Từ khi Anh đến Trang 43

Vừa “nè”, tui vừa với tay véo má hắn. Hắn nhanh tay ghê, mới thế mà đã “lách” được rùi! Rùi khi tay tui chưa kịp rút lại, thì bàn tay hắn đã nắm chặt lấy cổ tay tui! Bàn tay hắn nắm tay tui sao mà ấm áp quá! Tui ngượng quá, giả vờ kêu là hắn nắm như thế thì tay tui lại bị đau, hắn lại còn bảo là tay đau là tay trái mà! Chết thật, “hố” rùi >.<. Rùi hắn nhẹ nhàng kéo tui về gần hắn, giờ tui và hắn đang cùng ngồi trên giường tui, hắn vẫn nắm nhẹ nhàng cổ tay tui và khơi khẽ kéo tui về gần hắn. Mắt hắn nhìn sâu vào trong mắt tui, tui như thấy mắt mình cay cay, tui muốn ngã vào lòng hắn mà khóc quá! Tui yêu hắn, yêu lắm, hắn có biết không? Nhưng liệu tình yêu này của tui có kết quả gì không, tui không biết. Hạnh phúc vẫn bên tui, nhưng khổ đau thì lúc nào cũng chầu chực ập tới!

_Nhóc nhìn anh gì mà ghê vậy ta! Hay thấy anh đẹp trai quá à, hehe!

_Ai thèm nhìn anh chứ, chẳng qua “ghét” quá nên phải nhìn cho bõ ghét thui, hihi!

_Nhóc nè!

_Dạ!

_Nhóc sẽ làm thế nào nếu một ngày nào đó, một người thân yêu của mình rời bỏ mình, rời bỏ mãi mãi!

_Dạ… thì… thì chắc hẳn là…em sẽ rất buồn!

Hắn… hắn… sao tự dưng hắn lại hỏi tui như vậy? Liệu… liệu… có …phải là .. là ….hắn…hắn… sẽ …rời bỏ tui không! Huhuhu! Tui như chết lặng khi vừa nghe hắn hỏi xong! Chắc hắn sắp nói lời tạm biệt tui, tạm biệt mãi mãi chăng? Hắn hỏi thử tui trước, để xem thái độ của tui như thế nào chăng? Vậy thì… thì tui phải làm sao đây? Tui nên làm sao? Hay là tui cứ cứng rắn lên, để dẫu hắn có “ra đi” cũng không khỏi áy náy vì sợ tui sẽ rất buồn! Hay tui sẽ khóc, không, không được như thế Tú ơi! Nếu hắn đã muốn “ra đi” thì dẫu mày có “van xin” hắn ở bên mày được đi chăng nữa thì mày cũng không thể hạnh phúc được đâu. Hắn sẽ ở lại chỉ vì thương hại mày thui, mày hiểu không!

_Nhưng dẫu có chuyện gì xảy ra, thì em cũng… cố gắng chấp nhận sự thật, dù nó có đau khổ tới đâu!

_Uhm, cám ơn nhóc, cám ơn nhóc nhiều lắm!

Hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tui và khẽ nở một nụ cười! Tui không hiểu vì sao hắn lại cười như thế, có phải vì hắn sắp được “giải thoát” khỏi tui nên hắn vui như thế không? Nhưng hình như không, hắn trông không có vẻ gì là như thế cả! Liệu đây có phải là lần cuối cùng tui được nhìn thấy nụ cười này của hắn không, nụ cười luôn luôn ấm áp, luôn sưởi ấm tâm hồn và con tim tui… Tui sắp khóc rùi, lần này có khóc thì tui cũng không thể giấu nổi nước mắt nữa, hắn vẫn nắm tay thui và mắt hắn vẫn nhìn sâu vào mắt tui!

_Rennnnng…..reeeengg!

Chuông điện thoại hắn reo vang. Hắn nghe máy và không còn nắm tay tui và nhìn tui nữa! May quá, may mà hắn không kịp nhìn thấy giọt nước mắt tui vừa trào ra! Tui khẽ lau nó đi khỏi má, không để hắn thấy! Hắn nghe điện xong thì vội vã lắm, hình như có chuyện gì gấp thì phải, hắn chào tạm biệt tui rùi phóng xe đi ngay. Tui không biết đang có chuyện gì xảy ra nữa!

