Chuyện tình giữa 1 chàng trai và 1 kid Trang 11

- Chú nói gì kỳ vậy...vợ chồng gì. – tôi đứng phổm dậy nói lại.

- Thôi được rồi mà, Nhok ah, anh với chú Út có chuyện muốn nói với nhok đây. - anh nhìn tôi.

- Chuyện gì thế Bự, chuyện gì mà cần bàn với nhok? – tôi ngơ ngác chùi nước mặt.

- Chú định dẫn Phong về Úc để khám và chữa trị cho đôi chân nó, vì bên đó bạn bé chú làm bác sĩ rất nhiều, có thể sẽ có cách điều trị cho Phong. – chú nói.

- Không được, nếu Bự đi thì con cũng đi, con không thể nào ở đây mà xa Bự được, có thể trị được, nếu trị không được thì Bự sẽ không về với con nữa sao, con không đồng ý. Con không chịu. – tôi giẩy nẩy.

- Thôi mà nhok, chú chỉ đưa Bự sang đó điều trị thôi, có thể chỉ 1 vài năm nó khỏi nó sẽ về với cháu. – chú lại giải thích.

- 1 vài năm, chú ơi, không biết không có anh Bự 1 tháng con sẽ sống ra sao nữa đừng nói chi là 1 vài năm. Không có anh Bự con hok biết mình sẽ sống thế nào nữa. – tôi khóc.

- Nhok ah, Bự về Úc chữa cái chân, khi nào lành Bự sẽ qua đây tìm nhok mà, Bự không đi luôn đâu mà sợ. Hơn nữa nếu ở đây Bự sẽ tạo thêm gánh nặng cho nhok mà thôi, nhok không thể theo Bự và chú Út được, như vậy chuyện học của nhok thì sao? Liệu ba mẹ có cho không hả Nhok? – anh phân tích.

- Thế 2 người định khi nào đi? – suy nghĩ 1 hồi tôi mới hỏi.

- Đầu tuần sau – anh nói

- Hả, còn có 3 ngày nữa thôi sao? Sao mọi người quyết định mà không hỏi ý kiến của em. Sao Bự đi mà không nói với em, sao không bàn bạc với em. – tôi mếu máu.

- Chú và anh chỉ mới quyết định thôi, 3 ngày còn lại nhok có thể ở đây với Bự không? – anh hỏi.

Tôi gật đầu mà nước mắt cứ rơi rơi. Tôi chăm sóc anh 3 ngày đó rất tỉ mĩ, và luôn tươi cười với anh mặc cho trong lòng tôi đau lắm. Buổi tối nằm cạnh bên anh mà tôi không ngủ, chỉ nhìn anh, khi anh đã ngủ tôi thứ dậy và len áo, len khăn và găn tay cho anh, đồng thời lấy hết quần áo của anh ra khâu lại những chổ rách, tôi lấy chiếc bàn máy mini của anh mua cho tôi ra và cẩn thận cắt may cho anh 2 chiếc áo sơ mi mới (từ hồi quen đến giờ tôi luôn may áo cho anh, những chiếc áo sơ mi anh thường mặc) vì thời gian quá ngắn tôi chỉ có thể len áo, khăn choàng, găn tay và may cho anh 2 chiếc áo sơ mi, tôi hy vọng đủ cho anh sử dụng khi sang Úc. Đêm cuối cùng tại Việt Nam, tôi mang những thứ mình đã tự tay làm để tặng cho anh, nhìn đôi mắt tôi thâm đen vì mất ngủ, anh biết ngay tôi đã thứ để làm chúng cho anh. Tôi nhìn anh với ánh mắt long lanh:

- Bự hãy xài những thứ này nhé, qua bên đó xài đồ lạ hok có quen đâu, cứ coi như xài chúng mà nhớ tới em.

Giọt nước mặt long lanh như viên ngọc đang rơi từ trên đôi mắt 2 mí của anh xuống, tôi vội lấy tay mình chùi nó đi, bàn tay tôi rung rung vì tôi biết rằng không lâu nữa tôi sẽ khóc, anh nhẹ nhàng kéo tôi về phía anh và nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.

- Bự sẽ luôn nhớ về nhok, và nhok lúc nào cũng trong tim Bự cả, khi chân đã lành Bự sẽ về ngay bên cạnh nhok, đừng khóc nhé, người mà anh iu quý.

- Bự phải nhanh về nhé, Bự hãy về khi nào chân thật khỏi ấy, em sẽ chờ Bự về.

Tôi hôn nhẹ lên má anh và chạm vào giọt nước mắt trên má của anh.

