“Cha, chờ con với cha!”
Anh Thảo thở dốc nắm lấy tay áo ngăn ông đi tiếp, cô thầm than, tuổi ông đã quá lục tuần mà sao đi nhanh dữ vậy chứ.
“Con chạy theo ta làm gì? Không ở lại với Phi Điệp à!”
“Con không muốn làm kỳ đà cản mũi.” Anh Thảo cười lém lỉnh nói.
“Vậy cũng phải.” Ông Trần gật gù.
Cô liếc nhìn ông, chau mày vẻ suy nghĩ dữ lắm, rốt cuộc cô cũng bật ra câu thắc mắc, vì nó mà cô hộc tốc chạy theo ông bỏ cả việc trêu ghẹo hai con mồi của mình. “Tại sao cha đồng ý chuyện của hai người ấy quá dễ dàng?”
“Chẳng lẽ con muốn ta phản đối?” Ông Trần hỏi vặc lại. Anh Thảo nhíu mày, tay cô vò nát đám lá trong tầm tay cô hái được.
”Không phải, chỉ là con cảm thấy kỳ lạ. Trước giờ cha luôn là người đốc thúc con và Hoàng Long cưới nhau, bây giờ cha đột ngột thay đổi ý kiến quá nhanh khiến con đây rất kinh ngạc.”
Ông Trần nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ thán phục và thích thú với sự quan sát nhanh nhạy của cô. Ông thường hay nói, nếu Anh Thảo là con trai ông sẽ giao toàn quyền kế thừa công ty cho cô, bởi Anh Thảo có nhiều tố chất lãnh đạo rất hợp ý ông. Tiếc rằng cô là con gái và không có hứng thú với việc kinh doanh. Ông thở dài. “Con tinh ý lắm, chuyện này cũng không có gì phải giấu. Con đã nghe bác sĩ nói rồi thôi, Phi Điệp chỉ còn sống được một tháng, ta muốn thời gian cuối đời của nó thật vui vẻ. Chỉ có điều…”
Anh Thảo vất đám lá xuống chân, cô nôn nóng hỏi .“Có điều sao hở cha?”
“Làm như vậy có chút tàn nhẫn với Vương Hoàng Long.” Ông Trần nói nốt câu cuối.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai người, một già một trẻ nhìn nhau như thấu hiểu tâm tư đối phương, vượt qua cách biệt mấy chục năm tuổi tác, cô nắm lấy tay cha mình xúc động nói. “Mọi việc là do ông trời sắp đặt, chỉ đành thuận theo thiên ý.”
“Có lẽ.”
Ông Trần và Anh Thảo cùng ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, nếu tất cả là do ông trời quyết định, vậy có phải trời cao đã quá tàn nhẫn với hai con người trẻ tuổi kia không? Trải qua trăm ngàn kiếp người, đi qua biết bao nhiêu con người trên trái đất để gặp được nhau thật sự quá khó khăn, yêu nhau lại càng khó khăn hơn. Nếu đã cho họ gặp gỡ và yêu nhau, vậy thì tại sao nỡ chia cắt họ? Trời cao liệu có rủ lòng thương xót?
Khi mọi người cho cậu biết bệnh tình của mình, Phi Điệp chỉ mỉm cười, không hề có chút sợ hãi hay biểu lộ gì khác, hoàn toàn bình thản. Chính thái độ đó của cậu càng làm mọi người lo lắng, không thể hiểu nổi trong lòng cậu đang nghĩ gì. Thử hỏi có ai mà không sợ chết? Nhất là khi họ đang yêu, thái độ không sợ cái chết của cậu càng làm người ta cảm thấy kỳ lạ. Thật ra, Phi Điệp không phải là không sợ chết, cậu chỉ là đối với sự việc có chút giác ngộ. Trước đây cậu vẫn thường chờ đợi cái chết và đôi khi còn than phiền là nó đến chậm quá, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cùng đi dạo với tử thần rồi. Nhưng tận cùng một góc nhỏ sâu trong thâm tâm Phi Điệp rất muốn sống, vì anh, bởi từ khi gặp anh cậu không còn muốn chết nữa. Trong thế giới của cậu trước nay chỉ có màu trắng, thuần khiết và lạnh lẽo, như tuyết. Rồi anh đến, đem được tia nắng ấm áp chiếu rọi thế giới lạnh giá của cậu. Chính anh đã khởi động con búp bê vô tri là cậu, cho cậu thấy thế giới đầy màu sắc, thế giới không phải chỉ có một màu trắng mênh mông, và ban cho cậu linh hồn tươi mới cùng thật nhiều cảm xúc yêu thương. Phi Điệp không biết thượng đế có thật hay không, nhưng dù người có thật cậu chỉ gọi tên anh mà thôi, với cậu, anh chính là thượng đế.
