Hic, anh ta vừa nói gì chứ. Tui có nói gì giúp anh ta hôm nay đâu. Chắc anh ta đang “gỡ rối” cho tui đây mà, nhưng tui không thấy biết ơn anh ta chút nào cả, vì trong lời nói của anh ta, tất cả hàm ý như là tui đã “thuộc” về anh ta từ lâu lắm rồi! Hic, tui định cự cãi với anh ta, thì tui chợt nhìn sang hắn! Đôi mắt hắn nhìn tui lạ lắm, cái nhìn khiến con tim tui hơi run lên vì sợ, hình như là hắn thất vọng về tui lắm, trông mặt hắn buồn như thể vừa bị một tên khốn nào đó lừa vậy! Đúng rồi, tui đúng là một tên khốn, huhuu!
_Uhm, ….tôi hiểu rồi! Anh hiểu rồi! Chúc nhóc vui vẻ!
Nói rồi hắn quay lưng đi, rồi phóng xe đi luôn, tui như muốn gọi hắn lại để giải thích tất cả, để nói lên tất cả nỗi lòng và tình cảm của tui! Nhưng đã muộn rồi, hắn đi rồi, hhuhuhuhu! Tim tui đau quá, có ai hiểu cho nỗi đau này không, huhuh!
_Em đừng khóc nữa, để….!
_Anh buông tôi ra, tại anh….tại anh cả đó!
_Uhm, cho anh xin lỗi, về chuyện hôm qua nữa! Anh đã quá nóng nảy, nhưng xin em hiểu cho tình cảm của anh, anh yêu em mà, anh ta có yêu em đâu!
_Anh thôi đi, anh không hiểu gì cả! Tôi đã nói rồi, tình cảm không thể gượng ép được!
_Thế sao em lại tự gượng ép bản thân mình yêu hắn ta, trong khi em biết là em sẽ phải chịu đau khổ!
Huhuhu! Tui không nói được gì nữa rùi! Anh ta nói đúng! Hhuhu, tui yêu hắn chẳng lẽ là sai sao? Chẳng lẽ những tình cảm, tình yêu của tui dành cho hắn không đúng sao? Tại sao chứ!
_Cám ơn anh! Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì tôi biết, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy!
_Em mê muội quá rồi! Sao em lại tự làm khổ mình như thế! Em yêu hắn ta, thế hắn ta có yêu em không! Mà dẫu hắn ta có yêu em đi chăng nữa, thì em và hắn ta liệu có hạnh phúc được dài lâu không!
_Thế còn anh, dù tôi có yêu anh, thì anh có hạnh phúc được dài lâu không?
_Tôi sẵn sàng bỏ tất cả vì em!
_Anh điên rồi, anh đi đi cho tôi nhờ!
_Được rồi, anh sẽ đi, và anh mong em sẽ nghĩ lại Tú à! Anh luôn đợi em!
Anh ta đi rồi! Huhuh, sao giờ tui thấy hối hận quá! Sao tui lại vì sợ bị chị ta làm tổn thương lòng tự trọng mà đối xử với hắn như thế chứ! Bà hắn đã nói là hắn rất cần sự quan tâm của những người mà hắn yêu thương, vậy sao tui lại làm thế với hắn chứ, huhuhu! Nhưng tui có phải là người hắn yêu thương không, huhu! Bà ơi, có lẽ cháu không thể hoàn thành lời hứa với bà được nữa rồi! Cháu xin lỗi bà nhiều lắm, huhuu!
