Từ khi Anh đến Trang 66

Đêm về, tui lại thẩn thơ mang nến cốc hắn tặng ra đốt, đốt cho nỗi nhớ vơi đi, đốt cho nỗi buồn tan biến! Nhưng sao tui càng đốt, tui càng thấy nhớ hắn da diết thêm, có phải con tim tui muốn được thiêu đốt cùng ngọn lửa bé nhỏ kia không? Đêm nào tui cũng khóc vì nhớ hắn, và vì hận bản thân mình đã quá nhẫn tâm! Giá như thời gian quay trở lại, tui sẽ cho mình lại cơ hội, tui sẽ thay đổi tất cả dù mai sau có thế nào, huu! Tui buồn quá, thế là giờ những ngôi sao ước mà tui gấp sẽ mãi không tới được tay hắn rồi, huuu! “Vì sao ơi, ở trên trời, các bạn có biết anh ấy đang làm gì không? Nếu có thể, hãy gửi lời xin lỗi của tớ tới anh ấy, huhu!”. Nếu như nỗi nhớ mong hắn, rồi bao nhiêu là nỗi đau khổ mà là một viên đá cứng, tui thề tui sẽ đập tan nó ra bằng mọi giá, để cho nó mau qua đi và con tim tui lại về nơi bình yên chốn cũ. Nhưng sao như vậy được, nỗi nhớ mong, nỗi đau trong con tim này là của con tim tui, nếu tui đập tan nó ra, thì tui sẽ giết chết chính con tim tui, hhuu! Và giờ, tui đã giết chết chính con tim mình rồi, tui không muốn để nó chết thêm lần nữa! Tui cầm tấm thẻ tượng bà Quan Âm lên, tui nhìn vào đó, nhớ lại biết bao kỉ niệm ngày sinh nhật của hắn vừa qua, nước mắt tui lại trào ra không dứt! “Thưa Quan Thế Âm, con giờ đau khổ lắm! Nếu như Người nghe được những lời con ước, thì con mong Người hãy giúp con, chỉ một điều thôi, đó là …hạnh phúc cho anh Hùng! Giờ con không thiết tha gì nữa, có lẽ con đã thật là sai lầm khi con trao cả trái tim cho người mà con không bao giờ có được hạnh phúc cùng, vậy thì giờ con mãi mong ước cho người đó được hạnh phúc!”………………….Tui đang ở đâu đây? Đây là một nơi thật kì lạ, một nơi hình như thật trong lành và ….và hắn kia, phải rồi, hắn cầm trên tay một bó hoa, hắn đang tiến tới bên tui,…và …và, huhuhuuu, đóa hoa trên tay hắn chưa kịp trao vào tay tui, thì…thì hắn đã bị cái gì đó cuốn đi, ôi, ôi, không! “Anh Hùng ơi, đừng bỏ em như thế! Em yêu anh, huhuhu! Trở lại đi anh, em không bao giờ để anh xa em thêm lần nào nữa đâu, huhuhu….!”. Và rồi hắn đưa tay ra trong chới với, tui như bị cái gì đó cuốn thật mạnh ra, nhưng rồi bàn tay hắn nắm chặt lấy tay tui, và hắn kéo tui vào lòng, hắn đang ôm tui, và tự dưng …. Tui choàng tỉnh, thì ra chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng…..Phải rồi, trời đã sáng, và ..hôm nay …..là……. sinh nhật tui!

