Hắn đặt tay lên trán tui rùi ra vẻ như đang chẩn đoán bệnh thật vậy!
_Chà, hơi nóng, tim hơi đập nhanh, chắc phải uống thuốc rùi!
Rùi tự nhiên hắn nhìn tui có gì đó lạ lắm! Tóc hắn vẫn hơi ướt, rủ xuống trán trông thật đáng yêu, tui thì tim đập như bay, và mặt thì nóng ran cả rùi!
_Hùng ơi, được chưa! Xuống trông nhà nhé con, ba mẹ ra ngoài chút!
_Dạ ….vâng! Con biết rồi!
May quá cơ, may mà hắn đi mặc quần áo vào rùi! Hic, bình tĩnh nào Tú ơi, mày phải bình tĩnh.
_Có lẽ em cũng xin phép về thôi anh à! Cũng hơn 3h rồi!
_Sao sớm thế nhóc, ở với anh lát nữa đi, đằng nào 4h anh cũng đi tập bóng mà. Mai thi đấu rồi! Giờ nhóc bỏ anh lại thế này, anh biết chơi với ai!
Hắn nói như nũng nịu tui, tự dưng tui thấy hắn sao mà giống trẻ con quá cơ! Tui chưa thấy hắn làm thế bao giờ cả, à mà có rùi, sau cái đêm mưa bão hắn ngủ tạm nhà tui một đêm, hắn có “nũng nịu” đòi tui bón cháo cho rùi còn gì! Ôi, trông cái mặt đẹp trai kìa, nũng nịu sao mà trông dễ thương quá thui! Tự dưng tui nhớ lại lời bà hắn, rằng tui nên quan tâm tới hắn hơn! Uhm, bà hắn đã tin tưởng tui, thì tui cũng không nên làm bà buồn chứ! Vả lại, tui cũng muốn được gần bên hắn mà, hii!
_Được rồi!
_Hì, “iu” nhóc quá thui!
Hic, hắn vừa nói gì, “iu”!!!Hic, tim tui đập nhanh quá, mặt tui lại nóng lên nữa rồi!
_Hì, bây giờ anh và nhóc đi đâu chút đi. Thực ra hôm nay bọn anh tập bóng hơi sớm đó!
_Thế mà anh bảo là 4h đó!
_Hì, nếu không thì sao nhóc chịu ở chứ!
Hắn đúng là đồ láu cá! Hắn và tui ra xe, rùi đi! Chỉ có cô ta và bà hắn ở nhà. Tự dưng tui lo cho bà hắn quá!
_Anh nè, để bà ở nhà một mình như thế, em không yên tâm!
_Không sao, anh bảo Thủy rồi, cô ta bảo cô ta sẽ đợi ba mẹ anh về!
_Thế chị ấy cũng đồng ý à?
_Biết sao được, thì anh bảo anh đưa nhóc về và đi tập bóng luôn mà!
Hic, đúng là …tội nghiệp cho cô ta quá thui! Tui và hắn đi ra khỏi cổng rùi, tui ngoái đầu lại căn nhà này, và hình như tui thấy bà đang vẫy chào tui ở trên tầng!
_Chết thật anh ơi, em quên chào bà rồi!
_Không sao đâu em, bà anh đang ngủ mà.
Hic, chắc là tui nhầm, bà hắn đang ngủ mà!
_Giờ ta đi đâu anh?
_À, anh sẽ đưa nhóc đi một nơi, hay lắm!
Thì ra đây là nơi mà hắn bảo hay đây! Quán chè Hương Lan, hắn bảo chè ở đây ngon lắm, ăn vào là nhớ luôn! Quả thực là như vậy, chè mát và ngon quá thui! Mấy cô học sinh trong quán nhìn tui và hắn, rùi lại cười gì đó, tui còn nghe thấy có cô bé xuýt xoa “Anh kia đẹp trai quá”. Chà, đúng là hắn đi đâu cũng được mọi người chú ý luôn!
_Bao tiền chị ơi!
_20 ngàn em ạ!
_........
_...............
