Anh em rể Trang 8

“Không sao em à. Chị cũng đã nguôi ngoai. Em nghe chị, hãy đừng làm điều đó.”

“Nhưng...”

“Hối hận là hai từ không đáng để nói ra đâu em.”

Tôi cuối mặt, nhìn xuống tách cà phê đã nguội lạnh từ bao giờ.

******* “

Anh Hai ăn ít vậy?” – Thảo hỏi tôi – “Nhà em còn gạo mà!”

Tôi gác đũa ngang miệng chén, uống ít nước rồi nói.

“Uhm, anh no rồi.”

Tôi đến chỗ bếp. “Chú Kha hôm nay nấu chè bị lục nghề rồi, nhạt quá! Hết đường rồi hả chú?” – tôi cười khi nếm chè trong nồi vẫn đang sôi. Những hạt đậu đỏ nảy lên trong đám nước sền sệt, thơm dịu vị đường và vỏ quýt. Chè đậu đỏ chỉ ngon khi nấu mềm vừa tới, không quá nát để mất đi độ bùi của đậu và nếu quá cứng thì nước chè sẽ không thơm. Thế mới biết nấu chè cũng cần có cả một nghệ thuật.

“Nó chưa chín mà Nguyên. Sau khi đậu mềm sẽ cho thêm đường vào.”

“Ừ nhỉ, tôi quên mất!”

“Nguyên làm sao nhớ được chứ? Vì toàn do tôi nấu....”

“Hả? Anh nấu cho anh Hai khi nào?!” – Thảo hỏi Kha. Câu hỏi bất chợt làm tôi và Kha cùng giật mình.

“Ờ thì...ý chú Kha nói là anh không biết nấu!”

‘Ừ..ừ! Ý anh là anh Nguyên không biết nấu!”

Thảo và hết cơm trong chén.

“Hai ông này có âm mưu đây!”

Tôi ra phòng khách ngồi khi hai vợ chồng Thảo dọn chén bát. Nhìn thằng cháu nằm nói chuyện một mình trên võng, tôi thấy thương quá nên ẵm nó ra sân ngồi.

“Bác bế con ra kia chơi nhé!”

Thằng bé cười le lưỡi rồi đưa tay đón lấy tôi.

Hai bác cháu tôi ngồi ở xích đu, tôi chỉ cho thằng nhóc con bướm đang loay hoay với đám hoa nguyệt quế. Rồi tôi chỉ cho nó một con ong đang đuổi con bướm đi để giành hoa. Tôi không chắc thằng bé hiểu vì nó mới bốn tháng tuổi, nhưng nó biểu hiện sự tiếp thu của nó bằng cách....cắn vào tay tôi!

Chap 17: Hãy tha thứ cho em 
“Anh à....” 

Tôi gọi cửa phòng Kha khi đến giờ trưa. Cả buổi sáng, từ lúc tôi cùng chị kế toán lên phòng làm việc lại, tôi không hề thấy Kha rời khỏi phòng. 

Tôi mở cửa bước vào. Tôi trố mắt và ngạc nhiên tột độ.

Kha với áo vest bung cổ, cravat thắt trễ xuống, chân gác lên bàn, tay cầm thuốc và tay kia đang nốc chai rượu Tây.

“Kìa anh, sao anh lại uống trong giờ làm việc?”

Tôi đến và cản chai rượu khi Kha cố nốc một ngụm. Tôi giằng lấy chai rượu làm nó bắn ướt cả áo.

“Em trả cho tôi ngay!” – Kha ra lệnh – “Em không có quyền lấy nó!”

“Anh làm sao vậy?”

“Làm sao à?” – Kha hét lên – “Tôi phải làm sao để em chịu thôi đi cái ý nghĩ điên khùng là sẽ hi sinh vì tôi? Em có biết là tôi đã đau khổ thế nào không? Em đừng tưởng những việc em làm tôi không hay biết. Tôi biết tất cả. Tôi biết em qua đêm với bao nhiêu người để đánh đổi cho tôi. Tôi biết em đã ngủ với cả tên Tổng giám đốc để giữ cho tôi cái ghế này. Tôi không có năng lực, người giỏi thật sự là em, nhưng tại sao, tại sao em lại làm mọi thứ cho tôi chứ?”

Tôi nắm chặt tay nắm lại. Một cách thiếu lí trí, tôi đấm thằng vào mặt Kha làm mũi anh tóe máu.

“Anh có im đi không?”

