Từ khi Anh đến Trang 51

Hic, vậy là hắn có nói với ba mẹ và bà ngoại hắn về tui, híc, tim tui đập thình thịch, mạnh lắm! Sao tui có cảm giác gì lạ quá, sao tui thấy hình như mình có một vị trí thật là quan trọng trong hắn, nên hắn mới thưa chuyện với ba mẹ hắn và mời tui đến nhà chứ! Tui phải làm sao đây các bạn, nửa tui muốn, nửa lại không! Nhưng kìa, hắn nhìn tui âu yếm quá, tui như sắp thua con tim tui rùi, tui thua nữa rùi!

_Nhưng có phiền gia đình anh quá không ạ?

_Phiền gì chứ “miu”, hôm nay mẹ anh tự tay vào bếp đó, hihi!

_Ủa, thế em tưởng chiều nay anh rủ em đi thăm bà anh. Vậy sao lại tổ chức ăn uống thế!

_Hì, tại bà anh muốn gặp nhóc quá, nên khăng khăng bảo anh phải mời bằng được nhóc đó!

Tui như thấy mắt mình ươn ướt! Chắc hắn khen tui nhiều trước mặt bà hắn lắm, nên bà hắn mới tò mò về tui như vậy, hic. Tui cũng muốn gặp bà hắn quá, còn ba mẹ hắn thì tui lo chết đi thui, hic. Người giàu hay khinh thường những người nghèo như tui lắm!

_Nhóc yên tâm đi, ba mẹ anh tốt lắm, nhóc không lo bị bắt nạt đâu! Hihhi!

_Không phải thế! Mà là em thấy ngại thui!

_Uhm, anh hiểu mà, nhưng có anh rùi thì “miu cưng” của anh còn ngại gì nữa ^^!

Rùi tui vào nhà, thay quần áo, và hắn chở tui đi! Trên đường tới nhà hắn thì hắn cứ hỏi tui về tên Tuấn đó, hắn nói:

_Anh thấy cậu Tuấn kia không đáng tin đâu nhóc à!

_Dạ, sao anh lại nghĩ vậy ạ?

_Thì…. thì anh chỉ thấy như vậy thui!

Rùi hắn không nói gì nữa, tui cũng chẳng hỏi hắn điều gì cả! Đúng là tên Tuấn kia không đáng tin thật, vừa bị tui từ chối là lập tức anh ta khùng lên luôn, thật đáng sợ! Anh ta còn dọa tui nữa chứ! Giờ nghĩ lại hành động sáng nay của anh ta, tui vẫn còn muốn nổi da gà!

Giờ tui mới để ý đường đến nhà hắn, hình như nhà hắn cũng ở quanh đây thui, ngoại thành. Đi có một lát là đến thui, hắn bảo với tui thế, tui lo quá đi thui! Không biết ba mẹ hắn như thế nào nhỉ? Chắc họ sẽ khinh thường tui thui, hic, nghĩ mà buồn quá. Tự nhiên giờ tui thấy hơi hối hận vì sao mà mình lại nghe theo hắn quá! Lần này tui không biết mình đã quyết định đúng hay sai nữa! Lí trí tui thì bảo là tui phải xa hắn ra, nhưng sao tui lại đồng ý theo hắn chứ! Đúng là khi yêu một ai đó, người ta thường hay mong ở gần người đó, tui nhớ hắn lắm, nhớ khôn nguôi luôn! Nhưng giờ hắn vẫn kể chuyện cho tui nghe, rằng ngày mai (mùng 2/9 đó), đội bóng rổ trường hắn giao hữu với trường bạn, tui thì nghe câu được câu chăng, tui đang lo muốn chết luôn đây nè! Tim tui đập thình thịch, tui như thấy hồi hộp quá đi thui, hic, hối hận quá, biết thế nãy không đi, giờ hồi hộp quá làm miệng đắng hết cả! Tới nhà hắn rùi, đúng là nhà hắn rùi! Hic, hôm sinh nhật hắn tui có thấy nhà hắn một lần, giờ thì chuẩn bị vào ngôi nhà mà hắn đã sống 21 năm rồi, hic! Ngôi nhà vẫn thế, cổng xanh cao với hàng rào bao quanh vô cùng rộng rãi. Tui xuống chiếc xe của hắn mà líu ríu cả chân tay, huhuh! Hối hận thì giờ cũng không kịp rồi! Tui phải cố gắng mà vượt qua nỗi lo này thui, hic. Ấn tượng ban đầu của ba mẹ hắn về tui là rất quan trọng. Tui không muốn để cả ba mẹ hắn cũng nghĩ là tui đang lợi dụng hắn như cô ta được.