Cả sáng nay, có bao lượt người tới mua sách tui cũng không nhớ nữa, tui như đắm chìm trong tiếng thổn thức của con tim đang thoi thóp! Tui chỉ muốn về nhà lúc này và khóc lên thật to thui! Mà trưa rồi, có lẽ tui nên về thui, tui không muốn bán sách thêm chiều nay nữa! Tui sợ phải đối mặt với hắn nếu hắn qua hàng sách của tui chiều nay, tui sợ lắm! Tui sợ mình sẽ không biết nói sao cho hắn hiểu cho tui, tui sợ mình sẽ lại thua con tim tui, để rồi khóc lên và hắn sẽ biết tất cả, và rồi chính tui lại là kẻ làm cho hắn và cô ta bất hòa. Tui không muốn vậy! Tui dù sao cũng chỉ muốn tốt cho hắn thui! “Anh có hiểu lòng em không anh Hùng ơi? Anh đừng trách em nhé, em không thể chịu đựng thêm đau khổ nữa, mặc dù em rất yêu anh! Có lẽ tại tình yêu của em chưa đủ lớn để lấn át nỗi đau khổ chăng, phải vậy không anh? Nhưng không, anh có yêu em đâu, chỉ có mình em là yêu anh rất nhiều thôi! Tình yêu đơn phương của em không đủ sức để làm em quên đi thân phận mình, không đủ sức để lấn át lí trí em! Thà rằng anh yêu em, thà rằng chúng ta yêu nhau, thì em sẵn sàng hi sinh cả bản thân em, em sẵn sàng chịu đựng tất cả những gì cô ta nói! Nhưng đâu phải như thế, anh đâu yêu em, anh chỉ coi em như người em nghèo khổ đáng được chở che thôi, huhu! Em sợ lắm anh ơi, em không muốn xa anh chút nào cả, em cũng không muốn làm anh buồn đâu! Anh buồn thì lòng em cũng đang đau như cắt đây, anh có biết không hỡi người yêu dấu!”.
************************************************** *
Trời đã ngả về chiều muộn! Tui như vẫn ngóng chờ hắn sẽ tới bên tui, tui như vẫn ngóng chờ hắn tới để tui giải thích cho hắn mọi chuyện! Nhưng để làm gì chứ? Tui sẽ giải thích với hắn thế nào, huhuh! Thui, có lẽ hắn không đến thì sẽ tốt hơn cho tui! Tui lặng lẽ bước vào nhà!
Trời về đêm rùi! Chắc là hắn vẫn đang giận tui lắm, tui đã thất hứa với hắn! Tui cũng còn giận tui nhiều lắm! Tui muốn khóc quá, huhu! Tui lại đốt chiếc nến cốc hắn tặng tui, tui nhìn vào đó! Tui vẫn như thấy ánh mắt hắn và nụ cười hắn khi hắn nhìn tui, tất cả như mới hôm qua thui, vậy mà giờ như đã xa lắm rồi! Bé Mun chợt lục lọi vào bình thủy tinh đựng những ngôi sao giấy màu tui đang gấp, tui vội đỡ lấy! Tui sợ nó vỡ ra, như con tim tui vậy, tui không thể để nó bị vỡ, vì đó là những điều ước mà tui dành tặng hắn. Tui bần thần ngồi gấp những vì sao ước, tui cũng không hiểu mình gấp chúng làm gì nữa! Có lẽ từ giờ hắn và tui sẽ không gặp nhau nữa đâu! Nghĩ vậy mà tui lại rơi nước mắt rồi! Nhưng tay tui vẫn gấp, đây là ngôi sao thứ 765 rồi, tui sẽ hoàn thành nó, vì tui đã hứa với con tim mình rồi!
Gió trong đêm thu đang thổi, ngọn lửa trong cốc nến hơi lung lay, nhưng nó sẽ không vụt tắt, vì nó đang được cái cốc che chở. Và cậu bé nghèo bán sách vẫn ngồi đó, tay cậu vẫn gấp tỉ mẩn từng ngôi sao giấy bé nhỏ, bình thủy tinh đựng chúng càng ngày càng đầy lên, và nó sẽ thật đẹp biết bao khi trong nó đựng một ngàn ngôi sao ước!