Hắn nhìn tui hơi ngạc nhiên, hôm nay tui chủ động thanh toán mà ^^!
_Nhóc sao vậy! Anh mời nhóc mà!
_Hì, có sao đâu anh! Coi như là em mời anh, cám ơn vì hôm nay anh mời em cơm trưa đi!
Hắn nhìn tui lại cười! Rùi tự nhiên hắn hỏi…
_Nhóc giờ phải về luôn thật à? Hay cùng anh đi xem bọn anh tập bóng luôn!
_Dạ thôi! Em về thôi ạ! Còn cho bé Mun ăn nữa!
_À nhỉ! Chắc giờ nó đói lắm rồi!
Vậy là sau đó, hắn chở tui về! Trước khi về, hắn còn ôm bé Mun mà nựng nó chứ: “Mun nhớ chăm sóc cậu chủ cho tốt nhé, đừng nghịch nhiều để cậu chủ buồn nha!”
Rùi tui chúc hắn tập luyện tốt và hứa là mai tui sẽ đi, hắn chào tui rùi đi thẳng tới nhà tập. Tui tự nhiên thấy mình sao ấy! Tự dưng trong suốt hai tuần nay, tui đã “đặt” ra cho mình “quy định” là phải lánh xa hắn dần, phải cố không gặp mặt hắn dù hắn có muốn gặp! Nhưng hôm nay sao tui lại “phá lệ” như thế, phải chăng con tim tui suốt hai tuần nay đã chịu quá nhiều tổn thương, và hôm nay lí trí phải chịu thua nó! Hắn bảo tui là sáng mai tới cổ vũ cho hắn, tui đã hứa với hắn, nhưng giờ tui không biết mình có nên đi không nữa! Tui muốn đi lắm, nhưng dường như lí trí tui không cho phép điều đó xảy ra. Tui phải làm sao đây, tui quá phụ thuộc vào hắn rồi chăng, có phải tui sắp hoàn toàn thua con tim tui rùi không? Nếu một người mà điều gì cũng làm theo con tim sai khiến, mà không nghe theo lí trí mình, thì có lẽ cũng là không tốt. Tui nên đi không nhỉ? Sao càng ngày tui càng thấy yêu hắn hơn, và tui có cảm giác là có chuyện gì đó sắp đến với tui, tui không biết nó là xấu hay tốt nữa! Giờ tui thấy hoang mang làm sao, ba mẹ hắn thì cũng tốt với tui thật, nhưng tui cũng không khỏi suy nghĩ và tủi thân cho thân phận mình! Bà ngoại hắn muốn tui bên hắn để động viên hắn nếu mai sau bà hắn không còn nữa, hic, nhưng liệu tui có làm được không? Liệu cháu có làm nổi không bà ơi, khi mà ở bên hắn, cháu chỉ luôn được hắn che chở và quan tâm thui! Khi mà ở bên hắn, cháu luôn bị chị ta chà đạp! Cháu không biết mình phải sao nữa, sao mà những lời nói hồi chiều của chị ta làm cháu suy sụp quá bà ạ! Tuy chị ta nói thật là quá đáng, nhưng cháu có lòng tự trọng của mình, dù chị ta có sai rành rành đi chăng nữa, nhưng lòng tự trọng của cháu thì cháu không thể để mất đi! Huhuh, tui từ trước tới giờ luôn sống “Đói cho sạch, rách cho thơm”, chưa ai nói tui là kẻ lợi dụng người khác cả! Tuy là “cây ngay không sợ chết đứng”, nhưng giờ nghĩ lại những lời lẽ cay độc mà chị ta nói, con tim tui như muốn tan vỡ ra hàng ngàn mảnh nhỏ, tui đâu có đáng tội để chịta nói thế! Chẳng lẽ cứ nghèo đói là chỉ biết đi lợi dụng tình cảm của người khác để lấy tiền bạc thôi sao! Con người ta dù nghèo, nhưng phẩm chất và lòng tự trọng, lương tâm và cả sự trong sạch của họ thì chưa chắc đã “nghèo”, có khi họ còn “giàu” hơi khối người đó! Dẫu biết vậy, nhưng tui buồn lắm! Hắn cho tui bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu niềm tin yêu cuộc sống và bao nhiêu cảm xúc tình yêu, thì chị ta lại cho tui ngần đó cay đắng, tủi nhục, và khiến tui càng thêm mặc cảm, tủi thân về số kiếp của mình! Có lẽ con người ta sẽ sống tốt hơn nếu không yêu một ai đó chăng? Khi mà không phải nhớ tới người mình yêu, không phải chăm lo cho người mình yêu, cũng không phải bận tâm điều gì nhiều cả! Có lẽ là vậy! Hắn và tui quả là hai thế giới xa nhau lắm! Hắn thì có mọi thứ, tui thì không có gì cả, ngoài tình yêu thiết tha, chân thành dành cho hắn thui! Dẫu tui có là một cô gái thật đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc tui sẽ được bên hắn trọn đời để chăm lo cho hắn, huống hồ tui lại là con trai! Huhuhu, càng ngày tui càng thêm yêu hắn, yêu hắn vô cùng; nhưng cũng càng ngày tui càng thêm bẽ bàng đau khổ! Yêu đơn phương phải chăng là điều đau khổ nhất thế gian này?