_Nhóc vào đi nào!

Hắn mở cổng và tui bước vào theo hắn! Oa, phải công nhận rằng ngôi nhà hắn, phải nói là biệt thự mới đúng, quả là đẹp mê hồn luôn! Trước sân có một vòi phun nước, xung quanh là những tảng đá nhỏ lồi lõm, và trong bồn nước chứa chúng còn có cả cá vàng nữa! Cây cối xung quanh thì khá um tùm, toàn là những giống cây cảnh đẹp và quý hiếm! Toàn bộ ngôi nhà trông từ bên ngoài mang dáng dấp vừa cổ kính lại vừa hiện đại, trông vừa lạ vừa quen.

_ “Chào cậu chủ!”

Tiếng con vẹt nhà hắn kêu làm tui giật cả mình! Tui và hắn vừa bước vào nhà thì con vẹt chào hắn luôn. Hic, đây chắc là ba hắn rồi, trông cũng giống hắn, nhưng trên gương mặt ông có phần gì đó hơi lạnh lùng và băng giá, tui sợ lắm!

_Giới thiệu với ba, đây là Tú, là nhóc mà con đã kể với ba ạ!

_Dạ, cháu …chào bác ạ!

_Cháu ngồi đi!

Ba hắn gật đầu một cái rùi mời tui ngồi. Hic, tui lo quá đi thui, tui đã tiếp xúc với nhiều người tới mua sách của tui, nhưng chưa bao giờ tui lại cảm thấy lo lắng, hồi hộp như lần này. Có lẽ tui lo quá rùi, ba hắn có làm gì cho tui đâu…

_Cháu là cậu bé bán sách à?

_Dạ vâng ạ!

Ba hắn nhìn tui rùi cười một cái, một nụ cười khá thân thiện! Tui thấy không có gì đáng xấu hổ khi nói về công việc của tui hiện tại! Tui có quyền ngẩng cao đầu vì tui không làm việc gì đáng xấu hổ cả!

_Bác có nghe Hùng kể về cháu! Nó khen cháu nhiều lắm đó!

Tui hơi liếc sang hắn, hắn thì nháy mắt với tui, rùi lại gãi đầu chút! Hành động thì dễ thương lắm, nhưng trong lúc này thì dễ lo hơn, hic!

_Dạ!

_Thế cháu và Hùng quen nhau được bao lâu rồi?

_Dạ, thưa bác, cũng độ hơn 2 tháng ạ!

_Uhm, vậy thì đúng rồi!

Đúng gì ta! Chắc bác ý vừa gỡ được một thắc mắc gì đó!

_À, mẹ đây rồi! Giới thiệu với mẹ, đây là Tú ạ!

_Dạ, cháu chào bác ạ!

Tui đứng lên chào bác, bác ý cũng nở một nụ cười thân thiện. Trông bác ý trẻ quá thui, nếu hắn mà không gọi bác ý là mẹ, thì có lẽ tui nghĩ đó chỉ là dì hắn thui!

_Uhm, chào cháu, thì ra cháu là Tú! Bác có nghe Hùng kể về cháu nhiều, giờ mới có dịp gặp mặt!

