Hắn lên lớp rồi…Vẫn như thường ngày thôi, tui lại bắt đầu công việc của mình…Hic, nhớ hắn quá, hắn mới đi được có một lát…Nhưng không hiểu sao hôm nay tui thấy bất an trong lòng, không biết sao nữa, có lẽ là tui đang lo không biết mình sẽ đối diện như thế nào với anh ta chăng? Hic, nhưng việc gì tui phải lo nhỉ, tui đã nói ra rõ ràng quan điểm của mình rồi, người đáng lo là anh ta mới đúng chứ..Hic, không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa…Và sáng nay, khi anh ta gặp tui, anh ta không chào hỏi tui như thường lệ, không nhìn vào mắt tui, mà lẩn đi đâu đó, chắc anh ta đang tránh mặt tui đây mà…Hic, tui cũng hơi ngại khi gặp anh ta lúc này, thực lòng là như thế…Hắn thì vẫn nhắn tin cho tui, hii, vui quá! Thật lòng thì giờ tui vẫn không lí giải nổi rằng tại sao sáng sớm nay tui lại …chủ động hôn hắn, hihi! Hắn có hỏi tui, tui chỉ ậm ừ là…vì nhớ hắn thui, hắn lại còn…khuyến khích tui “nhớ” hắn chứ ^^! Đã có mấy lần tui định nhắn tin kể cho hắn nghe về chuyện tối qua, nhưng nghĩ thế nào lại thôi…Thế rồi, cả sáng nay, anh ta tránh mặt tui, không cho tui một lời xin lỗi hay giải thích gì về chuyện tối qua, rằng anh ta say rượu, nên nói năng lung tung…Chỉ khi đến trưa, lúc mà tui đang thay đồ, thì anh ta mới gặp tui, và cũng từ đó, giây phút định mệnh nghiệt ngã ập tới…
_Tú nè! Em ….đang tránh mặt anh à?
Đáng lẽ câu hỏi đó phải là tui hỏi anh ta mới đúng chứ!
_Không! Em…đang đợi anh một lời giải thích!
_Anh không phải giải thích gì cả! Hôm qua anh đã nói tất cả nỗi lòng của mình rồi…Em…em …đã suy nghĩ lời đề nghị của anh chưa?
Hic, trời ạ! Tên này đúng là khùng thật rồi, tui đã nói rõ ràng hồi tối qua còn gì, chẳng lẽ giờ anh ta vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật đó à!
_Em đã nói với anh hết tối qua rồi! Em không yêu anh, và người em yêu là anh Hùng!
_Em …em đang đùa tôi đúng không! Tôi có điểm gì thua thằng đó nào, em nói đi!! Nói đi!
Hic, hắn nói như gào lên làm tui thấy hơi sợ…May mà mấy bà chị kia đã về cả rồi…Hic…
_Anh bình tĩnh nào! Anh đừng tự so sánh như thế! Em không yêu anh, chỉ thế thôi! Tình yêu không thể gượng ép, anh có hiểu không!
_Em nói dối! Em cũng thích tôi!
_Sao, anh vừa nói gì! Tại sao anh lại nghĩ như thế?
_Tại sao ư! Tại vì tôi thấy như thế!
Hic, anh ta điên thật rồi! Tui bắt đầu cảm thấy sợ thật sự rồi…Hic, lắm khi con người ta bị kích động, họ có thể hóa thành quỷ dữ cũng nên…
_Thôi đi! Em không muốn nói gì với anh nữa! Em đã nói hết những gì cần nói rồi! Mong anh hiểu cho em!
_Không! Hôm nay em phải nói, em phải nói đi! Tôi thua gì thằng đó, hả ???
Hic, anh ta làm tui sợ quá! Giờ trông anh ta như một con thú dữ, như chuẩn bị nhảy vồ vào tui…hai tay anh ta siết chặt vai tui, đau quá, tui cố gỡ nó ra, nhưng anh ta càng siết chặt vai tui hơn…
_Được rồi, anh muốn biết hả! Anh Hùng là người đàn ông tốt nhất trên đời, anh ấy không như anh, anh ấy biết cách làm tôi vui chứ không phải khiến tôi lo sợ như anh! Bỏ tôi ra đi!
_Sao??? Vậy nó làm em vui vẻ lắm à! Em có muốn tôi làm em vui không!!!
_Anh điên rồi! Bỏ tôi ra!
_Không, em không được đi! Phải rồi, tôi đang điên lên vì em đây! Em muốn vui vẻ phải không, được rồi!!! Hôm nay em phải là của tôi!
