Từ khi Anh đến Trang 99

Tui thấy thương bác quá! Bác là một người mẹ rất yêu con mình, giờ hắn ra nông nỗi này, sao mà bác có thể không lo được chứ! Tui lặng lẽ vào gần bác, tui muốn an ủi bác, nhưng tui chẳng biết nói gì hơn cả, giờ tui có lẽ cũng buồn như bác! Giờ trong lòng tui trống rỗng, một cảm giác lạnh lẽo khẽ luồn qua từng mạch máu trong tui….Nhìn hắn vẫn nằm bất động trên chiếc giường kia, tui như ngạt thở, tim tui đau quặn lên từng hồi, tui như chạy tới bên hắn mà ôm hắn, mà hôn hắn … Hhuhu, đôi mắt hắn vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi môi hắn đã bớt khô, bớt nhợt nhạt hơn! Nhìn hắn như vậy, tui như thấy ai xé tim mình ra, tui như muốn khóc òa lên thật to, tui như muốn ôm hắn vào lòng, để cho nỗi nhớ, nỗi ân hận dịu đi…. “Ông Trời ơi, hãy để anh ấy tỉnh lại, giờ con không thiết tha bất cứ điều gì! Con chỉ mong anh ấy sẽ tỉnh lại, sẽ lại như xưa, được như vậy là con mãn nguyện lắm rồi! Ông có nghe con nói gì không, ông trả lời đi…! Sao ông mãi im lặng như thế, huhu!!!”

“Anh ơi, em cầu xin anh đó! Anh hãy tỉnh lại đi, hãy tỉnh lại đi anh ơi! Nếu như anh còn yêu em, nếu như anh còn nhớ lời thề của đôi ta, thì anh hãy tỉnh lại đi! Em sắp không chịu đựng nổi nữa rồi! Chỉ cần anh tỉnh lại, em nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ, kể cả tính mạng này của mình!”

_Hùng, Hùng, con tỉnh rồi, con tỉnh rồi!!!

_Anh Hùng!

_Hùng ơi, cậu…cậu…

_Anh…Hùng!

Mọi người đang vây quanh giường hắn, và tui cũng ở đó! Hắn yêu của tui vừa mở mắt! Phải nói rằng giờ tui mới có thể cười được, tui cười trong nước mắt! Và tất cả mọi người ở đây, trên môi ai cũng đang nở một nụ cười, một nụ cười chan chứa nước mắt…

_Ba!

_Mẹ!

_Ôi, con tôi! Con có làm sao không! Con có đau không! Ôi, con tôi….Con tôi không sao rồi! Nó vẫn còn nhận ra tôi nè ông nó ơi, huhu!

_Tuyết …à! Cậu …cũng ở đây.. sao! Mà …tớ đang …ở đâu vậy? Con đang ở… đâu.. đây?

_Con ơi, con đang ở viện đó con! Con vừa bị tai nạn giao thông! Hhuhu, con tôi tỉnh rồi, anh đi gọi bác sĩ mau lên!!!

_Con…con đau đầu quá!

_Con nằm nghỉ đi! Đừng cử động vội!!!

Hhuhu, vậy là hắn của tui đã tỉnh lại rồi! Giờ hắn đã tỉnh thật sự rồi, tui vui quá các bạn ơi! Vậy là hắn không sao! Hắn vẫn có thể nói chuyện được, ôi, tui vui quá đi, huhu! “Ông Trời ơi, con cám ơn ông, cám ơn ông đã nghe thấy lời thỉnh cầu của con!” … “Anh Hùng ơi, em đây nè! Anh ơi, em xin lỗi anh vì tất cả, giờ anh tỉnh lại rồi, em không cần gì nữa, em chỉ cần được bên anh thôi, huhu! Anh ơi, hãy nhìn em đi, huhu!”

_Ơ, Thủy! Em…về nước hồi nào …vậy???