Tui lại liếc sang hắn một cái. Hắn nhìn tui cười một cái rùi quay sang hỏi mẹ hắn:

_Ủa, vậy Thủy về rồi hả mẹ?

_Cái thằng! Nó vừa giúp mẹ dưới bếp nè, nó lên ngay đó!

Hic, tui toát cả mồ hôi ra rùi! Cô ta ở đây, hic! Sao tui thấy bất an quá!

_Cháu xong rồi bác ơi! Món đó để sôi 3 phút hở bác!

_Àh, uh! 3 phút thôi cháu nhé! À, chúng ta hôm nay có khách đó cháu!

Bác ý chưa kịp nói hết thì cũng đúng lúc cô ta thấy tui! Cô ta nhìn chằm chặp vào tui như thể tui là sinh vật lạ! Cũng phải thui, chắc cô ta không ngờ là tui lại đến đây, ngay cả tui cũng không ngờ nữa! Chắc cô ta đang khinh thường và bực tức tui lắm!

_Em chào chị ạ!

_À… chào em! Rất vui được làm quen với em!

Cô ta nở trên đôi môi đỏ kia một nụ cười khá chua chát, đểu cáng hết mức, chắc mọi người nghĩ là cô ta có ý làm quen với tui thật! Có ai biết rằng tui và cô ta đã từng đụng độ nhau chứ!

_Vậy bác cứ nói chuyện trên này với em ấy ạ! Cháu sẽ cố hoàn thành món đó theo hướng dẫn của bác!

_Uh, nhớ là sôi 3 phút thôi đó!

_Cháu nhớ rồi ạ!

Giọng cô ta ngọt xớt, nghe như là ngoan ngoãn lắm đó! Kí ức trong tui về 3 lần xuất hiện ở hàng sách của cô ta thật là hãi hùng, giờ tui vẫn còn thấy nổi cả da gà khi nghĩ lại sự việc đó!

_Hì, cháu xơi nước đi! Bác bận tay dưới bếp quá! Con Thủy nó đang muốn học nấu ăn theo bác, nó bảo sau này nếu làm con dâu rồi thì phải biết nấu ăn, chẳng lẽ để mẹ chồng phải vào bếp! Hihii, vậy là mai sau chắc bác được nhờ rồi!

_Kìa bà!

Tui biết mà, ba mẹ hắn đã coi cô ta như con trong nhà từ lâu rùi! Hắn quay sang nhìn tui như dò xét, với con mắt hơi buồn! Nhưng tui tỏ ra thản nhiên nhất có thể, tui đã biết trước rùi mà! Nhưng sao tui biết trước rùi mà tui vẫn thấy nhói đau quá! Tự nhiên tui thấy sự có mặt của tui ở đây như là một kẻ phá đám vậy!

_Kìa mẹ, mẹ còn mệt mà! Mẹ cứ nghỉ đi!

Hình như là bà ngoại hắn, cụ đang xuống cầu thang từng bước một. Mẹ nói nói rùi vội vàng lên đỡ bà cụ! Tui cũng đứng lên, hắn cùng mẹ hắn dìu bà vào ghế! Sao tui thấy bà thật là thân thiện, như là tui đã quen bà từ lâu lắm rùi vậy! Bà làm tui nhớ đến bà Ơn quá, tự dưng tui muốn lại đỡ bà biết bao!

_Cháu chào bà ạ!

Tui nở nụ cười tươi trên môi, bà cũng cười nhìn tôi! Những nếp nhăn hơi xô lại, tuy thế nhưng bà thật đẹp lão, và phúc hậu nữa!

_Chào cháu, cháu… là Tú phải…không?

_Dạ, vâng ạ!

Giọng bà hơi thều thào, chắc bà đang ốm nặng lắm, vậy mà bà vẫn vì tui mà xuống, tui thấy cảm động và có lỗi với bà quá!

Loading disqus...