Và một ngày nữa lại tới, tới nặng nề và buồn bã biết bao! Hôm nay là sinh nhật tui: 11/9. Hắn không biết ngày sinh nhật tui, vì tui không nói. Sau hôm sinh nhật hắn, hắn có hỏi ngày sinh của tui, nhưng tui đã không nói! Mà nói ra làm gì, vì đã bao năm nay, tui đâu có còn biết sinh nhật là gì nữa đâu. Tui chỉ nhớ là những năm qua, tui tự tổ chức sinh nhật cho mình bằng một bịch bim bim và cân hoa quả thui, lặng thầm và cô độc, không ai biết! Tui còn nhớ khi tui còn bé, khi mà tui chưa lạc ba mẹ, thì năm nào cũng vậy, vào sinh nhật tui, ba mẹ luôn tặng quà cho tui, bạn bè luôn tặng quà cho tui! Và hơn hết, là những tình cảm thật đầm ấm, thật gần gũi và thân thương, tui sẽ không bao giờ quên những câu hát chúc mừng sinh nhật: “Happy birthday to you!”. Hôm nay đã đến, sinh nhật tui bước sang tròn tuổi 17, tuổi của biết bao mộng mơ và những cảm xúc đầu đời, vậy mà tui lại buồn như thế này! Ra công viên rùi, tui như thấy mình thật lạc lõng quá! Từ nhỏ tui đã yêu truyện cổ tích, và cứ vào mỗi dịp sinh nhật tui, tui lại như thấy bầu trời xanh hơn, nắng rực rỡ hơn, và gió thổi mát hơn, và tất cả mọi người ai cũng thân thương hơn….Nhưng giờ sao tui thấy lạc lõng quá, ngày hôm nay thật đặc biệt với tui, nhưng cũng chỉ là một ngày quá đỗi bình thường so với những người khác. Tui vẫn ngồi đây, như ngóng chờ hắn đến bên tui, như ngóng chờ hắn mang tới nụ cười và ánh mắt ấm áp hàng ngày để chúc mừng sinh nhật tui, và hơn hết, tui mong rằng mình sẽ được nói lên lời xin lỗi chân thành, dù là có muộn màng đi chăng nữa, huhu! “Anh Hùng ơi, xin anh hãy đến bên em dù chỉ là một lần, một lần này nữa, để anh nói lời chúc mừng sinh nhật em, để em được sưởi ấm lại con tim trong ngày đặc biệt này, và để em được nói lên lời yêu anh, dù cho anh có không bao giờ tin hay chấp nhận, huhuh! Em không muốn con tim mình băng giá trong ngày hôm nay, huhu!”. Sao vào ngày sinh nhật của ai đó, người ta cũng được bên người thân, bên gia đình, bạn bè, họ vui vẻ bên nhau. Còn tui thì phải chịu quá nhiều cô đơn, buồn tủi và đau khổ như thế này, huhuhu! Có lẽ ông Trời coi tui như là một món đồ chơi dễ thương, khi nào ông thích thì ông mang tui ra nghịch, còn khi nào chán thì ông quẳng đi không thương tiếc. “Huhuhuu, con nhớ ba mẹ lắm, ba mẹ có biết không! Giờ ở dưới suối vàng rồi, ba mẹ có biết con đau khổ như thế nào không, huhu! Không một ai bên con, không một lời chúc mừng sinh nhật con, không một món quà, không một lời san sẻ, động viên!”. “Anh Hùng ơi, nếu như được quay lại thời gian, có lẽ em không nên biết anh, để con tim em không đau khổ như lúc này đây, huhu! Anh ơi, sao mọi ngày anh tốt với em thế, mà ngày hôm nay anh lại không đến bên em, lúc này em cần anh hơn bao giờ hết, huhu!”

