Chuyện học đường... Trang 13

Nhiên cười cười, nói với cái vẻ phởn chưa từng thấy.

-4 người, 2 cái giường. Sắp vậy phải rồi. Tụi bây ý kiến gì nữa… hay là muốn xuống đất ngủ. Lạnh lắm đó.

Nó muốn giết Nhiên, muốn giết Nhiên, muốn giết Nhiên. Nó leo lên giường, ngủ. Tức xì khói. Nhiên cười, nhìn giống con gì đen thui cầm chĩa ba nhánh với sừng nhọn và cong vút, cái đuôi còn ve vẩy nữa chứ.

(Trời: sao ông để thứ này hoành hành trong đêm giáng sinh hả?

Chúa: sinh vật lạ là sinh vật quí hiếm đấy. Thiên thần ghi vào sách đỏ nhanh lên.

Trời té ghế…)

RẦM. Cánh cửa kêu than. Huy bỏ ra ngoài, mang tâm trạng “bây giờ thì em đã hiểu”. Mưa lạnh buốt. Huy đành tị nạn ở phòng Tần và Nam.

Sáng hôm sau, khi nó và Lâm đã về, Huy kéo Nhiên về phòng. Khóa cửa. Người ta nói chuyện trong nhà nên đóng cửa bảo nhau. Sáu đứa lố nhố ngoài phòng. Đứa áp tai vào cửa, đứa áp tai vào ly còn cái ly áp vào cửa, đứa áp mắt vào khe cửa… tóm lại là những biện pháp chuyên nghiệp của điệp viên tình báo. Giọng Huy giận dữ.

-Sao mày làm vậy hả? Tao không phải công cụ để mày chọc tức thằng An.

-Chính mày cũng làm vậy mà. Hôm trước mày cũng cố tình chọc tức nó.

Hai đứa trừng mắt nhìn nhau. Huy gắt từng tiếng.

-Mày có biết tôn trọng tình cảm người khác không hả?

-Vậy mày có tôn trọng tình cảm của tao với thằng An không hả?

-…

-…

-Được rồi. Chuyện đó tao có lỗi.

Huy dịu giọng. Nhiên giảm vẻ ngạo mạn cố hữu.

-Bỏ đi.

Huy trò chuyện nghiêm tức, vẻ bực tức đã bay dần

-Thái độ của thằng An hồi tối… tao hết hy vọng rồi phải không?

-Ngay từ đầu đã không có hy vọng.

Huy cười nhạt:

-Mày có cần thành thật vậy không? Đạn tử hình cũng còn một viên ân huệ.

-Chuyện tình cảm nên rõ ràng. Tao đã nói ngay từ đầu. Tại mày quá cố chấp thôi.

-…

-…

-Tao đã suy nghĩ kỹ mọi chuyện...

-…

-Có lẽ đủ rồi. Tao sẽ chúc phúc cho mày với thằng An.

Nhiên nhìn Huy một lúc, cười nhẹ. Ngoài cửa, Sương thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng xong một kẻ cứng đầu nhưng ai cũng biết con đường phía trước còn nhiều chông gai lắm.

Chap 5

Sau mùa Noel là những ngày thi học kỳ gây cấn. Nó làm bài tốt nhưng tâm trạng chẳng tốt chút nào vì những chuyện Sương kể cứ diễu binh trong đầu. Nó đã biết cái cảm giác chết tiệt đeo bám mình là gì nhưng nó không biết phải làm sao. Biết cũng khổ, mà không biết cũng khổ… Đời là bể khổ.

(Đức Phật: ai da, cuối cùng thì cũng chịu nhắc đến ta. He he he)

Cuối tuần, Sương về ghé thăm nó và… cái kế hoạch đã man được khởi động. Những câu chuyện ho hay về Nhiên được nhỏ thao thao bất tuyệt kệ xác mặt người nghe biến sắc.

-Ông biết hông? Hồi trước Noel ông Nhiên chở ông Huy đi mua quà đó?

-…

-Mua quà cho ai thì tui hông biết. Mà biết đâu, mua quà cho nhau thì sao.

Nó nhìn Sương. Cái giọng điệu và nụ cười của nhỏ làm nó gai hết cả người.

-Bà sống chung với con Phương riết nhiễm nó rồi hả?

-Đâu có.

-Vậy thì kệ hai thằng đó đi. Tụi nó muốn làm gì thì làm. Khi nào tụi nó muốn nói thì mình biết. Đoán tầm bậy tầm bạ không hà.

-Tại tui quan tâm đến ông Nhiên mới nói mà. Nhưng biết đâu đoán tầm bậy tầm bạ trúng tùm lum tùm la thì sao.

-Kệ bà.

Nó kết thúc vấn đề làm Sương mất hứng. Nhỏ ngồi tán dốc thêm chút nữa về chuyến đi thi Học sinh giỏi đồng bằng sông Cửu Long rồi về. Nó ở lại với tâm trạng đen tối còn hơn trời chuyển mưa.

* * *

Tuần nó được nghỉ giữa hai học kỳ cũng chính là tuần Nhiên nghỉ để ôn thi học sinh giỏi đồng bằng. Nó cứ đứng ngồi không yên, muốn qua thăm Nhiên nhưng… sợ. Nó sợ nhìn cái mặt dửng dưng của Nhiên khi bị đuổi về. Người ta về không thăm mình mà lặn mất tăm còn gì.

-An à? Đi chợ mua cho chị mấy màu chỉ này coi.

