Nghĩ ngơi 1 thời gian cho nó thoải mái. – anh cười
- Vậy cũng hok muốn em làm phiền luôn đúng hok? Bự đi vậy thì Bự đi luôn đi. Hic. – tôi tức tối.
- Nhok sao thế? Không phải đâu, Bự không liên lạc với nhok là bởi vì sợ nhok còn giận Bự. Nhưng nhớ nhok nhiều quá không chịu nỗi nên Bự mới gọi cho nhok đó. – anh nhẹ nhàng đến ấm áp. – nhok sao thế? Có chuyện gì hả?
- Bự về đi, đừng ở dưới quê nữa? Em...mà thôi Bự về đây đi. – tôi lấp lửng.
- Nhok sao thế? Nhok bệnh ở đâu hả? Hay có chuyện gì? Nhok nói Bự nghe xem - thấy tôi lấp lững anh càng lo.
- Hok có, tại em nhớ Bự thôi. Bự về thành phố được không? – tôi nhỏ dần tiếng.