Trời lại sáng rồi, tui lại ra công viên quen thuộc hàng ngày. Đường phố hôm nay thật nhiều cờ hoa và khẩu hiệu chào mừng ngày Quốc khánh của đất nước. Nhưng với tui, chẳng còn nghĩa lí gì cả, bởi vì lòng tui đang nặng trĩu. Tui lặng lẽ bày sách ra, và tui ở đây, tui sẽ không đi cổ vũ cho hắn, mặc dù tui rất rất muốn! Hic, hắn kia rùi, hắn đang tới đón tui rùi, hic, đừng mà! “Anh cứ đi đi, từng tìm em nữa có được không, em van anh đó!”.
_Nhóc, ủa, nhóc….không đi cổ vũ cho anh à! Sao nhóc… mang sách ra nữa?
_Ơ, em xin lỗi, có lẽ, có lẽ là…không ạ!
_Tại … tại sao chứ? Hôm qua… nhóc còn hứa với anh mà!
_Ơ, em…em xin lỗi….Tại vì….tại vì….
Tui nghẹn ngào hẳn, tui không thể nói được gì hơn nữa! Đến nước này thì chẳng nhẽ tui lại đồng ý theo hắn đi! Không, không được! Chắc chắn hôm nay cô ta sẽ tới cổ vũ hắn, và chắc chắn cô ta sẽ khinh thường tui biết bao khi thấy tui cũng đến. Tui không muốn bị ai khinh thường, dù người khinh thường tui có đáng khinh thường đến đâu! Trông mặt hắn như thật hụt hẫng, buồn rười rượi, tui lấy làm căm giận lí trí tui quá, tui thương con tim tui quá đi thui, nó như đang tan chảy ra thành bọt nước, tui cũng dường như không chịu nổi rồi!
_Tại sao chứ, nhóc trả lời anh đi!
Hắn vẫn mềm mỏng với tui! Thà hắn cứ to tiếng với tui, trách tui sao không giữ lời, giờ hắn vẫn nhẹ nhàng thế này, tui thấy có lỗi với hắn và con tim mình quá, tim tui như gào khóc lên từng hồi!
_Tại vì tôi đó, hôm nay Tú sẽ không đi đâu với cậu đâu!
Hic, tui giật mình quay lại, thì ra là tên Tuấn đó, sao hắn lại đến “đúng lúc” thế không biết, tui không biết nên cám ơn tên Tuấn này hay là giận anh ta nữa! Mà anh ta vừa nói gì nhỉ!
_Lại là cậu à? Cậu vừa nói gì?
Giọng hắn cứng hẳn lên, nghe hơi bực tức:
_Tôi đã nói rồi, Tú hôm nay đồng ý giúp tôi một việc quan trọng, nên cậu bé không đi cùng cậu được! Cậu đi đi, hôm nay Tú sẽ do tôi “phụ trách”!