Tui….tui có nghe nhầm không! Tui…tui đang bị điên phải không các bạn ơi! Hắn…Sao….sao hắn lại hỏi như vậy!!! Hắn…rõ ràng….chị Thủy về nước từ….lâu rồi mà, huhu! Sao…sao hắn lại hỏi vậy, huhu… Chị Thủy giờ cũng như tui, đang mở mắt trợn trừng vì ngạc nhiên, rồi chị ta nói…

_Em…em về nước từ lâu rồi! Anh..anh không nhớ gì sao?

_Xin lỗi! Anh…anh đang mơ phải không? Sao….Sao anh không biết em về nước rồi nhỉ!

Hắn đang dùng tay bóp trán mình….Tui giờ vẫn đang há hốc mồm, mắt tui vẫn tròn xoe….Tui như không còn tin ở tai mình nữa, có phải, có phải vì tui vẫn còn sock vì chuyện hôm qua, nên giờ tai tui có vấn đề, phải không, phải không hả các bạn ơi, huhuhu! Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn không còn nhớ gì sao…Chị Thủy…đã về nước từ lâu, và chị ta…chị ta đã gây ra bao nhiêu chuyện, hắn thừa biết mà..Vậy…vậy sao tự dưng, hắn lại hỏi vậy, huhu! Thế rồi anh yêu của tui quay qua nhìn tui, đôi mắt kia nhìn tui lạ lắm, đôi mắt kia nhìn tui như thể tui là một người xa lạ mà hắn mới gặp lần đầu vậy, đôi mắt kia không ấm áp như mọi lần nữa… “Anh ơi, em đây…Anh còn giận em không, hay anh vẫn đang giận em nên anh giả vờ như thế! Em đây mà, anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đó, anh đừng nhìn em như thế nữa có được không, huhu!”

_Ủa, mẹ à! Cậu bé này…..là ai vậy?

Hơ…huhuhuhuuhu! Hhuhuuuuuhuhu, chẳng lẽ….hhuhuuu! “Anh ơi, em đây, em đây mà, anh không nhận ra em sao! Em đây, “Miu lười bé bỏng” của anh đây, “Miu cưng” của anh đây, “Miu yêu” của anh đây, “Dzợ iu” của anh đây, anh không nhận ra sao, huhuhuhuhuhuhuhuhuuhuhuuhhuu! Anh ơi, anh đừng làm em sợ, em cầu xin anh đấy! Anh đừng giận em nữa có được không! Đừng giận em nữa anh ơi! Em xin anh đấy! Em biết lỗi rồi, hãy tha thứ cho em đi, huhu! Anh đừng làm như thế nữa, em không chịu nổi rồi, huhu! Anh ơi, anh hãy mắng em đi, hãy chửi em đi, đánh em cũng được, nhưng xin anh đừng nhìn em như thế, xin anh đừng giả vờ với em như thế! Em cầu xin anh đó, xin anh đừng lạnh nhạt với em, huhu!”

_Con…con… không nhớ gì sao? Đây là …Tú mà!...!!!

_Tú? Sao ….con…không…nhớ nổi… Ủa, mà sao …Sao nhóc lại khóc như …vậy???

“Hhuhuu, anh ơi! Anh đừng làm em sợ có được không! Hhuhuhu, anh Hùng ơi, em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi anh ơi, mọi lỗi lầm đều do em, mọi chuyện đều do em! Hhuhu, em xin chịu mọi sự trừng phạt, nhưng em xin anh, em cầu xin anh, đừng trừng phạt em như thế này có được không, huhu! Em sợ lắm anh ơi, anh hãy tha thứ cho em đi, huhu!”

_Nhóc …À, Tú à! Đừng khóc mà! Có..ai làm…gì cho…nhóc à?