Trời đã về đêm, vậy là chính thức chỉ còn gần 6 tiếng nữa là ngày sinh nhật tui trôi qua, trôi qua thật rồi! 6 tiếng ngắn ngủi nữa thôi, vậy là hết! Sinh nhật hôm nay của tui có lẽ là buồn nhất, vì mọi năm tui còn tự tổ chức cho mình, dù thật là đơn sơ và bé nhỏ. Nhưng năm nay tui hoàn toàn không, tui vẫn như ngày thường, vẫn đau khổ như vậy! Có ai hiểu cho tui đang khao khát tình yêu thương lắm không, hhuuu! Giờ tui không cần ai hết, tui chỉ cần được nhìn thấy hắn thêm một lần nữa thui, huhu! Tui chỉ cần được nhìn thấy hắn, được biết hắn ra sao là tui đã mãn nguyện lắm rồi! Tui phải làm sao đây! Tui thẩn thơ lấy chiếc xe đạp cũ của mình, tui ra công viên quen thuộc hàng ngày, như để tìm lại biết bao kỉ niệm xưa kia! Tui ngồi trên chiếc ghế đá nơi đây, nhớ lại từng kỉ niệm giữa hắn và tui! Gió trời đêm nay thật mát, từng cơn gió nhẹ thoang thoảng qua kẽ lá, làm phảng phất mùi hoa sữa dịu ngọt tung bay, mùi hoa sữa lại khiến tui thêm nhớ hắn, nhớ hắn da diết! Tui nhớ lại kỉ niệm xưa trong mùi hoa sữa đêm thu nồng nàn. “Anh còn nhớ không anh Hùng ơi, từ cái ngày mà chúng ta gặp nhau, anh “lục tung” đống sách của em, anh đã làm em phát cáu lên, em giận anh lắm. Rồi tự nhiên hôm sau anh lại ngã vào hàng sách em, làm em phải chăm sóc cho anh say rượu cả một đêm, rồi thật giản dị làm sao với bát cháo hành anh nhỉ! Và cũng bắt đầu từ đó, sao tự nhiên anh lại giúp em bán sách chứ! Em vui lắm, vì chưa bao giờ có người lại tốt với em như vậy, và…sao tự dưng em lại bắt đầu thích anh, để rồi em bắt đầu biết nhung nhớ, biết hờn ghen vu vơ, để con tim em bắt đầu biết rung lên từng hồi! Em bồi hồi nhớ lại ngày sinh nhật anh, khi mà nắng mai vừa gõ cửa, anh đánh thức em khỏi sự buồn đau, anh đưa em tới bao chân trời mới, bao nhiêu là điều mới mẻ, mới lạ. Anh còn nhớ chứ anh Hùng ơi, khi anh “bắt” em phải chụp với anh kỉ niệm mấy tấm ảnh trên hồ, rồi chúng ta cùng leo núi, rồi anh đã chỉ cho em biết bao điều mới lạ. Và rồi cũng từ hôm đó, em biết rằng con tim mình đã trao cả cho anh, anh biết không anh Hùng ơi! Rồi anh bên em, vẫn cùng em bán sách, và biết bao nhiêu chuyện vui buồn, anh thật “khổ” biết bao khi có bao nhiêu là cô gái vây quanh! Nhưng anh không chọn ai cả, kể cả chị Mai???!!! Rồi anh chăm sóc cho cánh tay đáng thương của em, anh chăm sóc cho cả bé Mun nữa, anh chưa bao giờ bỏ mặc em cô đơn cả. Ngay cả những buổi chiều tập bóng và chăm sóc cho bà anh, anh vẫn dành chút thời gian muộn màng ghé qua thăm nom em, dặn dò em đủ thứ! Những tưởng anh đã bỏ rơi em, bỏ rơi em khi anh Tuấn đó làm anh hiểu nhầm, nhưng không! Khi em ốm tưởng chừng như sắp phải vĩnh biệt thế gian này, anh đã là người giành em lại từ lưỡi hái của tử thần, anh lại lần nữa chăm sóc cho em thật ân cần, thật dịu dàng! Vậy mà em đã làm được gì cho anh, huhuhu! Không, em chẳng làm được điều gì cho anh cả, em chỉ khiến anh buồn và thất vọng thôi! Em yêu anh, nhưng em chẳng thể nói ra tình cảm của mình! Em luôn mặc cảm về thân phận nghèo khổ, em luôn mặc cảm vì em…không phải là con gái, huhu! Nên vì thế, em đã thật nhẫn tâm biết bao với anh, với con tim mình để giải thoát cho chính em, để em quên anh đi. Nhưng anh ơi, có phải em đã lầm thật rồi không? Em đã chẳng thể nào quên anh được, không một giây phút nào em nguôi nỗi nhớ về anh, huhu! Anh là người quá tốt, anh đã làm em yêu anh! Em yêu anh từ ánh mắt, yêu anh nụ cười, yêu anh chân thành, và cả sự tốt bụng vô cùng – anh luôn bên em, chăm sóc và quan tâm cho em, luôn không bỏ mặc em giữa dòng đời nghiệt ngã. Anh mang cho em biết bao tia nắng ấm sưởi ấm con tim cô đơn, anh là niềm tin hi vọng trong cuộc sống của em! Em yêu anh, anh Hùng ơi! Em nhớ đôi mắt và nụ cười ấm áp của anh, nhìn vào đó em chưa bao giờ thấy mình lạc lõng và cô đơn! Có phải khi đánh mất đi niềm tin, là ta tự đánh mất đi chính mình không anh hỡi! Phải rồi, em đã đánh mất đi niềm tin của đời em – là anh, cũng như lúc này đây em thấy như chính mình đã chết, đã chết vì đau khổ và cô đơn, và vì mất anh rồi! Phải rồi anh ơi, anh là niềm tin của cuộc đời em, mãi mãi là như vậy! Em không thể đánh mất đi niềm tin của mình thêm một phút giây nào nữa! Anh ơi, hãy về bên em đi, em muốn nói lời xin lỗi anh, và hơn hết là nói lời yêu anh, dù anh có chấp nhận hay không! Em không thể sống nếu thiếu anh, anh là niềm tin của đời em, mãi mãi là như vậy, hhuhuhu! Anh ơi, em yêu anh, em yêu anh lắm, hãy về bên em đi anh, hhuu! Cuộc đời em chỉ toàn những đắng cay khổ nhục thôi, không có anh thì em sẽ không thể sống nổi nữa, huhu!”

_A ha, tao đoán ngay ra là nó ở đây mà!

Tui đang rưng rưng dòng nước mắt, chợt lạnh toát khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy ác nghiệt….

_Cô….cô đến đây làm …gì?!!!

_Mày hỏi hay lắm, tao tìm mày mà không thấy. Thì ra mày chuồn ra đây, mày cũng biết trốn chạy quá ha!

Chị ta vừa nói, vừa vỗ tay một tiếng, có 6 gã thanh niên từ đâu đó xuất hiện. Bọn chúng thật bặm trợn, thật gớm ghiếc và thật…ghê tởm! Tui thấy có gì đó không hay rồi, huhu!