Hoàng Long giờ một bước không rời Phi Điệp, bám sát bên cậu như bóng với hình. Vào một đêm cả hai cùng ngắm trăng, tuy trăng khuyết nhưng với họ trăng tròn vành vạnh. Hoa đã rụng gần hết nhưng với họ hoa vẫn nở khoe sắc. Hoàng Long ôm cậu trong vòng tay, đầu dụi vào cổ cậu, hít ngửi hương thơm từ làn da mềm mại như của em bé.
“A~ phải chi thời gian ngừng trôi.”
“Đây là chuyện không thể.” Phi Điệp bật cười, người ngã dựa vào Hoàng Long.
“Anh biết, nhưng ước thì có sao đâu. Anh tiếc nuối từng giây phút bên em, phải chi anh gặp em sớm hơn, chúng ta sẽ được bên nhau nhiều hơn.”
“Thời gian không thể quay ngược.”
“Cũng phải.”
“Anh à, hứa với em một chuyện được không?” Phi Điệp xoay người lại đối mặt với anh.
“Miễn là đừng bắt anh chia tay em, còn lại anh đều hứa.” Hoàng Long trêu đùa, nhưng trong đó có một nửa là sự thật. Vì Phi Điệp, anh nguyện làm tất cả, nếu thời gian có thể kéo dài bất tận, anh sẵn sàng dùng chính linh hồn của mình để đổi lấy khoảnh khắc được bên cậu.
“Nghiêm túc đi, em không đùa đâu nha.”
“Vậy em muốn anh hứa gì nào?” Hoàng Long mân mê đôi môi cậu, anh từ tốn hôn lên bờ môi mềm một, rồi hai, rồi ba, bốn, năm lần. Cậu đẩy anh ra, miệng càu nhàu nói.
“Anh cứ làm vậy sao em nói được!”
“Rồi rồi, anh không làm gì nữa, em nói đi.”
Anh cười hiền nhìn chăm chú vào cậu chờ đợi. Phi Điệp cúi mặt xuống ôm lấy cổ anh, thầm thì vào tai .
“Hoàng Long…em không mong anh yêu em suốt đời, chỉ cần anh yêu em đến ngày em nhắm mắt-”
“Trọn kiếp anh vĩnh viễn chỉ yêu mình em…!” Hoàng Long vội nói nhưng bị những ngón tay thuôn dài chặn lại, cậu cười, nụ cười dưới ánh trăng, đẹp và buồn.
“Đừng nói anh sẽ không yêu ai vì chính em cũng từng như vậy. Hãy hứa với em nếu mai này có ai đó yêu anh, xin anh hãy mở rộng lòng mình, cho người ta một cơ hội và cũng là cho chính anh cơ hội.” Hoàng Long quay mặt đi nhưng cậu giữ anh lại, nhìn sâu vào mắt anh, không cho anh trốn tránh. “Hứa với em.” Anh chau mày khó chịu, nếu mất đi cậu anh không muốn sống tiếp. Nhưng đôi mắt cậu nhìn anh như có một ma lực ép anh phải hứa, càng nhìn cậu lâu trái tim anh càng mềm nhũn ra, cuối cùng Hoàng Long bất lực đầu hàng.
“Được, anh hứa.”
Phi Điệp mỉm cười mãn nguyện, cậu dụi đầu vào ngực anh cùng ngắm nhìn vầng trăng trên cao. Chờ đến khi Hoàng Long mệt mỏi thiếp đi, cậu vén tóc mái anh lên để nhìn rõ mặt anh hơn. Đặt lên trán người yêu một nụ hôn trìu mến đầy yêu thương, lời thầm thì của cậu liệu anh có nghe thấy trong cơn say ngủ chăng?
“Hoàng Long, em không cần lời hứa vì em không tin. Dù vậy em vẫn muốn anh hứa. Là em mong anh giữ lời hay muốn anh phá vỡ nó đây…”
Một giọt nước rơi khỏi khoé mi Phi Điệp lăn trên mi mắt Hoàng Long đọng lại nơi bờ môi, giọt lệ tròn trịa như mặt trăng thu nhỏ trong bầu trời đêm đầy sao.
Hết chap 10
----
------
Sinh mạng của Phi Điệp như ngọn nến sắp tắt, từng ngày một sự sống dần rời bỏ cậu. Giờ đây Phi Điệp yếu đến mức không thể tự mình đi đứng, muốn đến đâu phải nhờ Hoàng Long bế bồng. Thường chuyện tốt không linh cái xấu linh, giữa lúc này lại có một cuộc điện thoại từ nước ngoài gọi đến, một cú điện thoại buộc Hoàng Long phải rời xa Phi Điệp. Đó là chuyện xảy ra vào một ngày cuối xuân.
“Anh ba, anh có khoẻ hơn chút nào không?”
“Anh Thảo, hôm nay không đi làm à?”
“Em tạm nghỉ một thời gian, lười quá hà!”