- Nhok nè, anh có thể hôn nhok được không. – anh hỏi

- Dạ...dạ...- tôi ấp úng

- Được không? – anh hỏi

Suy nghĩ về những chuyện anh đã làm cho tôi quá nhiều mà việc gì anh cũng xin tôi nên tôi đã đồng ý, anh nhẹ nhàng chạm môi vào môi tôi, mặc dù rất ngại nhưng tôi vẫn để yên. 2 môi chạm nhau tôi có cảm giác môi anh rất mềm, anh ôm tôi chặt lại và hát cho tôi nghe 1 ca khúc mà tôi rất thích “tình khúc vàng”. Câu hát được vang lên “Anh nghe mùi hương trên tóc quen nồng nàn.....” tôi thiếp đi trong tay của anh. Sáng hôm sau ở sân bay tôi dặn mình không được khóc, mẹ tôi đã khóc, ba tôi thì rất buồn, còn tôi thì ra vẻ hồn nhiên như mọi khi để anh không phải bận dạ. Anh nói rất nhiều thứ, nhưng tôi thì chỉ lắng nghe mà không nói gì, vì tôi sợ tôi sẽ khóc.

- Anh đi nhé, vợ của anh. – anh kề vào tai tôi mà nói nhỏ.

Tôi gật đầu nhìn chú đẩy anh vào máy bay, bóng anh vừa khuât thì nước mắt tôi tuôn ra như mưa đầu mùa, trời đất như quay vòng vòng, tôi vừa đuối sức vì những đêm thức trắng, vừa buồn, vừa đau vừa khóc. Rồi như không hay không biết tôi ngã ngay trên tay của ba tôi mà ngất đi, dù ngất đi nhưng trong đầu tôi vẫn biết được anh đã đi, đi xa tôi rồi, và có lẽ không biết bao giờ gặp lại. Tôi sợ cảm giác 1 mình trong thời gian sắp tới, tôi sợ cảm giác 1 mình khi bên cạnh tôi không còn có anh.......

 

CHAP CUỐI

Từ ngày anh đi cuộc sống của tôi như thay đổi hoàn toàn, thiếu thốn, nhàm chán, tôi chưa quen cái cảm giác không có anh bên cạnh nhưng tôi vẫn biết và hiểu được rằng trong cuộc sống hiện tại tôi đã mất anh. Nụ cười trên gương mặt của tôi không còn xuất hiện như trước đây nữa. Tôi lầm lũi, chẳng nói chuyện với bất cứ 1 ai, đi 1 mình và về cũng 1 mình, thỉnh thoảng cậu bạn tên Minh cũng hay an ủi tôi, nhưng rồi đâu cũng vào đấy, tôi vẫn nhớ...nhớ...và nhớ anh. Một, hai ngày đầu tiên tôi nhớ anh kinh hoàng nhớ anh khủng khiếp nhưng cũng may đêm nào anh cũng gọi điện thoại về hỏ thăm tôi. Nhưng các cuộc gọi chỉ diễn ra có 1 tuần, bước sang ngày thứ 8 thì tất cả đều yên lặng. Anh không gọi về, tôi nhớ không chịu nổi nên đã gọi qua, nhưng không 1 ai bắt máy, cả chú Út cũng không bắt điện thoại của tôi. Có lẽ vai diễn của 1 cậu học trò vui tươi nhí nhảnh mà tôi được giao đã hết vai, và bây giờ tôi lại lạu hết son phấn để bắt đầu 1 vai diễn mới, một vai diễn mà không có anh bên cạnh. Tôi không biết mình sẽ được vai diễn này trong bao lâu nếu không có anh bên cạnh. Tôi nhớ tiếng cười, giọng nói, đôi môi và vòng tay ốm áp của anh mỗi khi ở bên cạnh tôi, và không biết bao giờ mình mới được gặp lại những thứ ấy. Mặc dù nhớ anh nhưng tôi chưa bao giờ khóc, tôi sợ mình trở nên yếu đuối và mềm yếu đi trước mặt mọi người. Các bạn tôi đã hỏi:

- Phi ah! Dạo này tụi này thấy bé khác lắm đó, bé có sao không? Tụi này thấy bé thay đổi nhiều lắm, cái nhí nhảnh của bé đâu rồi?

- Ah, bé không sao đâu, bé chỉ muốn mình trưởng thành hơn trong mắt mấy bạn thôi. Bé không sao mà. – tôi từ từ trả lời.