Huhuhuhu, sao tui thấy tim mình như ngừng đập thế này! Sao tui thấy như có ai đang cắn nát tim tui thế này, huhu! “Anh ơi, anh làm sao thế? Sao anh lại đùa như thế với em, em biết lỗi rồi mà, huhu! Anh đừng đùa em nữa, em không chịu nổi rồi anh Hùng ơi, huhu! Hãy tha thứ cho em đi, huhu!”

_Nào, mọi người tránh ra, để tôi hỏi cháu nhà chút chuyện!!

Hhuhu, tui bị chị Tuyết kéo tay ra ngoài mà nước mắt rơi lã chã, vị bác sĩ bước vào…Chị Tuyết giờ cũng như tui, chị Tuyết giờ cũng như người mất hồn vậy… Mẹ hắn và chị Thủy kia đang ra bên kia, họ đang nói chuyện gì đó! Chị Tuyết ôm tui, chị khóc, tui cũng ôm chị khóc! “Hhuhuhu, chị ơi, có phải đây chỉ là một giấc mơ, một trò đùa thôi phải không chị, huhu! Em không chịu nổi rồi, em sắp gục ngã rồi chị ơi, huhu!”

_Em….em ….đừng như thế nữa, huhu….Em …khóc thế làm chị…khóc theo …huhuhu!

_Chị ơi, sao lại….huhhu…như thế! Có…phải…anh Hùng…vẫn giận em ….không chị ơi…Hhuhu, anh ấy đang…đùa…em…phải..không…chị?

Chị Tuyết không nói gì, chị đang khóc như mưa, và chị siết chặt vòng tay hơn, siết chặt lấy đôi vai tui hơn…Hhuhuhu, có phải đây chỉ là một trò đùa không, có phải hắn của tui đang đùa tui không hả các bạn ơi, huhu! Tui…sao tui…lại bị trừng phạt như thế này, huhu! “Anh Hùng ơi, đừng làm như thế nữa, em cầu xin anh đó, em không chịu đựng nổi rồi, huhu!”

_Bác sĩ, bác sĩ, con tôi…con tôi, nó làm sao vậy thưa bác sĩ?

_Tôi rất tiếc với gia đình, khi phải đưa ra kết luận của chúng tôi! Cháu nhà do bị va đập mạnh ở vùng đầu, nên hệ thần kinh trung ương bị ảnh hưởng…Và điều đó đã làm tổn thương vùng trí nhớ của cậu ấy!

_Nghĩa…là sao…thưa bác sĩ?

_Có thể nói rằng: giờ trí nhớ của cậu nhà đã bị mất đi, và theo tôi phỏng đoán, là vùng trí nhớ bị mất đó là kí ức của khoảng thời gian nửa năm qua! Nên giờ, những gì xảy ra trong khoảng thời gian nửa năm vừa qua, cậu nhà không thể nhớ nổi…

_Sao…sao lại…như vậy! Có thật không thưa…bác sĩ, huhu! Vậy…vậy ..có cách gì …không…thưa….bác sĩ?

_Rất tiếc là với trình độ của các bác sĩ tại đây, thì chúng tôi không có cách nào chữa trị…Qua quan sát, thì đây là trường hợp hiếm xảy ra trên thế giới…Các trường hợp đã xảy ra trước đây, do không kịp thời chạy chữa, nên nạn nhân đã mất trí nhớ càng nặng…Giờ tôi khuyên ông bà nhà hãy đưa cậu nhà ra nước ngoài chạy chữa, nếu không thì không chỉ là nửa năm, mà thậm chí là cả những chuyện của bao năm trước đây, cậu nhà cũng sẽ quên dần…

_Vậy…vậy chúng tôi…chúng tôi phải làm gì…thưa bác sĩ…

_Có lẽ các bác sĩ và chuyên gia Hoa Kỳ có thể giúp được cậu nhà! Nhưng tôi không dám chắc khả năng thành công hoàn toàn 100%...Nếu chữa trị kịp thời, cậu nhà sẽ không bị mất thêm phần nào trí nhớ, và nếu như may mắn hơn, thì cậu nhà sẽ khôi phục được hoàn toàn kí ức đã mất trong khoảng thời gian vừa qua…