_Anh…anh làm gì vậy….bỏ….Tôi …ra!!!
Hhuhu, anh ta đang dùng tay bịt miệng tui, tui đau quá, muốn kêu lên thật to nhưng chẳng thể kêu được…Rồi anh ta đè tui ra sàn, rồi hôn hít khắp cổ tui… “Huhuhu, em sợ quá anh Hùng ơi, anh cứu em với, huhuhu!”…
_ “Bốp!!!”
Tui vùng thoát được, cho anh ta một cái tát giáng trời…Rồi anh ta ngừng cái hành vi bẩn thỉu đó lại, rồi anh ta nhìn tui, đôi mắt có gì đó long lanh, tay trái thì che má lại, tay phải thì chống xuống nền nhà…Hic, tui…tui muốn vùng chạy quá…Nhưng..nhưng lúc đó anh ta liền quỳ gối, ôm chân tui rồi kêu lên trong nước mắt:
_Anh xin lỗi, hhuh! Anh…xin lỗi em! Anh…anh là thằng đáng chết…
Rồi anh ta tự đập đầu mình xuống nền nhà! Hic, anh ta đang làm gì vậy! Oái, máu ra rồi! Ôi, không được!
_Dừng lại! Anh không được làm thế!
_Không! Anh là thằng đáng chết! Hãy để anh chết đi!
_Không! Anh nghe em nói! Anh…đứng lên đi, đừng làm như thế nữa, huhu!
Tui khóc rồi! Hhuhu, tui không muốn chuyện này xảy ra, tui không muốn ai vì tui mà phải chịu bất kì tổn thương nào cả, huhu! Tự dưng tui thấy thương anh ta quá, máu me chảy cả rồi…
_Không! Em không tha thứ cho anh! Thì anh sẽ không đứng lên! Hãy tha thứ cho hành động ngu xuẩn của anh vừa rồi, huhu !
Anh ta nói trong nước mắt, và giọng nói thì run rẩy vô cùng…Huhuhu, tui…tui thật sự không muốn nhìn thấy anh ta lúc này, nhưng tui cũng không thể để anh ta như thế này…Thôi, tui sẽ tha thứ, nhưng tui sẽ không bao giờ để anh ta lại gần tui lần nào nữa, không bao giờ…
_Được rồi! Em không trách anh! Anh…đứng lên đi!
Rồi anh ta đứng lên, mặt úp vào tường khóc hu hu! Đáng lẽ ra tui nên rời đi lúc ấy, nhưng không hiểu sao tự dưng tui động lòng thương anh ta…Và chính hành động này của tui, đã khiến tui phải hối hận vô cùng…
_Thôi, anh đừng như thế nữa! Em không trách anh nữa đâu!
_Hhu, em biết không! Ba anh mất sớm, mẹ anh chỉ vì tần tảo nuôi anh em anh ăn học, mà đã lâm bệnh, rồi mất luôn…Từ đó anh lang thang, rồi một ngày, cô Nga nhận anh vào đây! Huhu, anh khao khát được yêu thương lắm, nhưng chẳng ai yêu thương anh cả…
Tui thấy thương anh ta quá! Tui hiểu cảm giác thiếu thốn tình thương, tình cảm là như thế nào mà! Tự dưng tui thấy anh ta mới đáng thương làm sao! Và trong một khoảnh khắc, tui như thấy hình ảnh của tui xưa kia, rất đáng thương và tội nghiệp, rất cần che chở, chăm sóc, nhưng chẳng ai bên tui cả…Và…Tui…tui đã ôm anh ta….
_Thôi, anh đừng buồn nữa! Hãy vững tin lên! Cuộc đời không quá bất công với ai mãi đâu anh à!
_ “Cạch!”
Một tiếng động đằng sau! Và tui..tui vội vàng quay lại, tui vội vàng buông anh ta ra, và tui…tui…tui thấy hắn của tui đang đứng đó…Mặt hắn trông như cắt không còn giọt máu, hắn nhìn tui như chết trân tại chỗ, tui cũng như chết trân tại chỗ…Đôi mắt hắn long lanh nước, và trong một thoáng chốc, tui thấy trong đó là sự tức giận vô cùng, lòng căm thù và sự ghen tuông… “Ôi không, anh Hùng! Anh đừng hiểu nhầm em, chỉ là…”…
Rồi hắn bỏ chạy…Tui chạy theo hắn liền…
_Anh Hùng, dừng lại đã! Em…em muốn giải thích…Hhuhu!