Anh Thảo uể oải gục đầu lên mặt bàn đặt giữa phòng, thật ra cô muốn ở cạnh bên Phi Điệp bất cứ lúc nào, vì thời gian không còn nhiều nữa. Hoàng Long để mặc cô than vãn chuyện trên trời dưới biển, anh đang bận rộn cài lại nút áo cho Phi Điệp. Ấy, đừng nghĩ họ làm chuyện đen tối vào lúc trời đang sáng nha, chẳng qua là vì anh mới lau mình cho cậu và thay bộ đồ mới thôi. Chợt Anh Thảo bật người dậy, cô vỗ trán mình la lên. “Suýt chút quên mất em tới đây vì việc gì. Bác Vương vừa gọi điện.”
“Cha gọi đến? Có chuyện gì sao?!” Hoàng Long lơ đãng hỏi còn tay thì lo vỗ gối cho cậu nằm, anh càng ngày càng giống một bảo mẫu lâu năm đang chăm sóc em bé đầy tháng.
“Nghe bác trai nói bác gái hiện bệnh nặng lắm, kêu cậu bay qua Los gấp” Tay Hoàng Long ngừng lại vài giây rồi tiếp tục công việc, cô thấy anh một lúc lâu không trả lời lại hỏi. “Sẽ đi chứ?” Anh vẫn vờ như không nghe thấy, cố làm ra vẻ bận rộn vì không muốn thốt ra câu trả lời. Mãi cho đến khi Phi Điệp lên tiếng.
“Anh…?”
Hoàng Long không thể giả vờ được nữa, anh len lén thở dài trước khi ngước lên nhìn cậu.
“Anh đã từng nói là bên em mãi mãi. Đừng lo, anh…sẽ không đi đâu hết.” Hoàng Long mỉm cười trả lời cậu, nhưng sao màu nâu trong đôi mắt giờ hoá tối tăm. Anh Thảo không nói gì thêm, vì cô không biết nên làm sao nữa, không thể bảo anh bỏ Phi Điệp lại, cũng không thể khuyến khích anh bỏ mặc gia đình. Vậy nên cô chỉ còn cách im lặng để mặc anh tự mình quyết định. Còn Phi Điệp thì sao? Tâm tư cậu đang giằng xé giữa ước muốn có anh bên cạnh và mong anh làm người con hiếu thảo. Thời gian sống của cậu không còn bao lâu nữa, thật quá tàn nhẫn nếu để anh chứng kiến phút cuối đời cậu. Hơn nữa cậu yêu đôi mắt sáng và nụ cười tươi của anh, còn bây giờ nhìn anh cười buồn tim cậu chợt thấy đau thắt lại.
Sau khi cán cân đung đưa một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng thốt ra được quyết định của mình, một quyết định khiến cậu đau lòng nhưng cần phải thực hiện. Cậu nhìn anh cười tươi như tia nắng sắp tắt bên ngoài, lời nói nhẹ hẫng. “Anh đi đi.”
“Em vừa nói gì!?” Hoàng Long nhìn cậu kinh ngạc, không tin điều chính tai anh nghe được.
“Em bảo anh hãy đến Los gặp gia đình ngay ngày mai đi!” Cậu lặp lại. Hoàng Long lắc đầu ngoầy ngoậy như đứa trẻ bị ép ăn thứ chúng không thích, anh nói bướng bỉnh.
“Anh không đi đâu hết, anh chỉ ở bên cạnh em!”
“Anh!” Phi Điệp nhìn Hoàng Long bằng ánh mắt nghiêm khắc nhất, khiến anh im miệng không dám nói thêm lời nào. Thường vào lúc này Anh Thảo sẽ chen vào chọc phá, nhưng cô hiện nay chỉ ngồi lặng lẽ bên ngoài làm kẻ quan sát, sợ lỡ ‘ruồi muỗi đánh nhau trâu bò chết’.
Lần đầu tiên cậu nhìn anh với ánh mắt giận dữ. “Anh trả công sinh thành dưỡng dục của cha mẹ như thế sao? Em không muốn người em yêu sau này mang tiếng là đứa con bất hiếu. Anh vẫn còn có cơ hội thăm mẹ, đừng để sau này có muốn gặp cũng không thể được nữa! Đừng giống như em vĩnh viễn không thể thấy lại người mẹ quá cố!”
“Anh xin lỗi làm em nhớ tới chuyện buồn, ngày mai anh sẽ đi, đi ngay mà!” Hoàng Long vội ôm lấy Phi Điệp, anh không muốn thấy cậu rơi nước mắt, không muốn một chút nào, khi mà chính anh là người làm cậu khóc thì càng ngàn lần không thể, giọt nước mắt nóng hổi của cậu ướt đẫm ngực áo anh. Hoàng Long ngước nhìn ra bên ngoài, chỉ còn vài bông hoa trên cành.
Xuân đã sắp hết, hoa cũng gần tàn.