Nó xách xe ra chợ theo lời kêu gọi của chị Thy. Ngang nhà Nhiên, nó dừng lại ngó vô. Kính cổng cao tường. Nó dông hết tốc lực ra chợ thì gặp bé Hân. Nhỏ thấy nó vui mừng gọi tíu tít đòi đi chung.
Nhỏ đi cùng nó, cứ thao thao bất tuyệt về Huy. Nó mà được một cô em gái yêu thương mình như vậy thì tốt quá, đằng này chỉ có mỗi bà chị chuyên ăn hiếp. Huy còn hơn một vị anh hùng trong mắt bé Hân.

-Em sao vậy?

Nó hỏi khi thấy bé Hân nhìn hai thằng con trai vừa đi qua chằm chằm.

-Hai người đó không yêu nhau chứ anh?

Nó giật mình.

-Sao em có suy nghĩ kỳ vậy?

-Tại họ nắm tay.

Nó nhìn Hân. Gương mặt cô bé cực kỳ nghiêm túc.

-Nắm tay, câu cổ là chuyện thường mà. Bạn bè ai không làm mấy việc như vậy. Em có hay nắm tay, ôm cổ bạn mình hông? Mấy đứa bạn thân của em đó.

-Em hông có đứa bạn thân nào hết. Tụi nó nói em thần kinh nên không chơi với em.

Hân từ đó trở nên im lặng. Nhỏ như chích chòe bông, không nói là có chuyện. Trên đường về, nó hỏi nhỏ nhẹ.

-Sao? Có chuyện gì mà em hỏi anh mấy chuyện hồi nãy? Không nói anh nghe được sao?

-…

-…

-Anh đi ăn kem với em nha.

Nó ngẩn ra với cú xoay 1800 của nhỏ nhưng cũng gật đầu vì cái mặt thiên thần nghiêm túc quá. Nó và nhỏ vào quán 20 – cái quán kem nổi tiếng ngon và nổi tiếng cho tình nhân.

-Em tin tưởng anh như anh trai của em… cho nên anh phải giữ bí mật chuyện này nha. Không được nói với ai đâu đó. Anh hứa đi

-Ừ. Anh hứa.

Nhỏ nhìn nó, đôi mắt bắt đầu long lanh. Vẻ mặt nhỏ như đã phạm tội lỗi nặng nề lắm. Hồi lâu nhỏ hạ giọng rất khẽ

-Thật ra em đã… em… em đã đọc lén nhật ký… của anh Hai…

Nó bàng hoàng. Cái thằng khô như ngói đó viết nhật ký… Nhật ký? Nhật ký đồng nghĩa với bí mật và sự thật. Nó nhìn Hân, tim đập thình thình.

-Anh hai em nói… ảnh nói là không thích con gái.

-…

-Ừm… anh hai em thích một người bạn trong lớp… nhưng mấy cái tên toàn là kí hiệu nên em hông biết là ai hết.

-Rồi sao nữa?

-Anh hai nói là cảm thấy có lỗi với em.

-…

-Em không có mẹ từ nhỏ nên anh hai rất yêu thương em. Lúc nào em cũng nói muốn có một chị dâu dịu dàng, hiền lành như mẹ vậy nên…

Hân bắt đầu khóc. Nó ngẩn ra rồi vội vã lấy cái khăn đưa cho cô bé. Nó im lặng nghe nhỏ than thở, không biết khuyên gì. Nó chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho chuyện này. Nó nắm tay cô bé động viên. Nó biết cô bé rất thương Huy còn Huy thì dằn vặt và âu lo khi không thể nói cho em mình hiểu. Vấn đề nằm ở chỗ… phải nói.

Cách đó không xa có hai kẻ đang trố mắt nhìn. Chuyện hay không thể bỏ qua. Giờ chỗ nào cũng “tai vách mạch rình”. Nhiều đứa mò vô đây không ăn kem, không uống nước, không tâm sự… mà chỉ lấy thông tin viết báo miệng. Và mọi hành vi thân mật hôm ấy của nó với bé Hân đều bị ghi lại không sót thứ gì.

* * *

Gần nữa tháng, nó chỉ biết tin tức về Nhiên thông qua Sương. Mà nhỏ kể thì lúc nào Nhiên cũng đi liền với Huy mới đau đầu. Nó muốn quẳng cái sự tồn tại của Nhiên ra khỏi đầu cho khỏe. Nhiên đi thi mà không nói với nó một tiếng, gần như là bốc hơi vào không khí từ sau Noel. Vậy mà đêm Giáng sinh còn tặng quà, làm như quan tâm nó lắm. Điên lên. Điên lên mất…

-Mày chăm chỉ quá há.

Cái giọng móc câu làm nó ngóc đầu khỏi đóng bài tập.

-Ủa Huy, mày về hồi nào vậy? Mà mày qua nhà tao có gì hông?

-Tao đi thăm bạn bè không được sao?

Huy kéo ghế ngồi. Nó rót nước để lên bàn. Hai đứa nhìn nhau, im lặng.

-Chuyện bé Hân… Tao cảm ơn mày nhiều lắm.

-Không có gì.

-Không đâu. Mày giúp nhiều hơn mày nghĩ đó.

-…

-Cách đây ba năm, con bé bị trầm cảm nặng và có những triệu chứng tâm thần. Nó phải nghỉ học một năm để trị bệnh.

-…

-Nhưng giờ thì đã đỡ nhiều rồi. Chỉ cần không bị kích động là được.

-Vậy thì tốt quá.

Loading disqus...