Có lẽ chỉ có Minh mới hiểu được tình cảnh của tôi ra thế này là vì sao? Sau khi mọi người đã đi khuất Minh kéo tôi ra 1 góc của trường và hỏi;

- Phi sao rồi, có chuyện gì cần nói Phi cứ nói với Minh đi, Phi đừng như vậy Minh thấy khó chịu lắm. 2 tuần rồi, 2 tuần rồi từ khi anh Phong đi, Minh thấy Phi sao ấy, không còn sức sống luôn. Thật ra Phi thế nào rồi, nói Minh biết xem.

Nghe câu nói của Minh dường như chiếc chìa khóa mở ra tâm trạng của tôi. Những gì u uất của tôi mấy hôm nay như có ai chạm đến. Tôi nức nở.

- Minh ơi! Phi nhớ anh Phong lắm. Hic, Phi không biết mình nên làm gì hết, lúc nào trong đầu Phi cũng thấy bóng hình của ảnh, Phi làm gì đi đâu cũng có cảm giác anh đang cạnh bên mình nhưng khi mình nhìn thấy cái bóng ấy định bắt lấy nó thì không hiểu nó lại tan biến đi mất. Minh ơi Phi sợ sợ lắm, sợ anh Phong không về nữa, sợ cảm giác một mình, Phi phải làm sao đây khi 1 mình mình đi học, 1 mình mình đi về rồi sẽ làm sao đến những nơi mà Phi và anh Bự ta từng đến. Phi không còn can đảm để đến những chổ đó nữa. Minh ơi, Phi phải làm sao, và sẽ sống thế nào khi hình như Phi biết được mình đang dần dần lặng đi khi không còn Bự. Phi không biết mình còn trụ được trong bao lâu. Đã 1 tuần, 1 tuần rồi Phi không liên lạc được với bọn họ, cái lo, cái sợ, cái nhớ nó phủ lấy người của Phi, Phi đã cố không cho nước mắt nó chảy ra ngoài nhưng càng cố nén thì nó dường như càng chảy ngược vào trong làm cho lòng Phi đau, đau lắm, Phi nhớ ảnh, chỉ 1 chữ nhớ cứ quay lấy Phi mà không buôn, Phi cảm nhận được ảnh thật sự quan trọng với Phi. Hic. Minh ơi...Phi...

- Minh hiểu cảm giác xa 1 người mà người đó là 1 phần của mình, nó khó chịu và trống vắng lắm. Nhưng Phi phải chấp nhận điều đó, phải cố gắng chờ đợi anh Phong về, chứ cứ như vậy Phi nghĩ anh Phong có bùn khi thấy Phi như vậy không, hãy làm anh Phong yên tâm khi ảnh ở bên đó. – Minh trấn an.

- Phi biết, nhưng Phi làm không được, khi anh Bự đi Phi đã dặn với mình là chỉ dành 2 tiếng mỗi ngày để nhớ ảnh, nhưng dường như Phi làm hok được rồi. Phi luôn nhớ anh Bự Minh ah. Hic. – tôi khóc như không ngăn được nước mắt.

Cậu bạn nhìn tôi bùn với vẻ bùn theo rười rượi, không biết nói gì ngay lúc này đây để tôi ngăn nước mắt cậu chỉ biết kéo tôi về phía người cậu rồi nhẹ nhàng nói với tôi rằng:

- Khóc đi Phi, vai của Minh nè, Phi có thể dựa vào mà khóc.

Tôi nức nở đến nghẹn ngào, cái cảm giác được vỗ dành khi đang khóc càng làm tôi tuổi thân hơn và khóc nhiều hơn. Chia tay Minh tôi trở về nhà, nhìn chiếc áo piramma mà anh hay mặc khi qua nhà tôi chơi, tôi chỉ còn biết tựa đầu vào nó và nghĩ về anh, hình bóng anh cứ thấp thoáng bên cạnh tôi, tôi nhớ anh tưởng chừng như không thở nổi. Lủi thủi ra nhà banh và khu vui chơi tôi cứ nhìn thấy hình ảnh mình đang ngồi trên những con thú còn anh thì đứng ở dưới đó mà nhìn và cười với tôi, khi chợt giựt mình thì đôi gò má tôi đã ướt đẫm nước mắt. Bi giờ anh ở đâu, làm gì mà sao không một tin tức nào hết. Mỗi ngày anh đi tôi đều viết thư cho anh nhưng không gửi, tôi lưu vào 1 quyển sổ như 1 quyển nhật ký và tôi nhớ đã có trang tôi viết rằng:

- Bự ah, giờ này anh đang làm gì? Đang ở đâu hả anh? Mọi thứ ở đây đều rất tốt mọi việc cũng diễn ra rất bình thường, chỉ có điều hiện tại em không sống anh ah, mà em đang tồn tại, em tồn tại trong một cuộc sống mà ngay bi giờ em chưa biết mình sẽ làm gì và ra sao trong thời gian sắp tới, 1 thời gian mà em biết rằng không có anh bên cạnh! Em có thể nói rằng em nhớ anh không? Em không muốn tạo cho anh 1 gánh nặng, nhưng quả thật rằng nói nhớ của em quá lớn anh ah, trước đây khi nghe bày hát “Càng xa càng nhớ” em chưa thể cảm được nó nhưng ngay lúc này em hiểu rằng xa anh làm em nhớ anh đến mức nào. “Nhiều đêm nằm mơ về anh tưởng rằng em chưa mất anh, kỷ niệm ngày nào giờ đây nằm trong câu hát nhớ mong, càng mơ về anh càng khóc, càng xa rời anh càng nhớ. Nước mắt em đây không mang bóng anh trở về”. Em cũng hy vọng rằng nước mắt của mình có thể mang anh về bên em, vì thế em đã khóc, khóc đến mức tưởng chừng em không khóc được nữa, nhưng bóng người em thương cũng chẳng biết đâu mà tìm. Có phải anh đã quên em rồi không hay vì một lý do nào đó mà anh không về bên cạnh em. Đã 1 tháng rồi, 1 tháng với em như 1 thế kỷ, em sắp ngã khụy rồi anh ah, không biết là khi nào nhưng có lẽ em sẽ ngã nhưng dù có ngã em cũng sẽ ngã về phía trước để có thể chờ người em thương quay trở về. “người ơi có biết ngày qua ngóng trông anh mỏi mòn, 1 2 3 4 ngày rồi em đếm ngón tay ngóng chờ...”. Anh ah, càng xa anh càng làm em thêm nhớ anh nhiều hơn hãy về với em.

Đây là trang thư tôi viết cho anh mà nhòe nhoẹt nhất, tôi không biết mình đã khóc bao nhiêu và khóc nhiều đến thế nào nhưng trang giấy vừa nhòe vừa nhào. Đêm nào cũng viết và đêm nào cũng khóc, khóc đến mức viêm luôn cả tuyến lệ, và đến 1 ngày tôi khóc mà thấy cay lè vả mắt thì tôi nhận biết rằng không phải nước mắt mà là 1 màu đỏ, có 1 ít máu chảy ra từ tuyến lệ, mẹ tôi đã rất sợ và mang ngay tôi đến viện Mắt thành phố và khám. Tôi được bác sĩ cho biết là tôi bị viêm giác mạc và tổn thương tuyến lệ nên cần phải điều trị. Tôi phải ra vào bệnh viện thường xuyên mỗi ngày gần 2 tháng trời để điều trị, tuyến lệ trong mắt đã bình thường, còn giác mạc thì tình trạng cũng khá hơn. Bi giờ nhớ anh tôi cũng không dám khóc chỉ dám bùn và đôi khi chỉ rơi nước mắt 1 ít rồi ngưng ngay. Nửa năm rồi, tôi cũng tập dần cuộc sống không có anh, mặc dù khi thấy 1 điều gì đó có gắn với tôi và anh tôi đều nhớ anh nhưng tôi không còn yếu đuối và ủy mị nữa, tôi bắt đầu 1 cuộc sống mới, cứ mỗi tuần tôi lại qua căn chung cư của anh để lau chùi và dọn dẹp để chờ đợi ngày anh trở về. Mọi người thấy tôi vui vẻ và có sức sống trở lại ai cũng vui mừng và thích thú, tôi lại nhí nhảnh và vui tươi mặc dù hình bóng của anh vẫn ở sâu trong 1 góc của trái tim tôi. Đã có 1 lần Minh hỏi tôi rằng:

- Quên đi quá khứ rồi hả Phi?

- Không phải quên Minh ah, mà Phi chỉ cho nó vào 1 chiếc hộp nhỏ và bỏ nó vào 1 góc nào đó trong trái tim, và đến mỗi tuần thứ bảy chủ nhật lại lấy nó mang ra xem và nhớ về như vậy cũng đủ làm cho mình thấy hạnh phúc, hơn nữa Minh biết không, Phi không thể để mọi người và cả anh Bự bùn và thất vọng khi nhìn thấy Phi như vậy mãi. – tôi trả lời

Loading disqus...