Từ khi Anh đến Trang 54

Bà nói vậy mà lòng tui buồn man mác! Bà hắn chắc chắn có một vị trí quan trọng với hắn lắm, nếu như bà mất đi, thì hắn sẽ đau buồn lắm! Tui hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân yêu mà, thật đau đớn làm sao! Phải rùi, tui sẽ thương yêu hắn như con tim tui đã và đang thương yêu hắn. Tui yêu hắn, và tui cũng muốn là chỗ dựa cho hắn! Không phải lúc nào con người ta cũng cứng rắn được, và dù có cứng rắn đến đâu thì cũng có lúc cần được quan tâm và sẻ chia chứ! Tui không thể nghe theo lí trí mà “rời bỏ” hắn được!

_Dạ, cháu hứa ạ!

Tui nói trong kiên quyết! Bà nhìn tui lại một lần nữa, rồi mỉm cười phúc hậu!

_Cho bà ôm cháu một lần nào!

Tui khẽ cúi xuống và bà ôm lấy tui. Cái ôm thật gần gũi, tui như thấy tình cảm gia đình ruột thịt chảy ào ạt trong tim!

Rồi sau đó, mẹ hắn ra vườn rùi đưa bà vào. Bác ý hỏi hắn đâu rồi mà để tui lại một mình thế này! Tui chỉ cười, vì có lẽ giờ hắn đang ở hồ bơi bên kia. Trước kia tạm biệt bà, tui chúc bà mau khỏe, rồi dặn bà ăn uống, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, và hơn hết, tui nháy mắt với bà vì lời hứa be bé, “bí mật” giữa tui và bà!

Tui đi ra phía hồ bơi, quả thực hắn đang bơi ở đó thật. Thấy tui hắn còn trêu chứ:

_Nhóc nè, xuống đây anh dạy bơi cho!

_Thôi, anh tự bơi đi, em không thích đâu!

Chà, hắn đúng là có thân hình thật đẹp. Đúng là thể dục thể thao khiến con người ta khỏe mạnh, tui thì lười tập lắm (cả Tôi nữa – tác giả ý mà, hihi), nên thân hình hơi “còm nhom” chút! Tui vẫn nhìn hắn “khoe” từng màn “Trình diễn”: bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm….Công nhận là hắn bơi đẹp và nhanh quá! Ngưỡng mộ ghê luôn! Tự dưng tui thấy yêu hắn làm sao, nhớ lại lời hứa với bà mà tui như có thêm nghị lực, lời hứa với bà như làm tui quên đi những lời mà cô ta nói với tui hồi nãy. Giờ tui vẫn không hiểu sao bà lại có sức “cảm hóa” như vậy! Tui cứ nghĩ mình đã hết hoàn toàn hi vọng vào tình yêu của tui dành cho hắn, vậy mà bà đã đến và lấy lại niềm tin cho tui. Hắn vẫn toe toét cười kìa, lại còn tét nước lên tui nữa chứ! Đôi mắt và nụ cười hắn thật đẹp, tui muốn ngắm nhìn mãi hình ảnh hăn giây phút này quá!

_Chào “Cưng”, cưng rảnh rỗi quá nhỉ!

Tui giật mình quay lại, thì ra là chị ta, chị ta đang diện bộ đồ bơi với chiếc kính râm hất lên trên trán!

_Mày giỏi lắm, tao không ngờ mày lại lấy được lòng “con khọm già” đó!

_Chị im đi, chị không được phép nói bà như vậy!

_Hứ, có sao! Tao không ưa bà ta, bà ta cũng chẳng ưa tao. Mà mày được lắm, tao sẽ khiến cho đời mày tàn con ạ! Đừng có trách là tao không cảnh cáo mày lần nào, hôm nay tao đã nhịn đủ rồi!