Hắn dường như không nghe thấy, lên thẳng xe rồi phóng đi luôn…Mặc cho tui đang gào tên hắn thảm thiết ở phía sau…
_Anh Hùng, dừng lại đi anh, huhu! Không phải thế! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, hhuhu!!!
Hắn vẫn phóng đi thật nhanh, nhanh lắm, không hề ngoái đầu lại nghe tui nói! Hhuhuhu, tui vẫn gào tên hắn trong vô vọng, tui cố hết sức chạy theo xe hắn, nhưng càng chạy, thì càng xa xôi dần…Giờ hắn đã khuất bóng, tui vẫn lao như điên trên đường phố, mặc cho bao người nhìn tui kì lạ…Kệ họ, tui không quan tâm, giờ tui chỉ biết mình cần phải tìm hắn, phải cho hắn một lời giải thích về tất cả những gì, rằng chuyện vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi, huhu! “Anh Hùng ơi, sao anh không chịu dừng lại nghe em giải thích, huhu! Anh đừng chạy nữa có được không, em sắp kiệt sức rồi, em sắp không chịu nổi nữa rồi, huhu! Hhuhuh, anh ơi, anh đừng như thế, con tim em sắp tan ra rồi, huhu! Hãy trở lại đi anh, huhu! Đừng rời bỏ em, huhu!”…Tôi gục, gục ngã thật rồi, huhuu! Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, quá nhanh khiến tui thấy choáng váng, chao đảo…Tui đang gục ngã trên phố, tui đang quỳ gối, khóc nấc lên liên hồi, huhu! Tại sao chứ, tại sao lại như thế! Tại sao hắn lại không chịu nghe tui giải thích, dù chỉ là một lời chứ, huhu! Hhuhuhu, nhưng có lẽ người đáng trách mới chính là tui, tui không nên mềm lòng như vậy, tui không nên làm hắn buồn, huhu! Nếu là hắn, chắc tui cũng không thể chịu đựng nổi những gì mình nhìn thấy…Còn gì đau đớn hơn khi thấy người mình yêu, đã thề thốt chung thủy với mình, đi ôm một người khác, huhu! Nhưng mọi chuyện không phải như thế, huhu! “Anh ơi, sao anh chưa quay lại? Sao anh không về đây, em nợ anh một lời giải thích, huhu!”. Không được, tui phải chạy, tui phải chạy theo hắn, tui phải cho anh yêu của tui một lời giải thích, huuhu! “Anh ơi, em thật sai lầm khi không nói chuyện này cho anh trước, nếu không, giờ chắc anh sẽ không nghĩ em vừa phản bội anh rồi, hhuhu!”… Tui…tui..mệt quá, tui đã chạy bao lâu rồi, sao tui vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu, sao tui vẫn chưa thấy hắn quay lại… “Hhuhu, anh ơi, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng em thật sự chỉ yêu mình anh thôi ư! Sao anh lại không tin em, sao anh chưa quay lại? Đáng lẽ ra anh phải quay lại tìm em rồi chứ, huhu!”…Huuhu, rõ ràng với suy nghĩ chín chắn hằng ngày của hắn, thì giờ có lẽ hắn đã quay lại tìm tui mới đúng chứ, sao hắn không quay lại, sao hắn không tin tui, huhu! Hhuhu, đám đông kia là gì vậy, sao họ vây quanh như thế, sao họ túm tụm dừng lại như thế, huhu! Sao…có tiếng còi xe cấp cứu như thế? Sao…sao tự dưng tim tui lại nhói đau dữ dội như thế này! Sao tự dưng mọi nỗi sợ hãi về giấc mơ sáng nay lại hiện ra rõ nét như thế này, huhu! Tui….tui chạy như điên về phía đám đông….Trời ơi, một vụ tai nạn, huhuhhu! Hhuhu, tui như không tin vào mắt mình, tui như đứng không vững nữa, trời đất xung quanh tui quay cuồng hết cả, người bị tai nạn đang nằm sõng soài kia chính là….anh yêu của tui, huhuhu!
_Anh…hhhuhu…anh Hùng ơi! Anh….làm …sao thế này…huhuhu!!!
Tui chạy như điên, xô đám đông đang vây quanh, tui lao tới, ôm lấy hắn yêu của tui đang nằm trên vũng máu đỏ tươi giữa đường….
_Các bác các cô ơi, xin hãy…cứu lấy anh ấy! Hhuhu, cháu xin mọi người…hãy cứu anh ấy, huhu!