Kha đứng dậy giằng lấy cổ áo tôi. Anh nhấn tôi ngồi xuống ghế. Kha quỳ xuống chân tôi.

“Anh xin em! Anh xin em Nguyên à. Em hãy để anh được làm điều gì đó vì em chứ. Sao em lại làm tất cả chỉ vì anh. Anh yêu em, anh không thể nhìn em hi sinh vì anh mãi được đâu Nguyên à...”

Nước mắt tôi chảy dài. 

“Kha à, anh đứng lên đi. Anh biết yêu em, anh có thể làm mọi thứ vì em thì tại sao em không thể làm điều gì đó vì anh chứ?”

“Nhưng em đã làm quá nhiều..”

“Nhưng anh cũng yêu em quá nhiều!”

Tôi ngã người và lưng ghế rồi nốc rượu trong chai trên bàn Kha. Tôi uống như một người say dù hớp rượu chỉ là đầu tiên tôi chạm môi. Có oái oăm lắm không vậy? Tôi đã quá đủ khi khiếm khuyết cho giới tính, vậy tại sao ông trời lại còn đánh đố tôi thêm nữa? Ông biết tôi là một đứa ngu ngốc, tôi là một thằng ngu đến độ bất chấp tất cả vì người tôi yêu thương mà. 

Những vòng tròn đen thẳm, lẩn quẩn chạy dài trong tâm trí tôi. Tôi thấy tôi bị bó lại giữa những vòng đen đó. Tôi thấy mình bị ngạt thở, nhưng trong lúc đó, tôi cảm nhận sự ngạt xuất phát khi tôi và Kha đang làm tình cùng nhau. Tôi thấy mình ú ớ hét lên nhưng kĩ lại đó chỉ là một tiếng rên đầy hoang lạc giữa cao trào đỉnh điểm. 

Chúng tôi không nói gì, rất lâu. Tôi ngồi trên ghế và Kha ngồi dưới chân tôi, đầu tựa vào người tôi. Tôi đưa tay vuốt mái tóc của anh. Nó cứng và xơ xác. 

“Xin lỗi, cho tôi gặp....” – tôi lí nhí nói trong điện thoại.

“Nguyên hả em? Em đã suy nghĩ kĩ chưa nè?”

Lão ta ngọt ngào nói. Tôi nghe giọng lão và nhớ đến đám phân chuồng người ta bón lót cho cây.

“Tôi....tôi có thể gặp ông riêng được không?”

“Tôi luôn sẵn sàng cho em!”

“Vâng, cảm ơn ông. Ở đây không tiện để tôi nói chuyện.”

“Tôi chờ em ở nhà hàng cũ nhé. Tối nay.”

“Tôi sẽ đến...”

“Em có điện thoại à!” – Kha hỏi khi đặt lên bàn tôi bìa hồ sơ.

“Dạ..không! Chỉ là một cuộc gọi nhầm số anh à!”

Tôi đặt bìa hồ sơ và ngăn kéo, sau khi cúp máy vội. Tôi không muốn Kha biết việc tôi và lão đối tác kia. Tôi đã hứa với anh sẽ không chấp nhận yêu cầu của lão, nhưng đó chỉ là do tôi hứa. Tôi sẽ thất hứa . Tôi đã chấp nhận làm việc cho lão ta, không phải là việc nữa mà là tình nhân cho lão mua vui.

“Em ăn tối với anh nhé. “ – Kha nói khi ngồi lên bàn tôi.

“Chắc không được rồi anh à. Em có hẹn với bạn tối nay rồi.”

“Ừ, vậy khi khác cũng được.”

“Anh đừng giận em nhé.”

“Ngốc quá, anh không nhỏ mọn đến thế đấu. “ – Kha nói rồi cuối xuống hôn tôi. Anh à, nếu anh biết tối nay em gặp ai, anh sẽ chẳng còn muốn nhìn mặt em nữa đâu.

“Ý ông là....”

“Em sẽ là người yêu của tôi từ sau sáu giờ chiều đến mười hai giờ đêm. Đổi lại, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của em, và cả nhiều điều lợi cho thằng sếp Kha của em nữa.”

Tôi bấm chặt tay mình. Rồi tôi cũng gật đầu đồng ý lão ta. Kha ơi, em xin lỗi anh. Nhưng em không thể bỏ mặc anh với những khó khăn được đâu.

Sau khi rời nhà hàng với lão giám đốc, cũng như mọi khi, tôi sẽ mua chút gì đó sang ăn với Kha. Tôi ghé tiệm chè mua hai li rồi chạy sang nhà Kha. Kha đang ngồi trên xích đu ở sân.