Trời lại tối rùi, tui cho bé Mun ăn, rùi bế bé vào lòng, như hồi chiều hắn bế bé vậy! Tui như vẫn cảm nhận được hơi thở của hắn phảng phất đâu đây, hơi thở ấm áp, nồng nàn mỗi khi hắn ghé sát mặt vào mặt tui!

_Mun ơi, mày có biết không, tao yêu anh ý lắm, nhưng phải làm sao bây giờ? Con tim tao không chịu nghe tao Mun à, tao khổ lắm mày biết không. Tao chỉ là thằng bán sách nghèo khổ, sao tao xứng với anh ấy chứ! Tao không biết giờ tao phải làm sao nữa, tao như muốn thổ lộ tình cảm với anh, nhưng cũng như muốn mình hãy rời xa anh để chị ta (Thủy) không coi thường tao nữa! Nhưng dường như cái lòng tự trọng cao ngun ngút của tao bấy lâu nay đã bị con tim tao khống chế rùi Mun ơi Mun à! Tao yêu anh ấy, nhưng tao cũng không muốn để người khác nghĩ rằng mình không có tự trọng. Tao phải làm sao đây? Sao yêu anh ấy lại khổ thế hả Mun? Càng ngày tao càng càng thêm yêu anh, tao yêu lắm! Tao sẽ không biết cuộc sống của tao ra sao nếu thiếu anh ấy! Liệu anh ấy có rời bỏ tao không Mun? Chiều nay Mun cũng nghe thấy anh nói gì rùi đó: nếu như tao phải xa một người thân yêu mãi mãi, thì tao sẽ ra sao? Tao buồn lắm Mun à, tao sợ lắm, tao mong anh ấy đừng xa tao, đừng “bỏ rơi” tao như mọi người trước kia đã từng!

Con Mun mắt vẫn tròn to nhìn theo tui. Hai chân trước nó vẫn khều khều lên không trung. Tui ôm nó vào lòng mà con tim thổn thức! Nó chỉ kêu meo meo, rùi rúc vào bàn tay tui. À, phải rùi, tui sẽ tiếp tục hoàn thành món quà sinh nhật cho hắn, tui sẽ tiếp tục gấp những ngôi sao giấy, mong là những ngôi sao này sẽ biến điều ước của tui thành hiện thực - mọi điều tốt lành nhất sẽ đến với hắn!

************************************************** *

Nếu như điều gì khiến con người ta đau khổ nhất, thì tui nghĩ có lẽ là việc người thân yêu mình rời bỏ mình. Sáng nay, hắn vẫn như mọi ngày, từ sáng sớm đã có mặt cùng tui ở hàng sách công viên để bán. Và giờ thì tui mới biết rằng tại sao chiều qua hắn lại hỏi tui câu hỏi đó:

_Chiều qua anh có chuyện gì à? Em thấy hình như anh đang có chuyện gì buồn!

_Uhm, nhóc biết không, bà ngoại anh đang ốm nặng. Nhóc biết đó, cả sáng hôm qua anh với mẹ tới thăm bà mà. Vậy mà chiều hôm qua bà lại tự dưng đi tưới cây trong vườn, và bị ngã. Giờ bà anh đang nằm viện, bác sĩ bảo bệnh tim của bà lại tái phát…

Hắn nói mà giọng buồn thấy rõ. Biết làm sao đây, người già thì thường hay lắm bệnh. Bà tui (bà Ơn), tui vẫn còn nhớ bà bị bệnh đau lưng, hằng tối tui vẫn thường đấm lưng cho bà. Người già thật khổ, tới lúc già rùi bao nhiêu bệnh tật mới đổ đến. Ủa, mà tại sao hắn và mẹ hắn lại…đi thăm bà nhỉ, tui tưởng bà hắn sống cùng gia đình hắn chứ?

_Anh cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe bà ngoại anh nhé! À, mà em tưởng là bà anh sống cùng với gia đình anh chứ?