Nói rồi cô ta nhảy ùm xuống, bơi ra phía hắn ngoài kia. Lại còn tét nước lên hắn nữa! Quả thực, nếu cô ta không xấu xa và đê tiện, thì có lẽ hắn và cô ta rất xứng đôi! Nhưng về những giá trị tinh thần thì không, cô ta thậm chí không bằng một tên ăn cướp! Hắn hình như không thoải mái chút nào với sự có mặt của cô ta. Hắn vùng vằng lên bờ rùi lấy khăn lau luôn, bỏ mặt cô ta đang trơ mắt ếch, mồm thì ngoác ra như con cá chết cạn ở dưới bể bơi. Tui lại buồn rồi, bà ơi, bà khổ quá! Bà tốt như vậy mà cô ta không coi bà ra gì cả, có phải tại cháu mà bà bị cô ta coi thường thế không! Cháu thấy mình có lỗi quá!

_Nhóc nghĩ gì vậy?

Hic, tui mải nghĩ ngợi quá quên luôn cả xung quanh, hắn tới bên lúc nào mà không biết. hic, hắn đúng là….lúc nào cũng khiến con tim tui loạn nhịp không vì lí do này thì cũng vì lí do khác! Hắn cởi trần, mặc mỗi chiếc quần bơi, tại “tênh hênh” ngồi sát luôn cạnh tui nữa chứ! Tim tui run lên bần bật rùi, có lẽ “máu mê zai” nổi lên đây, hihi! Tui và hắn cùng thò chân xuống bể bơi, chị ta thì đang bơi lại, chắc chị ta căm thù tui lắm rùi:

_Oái! “Tòm”

Hic, tui bị chị ta kéo chân xuống! Quá bất ngờ, tui uống luôn mấy ngụm nước, hắn vội vàng nhảy xuống kéo tui lên. Hic, xấu hổ quá, nước trong này có ngập tới cổ tui thui, mà tui còn uống nước rùi ho sặc sụa được! Chị ta thì cười hô hố, hắn quát lên với chị ta:

_Cô làm gì thế hả, cô làm Tú ướt hết rồi!

_Ơ…em không cố tình đâu! Em chỉ muốn…. trêu cậu nhóc thôi!

_Không cố tình à, không cố tình sao mà như cố dìm người ta xuống hả!

Chị ta hơi xám mặt, tui vội lên tiếng trong cơn sặc nước:

_Thôi, không sao! Chị…đùa em thôi! Không sao đâu!

_Cô đùa ác lắm!

Nói rồi hắn đưa tui lên bờ, quàng khăn tắm qua người tui. Hic, cô ta chơi ác thật, đúng là lòng căm thù khiến con người ta thật tiểu nhân bỉ ổi! Mặt cô ta chuyển từ hơi tái sang giận phừng phừng, rồi cô ta không nói không rằng, bỏ đi luôn!

_ “Miu cưng” của anh sao không? Rõ khổ, bảo tập bơi cho thì không chịu! Thôi, lên phòng anh, anh lấy quần áo hồi trước của anh cho nhóc, để ướt thế này cảm lạnh mất!

Rồi tui vâng dạ lên theo. Tui không muốn ốm đâu, tui sợ ốm lắm, các bạn biết vì sao rùi đó!

_Sao thế hả Hùng, sao Tú ướt hết thế này!

_Dạ, nhóc bị….

_Dạ, cháu vô tình ….trượt chân xuống bể bơi thui ạ!

_Oh, vậy bảo anh Hùng lên thay quần áo cho mau đi, kẻo cảm lạnh đó!

May quá, tui kịp “chặn họng” hắn, không để hắn “khai” ra là tại cô ta chơi ác với tui! Tui hơi lạnh rồi, mùa thu rùi mà!