“Anh à....”

Kha chạy ra đẩy xe cho tôi. “Em ăn tối chưa?”

“Em ăn rồi, anh ăn chưa?”

“Anh ăn rồi, mới dọn rửa xong. Em mua gì vậy?”

“Chè đậu đỏ.”

Kha hôn tôi rồi kéo tay tôi vào nhà. 

“Ban nảy Thảo gọi điện thoại cho anh.” 

Tôi giật mình. “Sao nó lại gọi cho anh? Và làm sao mà nó biết số....”

“Thảo nói mẹ mời anh cuối tuần này sang nhà chơi. Còn số điện thoại anh là do mẹ đưa. Anh có cho mẹ số.”

“Còn chuyện gì nữa không anh?”

“Em làm gì mà run dữ vậy? Mồ hôi đổ ướt hết rồi kìa.” – Kha cười rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán tôi.

“Thưa cậu trẻ hết rồi! Không có chuyện gì nữa đâu!”

Tôi nói với mẹ là sang nhà Kha để đi gặp lão giám đốc kia. Tôi sợ mọi chuyện bị lộ ra.

“Hì, không có gì, chắc tại nóng quá!”

“Anh có mở máy lạnh mà! Em cởi áo ra đi, kẻo bị cảm đấy.”

“Dạ thôi anh à, em không sao.”

Tôi sợ Kha nhìn thấy những vết trầy trên lưng tôi. Dấu vết của lão biến thái khi làm tình.

“Em sao vậy?”

“Không! Em ổn mà!”

Tôi mang hai ly chè xuống bếp và rửa nó. 

Tôi không có hứng để làm tình với Kha vì cả tuần nay, ngày nào lão bệnh hoạn đó cũng gọi cho tôi. Hậu môn tôi vẫn rất đau. Nhưng không muốn làm Kha buồn, tôi đồng ý.

Kha cởi áo trên người tôi, tôi ngăn lại. Anh không hỏi thêm, chỉ cười rồi lại tiếp tục cho công việc dở dang. Khi Kha tuôn trào cũng là lúc tôi đau dữ dội. Các cơ của tôi co thắt. Tôi quằn mình vì đau.

“Nguyên à, em ....em có sao không?”

“Em không sao. Chỉ là cực cảm thôi!” – tôi cố nở nụ cười. Kha ôm tôi vào lòng rồi anh ngủ thiếp đi.

Chap18: Thôi thế từ đây chẳng còn gì...

Chị kế toán khoác tay tôi khi từ thang máy bước ra.

“Em và sếp ổn chứ?”

Tôi cười gượng gạo. “Vâng, ổn rồi chị ạ!”

“Ừ, thế thì tốt. Nhớ lời chị, hối hận không phải là từ đáng để nói ra đâu em à.”
Tôi mỉm cười rồi xách giỏ đến bàn làm việc. Kha đang ngồi uống cà phê ở bàn tôi. 

“Chào em, hôm nay đi trễ những ba phút, anh..”

Tôi cười, hôn và ngắt lời Kha.

“Anh muốn làm gì em nào?”

Kha ôm tôi vào lòng. “Em đã làm điều anh muốn còn gì!”

Tôi đang ở phòng họp thì có điện thoại. Dù đã để chế độ rung nhưng nó vẫn làm cả phòng họp chộn rộn. Kha ra hiệu tôi ra ngoài nghe. Tôi xin lỗi rồi chạy ra ngoài.

Số của lão giám đốc.

“Chào em yêu!” – tôi muốn nôn khi nghe lão nói.

“Tôi đã bảo ông đừng gọi tôi vào giờ làm việc mà!” – tôi lí nhí nói.

“Anh biết, nhưng nhớ em quá, không chịu được!”

“Nếu ông còn tiếp tục thế này, tôi sẽ....”

“Vậy thôi! Anh gọi cho sếp Kha của em cũng được!”

Lão vừa nhắc đến Kha. 

“Thôi thôi! Em xin anh....” – tôi xuống giọng.

“Biết khôn đó cưng! Tối nay anh bận, em không phải sang chỗ anh nữa. Ở nhà phục vụ thằng chó sếp của em đi!” – Lão cười lớn rồi cúp máy. Tôi tựa lưng vào tường bất động. Rốt cuộc rồi tôi có làm được gì cho Kha không?

Loading disqus...