_À, không. Bà anh không thích cuộc sống quá ồn ào, tấp nập. Mấy năm trước, bà cùng ông ra sống riêng, an nhàn tuổi già ở ngoại thành. Năm ngoái ông anh mất, bà cũng không chịu về sống cùng, bà bảo phải ở đó hương khói cho ông. Nhưng sau chuyện chiều qua, thì nhất quyết mẹ anh bắt bà phải về sống cùng rồi. Người già mà, nhỡ đâu lại có chuyện gì …

Cũng phải, người già thì thường không thích cái gì quá náo nhiệt và ồn ào! Họ chỉ thích thiên nhiên, cây cỏ, chim muông, rùi cá cảnh… Sống cả một cuộc đời lam lũ, tuổi già có lẽ là lúc con người ta an nhàn hưởng thụ. Hắn chắc thương bà hắn lắm, trông hắn buồn bã thế kia mà! Hắn quả thật có hiếu, chẳng bù cho một số đứa con, cháu bất hiếu, sẵn sàng cướp bóc những đồng hưu ít ỏi của ông bà, hay thậm chí chém chết ông bà mình để có tiền thỏa mãn những thú vui cá nhân và ích kỉ, vô bổ.

Hắn thở dài, không nói gì, tui cũng không biết phải nói gì nữa. Rồi đột nhiên hắn hỏi tui:

_Nhóc khỏe hơn rùi chứ?

_Dạ, em khỏe mà anh! Mà giờ bà anh đang ốm như thế, anh nên dành thời gian nhiều hơn cho bà. Phải giữ được tinh thần vui vẻ cho bà anh à!

_Uhm, anh biết rùi! Cám ơn nhóc nhé! Anh cứ lo bà sẽ mất đi, và anh sẽ mất đi một người thân yêu của anh! Mà tự nhiên nhóc nói hay quá, hihi!

Tui cũng cười. Rùi hắn kể cho tui nghe về bà hắn. Rằng lúc nhỏ hắn hay đi chơi bóng, rùi nghịch bẩn, bị ba mẹ hắn mắng cho, rùi bà hắn thì bênh hắn, lại còn ân cần xoa dầu cho những vết thương do nghịch ngợm của hắn. Ba mẹ hắn thì thường bận bịu suốt ngày, chỉ có bà là người hay tâm sự với hắn, hay kể chuyện cho hắn nghe. Từ chuyện dân gian, rùi chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện nhân dân ta kháng chiến chống ngoại xâm… Bà hắn cũng biết hát ru nữa, hắn bảo nghe bà hát ru mà hắn ngủ say lắm! Hihi, hắn quả tốt số ghê, có được người bà hiền và tốt như bà tiên vậy!

_Vậy trong thời gian tới, anh nên dành nhiều thời gian bên bà, chăm sóc cho bà bình phục, bà chắc mong anh lắm đó!

_Hì, cám ơn nhóc. Nhưng như vậy thì có lẽ anh sẽ không còn nhiều thời gian cùng nhóc bán sách nữa đó! Vả lại tuần sau anh cũng nhập học rùi!

_Không sao mà anh! Anh giúp em nhiều quá rùi! Em biết ơn anh lắm đó!

_Đừng khách sáo thế chứ! Được bên nhóc, anh cũng có được nhiều thứ mà, hihi!

_Thứ gì ta?

_Bí mật! Rồi lúc nào đó anh sẽ bật mí cho nhóc biết!

Hắn lại bí mật với tui rùi, nhiều cái hắn bí mật với tui quá thui. Quả thực hắn không còn nhiều thời gian tới bên tui nữa, tui buồn thì có, rất buồn là đằng khác. Nhưng tui không ích kỉ đến mức mà giận hắn đâu. Tui muốn hắn nên dành nhiều thời gian cho bà hắn, cho việc học tập nữa. Tui hiểu cảm giác mất đi người thân là thế nào, tui sợ lắm! Vì thế hắn của tui ơi, hãy dành nhiều thời gian hơn cho bà nhé! Đừng quá vì thương cho tui mà quên đi người bà đáng kính…