Giờ tui mới để ý đường đến nhà hắn, hình như nhà hắn cũng ở quanh đây thui, ngoại thành. Đi có một lát là đến thui, hắn bảo với tui thế, tui lo quá đi thui! Không biết ba mẹ hắn như thế nào nhỉ? Chắc họ sẽ khinh thường tui thui, hic, nghĩ mà buồn quá. Tự nhiên giờ tui thấy hơi hối hận vì sao mà mình lại nghe theo hắn quá! Lần này tui không biết mình đã quyết định đúng hay sai nữa! Lí trí tui thì bảo là tui phải xa hắn ra, nhưng sao tui lại đồng ý theo hắn chứ! Đúng là khi yêu một ai đó, người ta thường hay mong ở gần người đó, tui nhớ hắn lắm, nhớ khôn nguôi luôn! Nhưng giờ hắn vẫn kể chuyện cho tui nghe, rằng ngày mai (mùng 2/9 đó), đội bóng rổ trường hắn giao hữu với trường bạn, tui thì nghe câu được câu chăng, tui đang lo muốn chết luôn đây nè! Tim tui đập thình thịch, tui như thấy hồi hộp quá đi thui, hic, hối hận quá, biết thế nãy không đi, giờ hồi hộp quá làm miệng đắng hết cả! Tới nhà hắn rùi, đúng là nhà hắn rùi! Hic, hôm sinh nhật hắn tui có thấy nhà hắn một lần, giờ thì chuẩn bị vào ngôi nhà mà hắn đã sống 21 năm rồi, hic! Ngôi nhà vẫn thế, cổng xanh cao với hàng rào bao quanh vô cùng rộng rãi. Tui xuống chiếc xe của hắn mà líu ríu cả chân tay, huhuh! Hối hận thì giờ cũng không kịp rồi! Tui phải cố gắng mà vượt qua nỗi lo này thui, hic. Ấn tượng ban đầu của ba mẹ hắn về tui là rất quan trọng. Tui không muốn để cả ba mẹ hắn cũng nghĩ là tui đang lợi dụng hắn như cô ta được.

_Nhóc vào đi nào!

Hắn mở cổng và tui bước vào theo hắn! Oa, phải công nhận rằng ngôi nhà hắn, phải nói là biệt thự mới đúng, quả là đẹp mê hồn luôn! Trước sân có một vòi phun nước, xung quanh là những tảng đá nhỏ lồi lõm, và trong bồn nước chứa chúng còn có cả cá vàng nữa! Cây cối xung quanh thì khá um tùm, toàn là những giống cây cảnh đẹp và quý hiếm! Toàn bộ ngôi nhà trông từ bên ngoài mang dáng dấp vừa cổ kính lại vừa hiện đại, trông vừa lạ vừa quen.

_ “Chào cậu chủ!”

Tiếng con vẹt nhà hắn kêu làm tui giật cả mình! Tui và hắn vừa bước vào nhà thì con vẹt chào hắn luôn. Hic, đây chắc là ba hắn rồi, trông cũng giống hắn, nhưng trên gương mặt ông có phần gì đó hơi lạnh lùng và băng giá, tui sợ lắm!

_Giới thiệu với ba, đây là Tú, là nhóc mà con đã kể với ba ạ!

_Dạ, cháu …chào bác ạ!

_Cháu ngồi đi!

Ba hắn gật đầu một cái rùi mời tui ngồi. Hic, tui lo quá đi thui, tui đã tiếp xúc với nhiều người tới mua sách của tui, nhưng chưa bao giờ tui lại cảm thấy lo lắng, hồi hộp như lần này. Có lẽ tui lo quá rùi, ba hắn có làm gì cho tui đâu…

_Cháu là cậu bé bán sách à?

_Dạ vâng ạ!

Ba hắn nhìn tui rùi cười một cái, một nụ cười khá thân thiện! Tui thấy không có gì đáng xấu hổ khi nói về công việc của tui hiện tại! Tui có quyền ngẩng cao đầu vì tui không làm việc gì đáng xấu hổ cả!

_Bác có nghe Hùng kể về cháu! Nó khen cháu nhiều lắm đó!

Tui hơi liếc sang hắn, hắn thì nháy mắt với tui, rùi lại gãi đầu chút! Hành động thì dễ thương lắm, nhưng trong lúc này thì dễ lo hơn, hic!

_Dạ!

_Thế cháu và Hùng quen nhau được bao lâu rồi?

_Dạ, thưa bác, cũng độ hơn 2 tháng ạ!

_Uhm, vậy thì đúng rồi!

Đúng gì ta! Chắc bác ý vừa gỡ được một thắc mắc gì đó!

_À, mẹ đây rồi! Giới thiệu với mẹ, đây là Tú ạ!

_Dạ, cháu chào bác ạ!

Loading disqus...