************************************************** *
Đã hai ngày trôi qua, hắn vẫn không tìm tui! Trong suốt hai ngày này, tui không gặp hắn lần nào, không nhìn thấy hắn ở đâu cả, dù chỉ là một lần thui! Dù chỉ là một lần thôi, các bạn biết không! Tui nhớ hắn lắm, tui nhớ hắn vô cùng! Tui nhớ ánh mắt và nụ cười ấm áp của hắn, tui nhớ khuôn mặt hắn, tui nhớ từng cử chỉ quan tâm, chăm sóc tui của hắn, tui nhớ từng phút giây được bên hắn, tui nhớ từng hơi thở, tiếng nói của hắn! Nỗi nhớ giờ biến thành lưỡi dao sắc, đâm tim tui như tan nát cõi lòng. Tui ngồi ở công viên bán sách nhưng tâm trí tui thì luôn nghĩ về hắn khôn nguôi, con tim tui như sôi sục, bồi hồi! Tui ân hận lắm, hhuhu! Tui không nghĩ là nỗi nhớ về hắn lại làm tui đau khổ tới mức này, sao chứ! Thà rằng tui cứ làm theo lời tui đã hứa, thà rằng tui đừng đối xử với con tim mình như vậy, thì giờ có lẽ lòng tui đã không tan nát như thế này! Cả hai ngày vừa qua, lúc bán sách thì tui cứ quay ngang quay ngửa như ngóng chờ một ai đó, thỉnh thoảng tim tui lại đập thật mạnh khi thấy ai đó vô tình đi ngang qua! Nhưng đều không phải, họ đều không phải là hắn, họ chỉ là những người qua đường, những người mua sách của tui, rùi họ lại đi! Càng nhớ về hắn, tui càng thấy căm giận bản thân và lí trí mình hơn, liệu có ai khi yêu lại nghĩ như tui không? Ghế đá nơi đây vẫn còn, biết bao kỉ niệm tui và hắn đã ngồi nói chuyện ở đó, ăn trưa ở đó, và những giấc mơ trưa ngắn ngủi, êm đềm nơi đó! Giờ tui thấy nhớ, nhớ lắm, mùi hoa sữa phảng phất đâu đây, có cô bé đang cầm chiếc trong chóng trong gió mà chạy tung tăng! Ôi sao, có khi làm trẻ con còn thích! Không phải lo vướng bận chuyện gì, cũng chẳng phải nhớ thương và đau khổ vì ai, chỉ cười đùa trong tiếng cười hồn nhiên, trong sáng của cuộc sống. Chiều sắp qua đi, nhưng tui vẫn ngồi đó, không chịu về! Tui ngồi đó, nhưng đôi mắt tui, con tim tui lúc nào cũng dõi theo hắn, nghĩ về hắn! Tui bần thần nhìn những cặp vợ chồng hạnh phúc cùng nhau về sau giờ tan sở, tui lặng lẽ nhìn ngắm từng đôi yêu nhau đang vui đùa bên hồ nước! Tui vẫn ngồi đây, và ao ước, như muốn kêu gào thời gian hãy quay trở lại, quay trở lại để đi cổ vũ cho hắn, để rồi nói lời yêu thương với hắn, mặc cho hắn có đồng ý hay không, mặc cho tui có xót xa, ân hận hay không! Giờ tui sắp không chịu được rồi! Hắn đã bỏ tui thật rùi, dù hắn bảo sẽ ở bên tui, nhưng có lẽ tui đã làm hắn quá buồn và thất vọng, thất vọng tràn trề, thất vọng đến nỗi hắn đã rời xa tui mà không một lời từ biệt, cũng như chính tui đã đối xử lạnh nhạt và tàn nhẫn với hắn vậy! Tui không biết hai ngày nay hắn đã đi đâu, hắn đã làm gì, và giờ hắn đang ở đâu, tui chỉ biết là con tim tui, và cả tui nữa, đều nhớ hắn vô cùng. Giờ nếu hắn xuất hiện, về lại bên tui, thì tui thề, tui thề tui sẽ nhào tới mà giữ hắn lại thật chặt, để khóc cho giọt nước mắt tan đi nỗi nhớ, để nói hết nỗi lòng của tui, để cho hắn biết được tui yêu hắn nhường nào, và để hắn biết được tui chưa bao giờ muốn xa hắn, muốn lạnh nhạt với hắn cả!
Thế nhưng, rồi sự đời không ai lường được!