_Tôi không trốn chạy! Cô tìm tôi…làm gì!

_À, cưng bình tĩnh nào! Uhm, trước khi cưng không còn là cưng nữa, thì chị sẽ cho cưng biết tại sao chị tìm cưng, okie?

_Cô…nói gì! Cô… định làm gì tôi, hả!

_Chị ơi được chưa, bọn em “thèm” lắm rồi!

Một thằng lên tiếng, nó liếm mép sụt sụt … Tui như chết điếng cả người …

_Chà, nghe đã nào! Từ từ đã nào mấy cưng! Để chị nói với nó mấy câu đã. Tao không làm gì đâu, tối nay tao sẽ để các anh đây “chăm sóc” cưng, hahha!

_Đồ xấu xa! Các người không được tiến lại đây, nếu không…

_Không thì sao?

Một thằng trong lũ chúng nó lên tiếng! Tui lạnh toát cả người khi thấy hắn! Mặt hắn toàn sẹo, lại còn trọc đầu nữa, huhu!

_Uhm, được rồi! Tao nói cho mày biết nhé! Tao không biết mày đã làm gì, nhưng dạo này anh Hùng thậm chí không thèm nhìn mặt tao, ngay cả ba mẹ anh ấy, anh ấy cũng chẳng thèm thưa! Mày cho anh ấy ăn “bả” gì hả nhãi con!

_Cô…điên à! Tôi và anh Hùng giờ đã là… người không quen không biết rồi, huhu!

_Cưng khóc trông “xinh” lắm~!

Một thằng nữa trong lũ chúng nó lên tiếng, cái giọng nhừa nhựa làm tui lạnh toát cả mình….

_Hahahhaa. Mày giỏi ngụy biện lắm, nhưng mày yên tâm! Tao sẽ không cho mày có cơ hội ngụy biện nữa đâu! Mày nói đi, rốt cuộc mày tới với anh Hùng là vì điều gì hả?

Đến nước này thì nước mắt tui lại trào ra như mưa rồi, huhu! Sao tới giờ cô ta vẫn nghĩ tui là kẻ lợi dụng chứ, uhuu! Không, tui yêu hắn, và tui sẽ nói ra! Tình yêu là tình cảm thiêng liêng nhất, không có gì đáng xấu hổ khi nói nó ra cả! Tui là người, và tui có quyền được yêu một ai đó!!!

_Tôi…yêu anh ấy!!!

Tui nói mạnh mẽ và dứt khóa. Cô ta nghe xong thì hơi trợn mắt ngạc nhiên, xong rồi cười lên hô hố.

_Ahhahaa, dạng mày mà cũng biết yêu à! Ahhaahah, sao mày không yêu thằng nào bới rác ngoài đường đi, sao mày lại yêu anh Hùng hả, hả!

_Cô im đi! Tôi không bao giờ vì tiền mà yêu anh ấy! Dù anh ấy có là ai chăng nữa, thì tôi vẫn yêu anh ấy!

_Uhm, vậy tao hiểu rồi! Các đại ca, nó yêu con trai đó, “Xử” nó đi!

Tui như không tin vào tai và mắt mình nữa! 6 thằng du côn đó lao vào tui như thể tui là miếng thịt dâng trước miệng cọp, rồi tui chưa kịp bỏ chạy, thì chúng đã vật tui ngã xuống, rồi hai thằng đè tay tui, hai thằng giữ chân tôi, và một thằng đang dần tụt áo tui ra, một thằng thì đang cởi quần áo nó ra! Hhuhu, tui hiểu rùi, bọn chúng định…hãm hiếp tui, huhuhu! Huhuuhu..Tui phải làm sao bây giờ, thật là nhục nhã, huhu! Thà cô ta cứ cầm dao chém tui đi, thà cô ta cứ dội hết rác bẩn vào người tui đi, thà cô ta cứ chém tui chết luôn cũng được, nhưng sao cô ta lại nghĩ ra trò này chứ, huhu. Sao cô ta lúc nào cũng hành hạ tui như thế, giờ tui với hắn đâu còn như trước, tui với hắn như thế là đã hết thật rùi, sao cô ta không chịu hiểu chứ, huu! Sao cô ta lại đem mấy thằng khốn nạn này đến đây, huhu! Sao cô ta không chịu tin rằng hắn đã rời bỏ tui chứ, huhu! “Anh Hùng ơi, anh ở đâu, anh có nghe thấy em không! Em sắp chết rồi anh ơi, cứu em với, huhuu! Sao em yêu anh lại phải chịu những điều này, hhuhuhuu”

_Không, các người là lũ điên, các người…thả….tôi…ra, huhu..huhuhu!

Loading disqus...