Rồi cứ thế, trong suốt tuần nghỉ hè cuối cùng của hắn, hằng sáng hắn vẫn tới bên tui, cùng tui bán sách. Hắn hay kể chuyện, rùi đọc sách cho tui nghe. Những câu chuyện về tuổi học trò hồn nhiên, về tình cảm gia đình, hay về những triết lí sống. Tui rất thích giọng kể của hắn, rất trầm ấm và truyền cảm. Kể cả giọng nói bình thường của hắn luôn, thật nhẹ nhàng và ấm áp! Nghe trầm nhưng không khàn tiếng, rất “đàn ông” ^^! Còn về trưa thì có ngày hắn ăn cơm hộp cùng tui, có ngày thì hắn về ăn cùng gia đình. Buổi chiều thì hắn về chăm sóc cho bà, nhưng chiều muộn thì lại ghé qua chỗ hàng sách tui một lần, để…dặn dò tui từ chuyện về xe cẩn thận, rùi ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ giấc. Tôi vui quá đi thui, mấy chiều nay, hôm nào tui cũng cố đợi hắn rẽ qua chỗ tui, và hắn thì không để tui phải thất vọng lần nào, có hôm tui dọn hàng sách xong rùi, nhưng vẫn cố tình … nán lại ở ghế đá, và hắn thì trêu tui: “Nhóc đợi anh à ^^!”. Hic, hắn láu cá ghê, nhưng tui yêu cái láu cá này của hắn lắm. Tui yêu hắn, càng ngày tui càng thêm yêu hắn, yêu quá đi thui! Đôi khi tui tự hỏi, tui yêu hắn vì lẽ gì? Phải chăng vì hắn đẹp trai, hì, cũng đúng đó, nhưng đó chỉ là thứ yếu! Tui yêu hắn, yêu nhất là ở sự tốt bụng, chân thành, và cực kì vui tính của hắn. Hắn luôn quan tâm tới tui, luôn chia sẻ cùng tui niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống. Từ khi hắn đến, cuộc sống của tui đã không còn cô đơn, tẻ nhạt và buồn chán như trước kia nữa. Hắn cũng đem cho tui nhiều cảm xúc mới lạ, những rung động đầu đời, và cả sự thương yêu nữa!

Nhưng rùi sự đời cũng thật là rối ren! Nhiều khi những gì ta muốn có được thì ta lại phải mất đi một cái gì đó, hay ít ra là tổn thất điều gì đó! Dường như không có cái gì là ta có được một cách dễ dàng cả! Tui yêu hắn, nhưng tình yêu của tui cho hắn luôn bị tổn thương, chà đạp và xúc phạm một cách không thương tiếc! Sang tuần mới, hắn không còn tới với tui thường xuyên nữa! Sáng thì hắn học trên lớp, chiều thì dành thời gian cho gia đình, đặc biệt là cho bà ngoại hắn. Chỉ có chiều là hắn hay rẽ qua hàng sách của tui. Tuy rằng thời gian có thật là ngắn ngủi, nhưng tui luôn cảm nhận được sự quan tâm chân tình của hắn dành cho tui. Đáng lẽ tui phải nghĩ là hắn sẽ rời bỏ tui dần dần, nhưng nhìn sâu vào trong con mắt và nụ cười của hắn, tui như thấy một niềm tin mãnh liệt ở cuộc sống, ở một tương lai tươi sáng hơn! Tui luôn thấy mình được che chở, được an ủi và được sưởi ấm tâm hồn! Và dường như sau gần một tuần không gặp chị Thủy, cộng với những tình cảm quan tâm chăm sóc nồng ấm mà hắn dành cho tui, tui dường như đã quên mất sự có mặt của chị ta. Chị ta luôn bên hắn, luôn muốn hắn phải là của chị ta, chị ta luôn muốn chà đạp tui, chà đạp tình cảm của tui để thỏa mãn tính hiếu thắng và sự tàn nhẫn! Chắc các bạn sẽ nghĩ tui đổ oan, vu oan cho chị ta, nhưng không, các bạn hãy đọc đi, rùi sẽ rõ!

************************************************** *

Loading disqus...