Hôm nay đã là ngày thứ 3 mà tui không được gặp hắn, được nghe hắn nói, hắn cười, được đắm say trong đôi mắt và nụ cười ấm áp của hắn! Tui tỉnh dậy trong một buổi nắng sớm mùa thu hiền hòa, hôm nay liệu hắn có tới không, hắn có tới với tui nữa không! Tui sẽ đợi, tui sẽ chờ! Hôm nay cũng là ngày đặc biệt, dù là không đặc biệt với tui! Hôm nay là 5/9, ngày lễ khai giảng của cả nước! Tui tuy không còn được đi học nữa, nhưng hôm nay tui vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, màu áo của lứa tuổi học trò hồn nhiên và đáng yêu! Tui lại đạp xe trên đường, tui lại tới công viên. Tui như thấy mình cũng đang là một học sinh, tui hòa cùng các bạn học sinh cùng trang lứa quanh tui, họ đang vui cười bên nhau, nô nức đạp xe tới trường dự lễ khai giảng năm học mới! Tui dường như thấy mình hòa vào đó, hòa vào niềm vui tựu trường của họ, hòa vào tuổi học trò mộng mơ và nhiều mơ ước! Tui cũng mặc áo trắng mà, tui lại vẫn là teen nữa, tui lại đang đi cạnh họ nữa! Nhưng không, tui không thể là họ được, tui không được đi học nữa, tui không đủ khả năng kinh tế và thời gian để tự cho phép mình được đi học nữa, tui chỉ lặng thầm theo sau các bạn đó, tui chỉ thấy mắt mình cay cay, rùi nước mắt tui lại rơi! Tui nhớ lại ngày xưa, khi mà những ngày tui còn bên ba mẹ tui! Cứ mỗi dịp khai giảng năm học mới, mẹ tui lại bắt tui phải dậy sớm, rồi mẹ là bộ đồng phục áo trắng, quần đen cho tui, cho chúng thật tươm tất và phẳng phiu, rùi mẹ đèo tui trên xe máy, tui hồn nhiên ăn vội nắm sôi mới mua (vì tui chưa kịp ăn sáng, do hay dậy muộn mà). Tui hòa cùng các bạn, cùng tung tăng vào lớp, cùng có những trò “nhất quỷ, nhì ma”! Nhưng giờ thì khác rồi, các bạn học sinh vẫn tung tăng đi thẳng tới trường, còn tui thì phải rẽ vào công viên, bộn bè với cơm áo gạo tiền, muôn vàn thứ phải lo cho cuộc sống. Tui tuy nghèo, nhưng lúc nào tui cũng ao ước mình được đi học, lúc nào tui cũng thích màu áo trắng tinh khôi, ngời sáng của tuổi học trò mộng mơ! Đã bao năm nay, tui không có ai là bạn, tui sống khép mình, như muốn xa lánh tất cả! Tui luôn ao ước mình được như bao bạn bè cùng trang lứa, được bên cha mẹ, có mái ấm gia đình, có người thương yêu, và được đi học. Tui sẽ khóc nếu như có ai thương hại tui, hay tui sẽ khóc khi tui nhìn thấy những cảnh gia đình sum họp đầm ấm, những cô cậu học trò ngang tuổi tui được tới lớp, tới trường. Và giờ đây, tui đã biết khóc vì nhớ thương, vì đau khổ khi thiếu vắng bóng hắn!
Vậy là hắn chắc không tới với tui thật rồi! Đã 8h sáng rồi, đường phố lại vắng bóng đi những tà áo trắng tinh khôi của bao bạn học sinh! Giờ công viên vắng vẻ, có vẻ như guồng quay công việc đã bắt đầu làm việc cho một ngày mới! Giờ này hắn chắc đang trên giảng đường rồi, hắn cũng đang cùng bên bạn bè hắn, và chắc hắn cũng đang vui vẻ bên một ai đó, tui thấy tim mình quặn lên một cái, và mắt tui hơi nhòa đi…
_Nhớ bọn chị không em trai?
Tui giật mình, và thảng thốt biết bao khi trước mắt tui là “3 yêu nữ” kia! Họ nhìn tui như thể tui là một miếng mồi ngon lắm vậy! Không biết bọn nó chuẩn bị lấy tui ra làm trò gì nữa…
_Các… các cô ….đến đây làm gì!
_Có gì đâu, tao chỉ trả lại mày nỗi nhục hôm nọ bị mày “tặng” thôi! Mày khiến tao quá bẽ mặt trước anh Hùng, mày biết không! Vì mày cả đó, vì mày mà tao phải chịu quá nhiều ấm ức!
_Thế chị tưởng là tui vui sướng lắm à? Chị tưởng là tui vui sướng lắm khi bị các chị hành hạ à! Mà giờ anh Hùng không còn tìm tui nữa, giờ anh ấy không còn tìm tui nữa, các chị đi đi!
Tui nói trong hai dòng nước mắt nhạt nhòa, tui đã phải khóc quá nhiều vì sự hành hạ, chà đạp của chị ta rồi!
_Hahahaha, anh ấy không tìm mày cũng phải thôi, mày biết vì sao không?
Mắt tui như nhòa đi vì nước mắt, vì tủi nhục, và vì bị nỗi nhớ về hắn giày vò. Nhưng tai tui thì vẫn nghe thấy họ nói gì! Tui cũng muốn biết vì sao hắn lại không tới với tui nữa, mặc dù có lẽ là tui đã có đáp án rồi!
_Vì….sao?
_Vì anh ấy chán mày quá rồi! Vì mày đã làm anh ấy quá buồn! Và hơn cả là anh ấy không đến tìm mày nữa là vì tao! Vì TAO!!!!