Hhuhu, tui nghe rồi, tui đã nghe tất cả rồi!!! Không, không, đây là một trò đùa đúng không! Không thể như vậy được, không, không thể là như thế! Hắn không thể nào mất trí được, huhu! Hhuhuhu, từng lời từ miệng bác sĩ nói ra, tui như nuốt vào tâm khảm…Vậy là…vậy là…đây không phải là trò đùa của hắn, mà đây là trò đùa của ông Trời dành tặng cho tui…. Tui…tui thật sự không muốn tin một chút gì vào những điều mình vừa nghe thấy, tui như đang chao đảo, huhu, không, tui gục ngã thật rồi…Tui khuỵu xuống, chị Tuyết đỡ tui lên hay sao, hay tui đang bay trên mây đây!!! Không, không thể như thế được, hắn không được mất trí nhớ, không, huhuhu! “Anh ơi, anh hãy nói gì đi chứ, rằng đó chỉ là trò đùa của anh thôi, rằng đó chỉ là sự trừng phạt mà anh muốn em nếm trải thôi, huhu!” …“Hhuhu, ông Trời ơi, sao ông độc ác với con như vậy, huuhu! Sao ông lại lấy đi phần trí nhớ của anh ấy, sao ông lại làm thế, huhu! Con và anh ấy yêu nhau là sai hay sao, tình yêu của chúng con là sai trái hay sao mà ông nỡ chia cắt chúng con như vậy, huhuhu!” …Hhuhuu, cái giá phải trả là quá đắt với tui, tui đã nguyện hi sinh cả tính mạng để cho anh tỉnh lại, nhưng sao ông Trời lại bắt tui phải chịu cái giá này, hhuuhu! Thà ông giết chết tui luôn, để tui chết đi trong hạnh phúc, chết đi trong tình yêu của người tui yêu, còn hơn là để tui sống mòn mỏi trong sự vô vọng, trong sự thờ ơ, lạnh nhạt của anh ấy, huhu!

Giờ thì tui biết đi đâu! Tui vào thăm hắn, là vì trong mắt ba mẹ hắn, thì tui là bạn hắn, mặc dù có thể mẹ hắn đã biết hắn và tui đã yêu nhau … Nhưng giờ thì hắn đã mất trí nhớ, tui có còn là gì của hắn mà tui có thể dũng cảm bước vào thăm hắn lần nữa, huhuhu! Không, không, mặc dù tui rất muốn gặp hắn, gặp hắn để thủ thỉ nỗi lòng, gặp hắn để chăm sóc, yêu thương hắn, gặp hắn để vơi đi bao nỗi nhớ, bao khổ đau, nhưng tui không thể chịu đựng nổi ánh mắt ngạc nhiên của hắn khi nhìn tui, tui không chịu đựng nổi thái độ khách sáo, lạnh nhạt trong từng câu nói mà hắn hỏi tui, huhuu! Không, tui không thể chịu đựng nổi rồi, ai ơi, nói gì đi chứ! Sao tất cả im lặng thế này, huhu! Mọi người vào trong cả rồi, chỉ còn tui đang đứng đây, nước mắt rơi ra như mưa, mà tui chẳng thể nào khóc nổi nữa…huhu, giờ thì chỉ còn tui với dãy hành lang vắng ngắt, giờ thì chỉ còn tui đơn độc nơi đây, một mình không ai hay…Hhuhu, sao tui lại phải chịu cái giá này, huhu, nó quá đắt, nó quá nghiệt ngã…Hhuhu, tui phải làm sao đây, huhu! Không, tui muốn được bên hắn như ngày xưa, tui muốn hắn lại tới bên tui, tui muốn hắn lại nói với tui những lời âu yếm, tui muốn hắn lại quan tâm, che chở và yêu thương tui, huhuu!

Loading disqus...